- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4-1
- Chương 4-2
- Chương 5-1
- Chương 5-2
- Chương 6-1
- Chương 6-2
- Chương 7-1
- Chương 7-2
- Chương 8-1
- Chương 8-2
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62-1
- Chương 62-2
- Chương 63-1
- Chương 63-2
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 65-1
- Chương 65-2
- Chương 66-1
- Chương 66-2
- Chương 67-1
- Chương 67-2
- Chương 68-1
- Chương 68-2
- Chương 68-3
- Chương 69-1
- Chương 69-2
- Chương 70-1
- Chương 70-2
- Chương 71-1
- Chương 71-2
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 73-1
- Chương 73-2
- Chương 74-1
- Chương 74-2
- Chương 75-1
- Chương 75-2
- Chương 76-1
- Chương 76-2
- Chương 77-1
- Chương 77-2
- Chương 78-1
- Chương 78-2
- Chương 79-1
- Chương 79-2
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87-1
- Chương 87-2
- Chương 88-1
- Chương 88-2
- Chương 89-1
- Chương 89-2
- Chương 90
- Chương 91-1
- Chương 91-2
- Chương 92-1
- Chương 92-2
- Chương 92-3
- Chương 93-1
- Chương 93-2
- Chương 94-1
- Chương 94-2
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 96-1
- Chương 96-2
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99-1
- Chương 99-2
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107-1
- Chương 107-2
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112-1
- Chương 112-2
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 115
- Chương 115
- Chương 117-1
- Chương 117-2
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121-1
- Chương 121-2
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151-1
- Chương 151-2
- Chương 152-1
- Chương 152-2
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155-1
- Chương 155-2
- Chương 156-1
- Chương 156-2
- Chương 157-1
- Chương 157-2
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183-1
- Chương 183-2
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203-1
- Chương 203-2
- Chương 204
- Chương 205-1
- Chương 205-2
- Chương 206
- Chương 207-1
- Chương 207-2
- Chương 208
- Chương 209-1
- Chương 209-2
- Chương 210-1
- Chương 210-2
- Chương 211-1
- Chương 211-2
- Chương 212-1
- Chương 212-2
- Chương 213-1
- Chương 213-2
- Chương 214-1
- Chương 214-2
- Chương 215-1
- Chương 215-2
- Chương 216-1
- Chương 216-2
- Chương 217-1
- Chương 217-2
- Chương 218
- Chương 219-1
- Chương 219-2
- Chương 220-1
- Chương 220-2
- Chương 221-1
- Chương 221-2
- Chương 222-1
- Chương 222-2
- Chương 223-1
- Chương 223-2
- Chương 224-1
- Chương 224-2
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227-1
- Chương 227-2
- Chương 228-1
- Chương 228-2
- Chương 229-1
- Chương 229-2
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232-1
- Chương 232-2
- Chương 233-1
- Chương 233-2
- Chương 234-1
- Chương 234-2
- Chương 235-1
- Chương 235-2
- Chương 236-1
- Chương 236-2
- Chương 237-1
- Chương 237-2
- Chương 238-1
- Chương 238-2
- Chương 239-1
- Chương 239-2
- Chương 239-3
- Chương 240-1
- Chương 240-2
- Chương 241-1
- Chương 241-2
- Chương 242-1
- Chương 242-2
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251-1
- Chương 251-2
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
Moon"sNovel
"Thợ săn hạng E" Sung Jinwoo.
Danh hiệu ấy theo anh ta đến mọi nơi.
Dù là một Thợ Săn, năng lực của anh ta chỉ hơn người thường một chút. Nếu không có khả năng chịu đựng và khả năng hồi phục cao hơn chút xíu, thì anh ta cũng chẳng khác người thường là bao. Thành ra, sự nghiệp làm Thợ Săn của anh ta gắn liền với vô số thương tích. Thậm chí vài lần anh ta đặt chân đến ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Jinwoo không trở thành Thợ Săn vì yêu thích công việc đó.
Một công việc nguy hiểm, cam go, mà thu nhập thì đáng thất vọng.
Không. Nếu không phải vì Hiệp hội Thợ Săn hỗ trợ chi trả viện phí cho mẹ anh ta, có lẽ Jinwoo đã từ bỏ và chọn một nghề bình thường như bao người khác rồi.
Khổ nỗi, một chàng trai tuổi đôi mươi như anh ta, không có tài năng lẫn người "chống lưng", làm sao trang trải nổi viện phí giá vài triệu Won mỗi tháng?
Có thể nói. anh ta chẳng có lựa chọn nào khác.
Và rồi, như mọi ngày, với trái tim đang khóc thầm, Jinwoon tham gia vào một cuộc đột kích do Hiệp hội giám sát.
- -
Các thợ Săn trong cùng một khu vực đều biết rõ nhau. Bởi họ đều tập trung mỗi khi một Cổng mở ra. Và hôm nay, những Thợ Săn tụ tập trước cổng, vừa uống cà phê vừa chào hỏi lẫn nhau.
"Ôi, anh Kim! Bên này nè"
"Ồ, Park! Anh đang làm gì ở đây vậy? Tôi tưởng anh bỏ nghề rồi chứ."
"À... Vợ tôi vừa mang thai đứa con thứ hai"
"Hahaha, vậy sao? Ừ, cách tốt nhất để lấp đầy túi một thợ săn là tham gia đột kích mà!"
Cả hai cùng cười lớn.
"Anh có để ý không, hình như gần đây Hiệp hội ngày càng ít gọi chúng ta. Phải chăng số lượng Cổng xuất hiện đã giảm đi?"
"Ể. Làm gì có. Đó là vì gần đây các Công hội đã tích cực hoạt động hơn Hiệp hội. Mỗi lần có cơ hội vớ bẫm là các Công hội lại nhảy dựng lên với con mắt rực lửa."
"Ừm. Cuộc đột kích này được giám sát bởi Hiệp hôi, chắc là nó tương đối an toàn nhỉ?"
Với một chút lo lắng, Park đảo mắt nhìn xung quanh. Một Cổng bị lờ đi một Công hội nghĩa là nó có thu nhập thấp, và thu nhập thấp nghĩa là độ khó thấp. Tất nhiên, ở đời chẳng có gì chắc 100%. Giống như Park, các thợ săn khác đảo mắt xung quanh với vẻ căng thẳng.
"Có lẽ vậy..."
Uống nốt cốc cà phê, Kim vẫy tay chào một người vừa xuất hiện phía xa.
"Ồ, chờ đã. Xem ai kìa! Cậu Sung. Sung ơi!"
Các Thợ Săn khác cũng nhìn người vừa đến với vẻ quen thuộc và thư thái.
"Xin chào."
Đó là Sung Jinwoo.
Đáp lại Kim với một cái gật đầu, Jinwoo tiếp tục bước đi. Khi anh ta đi qua, Kim cười khẩy và bớt lo âu.
"Jinwoo đã đến. Vậy nơi này chắc là an toàn."
Park tròn mắt hòi Kim.
"Sao? Tay Sung Jinwoo ấy mạnh thế cơ à?"
"À, anh Park không biết Jinwoo nhỉ. Anh ta vào nghề sau khi anh nghỉ. Ở đây chẳng ai không biết đến danh tiếng Jung Jinwoo"
"Mạnh thế ư? Vậy sao anh ta lại làm việc cho Hiệp hội? Sao không làm tự do hoặc tham gia một Công hội lớn?
Kim vừa cười vừa nheo mắt.
"Anh biết biệt danh của cậu ta là gì không?"
"Ai mà biết được? Thôi nào, nói đại đi."
"Thợ Săn yếu nhất"
"... Yếu nhất? Không phải mạnh nhất sao?"
"Hâm à. Danh hiệu mạnh nhất chỉ dành cho những Thợ Săn hạng S thôi. Còn tên kia là Kẻ Yếu Nhất. Có lẻ là thợ săn yếu nhất cả Hàn Quốc."
"Ể?"
Park cau mày. Nếu anh ta yếu thế, sao mọi người đều tỏ ra nhẹ nhỏm khi anh ta xuất hiện? Một thợ săn được chờ đợi, phải là một người đáng tin cậy trong một cuộc đột kích chứ. Park không hiểu nổi biểu cảm của những Thợ Săn kia.
Thấy Park lắc đầu ngạc nhiên, Kim khoác vai anh ta và cười.
"Anh không hiểu sao? Nếu như Sung Jinwoo xuất hiện ở cuộc đột kích hôm nay, tức là nó rất dễ. Hiệp hội sẽ không mạo hiểm để anh ta tham gia mấy vụ khó nhằn. Chả ai muốn thấy người khác chết một cách vô nghĩa."
Nghe vậy, khuôn mặt Park trở nên tươi tỉnh.
"Ồ, vậy sao?
Quay với các cuộc đột kích sau một thời gian dài nghỉ việc, cả Park và vợ đều thấy khó khăn và lo lắng. Nhưng khi nghe những gì Kim nói, tâm trạng anh ta trở nên thoải mái hơn.
Kim tiếp tục.
"Có lần, anh ta bị thương trong một Cổng hạng E và phải nhập viện cả tuần liền."
"Một Thợ Săn bị thương ở Cổng hạng E?
"Thế đó. Chả ai ngờ rằng có người thật sự bị thương ở Cổng hạng E. Nghe nói họ còn chẳng mang theo Thợ Săn lớp Trị Liệu"
Thấy Park cười lớn, Kim đưa mắt liếc nhìn Jinwoo.
"Nào nào, đừng to thế chứ. Cậu ta có thể nghe thấy đấy"
"Ờ há, quên mất nhỉ!"
Park nhìn sang Jinwoo và ngừng cười. May sao Jinwoo đứng khá xa và có lẻ chả nghe được cuộc nói chuyện của họ.
Nhưng thực ra thì....
"Tôi nghe thấy hết đấy, mấy lão già"
Cố làm lơ những tiếng cười, anh ta bắt gặp cái liếc nhìn và nụ cười ngạo mạn của họ. Những lúc như này, Jinwoo nguyền rủa thính giác nhạy bén của mình.
"Mình đến sớm quá ư?"
Còn chút thời gian trước khi bắt đầu tập kích. Trong khi chờ đợi, Jinwoo đến chỗ nhân viên của Hiệp hội để uống tí cà phê.
"Cho tôi một ly nhé?"
"À, Thợ Săn Sung Jinwoo... Tôi xin lỗi, nhưng hết rồi ạ..."
"..."
Gió đông lạnh lẽo phả vào mặt Jinwoo. Anh ta đưa ngón tay chùi mũi.
Một ngày đáng buồn, khi cả cà phê cũng hết ngay trước mũi anh ta.
====================
"Sao anh cứng đầu về chuyện làm Thợ Săn thế, Jinwoo?"
"Xin lỗi"
Jinwoo cúi đầu.
Lee Juhee vừa trị thương cho anh ta, vừa tỏ vẻ khó chịu.
"Tôi không cần mấy lời xin lỗi của anh. Tôi chỉ cảm thấy lo cho anh thôi, anh biết không? Tôi thề, cứ thế này có ngày anh bị thương nặng thật đó."
Bước qua cánh cổng, Cổng bạn sẽ ở bên trong Hầm ngục. Hầm ngục lần này có lẽ tầm hạng D.
Nhìn qua vai Junhee, Jinwoo quan sát những đồng nghiệp của mình. Khoảng mười Thợ săn đang tiêu diệt lũ quái vật xung quanh. Trông họ không mấy chật vật. Vậy mà anh ta lại bị thương.
Nhiệm vụ của Thợ Săn lớp Trị Liệu là đứng ngoài vòng chiến và chữa trị cho các Thợ Săn bị thương. Là người thường xuyên gặp nạn trong các cuộc tập kích, nên Jinwoo khá nổi tiếng giữa các Trị Liệu Sư.
Juhee cẩn thận hỏi.
"Phải chăng có lý do gì khiến anh không thể bỏ nghề?"
Jinwoo lắc đầu. Anh ta không phải là loại người dễ dàng tiết lộ chuyện riêng tư.
"Tôi làm vì sở thích thôi. Không có cái nghề này, có lẽ tôi sẽ chết vì chán mất!"
Juhee tỏ ra khó chịu.
"Có ngày anh sẽ được sang kiếp sau để tập kích vì cái sở thích này đấy!"
Bất ngờ với phản ứng đó, Jinwoo cười.
"Này, đừng cười. Hở vết thương bây giờ!"
Jinwoo vừa cười khúc khích vừa hỏi.
"Này. cô nghe câu đó ở đâu thế?"
"Còn đâu nữa? Từ anh Kim bên kia kìa."
"Hừm, lão già ấy..."
Trong lúc họ vừa trò truyện vừa cười, việc trị thương đã hoàn thành. Nhưng muộn rồi, cuộc tập kích gần như đã kết thúc..
"Hôm nay mình chỉ giết được một ma thú..."
Thậm chí, nó chỉ là một quái vật hạng E. Anh ta tung cục ma thạch hạng E trong tay. Cục ma thạch từ ma thú hạng E chỉ đáng giá gần 100.000 won. Thật thảm hại khi anh ta đã phải mạo hiểm cả mạng sống của mình, để rồi chỉ nhận lại được chừng đó.
"Nghe nói ma thạch từ ma thú hạng C đáng giá ít nhất vài chục triệu won".
Nhưng đối với Jinwoo, một thợ săn hạng E, chuyện hạ gục một ma thú hạng C là bất khả thi.
Đột nhiên, ai đó la lên.
"Ể, ở đây còn có một cánh cổng này!"
Các thợ săn bu về phía giọng nói phát ra.
"Đúng rồi"
"Thật hả? Một cánh cổng nữa?"
Đúng như người đầu tiên nhận ra, quả thật còn một cánh cổng nữa ở đây.
"Một Hầm ngục kép... Vậy là nó thật sự tồn tại"
Ông Song - một Thợ Săn với mười năm kinh nghiệm, nhìn vào cánh cổng mới phát hiện với vẻ băn khoăn. Không thể nhìn sâu vào hang động tăm tối, Song bèn sử dụng kĩ năng phép thuật lửa. Hỏa cầu từ bàn tay ông ta bay qua hang động và xua đi bóng tối. Tuy nhiên, hang động sâu hơn dự đoán. Hỏa cầu hết năng lượng, rơi xuống đất và vụt tắt. Bóng tối lại bao phủ tầm mắt mọi người.
"Hmm... Mọi người, làm ơn tập trung lại"
Là đội trưởng của đội tập kích, Song tập trung mọi người trước mặt ông ta. Juhee và Jinwoo, cũng đã hoàn thành việc trị thương và tập trung cùng mọi người.
Song nói với mọi người.
"Như mọi người đã biết, Cổng sẽ không đóng lại trừ khi Trùm Hầm ngục bị hạ. Hiện Cổng này vẫn còn mở, dù chúng ta đã giết hết mọi thừ trong khu vực, có lẽ con Trùm thật đang nằm trong đường hầm đó."
Song đưa mắt về phía cánh cổng mới phát hiện. Các thợ săn nhìn nhau và gật đầu đồng tình.
"Thông thường, thủ tục trong những thình huống như thế này là thoát khỏi Hầm ngục, liên hệ với Hiệp hội và để họ xử lý tiếp. Nhưng nếu ta làm thế, và nhóm thợ săn khác tiêu diệt Trùm, có thể thu nhập từ cuộc tập kích này của chúng ta sẽ giảm đáng kể."
Các Thợ Săn tỏ ra khó chịu. Park - người có mặt ở đây để kiếm tiền phụ vợ - trông rất băn khoăn. "Chi phí chăm sóc sản phụ bây giờ rất đắt đỏ" Nếu bây giờ anh ta rời đi, những gì anh ta liều mạng sẽ trở thành công cốc.
"Vì vậy tôi nghĩ là... Nếu chúng ta tiếp tục và giết con Trùm thì sao? Các anh nghĩ thế nào?"
Các Thợ Săn trầm tư suy nghĩ.
"..."
"..."
Đây không phải là một quyết định dễ dàng. Vài người hiểu rằng, không có gì đảm bảo là Hầm Ngục kép sẽ an toàn như cái họ vừa quét sạch. Một số thì nghĩ rằng, nếu cái ở ngoài dễ thế này thì cái ở trong chắc cũng không đến nỗi nào. Tất nhiên, đây không phải là một tình huống mà tất cả mọi người sẽ đồng lòng.
"Hmm..."
Song hắng giọng.
"Ở đây hiện có 17 người, hay là ta biểu quyết nhé? Và biểu quyết xong thì không phàn nàn gì cả. Thế nào?"
Các Thợ Săn đều gật đầu đồng ý.
Song là người đầu tiên giơ tay. "Tôi sẽ đi"
Park nối tiếp ngay sau Song, "Tôi đi nữa"
"Tôi, tôi nữa.."
"Đây nữa."
"Thêm một người nữa"
Kim cũng tham gia vào nhóm đi. Nhưng cũng có các ý kiến trái chiều.
"Không"
"Tôi nghĩ ta nên đợi đánh giá của Hiệp hội"
Lúc tỷ lệ đi/không đi là 8-7, tất cả quay lại nhìn 2 người chưa ra quyết định.
"Xin lỗi..."
Lắc đầu, Juhee chọn không. Vậy là tỷ lệ cân bằng: 8-8.
Song quay sang hỏi người còn lại.
"Cậu Sung?"
Quyết định cuối cùng của cả nhóm dựa vào anh ta. Jinwoo tung cục ma thạch hạng E trong tay, nhìn sang bên cạnh. Juhee lắc đầu khi bắt gặp ánh mắt của anh.
Cô có linh cảm xấu về chuyện này. Ngay cả Jinwoo cũng vậy. Trong mọi hoàn cảnh, anh ta không dám đặt mình vào vòng nguy hiểm. Dù sao thì anh ta cũng không đủ kĩ năng và can đảm để làm thế.
Nhưng Jinwoo có một đứa em gái chuẩn bị vào đại học.
"Mình không có khoản tiết kiệm nào cho việc đó "
Hai mươi bốn tuổi, Jinwoo phải rời đại học vì không trả nổi học phí. Anh không muốn chuyện đó cũng xảy ra với em gái mình.
Chẳng ai sống mà không cần tiền. Ông Park không phải là người duy nhất.
Jinwoo giơ tay:
"Tôi sẽ đi".
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 29 tháng 10 năm 2024