Nỗi sợ hãi tột cùng

tom clancy

Khúc dạo đầu

mũi tên gãy

Một cuốn tiểu thuyết rất hay của Tom Clancy cũng từng chuyển thành phim, do Ben Affleck đóng. Cơ mà phim với truyện chỉ giống nhau đúng cái kết, còn diễn biến thì truyện một đằng, phim một nẻo. Và như mọi khi, truyện hay và logic hơn phim rất nhiều.

Câu chuyện này là phần tiếp theo của cuốn “Thảm họa hiện hữu” (Clear and Present Danger). Khác với trên phim vốn miêu tả Ryan là tay lính mới, thì trong tiểu thuyết “Nỗi sợ hãi tột cùng này” (Sum of all fears) Ryan giờ đã trở thành phó giám đốc CIA, ngoài việc phải lo chuyện giặc ngoài thì giờ phải đấu tranh với Cố vấn đối ngoai của Tổng thống, người vốn có mối quan hệ với tổng thống cả công việc và trên giường:-). Đọc cuốn này mới thấy Tom Clancy có cái nhìn rất sâu sắc về nghị trường nước Mỹ và phải nói thật là ổng có vẻ dự đoán đúng vụ Bill Clinton, chỉ mà mức độ thiệt hại trong truyện thiên về quốc gia trả giá thay vì cá nhân so với thực tế. Tiết lộ tiếp chắc mất hay. Đọc từ từ nhé

“Giống như sói vào chuồng cừu” khi miêu tả lại cuộc tiến công của Syria vào Cao Nguyên Golan dưới sự kiểm soát của Israel lúc 14.00 giờ địa phương ngày thứ 7, mồng 6 tháng 10 năm 1973, hầu hết các nhà sử học đều tự động trích dẫn lời miêu tả nổi tiếng trên của nhà văn nổi tiếng Sir Byron. Có khi các chỉ huy của Syria khi sửa đổi lần cuối kế hoạch tách chiến vào Israel, suy nghĩ của họ cũng giống như suy nghĩ của con sói, khi họ tập trung điều một số lượng lớn xe tăng và pháo khổng lồ tấn công vào Israel nhiều hơn bất kỳ con số nào mà tướng lĩnh dưới thời Hittler mơ ước

Tuy nhiên, vào ngày 6 tháng 10, quân đội Syria phát hiện ra rằng những con cừu mà họ tưởng tượng không hiền lành như những gì được mô tả trong các bài thơ về mục đồng, mà giống như những con cừu đực đang mùa động dục vào mùa thu. Trên cao nguyên Golan chỉ có hai lữ đoàn cơ giới của Israel, quân số bằng 1/9 đối thủ nhưng rất tinh nhuệ. Lữ đoàn 7 giữ chặt phía bắc Golan và kiên quyết không suy chuyển, mạng lưới phòng thủ vô cùng chặt chẽ, kết hợp giữa độ cứng rắn và tính linh hoạt. Các cứ điểm linh hoạt sẽ giữ vị trí của riêng mình, dẫn các lực lượng Syria vào những hẻm núi đá, tại đó cho phép các lực lượng thiết giáp Israel đợ sẵn phia sau Purple Line phục kích. Vào thời điểm quân tiếp viện đến vào ngày thứ hai, tình hình vẫn còn trong tầm kiểm soát- nhưng không giữa được lâu. Vào cuối ngày thứ 4, đơn vị xe tăng của Syria đã bị lữ đoàn 7 đánh thành từng mảnh nhỏ

Lữ đoàn Barak (“Lữ Đoàn Sấm Sét”) đóng quân ở phía Nam cao nguyên và ít may mắn hơn. Địa hình nơi đây rất dễ bị tấn công và khó phingf thủ và lực lượng Syria xuất hiện chỗ này cũng được chỉ huy tốt hơn. Trong vài giờ, tuyến phòng thủ do Barak phụ trách đã bị chọc thủng, bị chia thành nhiều đơn vị nhỏ. Dù sau đó mỗi đơn vị nhỏ này đã chứng minh sự nguy hiểm như những ổ rắn độc, liên tục phản công, nhưng quân đội Syria đã tận dụng được những lỗ hổng này để tiến đến mục tiêu chiến lược của họ là Biển Galilee. Trận chiến kéo dài 36 giờ tiếp theo đủ để chứng minh rằng đây là thử thách khốc liệt nhất mà quân đội Israel phải đối mặt kể từ năm 1948

Quân tiếp viện đến vào ngày hôm sau, và phải chiến đấu theo từng nhóm nhỏ lẻ tẻ – lấp đầy những khoảng trống trong tuyến phòng thủ, chặn đường, và thậm chí tập hợp những binh sĩ đã bị tan vỡ trong các trận chiến khốc liệt, và lần đầu tiên trong lịch sử Israel, phải tránh cuộc tấn công trực diện của quân đội Ả Rập. Chỉ đến ngày thứ ba thì quân Israel mới tập hợp được quả đấm sắt đầu tiên, trước tiên bao vây, sau đó đập tan 3 mũi tiến công của quân Syria. Sau đó họ chuyển sang thế phản công liên tục. Quân Syriabbij đẩy lùi về thủ đô của mình bằng một cuộc phản công dữ dội và để lại một chiến trường đầy những chiếc xe tăng cháy rụi và những người lính tan xác . VÀo cuối ngày phản công, kỵ binh của Lữ đoàn Barak và Lữ đoàn 7 đã nghe được một bức điện từ Bộ chỉ huy tối cao của Lực lượng Phòng vệ Israel:

CÁC ANH ĐÃ CỨU ĐƯỢC NGƯỜI DÂN ISRAEL

Và đúng vậy. Nhưng ngoài Israel, ngoại trừ trường học, rất ít người trên thế giới nhớ đến trận chiến hào hùng và hoành tráng này. Không giống như Cuộc chiến Sau Ngày năm 1967, khi quân đội Israel triển khai trên bán đảo Sinai rất nhiều trận đánh phối hợp thuận lợi và dành chiên thắng vang dội, khiến cả thế giới phấn khích và ngưỡng mộ: Họ đã nối liên được kênh đào Suez, chiến thắng trong trận chiến Nông Trại “Trung Quốc”, bao vây Quân đoàn Số 3 của Ai cập -bất chấp những hệ lụy đáng sợ của cuộc giao tranh đẫm máu ở Golan vốn rất gần với đất liên Israel. Tuy nhiên, những người sống sót ở hai lữ đoàn hiểu họ đã làm được những gì và các sỹ quan vô cùng ngạc nhiên khi biết rằng trong tâm trí của những người lính chuyên nghiệp, những người biết đo lường các kỹ năng chiến thuật và sự dũng cảm có trong cuộc chiến đấu liều lĩnh, đã coi Cuộc Chiến trên Cao Nguyên Golan cũng đáng nhớ ngang với trận Thermopylae, Bostagne và Đồi Gloucester (Những trận chiến nổi tiếng về phòng thủ)

Dù thế nào đi nữa thì mõi cuộc chiến đều có rất nhiều chuyện oái ăm và Cuộc Chiến Tháng Mười này cũng không phải ngoại lệ.Giống như hầu hết các trận chiến phòng thủ đã chiến thắng rực rỡ, trận này đáng lẽ sẽ không dữ dội đến thế, nếu người Israel không hiểu nhầm thông tin tình báo thu được, nếu không họ đã hành động sớm hơn 12 giờ, giúp họ có thể thực hiện một kế hoạch phòng ngừa và đổ quân dự bị lên cao nguyên Golan vài giờ trước khi cuộc tấn công bắt đầu nổ ra. Nếu họ làm vậy thì sẽ không có bản anh hùng ca về trận chiến hào hùng đó trong lịch sử. Lính xe tăng và lính bộ binh sẽ không phải liều lĩnh chiến đấu để thương vong trên quy mô lớn như vậy, đến mức vài tuần trước mới dám công bố con số đầy đau thương và tự hào của một quốc gia đầy thương tích. Nếu hành động dựa trên thông tin tình báo thì người Syria sẽ bị thảm sát trước Purpline Line vì bộ sư tập xe tăng và súng đại bác xa hoa của họ – và đó sẽ là cuộc thảm sát chẳng có chút vinh quang nào. Chưa bao giờ có một lời giải thích đầy đủ về sai lầm của bộ phận tình báo. Liệu Mossad huyền thoại không hiểu kế hoạch của người Ả Rập? hay những nhà lãnh đạo chính trị Israel đã không nhận ra những báo động mà họ nhận được trước đó? Tất nhiên, những câu hỏi này ngay lập tức nhận được sự chú ý của báo chí toàn cầu, đặc biệt là liên quan đến cuộc tấn công vượt sông Suez của Ai Cập, vi phạm Tuyến Bar-Lev đã được quy định.

Nhiều năm trước, các tướng lĩnh của Bộ tổng tham mưu Israel cũng đã mắt phải một sai lầm cơ bản tương tự nhưng ít được chú ý hơn. Trong số các hỏa lực, quân đội Israel đã không được trang bị pháo cỡ lớn, đặc biệt theo tiêu chuẩn Liên Xô. Thay vì chú ý đến súng trường di động, quân Israel lại chọn phụ thuộc phần lớn vào số lượng lớn súng cối tầm ngắn và máy bay cường kích. Kết quả, quân Israel đóng quân trên Cao Nguyên Golan đã bị các trung đội pháo binh của đối phương bắn phá áp đảo. Các xạ thủ Israel trong tình thế 1 đấu 12, trước cuộc bắn phá ác liệt của pháo binh, đã không thể cung cấp sự hỗ trợ cần thiết cho tuyến phòng thủ. Sai lầm này đã phải trả giá bằng nhiều mạng sống

Và như hầu hết các sai lầm chết người, sai lầm này cũng do nhân viên tình báo gây ra, dù vì những lý do rất tốt. Các máy bay cường kích tấn công Cao nguyên Golan có thể thả bom xuống Suez trong vòng chưa đầy một giờ. IAF (Không quân Israel) là lực lượng không quân hiện đại tốt nhất thế giới với việc chú ý sử dụng hiểu quả “thời gian quay vòng”. Đội mặt đấy được huấn luyện để hành động y như đội thay lốp trên đường đua xe. Nhờ tốc độ và kỹ năng của họ, hiệu quả chiến đấu của mỗi máy bay đã được tăng gấp đôi, và IAF do đó đã trở thành một lưỡi dao linh hoạt và chiến đấu tốt, khiến một con Phantom hay Skyhawk xuất hiện có giá trị đe dọa hơn hàng tá khẩu súng trường di động

Một điều mà các sĩ quan hoạch định chiến lược của quân đội Israel không xem xét đầy đủ đó là Liên Xô cung cấp vũ khí và thiết bị cho Ả Rậpm và trong quá trình đó, họ cũng truyền cho khách hàng của mình các triết lý về chiến thuật. Những nhà thiết kế tên lửa đất đối không (SAM – surface-to-air missile) của Liên Xô luôn thuộc đội ngũ những người giỏi nhất thế giới, với quyết tâm đối phó sức mạnh không quân của NATO. Các nhà hoạch đinh quân sự Nga nhìn nhận Cuộc Chiến Tháng Mười sắp tới là cơ hội tuyệt vời để thử nghiệm học thuyết chiến thuật và các loại vũ khí chiến thuật mới nhất của họ. Ai lại từ chối cơ hội này cơ chứ. Vì vậy Liên Xô trạng bị cho khách hàng Ả Rập một mạng lưới SAM, mà tại thời điểm đó Bắc Việt Nam hay lực lượng quân sự Khối Warsaw Pact có mơ cũng không dám nghĩ tới. Đây là một dàn trung đội tên lửa liên hoàn gần như hoàn hảo, cùng với hệ thống radar được cấu hình chuyên sâu và tên lửa Sam cơ động mới có thể tấn công trước bằng các đầu đạn bọc thép, mở rộng “bong bóng” bảo vệ chống lại không quân, theo đó hoạt động trên bộ có thể tiếp tục mà không bị can thiệp. Các sỹ quan và binh lính vận hành hệ thống này đã được đào tạo vô cùng nghiêm ngặt, nhiều người trong số đó được đào tạo ngay tại Liên Xô, được tiếp thu đầy đủ kinh nghiệm mà Liên Xô và Việt Nam đã đúc rút ra từ các chiến thuật và kỹ thuật của người Mỹ, trong khi Israel đang bắt chước chính quân đội Mỹ. Trong số lính Ả Rập tham gia vào Cuộc Chiến Tháng Mười, chỉ những người này mới đạt được mục tiêu mong đợi trước chiến tranh đặt ra. Họ kiểm soát rất hiệu quả IAF trong vòng 2 ngày. Nếu cuộc tấn công mặt đất có thể tiến hành suôn sẻ theo kế hoạch ban đầu thì họ đã thành công

Và đây chính xác là phần mở đầu câu chuyện. Tình hình trên Cao Nguyên Golan ngay lập tức được đánh giá là rất nghiêm trọng. Thông tin ít ỏi và mơ hồ gửi đi từ Quân của hai lữ đoàn bị đánh úp khiến chỉ huy cao nhất của quân đội Israel cho rằng họ đã mất quyền kiểm soát chiến thuật đối với hoạt động quân sự này. Cơn ác mộng tồi tệ nhất dường như cuối cùng đã đến: Họ đã mất cảnh giác, các kibbutzim (hợp tác xã) phía bắc rất dễ bị tấn công; thường dân của họ, con cái của họ nằm ngay trên con đường mà lực lượng thiết giáp của Syria lao từ Cao NGuyên xuống đang ở mức cảnh báo thấp nhất. Phản ứng đầu tiên của chỉ huy quân đội Israel là kinh hoàng

Nhưng kinh hoàng là cảm giác mà các tướng lĩnh chiến trận giỏi phải luôn chuẩn bị tinh thần đối mặt. Khi đối thủ của một quốc gia công khai tuyên bố rằng quốc gia đó sẽ bị xóa sổ hoàn toàn, không có biện pháp phản kháng nào có thể được cho là quá mức. Ngay từ năm 1968, người Israel, cũng như quân đội Mỹ và NATO, đã lên kế hoạch cuối cùng về vũ khí hạt nhân. Vào lúc 3.55, giờ địa phương, ngày 7 tháng 10, chỉ 14 giờ sau khi cuộc tấn công thực sự bắt đầu, lệnh báo động cho CHIẾN DỊCH JOSUA đã được gửi đến căn cứ không quân của IAF ngoài Beersheba

Israel không có nhiều vũ khí hạt nhân vào thời điểm đó – và họ luôn từ chối thừa nhận rằng mình sở hữu vũ khí hạt nhân. Nhưng nếu cần sử dụng đến nó thì cũng đâu cần nhiều. Tại một trong vô số kho đạn dưới lòng đất ở Beersheba, có mười hai vật phẩm nhìn bề ngoài rất bình thường. Hình dạng của chúng giống như của nhiều loại bom khác dùng để phối hợp với máy bay chiến đấu, chỉ khác là chúng được dán nhãn sọc đỏ ở cả hai mặt. Không có cánh gắn vào và không có gì đáng ngạc nhiên về lớp vỏ nhôm tinh giản màu nâu được đánh bóng, chỉ có một vài mối hàn gần như không nhìn thấy và một vài móc hình chữ U. Điều này cũng có lý do của nó. Dưới con mắt của những người không được đào tạo bài bản, hoặc nhìn vội vàng, họ sẽ không tránh khỏi nhầm lẫn với thùng phuy nhiên liệu hoặc thùng bom napalm và những vật như vậy khó mà nhìn được lần hai. Nhưng mỗi quả đó đều là một quả bom phân hạch hạt nhân plutonium, trên danh nghĩa có khả năng tạo ra 60.000 tấn bom, đủ để đào trái tim của một thành phố lớn, hoặc giết hàng ngàn binh lính trên chiến trường, cộng với sức mạnh của lớp vỏ coban của nó – vỏ này được cất giữ riêng, nhưng có thể phủ lên vỏ bom bất cứ lúc nào – đủ để đầu độc tất cả sinh vật địa phương, và tác hại của nó sẽ còn kéo dài trong nhiều năm sau chiến tranh

Vào sáng nay, căn cứ Beersheba trở nên nhộn nhịp bất thường. Lính dự bị sau các buổi tiệc chia tay và viếng thăm gia đình đã đổ về từ khắp mọi nẻo. Các nhân viên làm nhiệm vụ trang bị bom sát thương cho các máy bay. Những người lính mới trở về tranh thủ ngủ giấc ngủ hiếm hoi. Một đội lính kỹ thuật, vì những lý do an ninh không được tiết lộ về nhiệm vụ của mình, đang trang bị cho chiếc máy bay chiến đấu A-4 Skyhawk vũ khí hạt nhân dưới sự giám sát của hai sỹ quan, được gọi là “thanh tra” vốn có nhiệm vụ giám sát mọi thứ liên quan đến vũ khí hạt nhân. Những quả bom nay được vận chuyển dưới cánh 4 chiếc máy bay, được các cánh tay cơ khí cần cẩu nâng đỡ cẩn thận, sau đó được cố định vào móc hình chữ U. Những người ít mệt nhất trong đoàn phục vụ mặt đất có thể chú ý rằng các thiết bị vũ khí và vây đuôi vẫn chưa gắn vào bom, họ kết luận không nghi ngờ gì rằng viên sỹ quan phụ trách việc này đã đến chậm – lý do thường thấy trong một buổi sáng lạnh lẽo thế này. Đầu đạn của mỗi quả bom được trang bị thiết bị truyền dẫn điện tử. Cơ chế kích nổ thực tế và thùng chứa vật liệu hạt nhân đã được lắp đặt trong quả bom- thường được gọi là “gói vật lý”- tất nhiên là thế. Vũ khí của Israel, không giống như của Mỹ, không được thiết kế để sử dụng cho các máy bay cảnh báo sớm trong thời bình và thiếu các thiết bị an toàn tinh vi thường được được các kỹ sư của nhà máy lắp ráp Pantex, cơ sở ngoại ô Amarillo, Texas lắp đặt. Hệ thống kíp nổ gồm hai bộ phận, được lắp đặt ở vị trí đầu đạn và đuôi, riêng biệt với quả bom. Nói chung, theo tiêu chuẩn của Hoa Kỳ và Liên Xô thì vũ khí này quá đơn giản, cảm giác như khẩu súng lục so với súng máy về độ tinh vi, nhưng trong tầm hoạt động ngắn thì thế cũng đủ tiêu diệt kẻ địch rồi

Sau khi lắp đặt và kích hoạt đầu và đuôi quả đạn, việc còn lại chỉ là lắp một bảng điều khiển đặc biệt trong buồng lái của từng máy bay tiêm kích, sau đó kết nối giữa máy bay và bom bằng dây dẫn là hoàn tất. Tại điểm thả bom, công việc được giao cho một phi công trẻ sẽ thực hiện động tác bay có tên là Idiot’s Loop để “phóng tới điểm kiểm soát”. Cách thức phóng này có thể giúp phi công và máy bay thoát ra khỏi hiện trường, không bị hại khi bom hạt nhân phát nổ Sỹ quan chỉ huy cao nhất của Beersheba phải được “thanh tra” ủy quyền dựa trên tình trạng khẩn cấp tại thời điểm đó để quyết định có lắp đặt gói thiết bị nổ này hay không. May mắn thay, viên sỹ quan này không muốn thấy những quả bom hạt nhân có thể phát nổ bất cứ lúc nào khi đậu ở sân bay trong trường hợp quân Ả Rập gặp may lao được đến đây tấn công họ bất cứ lúc nào. Là một tín đồ sùng giáo, với tất cả nguy hiểm và vận mệnh quốc gia mình trong cái buổi sáng lạnh lẽo đó, ông đã thở ra một hơi dài, âm thầm cầu nguyện cảm ơn Chúa vi những cái đầu lạnh ở Tel Aviv đã quyết định đình chị Chiến dịch JOSHUA. Viên phi công cao cấp được lệnh bắn quả bom đã quay lại phi đội của mình và quên mất những hướng dẫn ngắn gọn ban đầu. Viên sỹ quan kỹ thuật cao cấp ngay lập tức ra lệnh tháo dỡ qua bom và chuyển chúng về nơi cất giữ an toàn

Các nhân viên mặt đất mệt đễn gãy cả lưng bắt đầu lại tháo quả bom hạt nhân này ra, cùng lúc đó các đội khác đến bằng ô tô để nạp lại tên lửa chùm Zunis cho máy bay Skyhawk. Lệnh phản công đã được ban hành xuống: Ném bom cao nguyên Golan, tấn công đội thiết giáp Syria đang di chuyển từ khu vực Kafr Shams đến Lằn Ranh Tím (Purple Line) thuộc sư đoàn Barack phòng thủ. Nhân viên kỹ thuật chất đầy đạn dược dưới gầm máy bay, hai đội đều cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của riêng mình, một đội thì cố gắng tháo những quả bom mà không biết đó là bom gì, trong khi đội còn lại thì chuyển Zunis (tên lửa chùm) lên cánh

Tất nhiên không chỉ có 4 máy bay phản công đang ở chế độ chờ tại Beersheba. Những chiếc máy bay thực hiện nhiệm vụ ở kênh đào Suez vào rạng sáng hôm đó cũng vừa trở về – những chiếc nào còn sống sót được. Chiếc máy bay thám sát Phantom RF-4C đã bị bắn hạ. Chiếc máy bay hộ tống F-4E của nó thì bị bắn vào thùng xăng, một trong hai động cơ không hoạt động vẫn cố lết về đến nơi. Viên phi công đã phát ra cảnh báo qua radio: Có một loại tên lửa đất đối không mới, có thể là SAM-6; hệ thống truy quét radar chưa cập nhật radar của loại này vào hệ thống theo dõi của Phantom; Con chim trinh sát đã không nhận được bất kỳ cảnh báo nào và chỉ có may mắn mới giúp anh ta tránh được 4 tên lửa. Trước khi máy bay hạ cánh xuống đường băng thì tin tức này đã được truyền nhanh như điện đến Bộ Chỉ Huy Tối Cao IAF. Theo hướng dẫn, chiếc máy bay đi taxi đến cuối đoạn dốc, đậu ngay gần mấy con Skyhawk. Viên phi công chiếc Phantom đi theo xe Jeep đến chiếc xe cứu hỏa đang đợi sẵn, nhưng ngay lúc máy bay dừng lại, chiếc lốp chính bên trái nổ tung. Thanh chống bị hư hại cũng đổ sập và chiến đấu cơ nặng 45.000 pound rơi xuống đất như bát đĩa từ một chiếc bàn bị sập. Nhiên liệu bị rò rỉ bùng cháy và một ngọn lửa nhỏ nuốt chửng chiếc máy bay. Ngay lập tức, các quả đạn cỡ 20 mm trong hộp đạn của máy bay chiến đấu nóng lên và phát nổ, và một trong hai thành viên phi hành đoàn hét lên liên tục trong ngọn lửa. Lực lượng cứu hỏa lao đến với bình chữa cháy phun hóa chất. Hai viên sỹ quan “Thanh tra” đang đứng gần nhất, chạy đến đám cháy để cố lôi viên phi công ra. Nhưng những mảnh đạn pháo nổ văng vào cả ba người như hạt tiêu, trong khi một viên cứu hỏa lạnh lùng băng qua ngọn lửa đến người phi công thứ hai và bế anh ta ra ngoài, bỏng khắp người nhưng vẫn còn sống. Các nhân viên cứu hỏa khác khiêng thi thể hai “thanh tra” và viên phi công vào một xe cứu thương.

Arnold van Damm duỗi thẳng tay chân, nằm ngửa trên chiếc ghế xoay dành cho giám đốc, sang trọng như một con búp bê bị ném vào góc tường. Jack chưa bao giờ nhìn thấy ông mặc áo khoác trừ lúc gặp Tổng Thống, đôi khi gặp tổng thống cũng không mặc. Ryan tự hỏi liệu trog những dịp chính thức buộc phải thắt cà vạt đen Arnie có cần một đặc vụ đứng bên cạnh cầm súng giúp. Chiếc cà vạt buộc lỏng lẻo trên cổ áo đã cởi cúc và anh nghĩ không biết có khi nào được đóng không.Arnie đang mặc chiếc áo sơ mi sọc xanh nhãn hiệu L.L.Bean, nhưng tay áo xắn đến khuỷu tay có vệt bẩn vì ông thường chống tai lên bàn mỗi khi đọc tài liệu. Nhưng khi nói chuyện với người khác thì ông thường nằm ngửa lên ghế, gác chân lên bàn. Gần 50 tuổi, Van Damm có mái tóc xám lơ thơ và khuôn mặt nhàu nhĩ như một tấm bản đồ cũ, nhưng đôi đôi mắt xanh nhạt luôn ánh lên nét cảnh giác và tâm trí ông luôn nhận thức được điều gì đang xảy ra dù trong hay ngoài tầm mắt mình. Đây là phẩm chất phải có của một Chánh Văn Phòng của Phủ Tổng Thống

Ông rót lon Coke dành cho người ăn kiêng vào một cốc cà phê lớn in logo Nhà Trắng một bên và bên kia in chữ ‘Arnie’, nhìn chằm vào vào vị Phó giám đốc CIA với nét mặt pha trộn giữa sự cảnh giác và thân thiện “Khát không?”.

“nếu ông có lon coke thực thì tôi sẽ uống” Jack cười toe toét. Van Damm đưa tay trái xuống dưới tầm nhìn và một lon màu đỏ bay theo đường đạn đạo về phía Jack và nếu Jack không bắt được thì nó sẽ đập cả vào đùi anh. Mở lon coke sau khi lắc phải cẩn thận nhưng Jack đã hướng miệng lon về phía Damm khi mở. Bất kể có thích ông ấy hay không, Jack tự nhủ, thì ông ấy cũng rất có phong cách. Trừ khi bắt buộc phải làm chứ anh không bao giờ để điều đó ảnh hưởng đến công việc. Đây không phải là lúc. Arnold van Damm chỉ trả vờ quan trọng hóa với người ngoài chứ ông không cần hành động thế với người nội bộ

“Boss/Tổng thống muốn biết chuyện quái gì đang diễn ra ở đó” Chánh Văn Phòng mở lời

“Tôi cũng muốn biết” Charles Alden, Cố vấn An Ninh Quốc Gia, bước vào văn phòng “Xin lỗi, Arnie, tôi đến muộn”.

“Các quý ông, chúng ta đều muốn biết cả” Jack trả lời “Tình hình không thay đổi gì suốt 2 năm qua. Các ông cần những thông tin mới nhất chúng tôi có, phải không?”

“Đúng là thế” Alden nói

“Lần tới ông bay tời Moscow, hay tìm một con thỏ trắng cao lớn mặc vét và đồng hồ bỏ túi. Nếu hắn mời ông vào hang thỏ, hãy nhận lời và cho tôi biết ông tìm thấy gì ở đó” Ryan nói với vẻ nghiêm túc “Coi này, tôi không là mấy thằng ngu bên cánh hữu muốn quay trở về thời Chiến Tranh Lạnh, nhưng rồi ít nhất thì lúc đó người Nga cũng có thể đoán trước được. Giờ thì mấy gã khốn khổ đó bắt đầu hành động giống chúng ta và trở nên không thể đoán được. Điều buồn cười là giờ tôi mới hiểu được nỗi đau như kim chích vào mông của đám KGB hồi đó khi họ không thể đoán được chúng ta muốn làm gì. Các động lực chính trị ở đó thay đổi từng ngày. Narmonov là một nhà đấu tranh chính trị nội bộ sắc sảo nhất trên thế giới nhưng bất cứ khi nào ông ấy bắt tay vào việc thì chắc chắn sẽ có một cuộc khủng hoảng khác nảy sinh”

“Ông là là người thế nào?” van Damm hỏi

“Cậu đã gặp người này chưa?” Alden đã gặp Narmonov nhưng van Damm thì chưa

“Chỉ một lần” Ryan thận trọng trả lời.

Alden ngồi xuống chiếc ghế bành “Coi này, Jack, chúng tôi đã xem hồ sơ của cậu. Boss cũng thế. Chúa ơi, tôi gần như thấy ông ấy tôn trọng cậu. Hai Ngôi Sao Điệp Viên, xử lý sự cố tàu ngầm và Chúa ơi, cả việc với Gerasimov nữa. Tôi nghe nói nước chảy êm thì rất sâu, bạn à, nhưng không bao giờ sâu như vậy được. Không ngạc nhiên khi Al Trent nghĩa cậu cmn rất thông minh” Huy chương Ngôi Sao Điệp Viên là vinh dự cao nhất của CIA cho các hoạt động hiện trường. Thực ra Jack có 3 cái. Tuy nhiên, cái thứ 3 cùng thành tích của nó thì được cất ở nơi rất an toàn, là bí mật mà ngay cả tổng thống mới cũng không biết và sẽ không bao giờ biết “Vậy hãy chứng minh đi. Nói cho chúng tôi biết với nào”

“Ông ấy là một trong những tài năng hiếm có, anh hùng xuất thời loạn lạc. Tôi đã gặp một số bác sỹ kiểu tương tự thế. Có vài người có thể kiên trì vào phòng cấp cứu trị bệnh khi những người khác kiệt sức. Có vài người phấn khích hơn dưới áp lực và căng thẳng, Arnie. Ông ấy là kiểu người như thế. Tôi không nghĩ ông ấy thực sự thích, nhưng rất giỏi xử lý dưới tình hình chịu áp lực cao. Ông ấy hẳn phải có sức lực như một con ngựa chiến….””

“Hầu hết các chính trị gia đều thế” van Damm nhận xét

“thật may mắn cho họ. Dù sao thì, Narmonov có thực sự biết ông ấy đang hướng tới đâu không? Câu trả lời là cả có và không. Ông ấy có vài ý tưởng về hướng mà đất nước ông phải hướng tới, nhưng làm thế nào để đến đích và chính xác đất nước ông sẽ đến điểm nào trên đường đến đích đó thì ông không biết. Nó như kiểu quả cầu bói vậy”

“Vậy là cậu thích ông ta” đây không phải là một câu hỏi

“Ông ấy có thể thổi bay mạng sống của tôi dễ như mở lon coke và ông ấy đã không làm thế. Phải,” Ryan mỉm cười công nhận “tôi có chút thích ổng. Phải là thằng ngu mới không thích một người như thế. Ngay cả nếu chúng ta vẫn là kẻ thù thì ông ấy vẫn đáng được kính trọng”

“Vậy chúng ta không phải kẻ thù sao?” Alden nhếch miệng hỏi

“Sao có thể?” Jack gượng gạo “Tổng thống nói rằng đó là đã quá khứ”

Vị Chánh Văn Phòng càu nhàu “Các chính trị gia nói nhiều quá. Họ được trả lương vì thế mà. Narmonov có thể làm được không?”

Ryan miễn cưỡng nhìn qua cửa sổ vì bản thân anh không có khả năng trả lời câu hỏi này “Hãy nhìn theo cách này nhé: Andrey Il’ych là một nhà hoạt động chính trị gia sắc sảo nhất mà bọn họ từng có, nhưng ông ấy đang chơi những trò nguy hiểm. Đúng, ông ấy là người giỏi nhất trong số những người xung quanh, nhưng hãy nhớ khi Karl Wallenda cũng chẳng phải là người chuyên biểu diễn những trò nguy hiểm đi trên dây sao? Rồi ông ta cũng phải kết thúc bằng một vết máu vỉa hè trong một ngày xấu trời với trò biểu diễn ngu ngốc đó. Andrey Il’ych cũng đang trong hoàn cảnh như thế. Liệu ông ấy có làm được không? Suốt 8 năm qua, người ta cũng đang hỏi câu hỏi đó! Chúng ta cũng nghĩ thế- tôi cũng nghĩ ông ấy làm được- nhưng…nhưng, chúa, đây là lãnh vực hoàn toàn mới, Arnie. Chúng ta chưa bao giờ đến nơi đây. Ông ấy cũng thế. Ông ấy cũng còn không có cả thông tin dự báo thời tiết giúp thoát ra. Hai nhà lịch sử Nga giỏi nhất của chúng ta là Jake Kantrowitz ở Princeton và Derek Andrews ở Berkley thì có quan điểm trái nhau 180 độ. Chúng tôi vừa đưa cả hai đến Langley vào hai tuần trước. Cá nhân tôi thiên về quan điểm của Jake hơn nhưng một nhà phân tích cấp cao về nước Nga của chúng tôi lại nghĩ Andrews đã đúng. Các ông chi tiền và các ông hãy lựa chọn. Đó là tất cả những gì chúng tôi có. Nếu các ông muốn nghe quan điểm khác, hãy đọc báo”

Van Damm càu nhàu và tiếp tục “Điểm nóng tiếp theo ở đâu?”

“Vấn đề sắc tộc chính là vấn đề khó khăn nhất” Jack nói “ông không cần tôi phải nói điều đó rồi. Liên Xô sẽ tan rã theo con đường nào- những nước cộng hòa nào sẽ rời bỏ Liên Bang Xô Viết- khi nào và theo cách thứ nào, hòa bình hay bạo lực? Narmonov đang phải giải quyết chuyện đó hàng ngày. Vấn đề này vẫn đang bỏ ngỏ, chưa có câu trả lời”

“Đó là chuyện nói suốt một năm nay Khi nào mới lắng xuống?” Alden muốn biết

“Này, tôi chính là gã đã nói rằng Đông Đức cần ít nhất một năm để chuyển đổi – tôi là người lạc quan nhất ở London thời điểm đó và tôi đã bị sai mất 11 tháng. Bất kỳ phỏng đoán nào của tôi hay ai khác nói với ông về thời gian lúc này chỉ là phỏng đoán hoang đường thôi”

“Vấn đề rắc rối khác?” van Damm hỏi tiếp

“Luôn là Trung Đông…” Ryan nhìn thấy ánh mắt ông ta sáng lên “chúng tôi muốn chuyển lực lượng đến khu vực đó sớm”

“Vậy thì chúc các cậu may mắn. Chúng ta đã tăng cường hiện diện ở đó kể từ năm 1973 khi Nixon và Kissinger quay lại tăng cường chuyển giao lực lượng. Trung Đông không còn căng thẳng như xưa nhưng các vấn đề căn bản vẫn còn nguyên và sớm hay muộn cũng bùng phát trở lại. Tôi đoán, tin tốt là Narmonov không còn muốn can dự vào khu vực này nữa. Ông ấy có thể vẫn phải hỗ trợ các bạn cũ và bán vũ khí cho họ để kiếm rất nhiều tiền, nhưng nếu khủng hoảng thì ông ấy cũng không góp phần thổi bùng ngọn lửa như những người tiền nhiệm. Chúng tôi đã hiểu điều này từ cuộc chiến Iraq. Ông ấy có thể tiếp tục bơm vũ khí vào đó – tôi nghĩ là ông ấy sẽ không nhưng rồi ông ấy gặp khó khăn- nhưng ông ấy không làm gì hơn để hỗ trợ quân Ả Rập trong cuộc tấn công vào Israel. Ông ấy sẽ không chuyển tàu và cũng không chuyển quân. Tôi nghi ngờ chuyện ông ấy còn muốn mài cùn mấy thanh kiếm của họ thêm một chút ấy. Andrey Il’ch nói rằng những vũ khí ông ấy bán cho họ là để phòng thủ, và tôi nghĩ ông ấy thực lòng nghĩ thế đấy, dù tin đó là chúng tôi nghe được từ người Israel”

“Thông tin đáng tin cậy không?” Alden hỏi “Bên chính phủ nói khác”

“Bên chính phủ nói sai” Ryan ngắn gọn trả lời

“Sếp cậu cũng nói thế” van Damm thẳng thừng

“Trong trường hợp đó, sir, tôi phải trân trọng phản bác quan điểm của DCI”

Alden gật đầu “Giờ thì tôi biết tại sao Trent thích cậu. Cậu không có kiểu nói chuyện quan liêu. Sao cậu có thể tồn tại được lâu thế với kiểu nói chuyển thẳng thừng những gì cậu nghĩ?”

“Có lẽ tôi là mật mã thông báo” Ryan cười lớn, rồi trở nên nghiêm túc “Hãy nghĩ về chuyện đó. Ông ấy đang phải đối mặt với rất nhiều thứ tào lao không đáng, đóng một via trò tích cực mang lại nhiều nguy hiểm cũng bằng với nhiều lợi thế. Không, ông ấy bán vũ khí chỉ vì tiền và chỉ khi kinh doanh không có rủi ro. Đó là công việc kinh doanh, không hơn đâu”

“Vậy nếu chúng ta có thể tìm ra cách để giải quyết vấn đề này….?” Alden trầm ngâm

“Ông ấy thậm chí có thể giúp. Tệ nhất là ông ấy đứng sang một bên và không tham dự trò chơi. Nhưng hãy nói cho tôi biết ông định có kế hoạch gì để giải quyết vấn đề này?”

“Tạo mọt chút áp lực lên Israel” Van Damm đơn giản trả lời

“Điều đó thật ngu ngốc vì hai lý do: Tạo áp lực lên Israel khi an ninh của họ đang căng như dây đàn thì thật sai lầm. Các lo ngại về an ninh của họ sẽ giảm bơt khi một số vấn đề cơ bản được giải quyết trước”

“Ví dụ như…?”

“Như mục đích ban đầu của cuộc xung đột này là gì?” Mọi người thường bỏ qua chi tiết này

“Là do tôn giáo. Những thằng ngu đó thực sự tin vào những thứ giống nhau” van Damm gầm lên “Mẹ nó, tôi vừa đọc kinh Koran vào tháng trước và nó giống y những điều tôi vẫn học vào mỗi sáng chủ nhật”

“Đúng là như thế” Ryan đồng ý “nhưng vậy thì sao? Cả người Công Giáo và Tin Lành đều tin rằng Chúa Jesu Christ là con cả Đức Chúa Trời, nhưng điều đó đâu có ngăn được tình trạng bất ổn ở Bắc Ireland. Nơi an toàn nhất trên thế giới là người Do Thái sinh sống vì Các tín đồ Cơ đốc giáo bận rộn giết chóc lẫn nhau đến nỗi họ không có thời gian để bài Do Thái. Coi này, Arnie, đối với chúng ta thấy chỉ có sự khác biệt tôn giáo rất nhỏ không đáng kể, nhưng đối với họ lại nghiêm trọng đến mức muốn giết người. Họ sẽ phóng đại đến mức cần phải thế đó, người anh em”

“Tôi đoán đúng là như thế thật” vị Chánh Văn Phòng miễn cưỡng đồng ý. Ông nghĩ ngợi một lúc “Ý cậu là Jerusalem, phải không?”

“Trúng đích” Ryan uống xong lon coke và ném nó vào thùng rác của van Damm, muốn lấy một lon khác “Thành phố này là thánh địa của 3 tôn giáo – chúng ta cứ coi họ như ba bộ tộc đi- nhưng về mặt vật lý nó chỉ thuộc về một trong 3 bộ tộc thôi. Và bộ tộc này đang chiến đấu để giành với hai bộ tộc kia. Bản chất bất ổn của khu vực khiến quân đội tiến tới việc đưa một số quân đội vũ trang vào nơi này, nhưng của ai? Hãy nhớ rằng, một số kẻ cuồng tín Hồi giáo vừa tấn công Mecca cách đây không lâu. Giờ nếu ông đưa một lực lượng an ninh Ả Rập đến Jerusalem, ông sẽ tạo thêm một mối đe dọa an ninh cho Israel. Nếu hiện trạng được duy trì, với chỉ một lực lượng Israel thì ông lại xúc phạm đến người Ả Rập. Ồ, và quên UN (Liên Hiệp Quốc) đi. Israel không thích điều đó vì người Do Thái có ít ảnh hưởng trong tổ chức này. Người Ả Rập cũng không thích điều đó vì đội UN có quá nhiều người theo Công Giáo. Và chúng ta cũng không thích UN vì UN cũng đâu thích chúng ta đâu. Chỉ có một tổ chức quốc tế trung lập và chẳng bên nào tin tưởng cả. Đây là ngõ cụt rồi”

“Tổng thống thực sự muốn có động thái thúc đẩy vấn đề này” Chánh Văn Phòng nói thẳng. Chúng ta phải làm điều gì đó để cho người khác thấy rằng chúng ta CÓ ĐỘNG THÁI GIẢI QUYẾT

“Chà, lần tới gặp Giáo Hoàng, ông ấy có thể nhờ ông ấy hòa giải” Jack cười mỉa mai nhưng vẻ bất cần đời chỉ thoáng qua rồi biến mất. Van Damm tự nghĩ chúng ta không nên nói xấu Tổng Thống dù ông cung không ưa gì. Nhưng rồi khuôn mặt Ryan lại quay lại nét mặt không biểu hiện gì. Arnie không quen với Jack lắm nên không hiểu được biểu hiện này

“Chờ một chút” Chánh Văn Phòng cười khúc khích. Việc Tổng Thống gặp Giáo Hoàng cũng không tổn hại gì. Trong con mắt cử tri, Giáo Hoàng luôn là hình tượng tốt, và sau đó Tổng Thống có thể dùng bữa tối với B’nai B’rith để cho thấy ông đối xử bình đẳng với mọi tôn giáo. Thực tế, theo như van Damm biết, thì Tổng Thống chỉ đi nhà thờ chỉ để thể hiện cho người ta thấy và khi con cái đã lớn. Đó là khía cạnh buồn cười của cuộc sống. Liên Xô đang quay trở lại với tôn giáo để tìm kiếm các giá trị xã hội nhưng các chính trị gia Mỹ lại từ bỏ tôn giáo từ lâu và không có kế hoạch quay trở lại, vì sợ rằng họ sẽ tìm thấy cùng giá trị mà Liên Xô đang tìm kiếm. Van Damm khi bắt đầu cũng là người tin vào cánh tả, nhưng 25 năm kinh nghiệm trong các cơ quan chính phủ, tư tưởng cánh tả của ông đã bị mai một. Giờ thì ông chẳng tin tư tưởng của cánh nào sất, chỉ muốn tìm ra các phương cách giải quyết vấn đề và chú ý đến hiệu quả thực tế của chúng. Những suy nghĩ về chính trị khiến đầu óc ông rời khỏi cuộc thảo luận một lát

“Cậu có ý tưởng gì đó, đúng không Jack?” Alden hỏi

“Ông biết đấy, tất cả chúng ta đều là ‘ngươi của Kinh Thánh’ đúng không?” Ryan hỏi, dường như tìm thấy một ý tưởng mới trong sương mù

“Vậy?”

“Và Vatican là một quốc gia thực sự, với địa vị ngoại giao thực, nhưng không có lực lượng quân đội….họ là đội bảo vệ Thụy Sỹ…và Thụy Sỹ luôn trung lập, thậm chí không phải là thành viên UN. Người Ả Rập đang gửi tiền trong những ngân hàng ở đó, tìm kiếm niềm vui ở đó…à, tôi tự hỏi liệu Giáo Hoàng có ủng hộ ý tưởng này…?” Khuôn mặt của Ryan vẫn không biểu cảm gì và van Damm thấy mắt của Jack sáng lấp lánh như bóng đèn. Thật thú vị khi quan sát một ý tưởng mới sinh ra, nhưng nếu biết được ý tưởng mới đó ra đời vì lý do gì thì sự thú vị giảm đi quá nửa

“Ủng hộ cái gì? Ai sẽ hỗ trợ cái gì?” Vị Chánh Văn Phòng hỏi với chút tức giận. Alden chỉ ngồi chờ đợi

Ryan giải thích thêm “Ý tôi là, phần lớn trong toàn bộ chuyện này là nằm ở nơi linh thiêng, phải không? Tôi có thể nói chuyện với vài người chúng tôi ở Langley. Chúng tôi thực sự có một…”

Van Damm dựa lưng vào ghế “Cậu có kênh nào hiệu quả không? Ý cậu là nói chuyện với Nuncio (Sứ Thần) sao?”

Ryan lắc đầu “Nuncio là một ông lão tốt bụng, Hồng Y Giancatti, nhưng ông ấy chỉ ở đây cho đủ danh thôi. Ông đã ở đây lâu đủ để biết điều đó, Arnie. Ông muốn nói chuyện với ai thực sự biết chuyện, hãy tìm đến Cha Riley tại Georgetown. Cha đã dạy tôi khi tôi lấy bằng Tiến Sỹ ở G-Town (tên ngắn gọn của ĐH Georgetown).Chúng tôi khá hơp ý nhau. Ông ấy có cách để nói chuyện với Chủ Tịch”

“Đó là ai?”

“Chủ tịch Hiệp Hội các tu sĩ Dòng Tên. Ông ấy là lãnh đạo của Hiệp hội các tu sĩ Dòng Tên, người Tây Ban Nha, tên là Francisco Alcalde. Ông và Cha Tim cùng giảng dạy ở Đại học St.Robert Bellarmine University tại Rome. Cả hai đều là nhà sử học và cha Tim là đại diện không chính thức tại đây. Ông chưa bao giờ gặp Cha Tim?”

“Không. Có đáng không?”

“Ồ, vâng. Một trong những giáo viên giỏi nhất tôi biết. Gần như biết tất cả D.C cả trong lẫn ngoài. Kênh liên lạc tốt ở quê nhà đấy” Ryan cười toe, nhưng trò đùa này không tác dụng gì với van Damm

“Cậu có thể sắp xếp môt bữa ăn trưa yên ắng không?” Alden hỏi “Không phải ở đây, phải ở nơi nào khác mới được”

“Có một CLB vũ trụ ở Georgetown. Cha Tim là thành viên ở đó. CLB đại học gần hơn, nhưng…”

“Được. Ông ấy có thể giữ bí mật không?”

“Một tu sỹ Dòng Tên có giữ bí mật không á?” Ryan bật cười “ông không theo đạo Thiên Chúa, phải không?’

“Cậu có thể thu xếp việc này sớm nhất lúc nào?”

“Ngày mai hoặc ngày kia, được không?”

“Lòng trung thành của ông ấy thì sao?” van Damm hỏi cứ như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào

“Cha Tim là một công dân Mỹ và chưa bao giờ gây ra mối đe dọa về an ninh với chúng tôi. Nhưng ông ấy là một thầy tu và thề trung thành với Chúa và đương nhiên quyền năng của Chúa cao hơn Hiến PHáp. Ông có thể tin tưởng ông ấy, nhưng đừng quên nhiệm vụ của ông ấy là gì” Ryan cảnh báo “Ông cũng không thể ra lệnh cho ông ấy phải làm gì”

“Cứ sắp xếp bữa ăn trưa đi. Nghe có vẻ như tôi nên gặp ông ấy. Nói với ông ấy là chỉ để tìm hiểu nhau” Alden nói “Sắp xếp sớm nhé. Tôi sẽ rảnh trong bữa trưa ngày mai và ngày mốt”

“Vâng, sir” Ryan đứng dậy.

Khúc dạo đầu

Tiến >>

Truyện dịch by myself – ebook
Nguồn: https://wordpress.com/post/hoanghavbf.wordpress.com/126
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 12 tháng 1 năm 2024