°°°°°
Đang khom lưng xếp lại tủ kem cho gọn, Bảo Khuyên bỗng thấy có người đứng kế bên mình. Không thèm ngẩng lên nhìn, cô hỏi trỏng: Rau câu hay yaourt?. Vẫn chả nghe trả lời, cô hất mặt lên và ngẩn ra hết mấy giây khi thấy Hoàng An.. Khi Bảo Khuyên còn chưa biết sẽ nói gì tiếp thì anh đã hỏi: Cô Khánh Dung có ở nhà không em?. Khuyên gật đầu như máy: Có! anh cần gặp mẹ tôi à!. An lấp lửng: Không phải tôi…. Lúc này Bảo Khuyên mới thấy bà Tú Nhi đang đứng kế bên chiếc dream dừng dưới hàng cây sứ trắng. Nhớ tới thái độ của bà ta đêm nào, cô nóng mặt, nhưng nghĩ tới mẹ, cô liền nghiêng đầu chào. Bà ta lạnh nhạt nhếch môi.. Cố nén sự căm ghét xuống, Bảo Khuyên nhỏ nhẹ: Mời bà và anh vào nhà ạ!. Vừa đi vào nhà, cô vừa cố đoán vẫn chưa ra lý do bà Tú Nhi đến tìm mẹ mình. Chả lẽ bà ta lại mở tiệc tùng nữa à?. Thật lễ phép mời mẹ con bà ta ngồi xuống salon xong, Bảo Khuyên vội vào trong gọi mẹ. Dường như đã biết trước sự viếng thăm này nên bà Dung chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, đứng trước gương sữa sang lại đầu tóc, bà thản nhiên bảo: Lo nước nôi cho đàng hoàng. Họ tới để bàn chuyện làm ăn lâu dài đó. Chưa kịp hỏi mẹ “chuyện làm ăn gì”, bà Dung đã bước ra ngoài. Bảo Khuyên ngơ ngác nhìn theo rồi xuống bếp. Cô nhanh nhẹn khui ba chai pepsi rót vào ba ly đá, cho vào khay bưng lên phòng khách. Lúc này Bảo Khuyên mới nhận được nụ cười có phần cởi mở của bà Tú Nhi.. Bảo Khuyên cũng vờ vịt đóng vai khép nép dịu hiền: Cháu mời bà và anh dùng nước ạ!. Bà Nhi lại cười: Sao lại gọi bà nghe xa lạ vậy? Cứ gọi là bác hay cô cũng được mà. Hôm trước chưa biết nhau, cô cháu mình có hiểu lầm, cháu đừng trách nhe.. Thở dài một cái bà nói tiếp: Cũng tại con bé Hoàng Điệp nó làm cô quýnh quáng, rối mù nên mới nạt nộ tùm lum.. Dù đang cười thầm vì nhừng lời bào chữa rất trái tai của bà Nhi, Bảo Khuyên vẫn ngọt ngào vờ cho vừa lòng mẹ: Dạ lỗi tại cháu, nếu biết chị Điệp bị tim cháu đâu câu nệ đến thế. Bà Nhi tấm tắc khen: Chị dạy con cái khéo quá! Vừa nết na lại dịu dàng. Bảo Khuyên thấy An thoáng cười, nụ cười của anh như ngầm bảo: “mẹ lầm rồi!.” Làm cô hơi ngượng. Sẵn dịp ngoài cửa có người mua yaourt, Khuyên vội xin phép ra ngoài. Trước khi đi, cô còn kịp liếc an một cái sắc như dao. Cô chúa ghét đàn ông môi mỏng, Hoàng An là người môi mỏng lại đỏ nữa, không cách nào cô ưa vô.. Nhưng tại sao cô đặt vấn đề ưa hay thích anh ta chứ? Dù đã gặp nhau một lần nhưng giữa hai người vẫn còn xa lạ. Nghĩ ngợi làm chi cho tốn thời gian, trong khi thời gian đối với Khuyên đích thực là vàng bạc. Vớ quyển vở để trên bàn học, Bảo Khuyên mang theo ra sân. bán xong yaourt, cô ngồi xuống ghế đá học bài. Miệng đọc ê a, tâm trí cô lại vướng bận chuyện trong nhà, rồi chuyện hàng xóm. Ngôi nhà bên cạnh đã bán, người chủ mới đang cho sửa sang lại để về ở nay mai. Họ Là ai nhỉ? Từ ngày ngôi nhà đổi chủ, Khuyên vẫn chưa thấy mặt những người láng giềng tương lai. Họ có dễ chịu khổng? Nếu vô phúc sống cạnh một cô gái kênh kiệu, dễ ghét như hoàng Điệp thì thật chán!. Bảo Khuyên lại dán mắt vào vở, mồm nhóp nhép tụng bài sử dài cả mấy chục năm kháng chiến, nhưng đầu óc lại trôi đi đậu mãi đến khi nghe tiếng tăng hắng, cô mới ngước lên.. Hoàng An nhìn cô cười thật rạng rở khiến Bảo Khuyên phải cảnh giác. Cô tấn công trước: Anh không ở trỏng bàn chuyện với người lớn nữa sao?. An nhúng vai: Nhiệm vụ của tôi là làm tài xế, mà tài xế thích ngồi ngoài chầu rìa, tán ngậu ở đây với người nhỏ, không thú vị hơn à!. Bảo Khuyên vuốt mũi: Tôi không dư thời gian tán hươu tán vượn nên chắc anh sẽ chả thú vị gì khi đứng với tôi đâu.. Giọng An thản nhiên: Đứng, dĩ nhiên không thú vị rồi, tôi có thể ngồi bán yaourt phụ rm mà!. Bảo Khuyên bĩu môi: Không dám đâu! Ai dám để công tử làm chuyện đó. Em nghĩ sao mà cho rằng tôi công tử. Khuyên hơi nhích người qua một bên khi An tự động ngồi xuống, cô nói: Nhìn mặt là biết người, nghĩ chi cho mệt. Rồi là như không có An bên cạnh, Bảo Khuyên bắt đầu học tiếp, nhưng học cho có, chứ cô chả nhớ nổi chữ nào khi An cứ ngọ nguậy mãi. An bỗng lên tiếng: Công nhận nhà của em trong thích thật! gọn gàng, ngăn nắp, chỗ nào cũng sạch bóng như vừa mới lau. Tôi không nghĩ em phải vừa học vừa làm nhiều việc, nếu chưa được nghe cô Kháng Dung kể. Em giỏi qúa!. Tự nhiên Bảo Khuyên đỏ mặt trước lời khen thẳng tuột của An. Cô bối rối nói: Mẹ Bảo đó là những việc vặt, ai cũng làm được chứ đâu chỉ riêng tôi.. Tủm tỉm cười An bảo: Thiên hạ đang đốt đuốt tìm người như em đây.. Khuyên tròn mắt: Tìm để làm gì?. An khe khẻ lắc đầu. Mắt anh ta bỗng xa xôi như đang chìm trong cõi riêng của mình. Bảo Khuyên nhún vai khó chịu, lại nhớ tới người yêu phương xa chứ gì. Vốn tò mò, cô liếc trộm Ạn. Anh vẫn yên lặng không trả lời Khuyên. Tự ái cô đứng dậy. An chợt lên tiếng: Trông em rất giống một người. Đang bước về phía tủ kem Khuyên buột miệng khi quay lại: Người đó đang ở xa phải không?. Giọng anh trầm xuống: Đúng thế, người ấy ở rất xa.. Bởi vậy không có gì chứng minh tôi giống người nào đấy của anh hết. Nhưng thật sự em giống Tố Lan kia mà. Giống nhất là cái tính. Bảo Khuyên nghênh mặt: Anh biết gì tính tình tôi nào!. Rồi cô trừng mắt: Cho anh hay, tôi ghét nhất là bị nói giống ai đó. An hỏi vặn: Nhưng nếu nói ai đó giống em thì được chứ?. Bảo Khuyên ngó lơ ra đường – hừ! đúng là môi mỏng có khác! đẹp trai cộng môi mép là hiểm họa của con gái. Nhưng mình không phải người dễ cảm động trước một anh chàng như thế đâu. Trái lại phải làm sao cho anh ta bớt nói đi mới được. Nhịp nhịp tay trên quyển vở, Bảo Khuyên hỏi bâng quơ qua chuyện khác: Anh có … đau tim giống chị Điệp không?. Dĩ nhiên là không.. Vậy thì tốt! Tôi sợ gặp lại cảnh hôm trước lắm, nếu lỡ vô tình chọc giận công tử như anh.. An nhíu mày: Mẹ Tôi đã xin lỗi rồi, em vẫn chưa hài lòng sao?. Bảo Khuyên nhếch môi: Nếu tôi bảo “rất hài lòng”. Anh tin không. Thật ra tôi chẳng để bụng chuyện đó, vì đây là sự hiểu lầm, như mẹ anh đã nói, nhưng tôi chưa quên được. Lần đầu tiên trong đời tôi bị Đối sử thô bạo tới thế. An trầm ngâm: Tôi hiểu và thấy thật đáng tiếc. Hoàng Điệp thường qúa đáng như vậy lắm!. Giọng Khuyên chua chát: Thật vậy à? Thế sao hôm đó anh không hề bên vực tôi, dầu một lời thôi?. An im lăng. anh có vẻ ray rứt vì câu hỏi của Khuyên. Cô thích thú nhìn anh đang bối rối và nhận ra đúng là mình ghét An vì thái độ lẫn tránh của anh, dù rõ ràng cô không có lỗi. Nhưng cũng đừng trách An, anh ta đâu thể bỏ mặt mẹ và em gái để bênh vực một con bé mới gặp lần đầu như cô. Vừa rồi vì háo thắng, muốn làm An bớt nói, Khuyên đã cố tình dồn anh vào thế bí. Bây giờ đạt mục đích rồi, cô thấy áy náy thế nào ấy. Đang tự trách mình, Khuyên bỗng nghe an thở dài. Anh buồn buồn: Em trách tôi rất đúng. Trước việc trái quấy tôi đã bỏ mặt người ngay. Nhưng gia đình tôi có nhiều chuyện khó giải thích lắm. Chỉ mong em hiểu tôi rất khổ tâm khi bước ra phòng khách là được rồi. Bảo Khuyên vội vàng nói: Trong trường hợp đó, ai cũng phải lo cho em mình. Tôi đâu dám trách anh.. Hai người bỗng rơi vào im lăng. Bảo Khuyên dè dặt hỏi: Tố Lan là ai vậy?. An chậm chạp đáp: Một cô bạn khá thân của tôi. Cô ấy đã theo gia đình xuất cảnh. Em và Tố Lan trông như hai chị em. Lần đầu nhìn thấy em, tôi ngạc nhiên và xúc động đến mức phải lựa những lời thật dễ ghét nói với em để ngăn cảm xúc xuống. Giọng An hơi ngẹn lại: Tính cô ấy cũng rất bướng. Thấy mặt Khuyên xụ xuống, anh vội bảo: Xin lỗi, tôi lại so sánh nữa rồi. Bảo Khuyên chớp mắt: Mẹ anh đến tìm mẹ tôi chi vậy?. An nhướng mày: Em không biết sao?. Lắc lắc đầu, cô dài giọng: Tôi không tò mò chuyện của người lớn. An cười tủm tỉm: Tôi cũng thế! tò mò là tật xấu đấy!. Bảo Khuyên tức lắm. An qủa thật dễ ghét, cô chả nên ân hận vì vừa rồi đã chiếu bí anh ta.. Trong nhà, bà Dung vàTú Nhi vừa nói cười rơm rả và bước ra sân. Thấy hai người bà Nhi liền sởi lởi: Sao? Hai anh em nói chuyện vui không?. An gật đầu, còn Khuyên phớt lờ. Bà Dung hỏi và giọng hết sức vui vẻ: Định chừng nào cháu An dạy con bé Khuyên cắm hoa đây?. An nhỏ nhẹ: Lúc nào cháu cũng sẵn sàng, chỉ cần Bảo Khuyên sắp xếp thời gian.. Trợn mắt lên ra vẻ ngạc nhiên, bà Dung nói: Bảo Khuyên lúc nào không rảnh, chỉ sợ cháu bận học hành thi cử. Năm cuối ở đại học chương trình nặng lắm chứ đâu phải chơi. Cô chỉ nói đùa thôi, chớ đâu dám làm phiền cậu Hoàng An.. Bà Tú Nhi khách sáo: Chúng tôi mới là người làm phiền chị đấy chứ. Chị nhận lời giúp, tôi mừng lắm, bây giờ tôi xin phép về. Quay sang Bảo Khuyên bà ngọt ngào: Hôm nào đi cùng mẹ tới nhà cô chơi. Anh An mê hát karaoke lắm, nếu cháu tới cùng hát thì vui biết mấy. Nói dứt lời bà ta khúc khích cười là Bảo Khuyên đỏ mặt, trong khi mặt an lại tái nhợt đi. Anh có vẻ giận vì câu nói của mẹ mình. Tại sao vậy kìa?. Gật đầu chào bà Dung, rồi chả thèm nhìn tới Khuyên, An đi một mạch ra chồ dựng chiếc dream.. Bà Tú Nhi giả lả: Tính nó là thế đó! thất thường lắm. Thôi tôi về nhé! mọi việc sẽ kế hoạch y như đã bàn tính. Đợi mẹ con bà Nhi ra khỏi cổng, Bảo Khuyên nôn nóng hỏi ngay: Bà ta lại đặt tiệc nữa hả mẹ?. Không! Keo bẩn như mụ ấy làm gì có chuyện trong một tháng mở hai buổi tiệc. Mụ ta muốn học nghề nấu ăn.. Và mẹ đã đồng ý dạy?. Bà Dung ra chiều đắc ý: Bà ta trả tiền thù lao cao, sao lại không dạy chứ!. Bảo Khuyên thắc mắc: Bả học để làm gì kìa!. Ngồi xuống băng đá, bà Dung hào hứng nói: Bà ta khoe là bạn bà, bà con ở nước ngoài về mở nhà hạng họ mời bả làm quản lý. Bảo Khuyên kêu lên: Bây giờ mới bắt đầu học, có kịp không mẹ?. Ôi trời! họ nấu ăn chứ đâu phải học chứ. Nếu có khiếu, học xong là nấu được ngày. Huống hồ chi bà Tú Nhi cũng biết nghề này. Thế sao bả phải học ở nơi mẹ nữa. Bà Dung lừ mắt: Lại hỏi, hỏi không kịp trả lời. Khuyên le lưởi ngồi làm thinh. Cô biết mẹ đang tính toán thiệt hơn, vì bà vốn cẩn thận và giỏi tính toán. Mẹ chưa Bảo giờ để ai qua mặt mình. Dĩ nhiên lần này cũng vậy, sau chuyện xảy ra hôm trước, mẹ rất ghét bà Nhi, mẹ bảo bà ta là hạng người xài không vô, tráo trở. Còn Hoàng Điệp thì vừa mất dạy vừa qủy quyệt. Bây giờ nhận lời cộng tác với bà ta, tức nhiên mẹ phải suy tính hơn thua rồi. Bà Dung chợt hỏi: Lúc nãy con và Hoàng An nói những gì với nhau?. Bảo Khuyên nhún vai: Anh ta bảo con giống cô nàng Tố Lan nào đó. Hoàng An mồm mép lắm, con ưa chả vô.. Nghiêm mặt nhìn con gái bà Dung gắt: Hừ! ưa với ghét! Còn bé phải chuyên tâm học hành. Lúc nãy mẹ nói chuyện cắm hoa là cho vui đấy thôi.. Ấm ức nhìn mẹ, Bảo Khuyên lí nhí: Con nào có nghĩ gì đâu, mẹ kỳ thật. Vẫn không rời mắt khỏi con gái, bà Dung cao giọng: Con là chúa mơ mộng. Làm sao mẹ đọc được những ý nghĩ trong đầu con. Nên nhớ hạng công tử như Hoàng An quen xem con gái như trò đùa. Để ý tới nó là ngốc!. Dứt lời bà bỏ đi vào trong, Bảo Khuyên ngồi xụ mặt tức tối - mình ghét anh ta gần chết, vậy mà tự nhiên nghe giảng mới xui chứ! lần sau hắn có tới, tốt nhất mình biến trước cho yên thân.. Hậm hực cầm quyển vở lên, Bảo Khuyên đọc thật to hằng át đi những xốn xang trong lòng. Có phải cô rất ghét An không nhỉ? Thật ra hắn chẳng làm gì cho cô ghét hết. Nhưng tại sao lại ghét anh ta kìa?. Khuyên chớp mắt, mẹ hay mắng cô tật quên đầu quên đuôi, làm việc một nơi, hồn vía một nẻo. Mẹ Bảo cô mơ mộng. Rồi mẹ cũng la cô vụn về, ngang ngược như một thằng con trai không ý tứ, dịu dàng chút nào. Sao một lúc trong cô tồn tại hai tính cách trái ngược nhau thế. Khổ nổi tính cách nào cũng xấu hết. Chán thật! một người khác phái gặp cô lần đầu sẽ nghĩ gì? Có thật Khuyên giống Tố Lan của An không, hay hắn bà đặt nói thế. Tự nhiên một loạt câu hỏi vẩn vơ xuất hiện làm Khuyên không tập trung được. Năm nay là năm thi, bày đặt vớ vẩn thì chết. Hốt hoảng với chính mình, Bảo Khuyên lại cầm vở, chăm chú đọc thật to.. Đang đọc ngon lành, Bảo Khuyên chợt giật mình khi bị ai ném một trái nhãn vào người. Dáo dát nhìn, cô như muốn nín thở khi thấy trên balcon nhà bên cạnh đang chống tay nhìn cô.. Khi Bảo Khuyên còn đang bất ngờ vì anh ta chả lạ gì với cô, thì gã than niên nói vọng xuống: Nè cô bé. Học bài hay rao lôtô mà lớn tiếng dữ vậy?. Trấn tĩnh lại, Bảo Khuyên độp ngay một câu: Nhiều chuyện!. Giọng anh ta tỉnh bơ: Ủa! nãy giờ có nói chuyện gì đâu mà nhiều. Không ngờ mình lại gặp nhau nữa ha. Hôm ở nhà Hoàng Điệp, vừa nhìn thấy em đã lủi đâu mất. Bảo Khuyên bực bội trừng mắt nhìn Phát. Tôi có phải dế nhủi đâu mà lủi. Vẫn toe toét cười Phát hỏi: Vậy sao hôm trước lủi đầu vào bọn anh thế?. Trề môi, Khuyên nói: Xì! Chưa biết ai lủi vào xe ai. Nói thật nếu hôm đó lỗi do tôi, sức mấy bọn anh cho qua khi đèn singal bị bể. Phát chặc lưỡi: Chà! Phải sống kế một cô láng giềng thích nói ngược và chua như yaourt trong tủ Kem kia thật tàn đời. Bảo Khuyên cũng kêu lên: Anh …anh sẽ ở đây à?. Nheo nheo mắt, Phát trêu: Làm gì em mừng đến mức cà lăm vây. Nhà tụi mình đâu có chung vạch. Bảo Khuyên chưa biết chả lời sao thì trong nhà có người gọi Phát, anh ta đưa tay chào cô và biến sau cánh cửa kiện. Trời ạ! chả lẻ láng giềng mới của mình là gia đình Phát? Chẳng biết người nhà anh ta có dễ ghét như anh ta không? Chậc! sao hôm nay mình toàn nghĩ chuyện ghét với ưa, kỳ này mẹ mà biết thì lại bị mắng nữa. Trước kia mình vẫn thường ngồi đây đọc thật to khan cả cổ, bây giờ học kiểu tụng kinh chắc khó. Hừ! làm sao thuộc bài được khi cứ nghĩ mỗi chữ mình la lên là có người nghe. Tự nhiên Khuyên thấy giận dỗi vô cớ. Cô bó gối ngồi nhìn bâng quơ xung quanh.. Nhà cô cách nhà Phát một khoảng sân dọc và một hàng rào lưới. Trên hàng rào, dây tigôn hồng trắng đan kín nên hai bên coi như được che chắn bởi một bức tường hoa khá dầy. Nhà bên ấy vắng chủ lâu ngày nên cỏ dại, dây leo tràn đầy sân trong hoang phế làm sao.. Đêm đến nhìn sang đó, tối thui, mẹ Khuyên rất sợ, nên khi biết sắp có người về ở bà mừng lắm. Mẹ nói: “hàng xóm láng giềng, tối lửa tắt đèn, dầu gì cũng có nhau”.. Mẹ vốn dị ứng với dân “đầu tabu, xế Su-rít, đít jean xé tua” nhỡ tối lửa tắt đèn mà trông thấy bộ dạng bụi đời của Phát chắc mẹ la làng. Nhà chỉ có hai mẹ con nghĩ cũng khổ. Lúc nào đi khỏi nhà, bà cũng căn dặn cô đủ điều đến mức Khuyên thuộc lòng, và xem đó như nội quy do mẹ đề ra cho mình. Phải chi Khuyên có thêm một người anh hay một đứa em nhỉ. Chống tay dưới cằm, cô khe khẻ thở dài. Nếu ba còn sống thì mẹ con cô đâu lẻ loi như thế này. Với cô, ba chỉ là di ảnh để trên bàn thờ, cô chẳng còn nhớ gì về ông hết. Ông chết lúc Khuyên được ba tuổi. Cho tới bây giờ mẹ vẫn ở vậy thờ chồng, nuôi con.. Mẹ nói bà vì cô nên không bước thêm bước nữa, nhưng dì Khánh Thi, mẹ của Chiêu Liên lại cho rằng. Mẹ Không tái giá vì trái tim đã đóng băng rồi. Dù vì lý do nào, cô cùng rất thương mẹ, từ bé tới giờ cô chưa hề sống thiếu bà dầu một ngày. Bảo Khuyên biết tính mẹ Khô khan, nói năng không dịu dàng, nhưng bà rất mực thương yêu cô, bởi vậy dầu rất thường bị mẹ mắng, Khuyên vẫn chả hề buồn. Cô vẫn vô tư ca hát, chơi đùa cùng bọn con nít tới mua yaourt, rau câu ở xóm này. Đôi lúc Bảo Khuyên có nghĩ tới một vài anh chàng cùng lớp, nhưng rồi cô gạt ra ngay, một phần cô mặc cảm vì những khuyết điểm của mình, một phần bọn họ chả có điểm gì đặc sắc hơn cô cả. Hoàng An thì sao?. Mẹ đã cho nhận xét rồi đó. Nếu còn nghĩ tới anh ta qủa là ngốc. Vươn vai đứng dậy bán cho thằng nhóc cuối ngõ chén rau câu, Bảo Khuyên chợt tò mò nhìn sang hàng xóm. Phát đang đẩy chiếc môtô kềnh càng ra sân. Một người khác đang loay hoay khóa cửa. Anh ta nhét chìa khóa vào túi rồi lững thững bước xuống tam cấp. Tim Khuyên đập mạnh khi nhận ra Đăng, cô không hiểu sao mình nhớ ngay tên anh ta, dầu chỉ nghe nhắc đến từ người khác. Dường như biết có người nhìn trộm, Đăng vụt quay lại và mỉm cười. Bảo Khuyên bối rối khi thấy Đăng tiến về hàng rào. Vẫn giọng ấm áp như hôm nào, anh lên tiếng thật tự nhiên: Chuyện cũ bỏ qua, bây giờ chúng ta là hàng xóm, thế nào cũng có dịp để giúp em mua hoa hồng. Anh biết nhiều chỗ bán lắm đấy! Anh là Đăng. Còn em?. Cô buột miệng: Khuyên!. Đăng hơi nheo mắt: Vành Khuyên hả. Không phải! Bảo Khuyên!. Tên em thật đặc biêt. Dễ nhớ nhưng rất khó quên.. Bảo Khuyên lẩm bẩm: Còn tên anh, vừa nghe một lần đã gặp tai hoa.. Đăng nhíu mày suy nghĩ inhư chợt nhớ ra. Anh hỏi: Khuyên muốn nói đến chuyện xảy ra ở nhà Hoàng Điệp phải không?. Khuyên so vai làm thinh. Đăng lắc đầu: Đàn bà con gái thật rắc rối. Nếu nói cho cùng tôi đâu có lỗi gì. Chả lẻ lương tâm anh yên ổn, nếu hôm đó chị Điệp lăn đùng ra chết vì vờ tim?. Đăng bật cười: Em đúng là tếu! Hoàng Điệp đau tim thật, nhưng cô ta không dễ chết đâu. Cô ta phải sống để đày đọa người khác chứ!. Hơi nhếch môi, Bảo Khuyên giễu cợt: Người khác đó là anh chứ gì?. Đăng nhún vai: Muốn nghĩ sao cũng được. Nghe Phát nhấn kèn inh ỏi ngoài cổng, Đăng vội vàng bảo: Mình còn nhiều dịp chuyện trò, chúng ta sẽ hiểu nhau hơn.. Bảo Khuyên chua ngoa nói với theo: Không dám đâu!. Đang đi, Đăng quay lại, hai tay dang ra như ngạc nhiên: Tại sao? Anh có gì đáng sợ hả?. Đáng ghét thì có!. Đăng lại cười và cười khá to làm Bảo Khuyên hốt hoảng nhìn vào nhà, vì sợ mẹ nghe thấy. Khi quay ra, Đăng đã tót lên xe. Chạy ngang nhà cô, anh ta vẫy tay cười, Bảo Khuyên ấm ức hất mặt sang chỗ khác. Anh ta mồm nép không thua gì An. Nhưng phong cách lại tự tin mạnh bạo hơn. Ở Đăng có một nét gì cuốn hút rất lạ, Khuyên thấy rõ mình hơi dè dặt khi nói chuyện với Đăng, chứ không dữ dằn như khi nói chuyện với những anh chàng khác. Đăng có đôi mắt rất sáng luôn nhìn xoáy vào người đối diện, anh không tránh né như An. Chính đôi mắt này làm cô bối rối hay sao?. Nghĩ cũng lạ! Lần trước cũng trong cùng một ngày và trong khoảng một thời gian thật gần nhau, mình đụng độ ba anh chàng này, hôm nay cũng trong vòng chưa tới 40 phút, mình lại phải khua môi mép trước ba cái lưỡi không xượng. Cũng vui ấy chứ! Bảo Khuyên tủm tỉm cười. Cô xoay người nhiều vòng và cất giọng thật nhộn: “Hát lên nào, mình có những lúc rất thích uống…”. Mãi lo nhắm mắt nhắm mũi quay mòng mòng, Bảo Khuyên trong thấy Chiêu Liên vọt xe vạo báng xe đạp của Liên quẹt vào chân cô, Liên loạng choạng và Khuyên cũng chúi nhủi. Chống chân xuống đất, Liên càu nhàu: Sao tự nhiên nổi hứng quảng cáo Coca Cola vậy? Ở ngoài đường nhìn vào, chắc người ta tưởng em đang xỉn. Bảo Khuyên ngồi xuống ghế đá, giọng thản nhiên;. Ai tưởng sao kệ họ bộ say rượu mới được quay vòng như vậy à? Vui, người ta nhảy là chuyện thường tình. Chiêu Liên đoán: Bộ…. Dì Dung không có ở nhà hả?. Mẹ trong bếp chớ đâu.. Chà! có mẹ mà em dám nổi hứng vậy hả?. Vênh mặt lên, Khuyên nói: Mẹ có cấm hát đâu mà chị doa.. Mà này, kiếm mẹ em chi vậy? đừng có nói là đặc bánh cưới à nha!. Chiêu Liên chép miệng: Thì đúng là đặc bánh cưới rồi. Ổ 4 tầng đặc biệt, bông kem hình long phụng. Bảo Khuyên ngắt lời: Chừng nào làm?. Tuần tới. Khuyên ngao ngán: Đúng là trúng số. Tuần sau ngày nào cũng có tiết kiểm tra, tới hôm nay mẹ đã nhận bốn ổ bánh sinh nhật, bây giờ lại thêm bánh cưới bốn tầng. Chắc em mệt xỉu. Chiêu Liên chắc lưỡi: Chậc! Em phải phụ lặc vặc thôi, làm gì than dữ vậy thế?. Bảo Khuyên ngọt nhạt: Chị cứ thử phụ lặc vặc đi rồi biết. Sướng lắm! Phải chi trước kia mẹ sanh thêm một đứa nữa cho em sai khiến nhỉ? Khổ Cho số con độc nhất như em ghê. Bảo nhiêu công việc nhà em bảo thầu hết ráo. Nhưng dưới mặt mọi người, em chỉ là một đứa con nít đáng sai vặc mà thôi. Chả ai thừa nhận công sức của em hệt chán!. Chiêu Liên vội vàng nói: Em hiểu sai ý dì Dung rồi, dì dung nói thế nghĩa là em chưa phải gáng vác những việc hệ trọng trong nhà như gì ấy, mẹ em không hề đánh giá thấp những việc vặt em từng làm đâu.. Bảo Khuyên chớp mắt: Nhưng em thích được làm việc lớn kìa. Nhún vai, Chiêu Liên cao giọng: Dì dung đã cho em thử, kết qủa ra sao chắc em chưa quển lần đầu tiên đi cắm hoa cho đám tiệc mà lại tới trễ, hoa thì dập nát, đã vậy còn chọc cho tiểu thơ nhà họ giận tới té xịu ai còn giám giao việc lớn cho em nữa. Bảo Khuyên bướng bỉnh: Nhưng rõ ràng không phải lỗi tại em.. Chiêu Liên xua tay: Tại ai chả cần biết. Kết qủa của công việc mới là điều đáng nói. Lần đầu ra quân của em đã thất bại. Khó có cơ hội lần thứ hai lắm. Bĩu môi, Khuyên nói: Em không tin. Chuyện gì cũng có thể thay đổi nhanh chóng. Trước đây mẹ Nói như đinh đóng cột rằng: bà Tú Nhi là hạng người xài không vô, ra đường có thấy bà ta, mẹ cũng lơ, mẹ Bảo không đời nào bước vô nhà bả lần thứ hai, thế nhưng vừa rồi, mẹ đã nhận lời dạy bà ấy nấu ăn. Em tin chắc rồi mẹ sẽ giao việc cho em như đã giao cho chị hiện giờ. Chiêu Liên cười cười: Thì cứ thi tốt nghiệp xong đi. Nôn nóng làm chi, lớn hỏng nổi. Rồi cô ranh mãnh hỏI: Phải vừa rồi anh chàng An trở Bà Nhi tới nhà mình không?. Sao chị biết?. Thì cách đây mấy hôm anh ta đã trởbBả tới rồi. Xụ mặt xuống, Khuyên nói: Thì ra chị đã rõ chuyện này, nhưng chả hề hé môi.. Chiêu Liên nhướng mày: Ai biết ý dì dung ra sao. Lách chách lỡ nghe mắng, phải oan tình không?. Quýnh vào tay Khuyên, Liên thì thầm: Chị biết lý do em vui đến nhảy tưng bừng rồi. Ngơ ngác nhìn bà chị họ, Bảo Khuyên dò dẫm: Lý do gì vậy?. Chiêu Liên nháy mắt: Được gặp lại anh chành đẹp trainên vui chớ gì. Hôm trước ngồi nói chuyện với chị mà hắn hỏi thăm em mãi, mặc cho dì dung lừ mắt mấy lần luôn. Coi bộ hắn có ý đồ. Bảo Khuyên gạt ngang: Chị giỏi đoán bây. Em chúa ghét đàn ông đẹp trai kiểu Hoàng An. Coi chừng ghét của nào trờu trao của đó đấy cưng.. Trời có trao thật, em cũng chả thèm nhân. Mẹ Bảo hạng đẹp trai con nhà giàu như Hoàng An quen coi con gái như trò đùa. Để ý tới hắn là ngốc. Em có ngốc đâu!. Chiêu Liên tinh quái: Dì dung nói di rồi sẽ nói lại. Miễn em thích là được rồi. Bảo Khuyên la lên: Em ghét mà! chị còn gán ghép ẩu nữa là…là…. Thấy Khuyên sấn tới, giơ hai bàn tay móng nhọn ra, Chiêu Liên le lưỡi rụt đầu: Xin chừa! xin chừa! chị sợ móng vuốt chim khuyên lắm. Bảo Khuyên dứ dứ tay về phía Liên: Biết sợ thì tốt, nhưng nè nói thật nhe, em thấy Hoàng An xứng với chị lắm đó. Chiêu Liên cười khúc khích: Chị cũng thấy vậy. Khổ nỗi anh ta chả hề để ý tới chị, mà chỉ để ý tới…thôi! Không bàn đến vụ này nữa. Chị vào tính chuyện bánh trái với dì dung đây. Nghĩ cũng khổ, có tuần chả ai đặc bánh, đặc tiệc, có tuần phải làm năm bảy ổ bánh rồi nấu hai ba đám, mệt đến mức nghe mùi thức ăn đã ngán. Được làm việc vặt như em là sướng như tiên đấy. Bảo Khuyên cong môi định cãi lại, nhưng Chiêu Liên đã vô nhà. Cô lại bâng khuâng ngồi xuống ghế đá, quyển tập bị bỏ quên một bên trông tội làm sao! Khuyên biết với những chuyện vừa xảy ra, hôm nay cô khó lòng học thuộc bài sử Khô khan dài thòng này…
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: May4phuong
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003