Bí mật của Katrya

mặc bích

Phần I - Chương 1

ashley bernal

Hoài trở mình. Chỉ một cử động mà khoảng cách giữa nàng và Lữ sát hẳn vào nhau. Hơi ấm từ người Lữ như lan sang thật nhẹ nhàng. Nàng ôm lấy Lữ, áp mặt vào ngực chàng. Lữ tỉnh dậy, he hé mắt nhìn Hoài. Chàng vòng tay ôm chặt lấy Hoài, vùi đầu vào mái tóc nàng. Lữ không muốn dậy và cứ muốn nằm như thế này mãi. Có lẽ Hoài cũng cùng một ước muốn như thế qua những ngón tay vuốt ve ngực, rồi khuôn mặt, mái tóc Lữ.

Nhưng rồi cũng phải dậy. Lữ nói với nàng:

- Em cứ nằm nướng nữa đi, anh dậy trước rồi pha cà phê đưa em đi làm.

Hoài ươn ái ngồi dậy:

- Em muốn lái xe đi làm. Đã có xe mới rồi mà!

- Xe để đi chơi thôi! Anh muốn đưa em đi làm. Sau tai nạn xe không ngại lái xe sao? Anh không yên tâm.

- Bây giờ anh làm việc khuya cần phải ngủ thêm. Em lái xe được mà. Em không sao cả. Muốn trở lại như trước.

Lữ thở dài thầm:

- Anh sẽ tập thay đổi thời gian làm việc nhưng mà..

- Em không sao, đừng lo!

- Có gì gọi anh!

- Yên tâm mà!

Lữ đứng ở sân trước nhìn Hoài lùi xe xuống đường. Nàng quay kính xe xuống đưa tay vẫy. Nhìn theo chiếc xe trườn đi nhẹ nhàng mà Lữ không thấy thoải mái dù biết chiếc xe mới Hoài vừa mua không có vấn đề nhưng chàng vẫn muốn đưa nàng đi làm hơn là để Hoài tự lái xe như trước đây. Cứ tưởng tai nạn xe sẽ làm Hoài không muốn lái xe nữa chứ! Nàng vẫn không muốn bỏ đi sự độc lập và tự do của mình, Lữ hiểu như vậy!

Chiếc xe mới rất êm nhưng hơi lạ lẫm, ngay cả cái mùi da của nó cũng làm Hoài phải chú ý. Nàng nhớ chiếc xe cũ của mình, từ chỗ ngồi bao năm đã sít xao, không có mùi xe mới, mọi thứ quen thuộc! Cũng chỉ vì tai nạn xe! Nàng mở hé cửa kính nhưng lại phải bấm nút đóng ngay vì không chịu được những tiếng ồn ào trên đường cũng như mùi khói xe! Hoài lại nghĩ đến nét mặt nhăn nhó của Lữ khi thấy nàng nhất định tự lái xe đi làm. Nàng lẩm bẩm một mình nhưng với nụ cười: “Anh thật! Em đâu phải con nít mà anh cứ lo từng chút một như vậy!”.

Nụ hôn của Lữ trước khi nàng lên xe như lưu luyến và cầm giữ. Hoài đang cảm nhận được một ràng buộc vô hình giữa nàng và Lữ cho dù không ở bên nhau. Để nàng đi một mình đối với Lữ là một buông thả bất đắc dĩ. Nghĩ đến buổi chiều đi làm về có Lữ đang chờ đón, nàng thấy hạnh phúc.

Đến văn phòng sớm 15 phút nhưng Anne đã có mặt và đang sửa soạn hồ sơ. Anne vui vẻ hỏi Hoài:

- Hôm nay anh Lữ đưa chị đi làm sớm thế?

- Không, chị lái xe đi làm!

- Chị có xe mới rồi mà em quên! Chị khỏe chứ?

- Chị bình thường. Anne OK hả?

- Em được! À, hôm nay chị bận đấy!

- Tốt thôi!

Ashley Bernal

Đây là lần đầu tiên người phụ nữ tên Ashley Bernal đến đây nhờ Hoài tư vấn.

Hoài ân cần bắt tay người bệnh nhân mới. Những câu nói quen thuộc với những người bệnh nhân khác khi mới bước vào đây đều được lập lại.

Khi cô ta ngồi xuống chiếc ghế bành xa nhất cũng là lúc Hoài liếc nhanh hồ sơ. Ashley Bernal 35 tuổi, ly dị, có 1 con. Nghề nghiệp: thư ký cho một hãng dầu lớn. Cô ta đã chọn một khoảng cách xa nhất đồng nghĩa với những chuyện khó nói và khó bầy tỏ.

Hoài nói với cô ta:

- Chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện được không?

Cô ta có lẽ ngần ngừ rồi mới trả lời:

- Dĩ nhiên.. là đến đây để nói chuyện.

- Cô có muốn bắt đầu câu chuyện của cô không? Tôi đoán là không đơn giản, tôi nói như thế có đúng không?

- Đúng là không đơn giản!

- Vậy chúng ta có thể bắt đầu từ đâu?

Hoài chưa bao giờ đặt một câu hỏi như thế với bệnh nhân. Nàng tự hỏi thầm mình hôm nay làm sao vậy?

- Tôi đang phân vân chọn lựa xem ai là người nên nói trước?

- Cô hay tôi?

- Không! Không phải như vậy!.. Có rất nhiều người trong tôi.. nên không biết ai mới là người nên nói trước..

Dissociative identity disorder! Hoài nghĩ ngay đến căn bệnh này!

- Cô bị Dissociative identity disorder sao?

- Đúng vậy!

- Cô nhận thức được điều này từ bao giờ?

- Cũng mới đây!

- Có bao nhiêu nhân cách trong cô?

- Tất cả có 4 nhân cách đang sống trong tôi! Có phải tôi đang bị rối loạn đa nhân cách không?

- Phải! Nhưng có hòa hợp không?

- Lúc đầu không sao cả. Nhưng đến bây giờ tôi bắt đầu thấy khó khăn điều khiển được bản thân cũng như cuộc sống của tôi!

- Rối loạn đa nhân cách rất hiếm. Trong trường hợp của cô chỉ có 4 nhân cách khác nhau. Có những trường hợp còn nhiều nhân cách hơn cùng sống trong một con người. Thường là số nhân cách gia tăng theo sự phát triển của bệnh. Người mắc bệnh này phân chia nhân cách của mình và cho rằng có rất nhiều người khác nhau trong cơ thể của mình. Mỗi một nhân cách đó có thể có giới tính, tuổi tác, quốc tịch, suy tư riêng biệt, thậm chí có những bệnh hoạn khác nhau. Nhưng có nhiều người bệnh không hề biết là mình bị bệnh rối loạn đa nhân cách. Vì sao cô nhận biết về mình như thế?

- Tôi có đi khám bác sĩ về thần kinh. Người bác sĩ đó đã cho tôi biết như vậy.

- Vậy tại sao cô lại phải đến đây? Không thỏa đáng sao?

- Có thể nói như vậy!

- Như vậy cô đã rất hiểu về bệnh tình của mình?

- Người bác sĩ đó không nói nhiều lắm nhưng có cho tôi dùng thuốc chống trầm cảm và lo âu.

- Thuốc đó có giúp ích được cho cô nhiều không?

Ashley trả lời:

- Nói là không giúp ích được gì thì cũng không đúng nhưng tôi muốn tìm hiểu thêm về bệnh và về mình nữa nên tôi mới đến đây vì thấy cũng không khá lắm!

- Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu nói chuyện về căn bệnh này trước nhé. Thật ra không phải có nhiều nhân cách hay nhiều con người trong một người bị bệnh này. Chỉ có một con người duy nhất nhưng từ đó nẩy sinh nhiều cách khác nhau trong tiến trình để đối phó với những thương tổn cho tâm lý và để giúp người bệnh tồn tại. Điều này cũng sinh ra nhiều cách suy nghĩ, nhận diện hay ngay cả trí nhớ cũng khác đi. Tuy nhiên đối với người bệnh có vẻ như như có nhiều con người khác nhau trong một con người, nhiều tên tuổi khác nhau, ngay cả những thói quen hay diễn đạt khác nhau, giọng nói khác nhau..v..v.. Nhưng thật sự rồi cũng chỉ quy về một con người là người bệnh đó mà thôi. Có nhiều người bị bệnh nhưng mãi sau này mới biết. Nhưng điều đáng ngại là hơn 70% những người bị rối loạn đa nhân cách có khuynh hướng tự hủy diệt! Hoặc cũng có thể đi đến hành động làm hại người khác!

Ashley không nói gì chỉ yên lặng nghe.

Hoài lại hỏi cô ta:

- Những điều tôi vừa nói có giúp cô hiểu thêm về bệnh không?

- Có! Tốt lắm! Tôi cũng tự đi tìm hiểu nhưng qua nhiều nguồn tin khác nhau về bệnh càng làm tôi thêm hoang mang và căng thẳng!

- Căng thẳng chỉ làm cho bệnh tình thêm nghiêm trọng. Căng thẳng còn là nguyên nhân khích động thêm bệnh. Một trong những phương cách chữa trị là giúp người bệnh bớt căng thẳng.

- Bà nghĩ nguyên nhân vì sao tôi bị bệnh này?

- 90% là từ những thương tổn tâm lý từ khi cô còn nhỏ. Thông thường trong cỡ tuổi 6, 7 tuổi.

Ashley vẫn chưa chịu nói thêm. Hoài gợi chuyện:

- Kể cho tôi nghe về 4 nhân cách đó. Họ có tên tuổi chứ?

- Lúc đầu chỉ có Anna 8 tuổi là một cô bé tóc vàng người Mỹ như tôi. Một thời gian sau xuất hiện Helen 16 tuổi người Đức, cô này rất thân thiện. Sau là Lucy 21 tuổi, người Mỹ nhưng gốc Âu châu. Gần đây là Julie 35 tuổi, Mỹ lai Phi Luật Tân.

Hoài chợt đặt câu hỏi khác:

- Cô có còn nhớ về tuổi thơ của mình không? Nói cho tôi nghe về gia đình của cô!

- Gia đình tôi ư? Cha mẹ tôi đã chết cả rồi. Tôi có hai người anh trai.

- Tuổi tác giữa cô và hai người anh trai có cách biệt xa lắm không?

- Khoảng 5, 6 tuổi!

- Tôi đoán cha cô rất nóng tính và dữ tợn?

- Sao bà biết?

- Đúng như vậy sao? Lúc nhỏ cô có sợ cha bà lắm không?

- Sợ lắm!.. Rất sợ!

- Ông ta có nghiện rượu hay ma túy gì không?

- Rượu thì có. Ma túy tôi không rõ. Nhưng tại sao bà lại hỏi về cha tôi? Cha tôi thì có liên quan gì đến chuyện tôi có 4 nhân cách?

- Lúc nhỏ cô và các anh của cô có thường bị cha đánh đập không?

Không thấy Ashley nói gì, Hoài cũng yên lặng. Nàng chờ câu trả lời của cô ta.

Vài phút trôi qua, người đàn bà tên Ashley Bernal nói. Nhưng không phải cô ta nói nhưng là nhân cách số 1 đầu tiên xuất hiện. Anna! Cô bé 8 tuổi! Giọng nói của cô ta bỗng dưng đổi thành như một đứa trẻ! Anna đang hiện diện trong căn phòng này! Giọng nói rõ ràng nhưng đúng là của một đứa trẻ con.

Hoài chưa gặp trường hợp nào như thế từ khi hành nghề. Nàng giấu vẻ sửng sốt của mình và chăm chú lắng nghe. Hoài thấy nổi da gà!

- Cha của Ashley cứ say rượu vào là đánh đập, đánh cả hai anh của Ashley nữa! Ông ấy hung dữ lắm!

- Vậy mẹ của Ashley đâu?

- Chết rồi!

- Vậy Anna đến ở với Ashley sao? Hai người cùng tuổi sao?

- Ừ, cũng gần bằng nhau. Ashley nhỏ hơn!

- Anna cũng bị cha Ashley đánh luôn sao?

- Ừ.. sợ lắm! Nhưng ông ấy chỉ đánh Anna, không đánh Ashley!

Hoài thấy ngay cô bé Ashley lúc đó không biết mấy tuổi nhưng còn nhỏ lắm đã bị chấn thương tâm lý nặng nề vì những đòn tàn bạo của người cha say sưa. Nhân cách Anna bắt đầu xuất hiện để bảo vệ tâm lý cho Ashley thấy rằng thực sự chỉ có Anna là bị đòn mà thôi!

Nhưng Hoài lại đặt câu hỏi với Ashley:

- Này Ashley, Anna ra sao?

Giọng của Ashley bây giờ cũng là giọng của trẻ con nhưng nhỏ nhẹ hơn Anna. Ashley có vẻ nhút nhát. Ashley đang quay ngược thời gian về với tuổi ấu thơ của mình.

- Anna tốt bụng lắm, bị đòn mà không kêu nhưng chỉ khóc. Nhưng Anna hay bị ốm lắm!.. Nhiều vết thương chưa lành thì Anna lại bị ba đánh tiếp.. Sao ba cứ đánh Anna hoài? Nhưng có nhiều ngày ba không đánh, ba tốt hơn. Khi không dữ tợn thì ba cho ăn bánh kẹo..

- Vậy Anna ở với Ashley lâu không?

- Ở hoài chứ! Bây giờ cũng đang ở bên cạnh nè!

- Có chuyện gì làm Ashley và Anna nhớ hoài lúc còn nhỏ không?

Ashley nghiêng đầu, đưa một ngón tay vào miệng như một đứa trẻ rồi trả lời:

- Ồ.. có chuyện lạ lắm! Nhưng bà không được nói với ai nghe?

- Không nói đâu! Cứ kể đi!

- Có những lần đang đêm ba với hai anh khuân một cái gì dài lắm mà chắc nặng nữa rồi vất xuống giếng. Nhiều lần lắm. Đất sau nhà rộng lắm, gần hàng rào có cái giếng mà không có nước.

- Giếng mà không có nước sao?

- Ừ.. hết lâu rồi!

- Có nhớ là bao nhiêu lần ba và hai anh ném cái gì xuống giếng không?

- Nhiều lắm! Không biết là bao nhiêu lần nữa!

- Bao giờ thì Helen đến?

- Chừng vài năm sau. Bà muốn gặp Helen không?

- Có, tôi muốn nói chuyện với Helen.

Không thấy Ashley nói gì thêm. Hoài quan sát cô ta. Bỗng dưng Ashley đổi thế ngồi, vắt chân rất điệu và nghiêng đầu nói với Hoài. Giọng cô ta có vẻ như thẹn thùng nhưng rất trong trẻo và hơi sắc. Ashley không còn là Ashley nữa mà đang nhường chỗ cho nhân cách thứ ba là Helen.

- Chào bà! Bà là ai vậy?

- À.. tôi là.. bạn mà cũng là người mà Ashley muốn nói nhiều chuyện. Nghe nói Helen là người Đức phải không? Vậy thì ai dậy cho Helen nói tiếng Anh vậy?

- Ashley và Anna.

Bỗng dưng Ashley lại xen vào bằng cái giọng của đứa trẻ 6, 7 tuổi:

- Tụi tôi dậy Helen nói tiếng Mỹ. Nhiệm vụ của Helen là chăm sóc các em và hai anh trai. Helen rất trầm tĩnh và biết an ủi mọi người.

- Vậy khi nào thì Lucy đến?

Bỗng dưng Hoài lại nghe Helen nói.

- Tới khi Ashley bắt đầu có bạn trai đó!

- Lucy có thích bạn trai của Ashley không?

- Không thích! Lucy ghen lắm và hay giận nữa!

- Còn Julie thì sao?

- Mới đây thôi!

- Julie là người như thế nào?

Ashley trở lại giọng bình thường như hiện tại và làm như những nhân cách kia chợt biến đi hay trốn ở đâu đó.

- Julie ít nói lắm và hay quên. Nhiều lúc Julie còn bị mất ngủ triền miên. Nhưng Julie.. cũng dữ dội lắm..

- Dữ dội nghĩa là sao?

-.. Julie định làm hại ba.. nhiều lần..

- Nhưng không được sao?

- Không.. không phải vậy. Chỉ vì sợ thôi!

- Như vậy lúc đầu sống rất hòa thuận phải không? Nhưng bây giờ còn hòa thuận không?

Người trả lời là Ashley của hiện tại:

- Không hòa thuận dù rất thương yêu nhau. Chúng tôi là một gia đình, thực sự như vậy.

- Chính vì có 4 cá tính khác nhau trong cô nên chuyện tìm ra là bị bệnh không dễ dàng vì không phải cả 4 cá tính ấy xuất hiện cùng lúc đúng không?

- Đúng như vậy! Nhưng tôi không muốn loại bỏ một ai cả vì như tôi đã nói chúng tôi là một gia đình.

- Đã là gia đình không có nghĩa là chúng ta cứ ở với gia đình mãi mãi. Lớn lên trưởng thành, lập gia đình có đời sống mới rồi khác đi. Mà ngay cả những người trong gia đình cũng thay đổi theo thời gian hay vì bệnh hoạn mà chết đi!

- Vậy sao? Vậy.. sẽ có lúc Anna, Lucy và Helen cũng thay đổi hay không còn nữa hay sao?

- Đúng vậy! Hãy xem đó là một chuyện phải xảy ra thôi! Anna, Lucy và Helen, Julie là những mảnh ghép của con người cô thôi!

- Tại sao lúc tôi còn nhỏ Anna lại đến vậy?

- Để bảo vệ cho Ashley! Trong tâm thức của Ashley, Anna chính là một khiên bảo vệ để sự tổn thương được nhẹ bớt đi. Một khi sự tổn thương được chữa lành thì nhiệm vụ của Anna không cần thiết nữa!

- Còn Helen, Lucy và Julie thì sao?

- Cũng vậy thôi! Nhưng tôi không hiểu những hình ảnh mà cha cô và hai anh cô khiêng những vật gì ném xuống giếng là gì và tại sao họ lại làm như vậy? Cô có hiểu không?

- Helen đã đi lén theo để tìm hiểu và kể đó là những xác người!

Hoài lặng người đi. Nàng chưa biết phải đặt câu hỏi tiếp như thế nào thì Ashley kể tiếp:

- Helen nói, rồi Lucy nói mà không ai tin.

- Các anh của cô nói gì?

- Họ bảo tôi tưởng tượng! Nhưng sự thật là như thế!

- Tại sao đó là những xác người? Ai giết những người đó?

- Cha tôi chứ còn ai khác nữa!

- Làm sao có thể chứng minh đó là sự thật?

- Sau này Julie đã khuyên tôi đi báo cảnh sát.

- Cô có làm như vậy không?

Ashley ngồi thừ người ra một lúc rồi mới trả lời:

- Gần đây tôi đã đến sở cảnh sát và kể những điều này cùng địa điểm nông trại nhà tôi trước kia.

- Họ có tìm được gì không?

- Nhiều xương người!

- Sau đó cha cô ra sao?

- Bây giờ ông ấy chết rồi! Lúc tôi đến sở cảnh sát và kể những điều này thì cha tôi đã qua đời.

- Chuyện cô đến kể với cảnh sát có làm liên lụy đến các anh của cô không?

- Không, vì lúc đó các anh tôi còn nhỏ và chỉ làm theo lệnh của cha tôi.

- Nhưng kể được chuyện này ra có làm cô thấy nhẹ lòng hơn không?

- Ồ, rất tốt! Tôi không còn thắc mắc gì nữa!

- Tôi nghĩ cô đã hiểu về bệnh của mình thì chuyện đối phó với bệnh tương đối cũng dễ dàng hơn nhưng không phải là một ứng phó với bệnh trong một thời gian ngắn mà phải lâu dài. Cô phải có lòng tin với người giúp cô chữa trị để vượt lên bệnh tật và ngăn chặn bệnh phát triển. Hiểu biết về bệnh cũng là một điều rất tốt để khống chế bệnh tật! Thuốc trị trầm cảm và thuốc trị những lo âu căng thẳng cô cứ tiếp tục dùng bởi vì chưa có một loại thuốc nào nhất định để trị bệnh của cô. Cũng giống như cô đã nói 4 nhân cách đó là gia đình của cô. Vậy thì đó là một sự quen thuộc nhưng đừng để một trong 4 nhân cách đó xúi dục cô làm những điều sai trái, nhất là xúi dục tự hủy hoại thì phải quyết liệt chống trả.

- Bà nghĩ tôi sẽ OK không?

- Tôi nghĩ cô sẽ không sao. Phải tự tin như vậy mà sống. Càng hội nhập với đời sống được chừng nào càng tốt chừng đó. Chuyện thấy khó khăn điều khiển bản thân có đỡ hơn khi cô đã đi bác sĩ thần kinh và được uống thuốc trầm cảm không?

- Có, đỡ hơn!

- Vậy thì cứ đi tiếp tục con đường đó! Không sao cả! Cố gắng nhé! Nhưng theo tôi..

Không thấy Hoài nói tiếp, Ashley hỏi:

- Theo bà thì sao?

- Như tôi nói lúc nãy gia đình cũng thay đổi, những người trong gia đình cũng vậy, lớn lên, đi xa, hay không còn nữa là điều mình phải chấp nhận. Ashley không còn bị đánh đập bởi ba của cô nữa thì nhiệm vụ bảo vệ của Anna cũng không cần thiết nữa. Helen chắc muốn đi về thăm quê hương cô ta chứ. Cả Lucy cũng thế. Còn Julie sau khi thấy Ashley đã đi báo cảnh sát thì mọi chuyện.. đã kết thúc.

Ashley ngồi yên trầm ngâm không trả lời.

Hoài lại nói tiếp những ý nghĩ của mình:

- Chỉ có Ashley là thật! Duy nhất chỉ có mình Ashley là hiện hữu thôi. Còn Anna, Helen, Lucy và Julie không phải là thật. Cô phải phân biệt đâu là thật và đâu là không thật. Một khi cô đã nhận biết rõ ràng thì cô sẽ khỏi bệnh.

- Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi..

- Hãy từ giã họ!

- Từ giã ngay sao?

- Càng sớm càng tốt!

- Hãy giúp tôi..!

- Cô thử đi! Ngay lúc này. Cứ xem như tôi không có mặt ở đây!

Ashley ngồi im lặng. Cô ta cúi gầm đầu. Trong phòng im phắc. Hoài không biết Ashley có làm được hay không? Nàng kiên nhẫn chờ đợi.

Giọng Ashley nghe rất nhỏ. Hoài phải chú tâm mới nghe được.

- Anna!.. Chị xin lỗi.. Mình phải.. xa nhau!

Ashley khóc thút thít, nghẹn ngào nói tiếp:

- Đừng giận chị! Lúc nào chị cũng yêu Anna. Chị không thể gặp Anna được nữa. Mình… chia tay nhé. Chị cám ơn Anna bé bỏng của chị..

- Làm sao chị quên được Anna.. Chúng ta đã gần gũi bên nhau suốt đi.. Chị nhớ những vết thương của Anna. Anna đã chịu đòn thay cho chị.. Anna yêu quý.. chị yêu em nhưng.. mình vẫn phải chia tay..

Yên lặng một lúc rồi Ashley lại nghẹn ngào:

- Anna bé bỏng.. chị yêu em.. chị cám ơn em..

Dường như họ đang nhìn nhau, lưu luyến vì không muốn rời xa.

Chỉ còn tiếng khóc của Ashley trong phòng. Khoảng chừng mươi phút sau, Ashley đưa tay vẫy vẫy:

- Tạm biệt Anna!

Tất cả xảy ra thật huyền diệu, Hoài nghĩ như vậy! Nàng chưa bao giờ chứng kiến một cảnh giã biệt cảm động như vậy! Nàng cũng không ngờ Ashley có thể vượt qua nỗi đau và sự quyến luyến với nhân cách đầu tiên của cô ta như vậy.

Ashley ngửng đầu lên nhìn Hoài và cười gượng gạo:

- Tôi đã nghe lời bà! Anna.. đi rồi!

- Cô làm tốt lắm! Với những nhân cách còn lại cô cũng có thể làm được như thế mà không cần phải ở đây mới làm được. Tôi tin như vậy!

Đến bây giờ mới thấy nét mặt Ashley tươi tỉnh.

Lúc đưa cô ta ra cửa, Hoài trấn an Ashley:

- Không sao đâu! Lúc nào cần có người nghe hay nói chuyện để giải tỏa thì cô cứ đến đây! Nhưng ngay ngày hôm nay mọi chuyện đã quá tốt đẹp. Cứ tự tin nhé!

Hoài nhìn theo lưng Ashley khi cô ta đi ra ngoài. Nàng đã giúp Ashley được phần nào, nhưng chính cô ta đã cố gắng vượt qua nỗi đau, dứt bỏ sự gắn bó với những nhân cách khác. Chúc Ashley may mắn!

Phần I - Chương 1

Tiến >>


Nguồn: Nguyễn Đình Phùng - Vietnamthuquan.eu
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 25 tháng 5 năm 2023