Vụ Án Phim Trường

arthur b. reeve

dịch giả: nguyễn thành long

CHƯƠNG 1

tội ác trước ống kính

“Máy quay!"

Tôi và Kennedy đã được ủy viên công tố quận Mackay khẩn cấp triệu tập từ phòng thí nghiệm trong thành phố của anh, và bấy giờ đang đứng bên trong thư viện sang trọng, trang hoàng lộng lẫy tại biệt thự của Emery Phelps. Ông này là một giám đốc ngân hàng, ngự tại Tarrytown.

"Máy quay! Hai người biết câu hiệu lệnh đạo diễn hay dùng khi đã sẵn sàng quay một cảnh trong phim không? Chà, ngay khi câu lệnh ấy được đưa ra và trợ lý quay phim thứ nhất và thứ hai bắt đầu bấm máy thì cô ấy sụm người xuống, ngã lăn ra sàn nhà, bất tỉnh!"

Vừa nhiệt tình, vừa phấn khích, Mackay phô toàn bộ tài năng diễn xuất của một công tố viên danh tiếng khi đứng trước bồi thẩm đoàn ra để tái hiện vụ án của mình cho chúng tôi.

"Đó là chỗ cô ấy ngã xuống. Họ khiêng cô ấy ra chỗ chiếc đi - văng này, sau đó cho gọi bác sĩ Blake đến, nhung ông ta chẳng tài nào cứu chữa được cô ấy. Thế là cô ấy chết - giống như những gì hai người đang thấy đây. Blake thấy chuyện này nghiêm trọng và đáng ngại đến mức ông ta khuyên nên tiến hành điều tra ngay lập tức. Đó là lý do tôi cho gọi hai người đến cấp bách như vậy."

Trước mặt chúng tôi là thi thể của cô gái ấy. Ngay cả khi nằm chết im lìm, cô vẫn xinh đẹp vô cùng. Mớ tóc vàng rối bù của cô càng làm tôn lên những đường nét mềm mại trên gương mặt cô. Cặp mắt xanh xám to tròn tuyệt diệu cùng với tài nghệ thể hiện những nét biểu cảm tinh tế hiếm hơi trời ban của cô nhắm nghiền, nhưng những sợi lông mi cong dài vẫn còn quết lên mắt cô, và thật khó mà tin được cô không chỉ đang đơn thuần nằm ngủ.

Thật khó lòng hình dung nổi rằng Stella Lamar, thần tượng của màn bạc, người được hàng triệu khán giả ái mộ, lại có thể bị tước đoạt khỏi cái thế giới hết lòng tôn thờ cô.

Tôi hết sức đồng cảm với anh ủy viên công tố quận. Anh ta mang vóc dáng nhỏ thó, mập mạp, thuộc kiểu người rất hay đề cao tầm quan trọng của bản thân. Và thế nên, đúng với bản chất của mình, anh ta thất kinh tột độ trước một vụ án trọng đại đến nhường này. Chẳng khác nào một vị hoàng thân ghé thăm tự nhiên lại lăn đùng ra chết bên trong khu vực thuộc phạm vi thẩm quyền của anh ta

Tôi nghi là ngay cả vụ ám sát McKinley hay Lincoln cũng sẽ chẳng tài nào làm anh ta rối trí đến cỡ ấy, bởi vì nếu một sự kiện như vậy xảy ra thì anh ta sẽ nhận được sự hậu thuẫn của toàn bộ chính phủ liên bang. Chắc chắn một điều là danh tiếng của Stella Lamar vang lừng khắp toàn đất nước, và thậm chí ngay cả trong số các tổng thống của chúng ta cũng ít người sánh bằng. Cái chết bất thình lình của cô là một bi kịch quốc gia.

Có vẻ Mackay đã nhờ vả Kennedy ngay khi anh ta biết về danh tính của Stella, ngay khi anh ta nhận ra có điều gì đáng ngờ về các hoàn cảnh xoay quanh sự việc. Lúc nói chuyện trên điện thoại, anh chàng nhỏ con ấy gần như chẳng thốt ra được câu nào mạch lạc cả. Anh ta đã từng được nghe kể về thành tích của Kennedy và cực kỳ muốn được anh giúp cho một tay, bất kể mức giá có như thế nào.

Tất cả những gì chúng tôi biết lúc bắt chuyến tàu tại sân ga New York Central là Stella khi ấy đang thủ vai trong một bộ phim mang tên "Nỗi kinh hoàng Màu đen", với nhà sản xuất là tập đoàn Manton Pictures, và cô đã bất thình lình lăn đùng ra chết ngay giữa lúc bấm máy quay một cảnh bên trong thư viện tại nhà riêng của Emery Phelps.

Tôi vô cùng phấn khởi trước việc được đi cùng Kennedy giải quyết vụ việc này. Chẳng phải là cái kết đầy bi thảm của một ngôi sao điện ảnh từng đóng trong những bộ phim tôi mê mẩn không khiến tôi cảm thấy hãi hùng đâu. Nguyên do là bởi riêng lần này thì tôi tin Kennedy đã đụng phải một tình huống đặc biệt, và các kiến thức về sự đời của anh sẽ không đủ để tiến hành phân tích các dữ kiện có liên quan như thường lệ.

"Walter," anh thốt lên lúc tôi xộc vào trong phòng thí nghiệm sau khi nhận được một bức thông điệp khẩn, "tôi sẽ cần anh giúp như thế này. Anh biết đủ thứ về phim ảnh, thế nên... nếu anh gọi điện luôn cho biên tập viên tin địa phương của mình và đề nghị với ông ta để anh điều tra một vụ việc cho tờ Star, chúng ta sẽ vừa kịp bắt một chuyến tàu trên phố 125th."

Vốn đã bao lâu nay bị hớp hồn bởi lĩnh vực điện ảnh, tôi luôn để tâm chú ý đến những nhân vật vai vế trong thế giới ấy và các hoạt động của họ. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên Stella Lamar xuất hiện trên màn bạc, từ thời còn hãng General Film, thời phim ảnh sẽ hoặc là phim mua bản quyền hoặc là phim độc lập, thời chỉ có duy nhất hai công ty cho ra lò được những bộ phim đáng xem, thời bất cứ thứ gì có thời lượng dài hơn một cuộn phim sẽ cực kỳ hiếm hơi, chẳng hạn như những bộ phim nghệ thuật nhập khẩu từ Pháp để trình chiếu theo chương trình phim mua bản quyền. Trong cái thời ấy, Stella nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Cặp mắt lớn u sầu của cô đã khiến trái tim nhiều người trong số chúng ta phải đập lệch nhịp.

Thế rồi Lloyd Manton xuất hiện. Ông ta là quản lý hiện tại của cô, đồng thời là người đầu tiên thuộc một kiểu mẫu doanh nhân mới, vừa đặt chân vào lĩnh vực phim ảnh. Manton về cơ bản là một nhà quảng bá. Những người đi trước ông ta chỉ đơn thuần được sự phát triển của ngành nghệ thuật mới này tóm tay dắt đến thành công. Chẳng hạn như Pop Belman già chỉ là một bác sĩ nhãn khoa hạng xoàng, cho thuê và bán máy chiếu hình đôi để kiếm thêm thu nhập. Chỉ nhờ may mắn thuần túy mà lão nhận ra được tiềm năng phát minh mới của Edison. Trước khi hãng General Film giải thể, lão trở thành một triệu phú nứt đố đổ vách. Và cũng trong giai đoạn ấy, lão đã cho cả đất nước được một tràng cười nắc nẻ khi đánh điện tín đến cho William Shakespeare, địa chỉ đề là London, đề nghị được nắm giữ quyền chuyển thể điện ảnh đối với mọi vở kịch từng được ông viết.

Manton đại diện cho giai đoạn thứ hai trong giới tài chính phim ảnh. Continent Films, tập đoàn đầu tiên của ông ta, là một công ty đầu cơ chứng khoán. Nắm bắt được danh tiếng đình đám của Stella Lamar, ông ta đã ngon ngọt câu cô khỏi khu trường quay cũ tại Flatbush, nơi các bộ phim thành công ban đầu của cô được ghi hình. Nhờ sức mạnh nhiệm màu mà cái tên cô sở hữu, ông ta đã bán được hàng ngàn cổ phần cho công chúng, mặc dù bấy giờ họ đã phát ngấy với những câu chuyện về lượng tiền tài kếch xù mà lĩnh vực phim ảnh có thể mang lại. Khi phần lớn chỗ tiền kiếm được đã bị tiêu hết, khi mức định giá của Continent tụt xuống chỉ còn một phần cực nhỏ, hợp đồng của Stella chuyển sang được ký riêng với Manton trên tư cách cá nhân. Tập đoàn Manton Pictures được thành lập để trục lợi từ cô. Cổ phiếu của công ty này không được bán cho các nhà đầu tư bên ngoài.

Danh tiếng của Stella chẳng bị phương thức kinh doanh của quản lý của mình khiến cho bị sứt mẻ chút nào. Ít nhất thì trong mảng đoán định thị hiếu công chúng, Manton cũng đã thể hiện được rằng mình là người có khả năng nhìn xa trông rộng hiếm thấy. Bên cạnh một vài lần sản xuất các phiên bản chuyển thể của những vở kịch được yêu thích sẵn, thường là các vở kinh điển, với sự hậu thuẫn của các nhà sản xuất sân khấu, Continent Films còn là công ty đầu tiên sản xuất phim năm cuộn *. Vì là một thành viên của hãng Continent, Stella là ngôi sao phim dài đầu tiên. Nhờ đồng hành cùng hãng phim Manton Pictures, cô chưa bao giờ phải nhượng lại ngôi vị độc tôn của mình cho ai cả.

Ngoài ra, bằng cách nào đó, cô không vướng phải bất kỳ bê bối gì. Tất nhiên, những người nắm rõ các tin đồn nội bộ của làng điện ảnh như tôi không hề bị ảo tưởng gì hết. Mối quan hệ giữa Stella và Manton là một bí mật mà ai cũng biết. Ấy nhưng vì tôn thờ cô một cách mù quáng, những khán giả hâm mộ lại cứ tin cô là con người y hệt như trên màn ảnh. Đối với họ, vẻ thơ ngây to tròn và u sầu bên trong cặp mắt lớn của cô không thể nào là giả dối được. Họ coi vẻ chất phác của những đường cong trên miệng cô là bằng chứng cho thấy đây là một con người với nét cá tính ngay thẳng và rất thùy mị.

Ngay cả vụ ly dị của cô cũng có lợi chứ không gây thiệt hại gì cho cô. Tôi thấy nực cười ở chỗ cô lại là người đâm đơn thay vì chồng mình, và lại còn đâm đơn ở New York nữa, nơi người ta chỉ cho phép nếu xảy ra ngoại tình. Lời khai của vụ án đã bị niêm kín, thế nên không ai biết cô đã nói ai là người thông dâm. Hồi chuyện ấy xảy ra, tôi có tự hỏi không biết họ đã chèn ép Millard kiểu gì để ngăn anh ta đâm đơn phản tố. Chắc hẳn anh ta sẽ đủ sức chứng minh được các tin đồn xoay quanh việc cô và Lloyd Manton có dan díu với nhau.

Lawrence Millard, nhà văn, nhà soạn kịch và cuối cùng là nhà biên kịch, cũng đã góp phần tạo dựng nên sự thành công của vợ mình. Công lao của anh ta cũng ngang ngửa Manton, chỉ có điều không được ấn tượng bằng. Chính Millard là người đã viết kịch bản cho bộ phim Continent thành công đầu tiên của cô, đồng thời còn phát triển thể loại cốt truyện đặc biệt, phù hợp nhất với cô ngay từ những ngày đầu, những tháng ngày của các thước phim một cuộn và hãng General Film.

Trong giới làm phim, ai cũng biết rằng nếu một nữ diễn viên đã ăn ảnh trong ống kính thì ngay cả khi chỉ là một nghệ sĩ hạng trung, cô ta vẫn có thể được biến thành một ngôi sao. Thứ duy nhất cô ta cần chỉ là một hay hai hay ba câu chuyện tử tế. Và ngược lại, một ngôi sao sẽ có thể bị hủy hoại nếu dính phải một chuỗi những bộ phim kịch bản dở tệ hay bị sản xuất không ra gì. Những người không tôn thờ cô đến mờ cả mắt chỉ trích cô rất nặng nề vì đã gạt bỏ đi chồng mình khi đang ở đỉnh cao danh vọng. Công chúng thì thể hiện sự đồng cảm mình dành cho cô thông qua việc ồ ạt quan tâm lại về cô. Lượng vé tại các rạp chiếu phim mỗi khi các phim của cô được trình chiếu chắc sẽ khiến cho cả Manton lẫn Stella vui mừng lắm.

Trong lúc Kennedy và tôi ngồi chung một ghế trên tàu, và anh để mặc cho tôi suy ngẫm một mình, tôi tự hỏi liệu có bất kỳ mối liên hệ nào giữa tấn thảm kịch và vụ ly dị ấy không. Tôi biết sắc lệnh của tòa án vẫn chưa được chốt hẳn. Có khả năng nào Millard rốt cuộc không muốn đầu hàng cô không? Liệu có khả năng anh ta thà cố tình xuống tay giết người còn hơn là để cho cô được tự do không? Tôi buộc phải từ bỏ dòng suy nghĩ ấy, bởi vì nó không giải thích được nguyên nhân hồi trước anh ta không bào chữa khi bị cô kiện hay tiến hành phản tố.

Thế rồi tâm trí tôi rời bỏ thế giới của Kennedy, rời bỏ công việc giải quyết bí ẩn, và quay trở về với thế giới của mình, về với giá trị tin tức cái chết của cô và các sự kiện diễn ra sau đó. Vẫn như thường lệ, tờ Star hết sức sẵn lòng giao cho tôi phụ trách các vụ việc liên quan đến Craig Kennedy. Chắc chắn là nhờ cú điện thoại cho biên tập viên tin địa phương của tôi, thông báo đầu tiên mà bất cứ tờ báo New York nào nhận được về cái chết của Stella, mấy dòng tít giật gân và một số báo phụ trội đã được đem in.

Chỉ nghĩ đến mức độ quan tâm đối với chuyện đời tư của giới diễn viên điện ảnh và kịch nghệ sân khấu là tôi đã thấy ghê tởm rồi.

Có những ngôi sao chẳng bị ai bàn ra tán vào gì hết, ngay cả trong giới hay dựng chuyện bê bối nơi phim trường. Rất nhiều người, cả nam lẫn nữ, chuyên tâm làm việc một cách rất đúng mực và nghiêm túc, chẳng để tâm đến gì ngoài thành công của mình và theo đuổi những vui thú bình dị. Trên thực tế, lúc ngồi trên tàu, tôi nhận ra rằng đây có lẽ là lần đầu tiên Craig Kennedy được nhờ giải quyết một vụ án thuộc lĩnh vực phim ảnh. Hồi trước chẳng vụ nào dính dáng gì đến nó hết, kể cả chỉ hơi chút liên quan. Tôi biết anh sẽ phải đối mặt với một mớ bòng bong những câu chuyện phiếm, từ tất cả mọi người, về tất cả mọi người, và hầu hết đều vô căn cứ. Tôi hy vọng anh sẽ không mắc phải sai lầm phổ thông là coi mọi diễn viên điện ảnh đều xấu xa, mọi trường quay đều là những ổ đồi bại. Vì lẽ đó, tôi lấy làm mừng là mình đã có thể đi cùng anh.

Khi đến Tarrytown, dòng suy tư của tôi chấm dứt, và của Kennedy cũng vậy - bất kể chúng có là gì. Đích thân Mackay đến đón chúng tôi tại sân ga. Sau khi nói mấy câu nhằm che đậy sự lo lắng của mình, anh ta nhanh chóng đưa chúng tôi tới ngôi nhà.

Lúc chúng tôi gần đến noi, Kennedy nhanh chóng ghi nhận cảnh quan xung quanh, vị trí của bản thân ngôi nhà, địa hình khu đất. Cả bốn bên đều có một bãi cỏ trải rộng, không bị cây cỏ hay bụi rậm gì chen ngang - một vùng không gian hết sức rộng rãi, rất hợp với chồng đá hoa cương xám sắp đặt ngổn ngang nhưng vô cùng nghệ thuật được trưng bày tại đó. Con đường và các khu đất liền kề bị che khuất bởi các bụi cây dày, vô phương nhìn thấu, một vành đai rừng thu nhỏ bao quanh khu nhà. Có một nhà để xe, một khoanh đất lùi, cùng với vài sân quần vợt và một sân tập gôn xanh mướt. Một nhà nghỉ mát được xây ngay giữa một khu vườn ở góc xa, soi bóng xuống mặt một hồ bơi lấp lánh.

Khi chúng tôi đỗ lại dưới cổng xe ra vào, Emery Phelps, ông giám đốc ngân hàng, ra đón chúng tôi. Có thể đây chỉ là do tôi tưởng tượng ra, nhưng như tôi nhận thấy thì phong thái của ông ta mang vẻ hiềm khích cố kìm nén, như thể ông ta cảm thấy bực mình khi bị Kennedy và tôi đến quấy rầy, thế nhưng bất lực không thể làm gì được. Trái ngược với cách hành xử của ông ta là sự thân tình của Lloyd Manton, bấy giờ đang đứng ngay phía bên trong cửa. Màn chào đón của Manton nồng nhiệt chẳng khác nào một đứa trẻ con, đến mức tôi nhận thấy mặt Kennedy lộ vẻ ngờ vực.

Các thành viên khác của công ty tụ tập bên trong phòng khách, nơi chúng tôi phải băng qua để vào trong thư viện. Tận dụng cơ hội nhỏ nhoi ấy, tôi quan sát họ dưới ánh đèn tù mù. Mackay ra dấu gọi một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ lại, và giới thiệu cho Kennedy biết ông ta là bác sĩ Blake. Thế rồi chúng tôi bước vào căn phòng dài lót ván ốp, hiện trường tấn thảm kịch.

Tôi đứng đó, choáng váng cả người. Hình hài bất động của Stella Lamar nằm lăn lóc trước mặt tôi như đang diễn cảnh quay cận góc đáng thương cuối cùng. Mặc dù đã đồng hành cùng với Kennedy được rất lâu, cảm giác trang nghiêm u uẩn vẫn cứ dấy lên trong lòng tôi mỗi khi tôi đặt chân vào một căn phòng chứa đựng bi kịch. Cảm giác ấy trỗi dậy đặc biệt mạnh mẽ trong vụ án này. Cái chết của một người đàn ông đã là bi thương lắm rồi, nhưng chẳng thứ gì gây rúng động tâm hồn hơn cái chết bất chợt và tàn khốc của một người phụ nữ xinh đẹp - ngoại trừ cái chết của một đứa trẻ.

Tôi nhớ lại một hình ảnh về Stella mình từng được thấy trong bộ phim mới nhất của cô. Màng khẩu độ mở ra, chiếu cảnh cô nhận được một hộp socola do người yêu mình gửi, và vui vẻ cho con chó collie xinh đẹp của mình là "Laddie" ăn một mẩu, trong lúc nó nô giỡn trên một chiếc trường kỷ và yêu quý quấn cô đến gần ngạt thở. Nét hoạt bát và kiều diễm trong khung cảnh ấy tương phản một cách buồn thảm với những gì đang nằm trước mặt tôi.

Bây giờ, khi quan sát cẩn thận hơn, tôi có thể nhận thấy gương mặt tròn đầy, trơn cong của cô đã méo xẹo lại, hoặc vì đau đớn hoặc vì sợ hãi - hoặc có thể là cả hai. Ngay cả bên dưới lớp phấn trang điểm, ta vẫn có thể thấy mặt cô nổi đốm loang lổ và sưng phù lên. Ngoài ra, các thớ cơ đã bị vặn xoắn lại, cặp mắt trông như lồi lên dưới mí, và da cô nhuộm một màu xanh xanh. Rõ ràng cái chết của cô diễn ra rất chóng vánh, nhưng không phải là không đau đớn.

"Kể cả điều tra viên cũng chưa động chạm gì đến thi thể," Mackay nhanh chóng giải thích với Kennedy. "Các diễn viên, các nhân viên quay phim, tất cả đều đã bị đuổi ra khỏi phòng ngay khi bác sĩ Blake tin chắc rằng ẩn đằng sau cái chết của cô ấy là một nguyên nhân phi tự nhiên. Ông Phelps gọi điện cho tôi, và khi đến nơi thì tôi ra lệnh đóng hết cửa ra vào và cửa sổ lại, cắt cử các phụ tá của mình đứng canh gác để ngăn không cho ai động chạm vào bất cứ thứ gì bên trong căn phòng, ra lệnh rằng tất cả mọi người sẽ phải bị giữ lại, sau đó liên hệ với anh nhanh hết mức tôi có thể."

Kennedy quay sang phía anh ta. Nghe tông điệu là sẽ nhận thấy câu khen ngợi của anh được nói rất thực tâm. "Mackay à, tôi rất mừng là mình được gọi đến bởi một người đủ hiểu biết để đảm bảo bằng chứng không bị hủy hoại. Anh nhận ra rằng chưa biết chừng manh mối duy nhất của một vụ sát hại sẽ có khả năng là một tấm thảm hơi bị xộc xệch đi. Thật là... thật là rất hiếm!"

Anh ủy viên công tố quận nhỏ thó mỉm cười rạng rỡ. Nếu khi ấy mà phải bước đi thì chắc hẳn anh ta sẽ có dáng điệu rất khệnh khạng. Tôi mỉm cười bởi vì tôi muốn Kennedy một lần nữa phô ra cái kỹ năng kỳ diệu của mình trong việc lần tìm thủ phạm đứng đằng sau một tội ác. Tôi không hề muốn để xảy ra bất cứ chuyện gì gây cản trở cho anh.

CHƯƠNG 1

Tiến >>


Nguồn: NXB Văn Học & Cổ Nguyệt Book - VCTVEGROUP
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 9 tháng 6 năm 2023