CƠN BÃO Ở NHÁNH SÔNG GATOR

joyce holland

dịch giả: ngọc quỳnh

Bóng một người đàn ông rón rén len lỏi qua những cây bách khiến Sarah chú ý. Nàng lau khô vầng trán ẩm ướt và chăm chú nhìn qua cánh cửa sổ mở rộng. Sự tĩnh mịch đã thay thế cho âm thanh rộn rã của lũ chim. Hình dáng lén lút đó tiến gần hơn đủ để nàng nhận ra dáng đi như mèo của người ẩn sĩ. Bây giờ ông ta đang men theo khoảng rừng thưa sát mép đầm lầy. Người ẩn sĩ thường đến đây vào mỗi buổi chiều thứ sáu và mang cho nàng những món quà rừng nho nhỏ như cá hay thịt thú rừng.

Sarah mở tủ lạnh để xem hôm nay nàng có gì để cho ông ta. Bất chợt, nàng dừng lại. Nàng vén mái tóc dài ướt đẫm sang một bên. Hôm nay mới thứ năm. Thật lạ lùng. Nhưng ngày tháng có ý nghĩa gì với ông ta đâu chứ. Chắc chắn không có gì bất thường. Có thể những chiếc bẫy của ông ta gặp may đấy thôi. Nàng nhanh nhẹn làm vài chiếc bánh sand-wich kẹp với thịt con gà rừng mà ông ta đã đem cho nàng lần trước rồi xếp tất cả vào một chiếc túi giấy. Giữa nàng và ông ấy có một sự đồng cảm nào đó không thể hiểu được, Sarah ngẫm nghĩ. Một quả phụ và một ẩn sĩ...

Nhiều người trong thị trấn nói rằng người ẩn sĩ bị điên, rằng ông đã tự giam mình trong đầm lầy quá lâu. Nhưng cô Lucy ở bưu điện lại bảo rằng ông ấy là một thiên tài, rằng ông ấy có phần nào là người Ấn Độ. Ông ta hiếm khi nói chuyện với bất kỳ ai. Mặc dù khi ông ấy nói... phải, cô Lucy nói là tốt nhất là mọi người nên nghe theo, ông ta thường báo trước về một nỗi bất hạnh khủng khiếp nào đó sắp xảy đến. Sarah biết chắc rằng ông ta không hề bị điên, ông ấy chỉ nhút nhát mà thôi. Sau khi Ned chết, nàng và Tommy đã chuyển đến sống ở trại cá trên nhánh sông Cá Sấu heo hút này. Sarah rất mong những chuyến viếng thăm của người ẩn sĩ. Nàng và Tommy còn biết một bí mật nữa, một bí mật mà ngay cả cô Lucy cũng không biết. Họ biết tên của ông ta - Jonah.

Ông ta chưa bao giờ đi đến cửa nhà nàng, nhưng có một hay hai lần ông đã nói chuyện với nàng ở khoảnh rừng thưa. Sarah cảm thấy ông luôn trông chừng nàng - một kiểu trông chừng đầy vẻ che chở. Ông ấy là bạn của nàng. Tháng rồi ông đã dẫn Tommy đi săn. Sarah vén bức rèm sang bên để quan sát khu vực bên dưới nhà sàn. Jonah vẫn còn ở đó. Nàng đã nhận ra chú báo yêu của ông đang nấp đàng sau cây bách. Đây là một bí mật mà chỉ mình nàng chia sẻ với nhà ẩn sĩ. Chưa có ai từng nhìn thấy chú báo, kể cả Tommy.

Sarah mở cửa và bước ra dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ. Nàng không tin vào mắt mình nữa. Jonah đã băng ngang qua trảng rừng và đang tiến đến gần cầu thang. Sarah ngần ngại. Điều này hoàn toàn không giống ông ta chút nào. Ông ta có bị thương không nhỉ? Jonah vẫn bước đều. Ông đang ghì chặt một cái gì đó trước ngực mình - một chiếc rìu sáng loáng. Bất giác, Sarah lùi lại ngưỡng cửa. Tại sao nàng lại sợ kia chứ? Người đàn ông này không có chút ác tâm nào.

Jonah lần lần từng bước lên các bậc thang của căn nhà sàn. Đôi mắt xanh sáng rực của ông mê hoặc nàng, ông ta dừng lại cách nàng vài bước rồi nâng chiếc rìu lên, cán rìu hướng về phía nàng. Một cách trao tặng trịnh trọng, ông cao vượt hẳn nàng!

“Tôi muốn bà giữ cái này”, ông nói. Sarah lùi lại một bước, không biết nên phản ứng thế nào. Cái gì đã khiến ông tặng cho nàng một chiếc rìu vậy? Ông luôn luôn mang cho nàng thịt hươu, cá hun khói, thậm chí cả hoa dại hay những thứ quà rừng khác để đổi lấy những thứ nàng cho ông. Nàng đặt chiếc túi giấy lên hàng rào bên cạnh họ. “Ôi không. Tôi rất biết ơn ông... nhưng cái này quá nhiều so với những gì mà tôi làm cho ông. Tôi không thể lấy nó được”.

Người ẩn sĩ không hề nhúc nhích. Dường như ông đã chôn chân trên sàn. Vẻ lo lắng hằn nên những nếp nhăn trên gương mặt cháy nắng của ông. Ông nói qua đôi môi mím chặt. “Cứ giữ nó đi, Sarah!”. Ông chìa cán rìu về phía nàng một lần nữa. “Tôi có một giấc mơ. Tôi không thể giải thích được nó”, ông lắc đầu. “Tai họa... Một tai họa khủng khiếp đang đến. Bà phải dẫn thằng bé đi khỏi đây đi”.

Những lời nói của ông ta làm Sarah ớn lạnh. Nàng khoanh tay tự ôm chặt mình, ông ta vẫn đang giữ chiếc rìu, đôi cánh tay và vai ông ta căng thẳng. Nàng với tay lấy nó.

“Tôi phải đi đây”. Người ẩn sĩ tiếp tục. Giọng ông ta to hơn ở từng chữ một.

“Những tôi không hiểu... Tai họa gì chứ? Tôi biết là có một cơn bão đang đến. Có phải là nó không?” Sarah tằng hắng. Hình như giọng nàng nghe cũng không tự nhiên.

Jonah lặp lại, “Tai họa. Tai họa đang đến. Hãy dẫn thằng bé đi trốn đi.” Ông chụp lấy chiếc túi rồi bước lui xuống những bậc thang gỗ ọp ẹp.

“Chờ đã nào”, Sarah gọi với theo. “Tôi không hiểu ý ông. Khi nào thì tai họa đó đến?... Ý tôi là cái gì vậy? Nó ở đâu?”

Người ẩn sĩ không nói một lời, vung tay chỉ xuống đầm lầy. Cánh tay ông ta vặn vẹo khổ sở như đuôi của một chú diều bị bạt đi vì cơn gió mạnh thình lình.

*

Sarah đẩy nhẹ món thịt nướng vào lò và quay ra đóng cửa. Nàng nhận ra tiếng huýt sáo của Tommy từ xa. Một thông điệp ấm áp và tinh tế. Nó biết nàng đã nghe tiếng xành xạch của chiếc thuyền máy chạy trên kênh báo hiệu nó đã về.

“Chào mẹ. Mọi việc ổn chứ?” Cậu bé ném những quyển sách lên bàn và mắc áo khoác lên chiếc xích đu.

“Không, mẹ nhận được một lời cảnh báo từ một nhà tiên tri”.

“Ồ, hay nhỉ. Ôi, con đói quá. Có gì để ăn không mẹ?” Cậu bé thò đầu vào trong tủ lạnh.

“Mẹ muốn con để ý khi mẹ nói. Lấy đầu con ra khỏi đó và lại bàn ngồi đi. Lát nữa mẹ sẽ lấy thức ăn cho con.” Sarah vuốt mái tóc hung hung của cậu bé khi nó gập thân người cao lêu nghêu của nó xuống một chiếc ghế gần nhất. “Mẹ có việc này muốn nói với con.”

Tommy vặn vẹo người nó trong ghế khi Sarah thuật lại sự kiện hồi sáng, “Ôi trời, thôi đi nào mẹ! Mẹ không để cho ông ẩn sĩ gàn dở đó làm chúng ta hoảng sợ chứ?” Cậu bé lắc đầu.

Vẻ mặt thằng bé không đánh lừa được Sarah. Quai hàm của nó căng ra. Điều mà nó quan tâm, không phải là những gì người ẩn sĩ nói, mà là tác động của nó lên nàng. Sau khi Ned mất đi trong một tai nạn xe hơi, nó luôn tự cho rằng nó là người bảo vệ cho mẹ nó. Sarah hiểu điều đó sẽ giúp cậu bé giảm bớt đi nỗi mất mát. Và nàng cho phép điều đó. Chính nàng cũng đã tìm được sự khuây khỏa nỗi đau buồn ở nơi này. Không có ký ức nào về Ned có thể làm nàng đau lòng nữa.

“Thôi được, chúng ta xem thế nào nhé?” Tommy vung tay vào không khí. “Chúng ta đã có một chiếc rìu rồi phải không nào? Nó nằm trên cái thớt ở trong sân. Ông ấy chắc đã vấp phải nó khi đến đưa cho mẹ cái này.” Tommy liếc nhìn cái rìu của Jonah. Nó nằm trước lò sưởi như một người lính gác câm lặng, bằng chứng của cái ngày lạ lùng này.

“Mẹ nghĩ con nói đúng”, Sarah nói. Nó có đúng không nhỉ? Nàng nhìn ra xa. Có phải nàng đã để cho việc nó chăm sóc nàng đi quá xa không? Có phải giải pháp mà nàng dùng để chế ngự nỗi đau buồn đã làm nàng trở nên yếu đuối hơn - phụ thuộc hơn? Đã hai năm rồi. Nang có thể mạnh mẽ trở lại - nếu cần thiết.

“Có thể ông ấy đã định chặt chân tay mẹ bằng chiếc rìu này, rồi phút cuối cùng ông ta lại đổi ý. Mẹ không biết là những người lập dị sẽ làm gì đâu!” Tommy ngồi thẳng lên và nhìn nàng chằm chằm.

“Ông ấy không phải là một người lập dị”. Sarah quay phắt về phía Tommy. “Và ông ấy không điên. Những người trong thị trấn mới là điên. Mẹ biết ông ấy hoàn toàn khác - ông ấy... đặc biệt, phải không nào? Mà mẹ nghĩ là con thích ông ấy chứ?”

“Phải, con đã rất thích ông ấy... cho tới hôm nay”. Tommy cau mày.

“Ông ấy là người tốt. Mẹ chắc chắn như vậy”.

Tommy sải bước đến lò sưởi và nhấc chiếc rìu lên. “Thôi được, con chịu thua, ông ấy là một ông thánh phải không nào? Ông ấy biết trước tai họa, và khi nào chúng đến...” Nó giữ chiếc rìu như thể mới giành được vũ khí. “Chúng ta sẽ sẵn sàng! Nhưng bây giờ chúng ta để nó ở đâu đây?”

Sarah mỉm cười. Nó giống bố nó làm sao. “Mẹ cũng không biết. Sao con không để nó dưới giường?”

*

Sau bữa tối, Sarah nằm lên tràng kỷ xem tivi cùng với Tommy. Đang có bản tin dự báo thời tiết, “Cơn bão đang di chuyển về hướng thị trấn chúng ta. Thông báo hạn chế giao thông có hiệu lực trên toàn vùng Rorida. Tốc độ gió dự báo là 40 dặm một giờ, gió giật có thể đến 60 dặm một giờ. Thủy triều có thể đạt mức nước lũ trong vòng 24 giờ nữa”.

Sarah nhìn chằm chằm vào Tommy.

Tommy tránh đôi mắt nàng. “Mẹ à, đó là lý do tại sao dì Millie và dượng George cất nhà sàn ở đây”, nó ngả người về phía Sarah, đặt một tay lên vai nàng và thở dài, “Ông ẩn sĩ đáng nguyền rủa đó đã làm mẹ sợ chết khiếp!”

“Coi chừng cái miệng của con đấy!” Nàng gạt tay thằng bé ra. “Và đừng lo. Chúng ta sẽ không bỏ chạy. Nhất là vì mấy cơn gió nhẹ”.

“Và tiếp theo là tin tức địa phương”, chiếc tivi om sòm. “Chúng tôi vừa nhận được tin mới nhất về Rudy Saunders, tên tù đã vượt ngục hồi sớm nay. Hiện nay cảnh sát cho rằng hắn đang quanh quẩn gần nhánh sông Cá Sấu. Theo cảnh sát trưởng Wilson, Saunders có thể có vũ khí vì cảnh sát đã phát hiện là có một kẻ tòng phạm với hắn. Saunders đang thụ án chung thân vì ba vụ giết người trong hai tuần lễ liên tục thực hiện các vụ cướp ở miền Nam Florida vài năm trước đây. Một cuộc lục soát trên toàn khu vực sẽ được tiến hành vào sáng sớm ngày mai, khi thời tiết cho phép. Trừ khi quý vị đang sơ tán, nhà chức trách khuyến cáo rằng quý vị nên hạn chế tối đa việc ra khỏi nhà”.

Một bức ảnh mờ mờ của tên tù Rudy Saunders hiện lên trên màn ảnh. Đó là một gã đàn ông có cái cổ to nặng nề và hai hàng lông mày đen kịt, rậm rì. Một cái mũi to khoằm khoằm rất thích hợp với vẻ ngoài phóng đãng của hắn. Hắn ta có mái tóc đen và đôi mắt đen. Tai họa đang đến, Sarah nghĩ. Những lời nói của người ẩn sĩ vang lên trong đầu Sarah. Rudy Saunders có một cặp mắt đầy tai họa.

Tommy nhìn sang Sarah: “Con đánh cuộc là họ sẽ bắt được hắn ta trước khi trời sáng nữa kia. Ở ngay trong đầm lầy này, chúng ta an toàn tránh khỏi hắn”. Nó vỗ vai nàng.

“Hãy thôi đối xử với mẹ như một đứa con nít đi”, Sarah nói. “Mẹ có thể xoay xở được cho dù có bất cứ chuyện gì.” Có thể đó là lý do tại sao Jonah bảo nàng trốn đi, Sarah nghĩ. Ông ấy cũng nghĩ là nàng yếu đuối. Nàng đẩy tay Tommy sang bên và đứng dậy đi cất bát đĩa.

*

Rudy bì bõm lê chân trong đôi giày sũng nước, mồm không ngớt nguyền rủa. Nếu thằng ngốc Gil không vô tích sự như thường lệ, cả hai đã có thể đi xa hàng trăm dặm và bây giờ đã kiếm được một phòng trọ nào đó trong một motel tiện nghi. Nhưng thật chó chết, Gil đã không xoáy một chiếc xe tử tế một chút mà lại tha đến một mớ sắt vụn thối tha. Cái xe khốn kiếp đó chỉ chạy được khoảng mười dặm trước khi tắt ngỏm. Hắn quả là khôn ngoan khi bảo Gil mang giày ống đến. Mặc dù các sắp đặt của hắn không hề có việc lội bộ băng qua bang Florida để phải khóc thét lên. Hắn dừng lại một phút và ngoái lại. Thằng ngốc đó đâu rồi? Thân hình to lớn vụng về của Gil hiện ra xa xa. Tên đần độn đáng nguyện rủa. Rudy nửa mong Gil trượt cẳng xuống chỗ bùn lún nào đó và biến đi cho khuất mắt hắn. Hoặc bị rắn cắn chết cũng được. Đồ chết tiệt, hắn hoàn toàn có thể đấm ngã Gil xuống bùn ngay bây giờ. Nhưng vấn đề là hắn vẫn có thể còn cần đến tên hề đó. Chắc chắn ảnh của hắn sẽ được in trên trang nhất của mọi tờ báo ở Florida, thậm chí ở cả miền Nam. Nhà chức trách chắc chắn đã biết là có ai đó giúp hắn trốn thoát. Nhưng họ không thể nào biết được đó chính là người em họ Gil của hắn. Thậm chí ngay cả hắn còn không tin được nữa là. Hắn đã đặt cuộc đời hắn vào tay một kẻ dở điên!

Rudy ngước nhìn lên bầu trời, khum khum bàn tay che những giọt mưa xối xả. Trận bão chết tiệt này có thể kéo dài hàng giờ nữa. Hắn phải tìm ra một nơi trú ẩn. Gió mưa làm hắn tối tăm mặt mũi, chúng quất vào gương mặt và cánh tay trần của hắn đau rát. Quanh đây có một trại cá cũ. Có một người phụ nữ đã sống ở đó vài năm trước đây. Sẽ không có ai tìm kiếm bọn chúng ở giữa nơi không có gì cả này. Trong vài ngày, chúng có thể lấy chiếc thuyền của bà ta và chuồn đi. Rudy bước xấn len với một niềm hăng hái vừa được hâm lại. Nếu Gil không thể đuổi kịp thì mặc xác hắn ta. Hắn không cần những kẻ quá tồi.

*

Sarah nghe mùi cà phê bốc lên thơm phức. Gió rít từng cơn qua những bức vách bằng ván mỏng và mưa gõ nhịp trên mái thiếc của nhà sàn.

“Chào mẹ buổi sáng, Tommy nói khi Sarah bước ra khỏi phòng mình. “Mẹ ngủ ngon không?” Chiếc áo khoác ướt sũng của nó treo cạnh cửa và tóc của nó vẫn còn ướt. “Cà phê đã sẵn sàng”.

Sarah phớt lờ câu hỏi của nó. “Con ra ngoài trong thời tiết này à?”

“Con chỉ muốn kiểm tra chiếc thuyền và xem nước lên cao như thế nào thôi”.

“Và?” Nàng rót cà phê ra tách và mang đến bàn.

“Nước thật sự bắt đầu lên,” nó nói. “Chúng ta không thể làm được gì và cơn bão sẽ không dừng ngay đâu.” Tommy cau mày.

“Chuyện gì thế, Tommy?” Sarah khép chặt chiếc áo choàng của nàng.

“Chiếc thuyền đã trôi mất đêm qua. Nó chưa thể đi xa đâu. Con phải đi tìm nó. Con sẽ thu các lưới cá về luôn.”

Sarah ngắm Tommy. Nó đã cao bằng Ned và vẫn đang cao thêm. Ned chắc hẳn rất tự hào.

“Nghe hay đấy. Đây không phải là lần đầu chiếc thuyền bị trôi. Tối qua gió lại lớn đến thế”. Nàng vén mái tóc dài của mình sang một bên vai. “Và đừng có nhìn mẹ với vẻ lo lắng như vậy. Mẹ không sao đâu. Ban ngày thì không có gì đáng sợ cả. Con cứ đi đi, còn mẹ đi ăn sáng đây.”

“Được lắm”, Tommy cúi chào với vẻ giễu cợt và cái nhìn làm an lòng nàng. Nó mặc cái áo khoác ẩm ướt vào. “Người rừng của mẹ ra ngoài để đương đầu với thiên nhiên đây.”

Sarah chỉ nghe được nửa câu sau cánh cửa đóng sập lại.

*

Rudy và Gil quan sát Tommy băng qua trảng rừng. Chúng đã quan sát thằng bé một giờ trước đó khi nó đi kiểm tra chiếc thuyền. Gil muốn giữ nó ngay lúc đó, nhưng Rudy gạt đi. “Chúng ta có thể cần nó sau, đồ ngu,” Rudy bảo hắn. “Vả lại, tao muốn biết có ai nữa sẽ ra khỏi cái nhà sàn đó không. Trẻ con thì phải có một ông bố nữa phải không?”

Gil toe toét cười trơ ra hai hàng lợi. “Ồ, phải, phải.”

Đồ đần độn, Rudy nghĩ. Thằng bé đã đi khuất khỏi tầm mắt. Đã đến lúc phải tiếp tục lao ra ngoài trời mưa. Chúng phải tìm xem liệu có ông bố nào trong nhà không - bằng một cách khó khăn nhất.

*

Sarah giật bắn mình khi cánh cửa thình lình bật mở. Tiếng thét của nàng tắt nghẹn trong họng khi nàng thấy khẩu súng chĩa vào nàng từ một gã đàn ông lực lưỡng trên ngưỡng cửa. Hắn ta có râu và cái mà nàng thấy trên gương mặt đầy sẹo của hắn là cái nhìn dữ tợn. Cặp mắt hắn đen như than. Hắn là hình ảnh rõ ràng của Rudy Saunders. Sau lưng Rudy là một người đàn ông nặng nề. Vẻ ngoài ngây dại của hắn ta chẳng cho nàng biết điều gì.

Tommy, Sarah lạnh người, Tommy đâu rồi?

“Ông nhà bà đâu rồi?” Rudy hỏi.

“Ông ấy... ông ấy có việc ra thị trấn vài ngày, ông ấy sẽ trở về hôm nay. Các ông muốn gì?” Nàng sợ không dám hỏi về Tommy. Sợ bọn chúng sẽ nói với nàng là chúng đã làm hại nó. Và sợ nhắc đến thằng bé khi chúng chưa thấy nó.

“Tôi muốn bà tỏ ra dễ thương và bình tĩnh”, Rudy nói. Tiếp tục việc nấu nướng của bà đi và thêm vào hai phần nữa. Thằng bé của bà sẽ quay lại ngay chứ?”

“Tôi không biết. Nó ra ngoài trước khi tôi dậy.”

Rudy chộp lấy cánh tay nàng và siết chặt, “Đừng nói láo, tôi đã nghe nó nói chuyện với bà khi nó ra khỏi cửa.”

“Làm ơn đi,” nàng van xin. “Đừng làm hại Tommy.” Nàng có thể chắp tay và quỳ gối nếu cần thiết.

“Bà cứ biết điều thì sẽ không có chuyện gì,” Rudy gầm gừ.

“Chúng tôi sẽ không làm hại trẻ con,” Gil nói từ ngưỡng cửa. Hắn trề môi, “Có phải vậy không, Rudy?”

Rudy phớt lờ cả hai và đến bên cửa sổ.

Sarah loay hoay với chiếc lò. Đầu óc nàng quay cuồng. Gã đàn ông thấp hơn có vẻ là kẻ chậm phát triển. Gần như là trì độn. Còn Rudy là hiện thân của tai họa. Đáng lẽ nàng nên nghe lời người ẩn sĩ. Liệu Tommy có thấy chúng không? Làm ơn để nó đi tìm sự giúp đỡ. Đừng quay lại đây vì mẹ, Tommy. Đừng, nàng khẩn cầu. Nàng nhấc chiếc chảo đầy ắp mỡ lợn đang sôi và cân nhắc xem liệu nàng có thể hắt nó về phía những gã đàn ông và lao khỏi cửa không. Nhưng chúng đứng cách nàng quá xa. Rudy có thể bẻ gãy tay nàng nếu nàng thất bại. Với những cái xương gãy thì nàng không giúp gì được cho Tommy. Nàng cẩn thận di chuyển về phía bồn rửa chén cùng với chảo mỡ.

“Thằng bé đang đến”, Rudy chờ cho đến khi Sarah đặt chảo mỡ xuống. Cặp mắt đen của hắn dò xét nàng. “Bây giờ, bà đến mở cửa và gọi nó vào. Đừng có thử làm bất cứ điều gì ngốc nghếch, khiến tôi thổi nó bay khỏi đây đấy.” Hắn đẩy nàng tới trước.

Tommy chắc chắn đã thấy những dấu chân đắy bùn và quyết định ngay, bởi vì khi Rudy kéo mạnh cửa ra thì nó đang chạy về phía đầm lầy.

“Chạy đi, Tommy, chạy đi”. Sarah gào lên.

Rudy đẩy mạnh Sarah sang bên. “Thằng nhỏ, một bước nữa mẹ mày sẽ chết!” Hắn rống lên.

Sarah cố gắng đẩy phía sau Rudy. Hắn vung một cánh tay khổng lồ lên và Sarah bổ nhào xuống sàn nhà, rồi hắn nâng khẩu súng trường lên và bắn vào Tommy.

Sarah nhao đến bên cửa sổ khi Rudy bắn phát thứ hai. Tommy ngã vật xuống. “Không...” nàng gào lên... “Khô...ô...ông” Nàng chạy đến cửa lần nữa, nhưng gã đàn ông còn lại túm lấy nàng và ghì chặt nàng vào tường. Nàng điên cuồng đá vào hắn ta và cắn vào hai cánh tay đang giữ lấy nàng. “Đồ con hoang,” nàng la hét, cố gắng đến gần Rudy. Nàng phải móc mắt hắn ra. Cánh tay vòng quanh người nàng siết chặt hơn. Nàng thở hổn hển. “Câm miệng lại ngay,” Rudy gầm lên. “Buông mụ ta ra, Gil. Tao sẽ trông chừng mụ ta. Mày ra ngoài lôi thằng nhỏ chết tiệt đó vào đây. Mưa sẽ xóa hết máu và các dấu vết khác ngay thôi.”

“Máu”, Sarah thì thào qua hơi thở. “Máu của Tommy.” Nàng nhìn lên gã đàn ông được gọi là Gil, rồi giục hắn ta. “Nhanh lên, làm ơn nhanh lên”, nàng nài xin. “Mang nó vào đây. Ôi, Chúa ơi, hãy để thằng bé sống. Chúa ơi.”

Gil dường như không hiểu. Hắn đứng nghệch ra. “Tại sao mày lại bắn thằng nhỏ? Điều đó không đúng, Rudy.”

“Hãy làm điều tao bảo, đồ ngu. Thằng nhỏ không bị thương nặng lắm đâu. Tao phải chặn nó lại. Bây giờ ra đem nó vào!”

Gil vừa bước ra cửa vừa lắc đầu. “Mày không nên làm vậy, Rudy.”

Mặt và cổ Sarah rát bỏng khi Rudy xô ngã nàng. Không bị gãy gì cả. Tốt, nàng cần sức mạnh vì Tommy.

“Tôi cần băng,” nàng nhìn thẳng vào Rudy. Việc trả thù để sau. Không chờ được cho phép, nàng đi về phía nhà tắm.

Rudy nhìn nàng dò xét. “Tôi sẽ đi với cô,” hắn đổi giọng. “Cô rất cứng cỏi, tôi thích điều đó ở đàn bà.” Hắn lè lưỡi liếm môi. “Không có gì sánh được với một người đàn bà mạnh mẽ vào những lúc thoải mái. Và cùng làm những điều thú vị.” Sarah rùng mình. Tommy, lúc này nàng phải chăm sóc cho Tommy. Những chuyện còn lại nàng sẽ đối phó sau.

Gil mang Tommy vào. Sarah nghe tiếng nó khóc. Nó vẫn còn sống. Hắn đặt Tommy lên giường nàng và giúp nàng cởi chiếc quần jean đẫm máu ra khỏi người thằng bé. Có chạm phải động mạch không? Nàng quan sát chân Tommy. Máu rỉ ra từ hai vết thủng trên đùi nó. Chẵc chắn viên đạn đã xuyên qua. Nhiễm trùng mới là vấn đề. Sarah rửa các vết thương và đổ thuốc sát trùng lên. Jommy bất tỉnh.

“Được rồi, băng lại và tiếp tục việc nấu nướng đi, thưa quý cô!” Rudy gọi vọng từ phòng ngoài.

Một ngày dài của Sarah máy móc trôi qua. Nàng nấu nướng và ngồi cạnh Tommy, rồi lại nấu nướng và quanh quẩn bên Tommy. Nàng mất khái niệm về thời gian. Đã đến đêm chưa nhỉ? Một chuỗi kịch bản lạ lùng xâm chiếm đầu óc nàng. Tại sao không đầu độc chúng? Nhưng chất độc sẽ không có tác dụng nhanh, Rudy chắc chắn sẽ giết họ trước khi hắn chết. Trốn đi là không thể vì Tommy đang bị thương. Sarah nhìn chằm chằm ra phòng khách, mắt nàng dán chặt vào Rudy.

Rudy đứng dậy và bước ngang qua căn phòng. Hắn nhìn chằm chằm lại Sarah. “Cô và tôi, chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện riêng tư thú vị vào ngày mai.” Hắn phá lên cười khả ố, chộp lấy cánh cửa phòng ngủ va đóng sập lại. Thậm chí hắn cũng biết là nàng không thể trốn đi khi không có Tommy.

Tiếng động đánh thức Tommy dậy. “Mẹ, chúng ta phải trốn khỏi đây. Chân con không đau lắm đâu.”

Sarah nhấc chén súp còn âm ấm và đút cho nó. “Bất kể chúng ta quyết định thế nào, con cần phải ăn cho có sức đã.” Nàng đặt một ngón tay lên môi. “Mẹ sẽ nghĩ cách.”

*

Sarah mơ màng ngủ trên chiếc ghế bọc nệm cạnh giường.Gần sáng, nàng chợt choàng tỉnh vì cảm giác là có ai đó đang nhìn nang, cửa phòng ngủ vẫn còn đóng. Có tiếng cào cửa lạ lùng làm nàng chú ý, nàng xoay lại để tìm xem nó phát ra từ đâu. Đó là người ẩn sĩ, gương mặt ông mờ mờ sau cánh cửa sổ ngoằn ngoèo những vệt nước mưa. Ông đang thận trọng cào lên cửa sổ. Hy vọng, có một hy vọng. Nàng chạy bổ đến bàn và nguệch ngoạc mấy chữ, cầu Chúa cho ông ta có thể đọc được qua cánh cửa mờ mịt. Lạy Chúa hãy để ông ấy đọc được.

Tai họa ở đây, nàng viết. Tommy bị thương. Giúp đỡ. Nàng giữ cao mảnh giấy và quan sát vẻ mặt của Jonah. Mắt ông gặp mắt nàng, ông ấy có hiểu không? Ông gật đầu kiên quyết vài lần rồi biến mất.

“Tommy,” Sarah nhẹ nhàng lay vai thằng bé.

“Cái gì? Gì thế?” Nó choàng tỉnh.

“Shh...” nàng bịt miệng nó lại. “Người ẩn sĩ, ông ấy ngoài cửa sổ. Mẹ không biết ông ấy sẽ làm gì.” Nàng cho nó thấy mảnh giấy. “Có thể ông ấy sẽ đi tìm người giúp, hoặc tự mình lao vào nhà, mẹ không biết. Nhưng mẹ sẽ thử chận cửa bằng vài thứ. Bất cứ cái gì không gây ra tiếng động.”

Nàng bắt đầu bằng một cái ghế. Rồi nàng lấy một tấm chăn và nhấc từng chân của chiếc tủ êm thắm đến bên cửa.

Hai giờ chậm chạp trôi qua. “Con đoán là ông ấy đi tìm người giúp”, Tommy thì thào. “Dù sao đó cũng là cách tốt nhất.”

“Phải, phải”, Sarah đồng ý. Một tiếng động ở cửa sổ khiến Sarah bật người lên. Người ẩn sĩ đã trở lại. Nhìn ra ngoài, niềm hy vọng của Sarah tắt ngấm, ông ta chỉ có một mình trên cái hành lang rộng rãi bao quanh ngôi nhà sàn. Tựa sát vào rào chắn, gần cầu thang là một cái cáng ngắn. Họ có thể mang Tommy đi trong cơn bão và lũ này sao? Sarah hít sâu. Có thể Jonah biết câu trả lời mà nàng không biết. Và ở lại đây không còn là một chọn lựa nữa. Rudy đã có những kế hoạch cho nàng. Những kế hoạch sẽ gây ra những vết thương làm Tommy đau đớn hơn nhiều so với những vết đạn trên chân nó. Sarah không cho phép điều đó xảy ra.

“Gì thế mẹ?” Tommy rướn người ngồi lên. “Ông ấy có dẫn ai đến giúp không?”

“Ừm,” Sarah nhăn mạt. “Chỉ có thể nói... chính xác là ông ấy không dẫn cảnh sát đến để giải cứu.”

Nàng giải thích tình hình cho nó. “Đã đến lúc phải đi. Mẹ sẽ giúp con trèo qua cửa sổ”.

“Thế còn cái rìu thì sao?” Tommy hỏi. “Nó vẫn còn ở dưới giường... có thể lấy làm vũ khí.”

Sarah im lặng đồng ý. Họ sẽ mang nó theo. Nàng giúp Tommy đứng dậy và họ lần lần từng bước đến bên cửa sổ.

Một tiếng ho lớn thình lình vọng vào từ phòng khách. Gió gào rú bên ngoài và những mảnh vỡ ràn rạt đập loạn xạ vào ngôi nhà. Mỗi tiếng động đều làm Sarah hoảng hốt. Gương mặt bên ngoài cửa sổ là mục tiêu duy nhất của nàng bây giờ. Đầu tiên, cánh cửa sổ không mở được. Nó bị kẹt cứng vì lá mục và nước mưa, Sarah nghĩ. Nàng nắm chặt cái tay nắm mỏng manh, còn Jonah thì ráng sức nhấc khung cửa lên từ bên ngoài. Cuối cùng, nó bật mở ra với tiếng loảng xoảng khủng khiếp và cơn bão tốc vào như một quả bóng xoáy tít. Tommy rướn tới trước và cố gắng nhấc người lên ngưỡng cửa. Sarah nhìn những đồ vật nghiêng ngả chống đỡ cho cánh cửa dưới những cú đấm điên cuồng của Rudy. Nàng chạy vội lại và đẩy hết sức mình để giữ cho hàng rào chướng ngại vật đó không xê dịch, nóng lòng quan sát Jonah đang vật lộn để kéo Tommy ra khỏi cửa sổ. Những mảnh gỗ vụn bay vào khi Rudy bắt đầu phá vỡ được cánh cửa phòng ngủ. Sarah không thể chịu đựng được lâu hơn nữa. Rudy lại tiếp tục nện vào cánh cửa. Cánh tay khổng lồ của hắn hiện ra sau chỗ trống. Những ngón tay nắm chặt của hắn chỉ cách cổ nàng vài phân. Bàn tay rút ra, thay thế bằng gương mặt điên tiết của Rudy. Hắn nhe răng cười nhạo nàng qua khe hở.

Sarah cúi xuống, nhặt lấy chiếc rìu và vung một vòng rộng, cắm lưỡi rìu vào khe hở mà đầu Rudy vừa hiện ra.

Tiếng rống khủng khiếp của Rudy khiến Sarah giật bắn cả người. Hắn là một thằng điên đang lên cơn dữ dội. Hắn xé toạc những mảnh cửa ra dễ dàng như xé gỗ balsa. Hắn hò hét bảo Gil chạy ra ngoài và chặt đứt họ. “Mụ đàn bà thối tha này chém rìu vào tao!” Tim Sarah đập nhanh đến nỗi làm nàng muốn quỵ xuống. Nàng nhìn về phía cửa sổ. Trống không! Nàng hối hả kéo lê chiếc rìu lao về trước, và rồi ném mình qua ô trống tối mịt. Tommy và người ẩn sĩ đâu rồi? Thật khó mà thấy được gì trong cơn mưa xối xả này. Gió giật mạnh quần áo nàng. Rồi nàng thấy họ, đang lưng chừng cầu thang. Nàng lao theo họ. Nàng để chiếc rìu bên cạnh Tommy rồi chộp lấy đầu cuối của cái cáng. Lạy Chúa, nếu họ còn có thể nghĩ, họ phải tìm ngay một chỗ ẩn nấp. Họ đến nấc thang cuối cùng và bước xuống mặt nước đang dâng lên. Những tia chớp xé ngang bầu trời. Sarah có thể thấy vẻ đau đớn trên gương mặt Tommy. Khu rừng âm u của đầm lầy mờ mờ trước mắt họ.

Giọng của Rudy từ trên vọng xuống, còn lớn hơn cả loạt sấm rền tiếp sau đó. “Tao sẽ giết hết tất cả chúng mày, ngay bây giờ!” Hắn gào thét. “Tất cả chúng mày.”

Nước mưa quật vào mặt Sarah. Nàng lau bớt chúng đi bằng vai mình. Nước đã dâng đến đầu gối. Ôi, Chúa ơi, Sarah nghĩ,... rắn, cá sấu... và Rudy. Làm sao mà nàng có thể an toàn rời khỏi phòng để đi theo người ẩn sĩ? Và liệu ông ấy có để ý là nàng cao không hơn 5 feet (1,52m)? Nước đã bắt đầu ngập đến đùi nàng. Những tia chớp lại lóe sáng, soi rõ những cây bách phía trước họ. Một chiếc thuyền, có một chiếc thuyền nhỏ dưới gốc cây. Vài bước nữa và họ đã ở đó. Nàng thở hổn hển khi họ đặt Tommy xuống lòng thuyền. Chỉ đủ chỗ cho nó. Nhưng ít nhất nàng có cái gì đó để bấu vào.

Rudy và Gil hẳn đã băng qua đầm lầy để đến đây. Liệu chúng có đuổi theo họ không? Trong thời tiết này thì chắc chắn là không! Nàng nhìn chằm chằm vào cái bóng của người ẩn sĩ trong khi ông cẩn thận bước đi trên mặt nước đen ngòm trước mặt họ. Ông ấy đã cứu sống họ. Quên bánh mì kẹp thịt đi, nàng nghĩ, lần tới ông ấy sẽ có gà nướng va khoai tây!

Sarah nghe có tiếng xành xạch rất lạ. Cơn bão? Chúa ơi, chẳng lẽ họ chỉ hoài công? Không, đây là tiếng rên rỉ. Nhưng những cơn bão như thế này thường tạo ra những âm thanh lạ lùng trong đầm lầy. Nàng đã có đủ chuyện để lo lắng rồi. Rồi nàng lại nghe âm thanh đó. Nang cố tập trung vào nó. Nó trở nên gần hơn. Một tia sáng lóe lên phía sau họ. Chiếc thuyền. Nó chẳng trôi mất. Rudy đã giấu nó ở đâu đó và hắn đang đến gần họ. Với một ngọn đèn. Với một ngọn đèn... và một khẩu súng.

Tommy rên rỉ. Tiếng rên làm Sarah thắt lòng. Nàng vươn tới lòng thuyền và nắm lấy cánh tay nó. Người ẩn sĩ liếc nhìn nàng. Ánh đèn của Rudy lướt trên họ. Jonah cúi gập người, kéo mạnh con thuyền nhỏ và bất đầu tăng tốc. Sarah cũng bắt chước theo và họ lướt đi trên mặt đầm lầy như một con rắn nước.

Cuộc hành trình bắt đầu quá sức nàng. Sarah nghĩ lưng nàng chắc đến gãy mất vì tư thế gập lại. Họ đang đi đâu đây? Nàng chưa từng đi ngược vào đầm lầy như thế này. Jonah rẽ nước theo một đường ngoằn ngoèo. Tại sao ông ta không đi một đường thẳng?

Một tiếng súng rít lên. Những mảnh gỗ bắn ra tử một cái cây gần đó. “Chúng mày không thể thoát khỏi tay tao đâu,” Rudy rống lên trong tiếng gió và mưa.

Toàn thân Sarah run lên. Hai bàn tay nàng bấu chặt lấy mạn thuyền như những móng chim đại bàng. Nếu mình phải chết ở đây thì chúng nó phải chôn chiếc thuyền này với nàng, nàng không thể buông nó ra được. Nàng đẩy mạnh thuyền, tự hỏi tại sao một ý nghĩ ngu ngốc như vậy lại đến. Chính là nỗi khiếp sợ. Nỗi khiếp sợ sẽ làm ta bị điên. Bất thình lình, chân Sarah chạm phải một bề mặt cứng. Nước cạn hơn. Đất cứng. Họ đã đến một hòn đảo.

Phía sau họ, tiếng máy thuyền bỗng rú lên đột ngột. Ai đó la hét và nước hất lên tung tóe. Chiếc thuyền kia chạm phải cái gì đó và Rudy và Gil rơi tõm xuống nước.

Người ẩn sĩ quay sang Sarah và mỉm cười. Bây giờ nàng đã hiểu hành trình vòng vèo của họ. Jonah biết rõ những chướng ngại vật trên con đường, ông ra hiệu cho nàng. Nàng hiểu ý ông. Và nàng sẽ đi theo ông đến bất cứ chỗ nào. Họ khom xuống, nhấc cáng của Tommy lên và lại lao vào bóng tối.

Họ đi được gần 200m rồi dừng lại. Một gốc sồi nhỏ nhô lên phía trước họ. Người ẩn sĩ đặt đầu cáng xuống. Sarah làm theo và chờ đợi. Jonah mò mẫm trong đống bùn và vén sang bên một túm dứa dại để lộ một chổ nấp đủ rộng cho chiếc cáng của Tommy. Ông lấy ra một chiếc rìu thứ hai từ trong hốc. Họ cùng nhau giấu Tommy an toàn vào bên trong và phủ cái hốc lại.

Sarah quỳ xuống trên đầu gối và hai tay. “Con ở trong đó ổn không, Tommy?”

“Con không sao, mẹ à, nhưng con chỉ nghĩ...”

“Chuyện gì thế?” Sarah hỏi. Nàng biết nó đang rất đau và đã sợ hãi khủng khiếp. Nó có nghĩ đến cái chết không?” “Con nghĩ gì?”

“Con nghĩ con vui biết bao khi những khách du lịch da đỏ như tôm luộc không thể vặt hết lá dứa dại ra khỏi những cây sồi”. Nó cười vang lên.

Sarah kềm tiếng nức nở. “Mẹ yêu con, con trai!” Jonah chạm tay vào vai nàng. “Mẹ phải đi đây, Tommy. Con sẽ an toàn ở đây”.

Sarah đứng dậy và đi theo Jonah.

Gió đã bớt mạnh, mưa cũng giảm thành mưa phùn và rạng đông bắt đầu ló dạng trên đầm lầy. Điềm tốt hay xấu đây? Sarah không biết chắc.

Giọng của Rudy lại xé không khí một lần nữa. “Bà đang giết thằng bé đó. Tốt nhất là hãy đầu hàng ngay đi. Tôi không còn bực mình về vụ cái rìu nữa, vì vậy hãy đi ra đi”.

Sarah dừng lại, tưởng như nàng nghe tiếng bước chân của hắn phía sau nàng, Jonah nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nàng và dẫn nàng đến một gốc cây lớn, cho nàng tựa lưng vào gốc cây rồi ra hiệu cho nàng ở yên đó. Ông giữ gương mặt nàng trong hai bàn tay thô ráp của ông và vuốt tóc nàng. Đôi mắt ông lo lắng nhìn nàng trong ánh sáng yếu ớt của buổi bình minh.

Những bước chân đến gần hơn. Những giọng nói thì thầm đâu đây. Người ẩn sĩ biến mất.

“Mày đi ngã này, Gil, xua chúng ra”.

Sarah nhìn xuống bàn tay mình. Nàng đang nắm chặt chiếc rìu. Khi nào nàng vung chúng lên lần nữa? Không thành vấn đề. Món vũ khí làm an lòng nàng. Rudy đã phải điên vì điều đó. Sarah lén nhìn từ sau gốc cây. Gil đứng cách nàng không quá mười bước. Một bóng thấp đang di chuyển về phía hắn ta. Ma quỷ nào thế? Nó trông giống như một con mèo khổng lồ. Gil vẫn đang dò dẫm theo các dấu vết. Có phải là con báo của Jonah? Hay chính là ông ta? Nước lũ khiến những con vật hoang dã phải trèo lên cao. Con báo thu mình thật thấp lấy đà khi Gil đến gần, rồi bất chợt nó nhảy vọt lên. Tiếng thét thất thanh khiến Sarah lạnh xương sống. Gil gào thét và vung khẩu súng của hắn lên. Hắn bắn một cách điên dại! Một tiếng nổ thứ hài vang lên. Sarah thấy Gil lắc lư một đỗi. Hắn lảo đảo vòng quanh. Máu trào ra trên ngực hắn. Rồi hắn ngã nhào xuống, rống lên một tiếng rên rỉ dài thảm thương.

Rudy đã bắn Gil. Do nhầm lẫn?

“Mẹ!” Tommy gọi to. “Mẹ có sao không?”

Chúa ơi. Nếu nàng có thể nghe thì Rudy cũng vậy.

“Mẹ ở ngay đây, Tommy!” Hãy để Rudy đuổi theo nàng.

“Mẹ ơi, con ở đây này. Giúp con với”.

Sarah bối rối. Lại nghe có vẻ giống Tommy, nhưng làm thế nào nó có thể ra ngoài này được chứ? Nàng vỗ mạnh vào đầu mình.

Jonah chỉ cách nàng vài bước, ông đặt một ngón tay lên môi. “Mẹ ơi, giúp con với, con sợ”.

Jonah khóc, bắt chước giọng Tommy một cách hoàn hảo.

Rudy nhào đến. Hắn đâm bổ qua bụi cây thấp như một con thú hoang. Hắn sắp đến chỗ nàng. Sarah lại nhìn lên Jonah. Ông giữ chặt chiếc rìu và gật đầu. Mọi việc tùy thuộc vào nàng. Sự xuất hiện của chú báo đã làm thay đổi kế hoạch của Jonah. Ông đã định thu hút Rudy về phía mình, vì thế ông đã để nàng nấp sau gốc cây. Nhưng chắc chắn ông đã cảm thấy có cái gì không ổn ngay từ đầu, vì vậy ông đã mang một cái rìu cho nàng. Ánh bình minh soi rõ vẻ khổ sở trên gương mặt ông. Ông ấy muốn hành động một mình, Sarah biết. Nàng mỉm cười với ông. Tôi mạnh mẽ hơn ông tưởng, ông bạn ạ. Nàng siết chặt chiếc cán rìu dài và chờ tín hiệu của ông. Hãy nghĩ về Tommy, nàng tự bảo chính mình. Chỉ nghĩ về Tommy.

Thế giới trở nên chuyển động chậm hơn. Một tia sáng loé nhanh trong mắt người ẩn sĩ. Thật chậm rãi, ông chỉ về bên trái Sarah, rồi từ từ nâng cánh tay mình lên. Sarah kéo chiếc rìu lại và chờ đợi. Thời gian đột ngột trở lại khi cánh tay người ẩn sĩ bổ xuống. Sarah vung chiếc rìu với hết sức mạnh của nàng. Cán rìu giáng vào đầu gối Rudy, hắn ngã nhào về phía trước. Hắn thét lên khi ngã xuống, rồi sau đó là im lặng. Sự im lặng lạ lùng. Sarah không thể nhúc nhích. Nàng nhìn thân hình hắn đang co rúm lại. Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao hắn không đứng dậy và tấn công? Trong ánh sáng lập lòe, nàng quan sát hắn, nghiêng người về trước để nhìn hắn rõ hơn. Đầu hắn, có máu chảy từ đầu hắn. Rồi nàng nhìn thấy nó, cái quai hàm to như một cái bẫy. Rudy đã rơi lên một cái bẫy và nó sập lại ngay trên đầu hắn, làm gãy cổ hắn. Nàng nhìn ra xa thật nhanh. Người ẩn sĩ đứng ngay cạnh nàng và nhìn chằm chằm vào mắt nàng.

Sarah hít thật sâu. “Tôi không sao”. Nàng với tay và chạm vào mặt ông. “Đó mới chính là tôi, ông thấy đó”. Điều quan trọng là ông ta phải hiểu. “Bây giờ tôi đã mạnh mẽ trở lại”.

Người ẩn sĩ nắm lấy tay nàng bằng cả hai bàn tay. Ông im lặng gật đầu.

Con báo gầm lên từ xa. Jonah xoay đầu lắng nghe. Một lần nữa ông ra hiệu cho nàng chờ ông, rồi ông nhanh nhẹn đi về phía lùm cây. Khi trở lại, ông mang theo vài cái bẫy lớn. Những cái bẫy không có nghĩa gì đối với lũ báo, Sarah biết thế.

“Chúng ta đi đón Tommy đi”, Sarah nói. “Chắc nó đang lo đấy”.

Lần này Jonah đi theo nàng. ★

HẾT

Đánh máy: hoi_ls
Nguồn: hoi_ls - Tạp chí Kiến thức Ngày nay
Vietnamthuquan.eu - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 3 tháng 1 năm 2024