Thôi Bỏ Đời Đi

chu sa lan

Chương 1

Hai vợ chồng tôi xin lỗi anh vì phải rời khỏi nơi đây một cách đột ngột. Cô em gái của tôi vừa gọi điện thoại báo tin ba tôi bị ” heart attack ” phải chở vào bệnh viện đang nằm ở phòng ICU…

– Tôi xin chia buồn với anh chị… Rồi anh chị có trở lại đây không?

– … Chúng tôi sẽ trở lại nhưng không biết chắc chắn ngày giờ… Chắc cũng phải hai ba ngày nữa…

– Như vậy tôi cũng về nhà rồi trở lại… Chứ ở đây mà không có chị nấu phở chắc tôi đói nhăn răng…

Biên, vợ của Chánh bật cười vì câu nói đùa của người bạn thân của chồng mình.

– Thì anh gậm đỡ fried chicken, hamburger hoặc pizza đi rồi mai mốt ăn phở mới ngon…

Gã cười chưa kịp lên tiếng, Chánh nhanh nhẩu thốt.

– Tôi định nhờ anh ở lại đây đón tiếp một người quen của tôi từ xa tới. Tôi hẹn sẽ gặp người đó ở đây… Bạn tôi đã chuẩn bị hai tuần nghỉ hè từ lâu do đó tôi không muốn làm họ thất vọng…

Hơi ngần ngừ giây lát rồi cuối cùng gã cũng cười gật đầu.

– Vậy thì tôi sẽ thay anh chị đón tiếp người đó… Hi vọng tôi sẽ không làm anh chị thất vọng…

Chánh cười cười.

– Tôi thì chắc là không thất vọng rồi mà tôi nghĩ anh sẽ không thất vọng khi gặp người bạn của tôi…

Bắt tay giã từ bạn, gã vẫn đứng ngoài hàng ba nhìn cho tới khi xe mất nơi khúc quanh. Gã muốn hỏi đôi điều về người mà mình sẽ đón tiếp nhưng thấy bạn vội vã đành nín lặng. Tính hơi dị, gã không thích và không muốn quen biết thêm người mới, người lạ. Hôm nay trong tình huống đặc biệt vì nể người bạn thân mà mình rất quí trọng, gã phải miễn cưỡng đón tiếp bạn của bạn. Sương giăng giăng mờ cảnh rừng núi. Cỏ cây trụi trơ lá. Tàn thu. Lá khô rụng đầy trên đất bị ngấm nước thành ra nặng và đổi ra màu nâu xậm vì vậy có gió thổi vẫn nằm yên trên đất. Đầu tháng 12 nhưng ở trên vùng cao của Smoky Mountain đã lạnh rồi. Ban đêm nhiệt độ xuống thấp tới mức nước đông và đôi khi có tuyết. Hơi xa về hướng đông, đỉnh núi sừng sững đọng đầy sương mù trắng đục.

11 giờ đêm. Đang ngồi tại phòng khách xem tin tức về thời tiết, gã nghe loáng thoáng như có tiếng xe dừng trước cửa nhà rồi lát sau tiếng đinh đong vang lên.

– Tới không tới lúc nào mà nhằm lúc khuya mới tới…

Càu nhàu, gã ngồi dậy, mặc thêm chiếc áo choàng bên ngoài bộ pyjama rồi vội vàng bước ra mở cửa vì tiếng đinh đong lại vang gấp gáp.

– Tôi ra đây… Xin vui lòng chờ chút…

Cửa mở rộng ra. Gió lạnh vùng cao nguyên ùa vào khiến cho gã rùng mình. Nhờ ánh đèn đường và ánh đèn ngoài hàng hiên, gã thấy một người đứng chắn nơi cửa mà nhìn ngờ ngợ như là phụ nữ. Người này mặc chiếc áo khoác mùa đông bằng len màu xám dày cộm, đội trên đầu chiếc nón cũng bằng len màu xám và hai tay phủ kín bằng đôi găng tay cũng màu xám, ” boot ” cũng màu xám làm cho người đó giống như con sói xám.

– Xin lỗi bà tìm ai?

Gã lên tiếng hỏi. Dù đoán ra người đàn bà đang đứng trước cửa nhà là người bạn mà bạn mình đã nói song gã vẫn hỏi, có lẽ do tính cẩn thận và cũng do ở hình dáng hơi dị của người khách tới vào đêm khuya. Hỏi xong, gã thấy được chút ngỡ ngàng ở trong mắt người đàn bà đang đứng đối diện.

– Dạ… Xin hỏi ông đây có phải là nhà của anh Chánh…

– Thưa bà đúng…

– Xin hỏi ông anh chị Chánh có ở đây không ạ?

– Thưa không… Ba của anh Chánh lâm trọng bệnh bất thình lình nên họ đã rời đây hồi chiều và nói sẽ trở lại vài ngày nữa. Anh Chánh có nhờ tôi đón tiếp dùm cho ảnh một người bạn thân… Người đó…

Hiểu ý câu nói nửa chừng của gã, người đàn bà cười nhẹ.

– Dạ tôi chính là bạn của anh Chánh…

Hơi lùi lại như tỏ ý nhường chỗ cho khách vào, gã nói chậm.

– Xin bà thứ lỗi… mời bà vào… ngoài trời lạnh lắm…

Đợi cho người đàn bà vào hẵn trong nhà gã mới kéo cái va li to và nặng vào xong khép cửa lại không quên cài chốt an toàn.

– Bà để tôi mang hành lý vào… Bà tới ngồi gần lò sưởi ngồi cho ấm…

– Cám ơn ông… Tôi không nghĩ ở đây lại lạnh sớm như vậy…

Gã lầm bầm.

– Tới vùng núi non nhằm mùa đông mà không nghĩ lạnh sớm… Đúng là…

Lắc lắc đầu như không muốn lầm bầm thêm, kéo chiếc va li của người đàn bà từ ngoài cửa vào tới phòng khách, gã cười lên tiếng.

– Năm nay lạnh sớm hơn… Để tôi mang vali vào phòng ngủ của bà luôn…

Người đàn bà đứng lên bước sau gã đi vào hành lang ngắn rồi dừng lại trước căn phòng ngủ cửa mở phân nửa.

– Đây là căn phòng ngủ đẹp nhất mà anh Chánh có nhã ý dành cho bạn thân. Chắc bà cũng biết anh chị Chánh là người rất quí trọng bạn…

Hơi mỉm cười, người đàn bà nhìn gã.

– Xin phép ông, ông là gì của anh Chánh?

– Thưa bà, tôi là bạn…

Hơi mỉm cười, người đàn bà hắng giọng.

– Cô chứ không phải bà thưa ông…

Gã nhìn người đàn bà.

– Tôi xin lỗi cô…

– Không có chi thưa ông…

Nhường cho người đàn bà vào trước rồi gã mới bước vào trong phòng. Đặt chiếc va ly cồng kềnh trước cửa closet, gã nói chậm.

– Anh Chánh có vài người bạn thân. Cô với tôi là hai người trong số bạn thân của anh. Tuy nhiên tôi là bạn cũ, còn cô thì chắc là bạn mới…

– Thưa ông nói đúng… Tôi quen anh chị Chánh không lâu lắm…

Ngừng lại giây lát người đàn bà mới thong thả tiếp. Gã nhận ra cái giọng nói của cô ta rất lạ. Nó không giống như ba mẹ hoặc chú bác cô dì của anh.

– Tôi nói chuyện điện thoại với anh chị Chánh hoài. Tôi rất mến chị Biên. Chỉ coi tôi như em gái…

Gã cười cười.

– Quen nhau không lâu lắm mà cô lại được anh Chánh dành cho căn phòng đẹp nhất trong nhà. Điều đó làm cho tôi hơi có chút ganh tị với cô…

Như hiểu được cái ý ẩn trong câu nói của gã, người đàn bà cười tiếng ngắn. Giọng của cô ta nghe ấm và thanh thoát đồng thời cũng có chút cợt đùa.

– Tôi đâu có biết gì đâu. Ông đưa tôi vào đây mà…

Gã bật cười vì lời phân trần đó.

– Tại vì tôi lây cái tính quí bạn của anh Chánh. Là bạn của anh Chánh thì cô cũng là bạn của tôi…

– Cám ơn ông… Tôi rất hân hạnh được ông xem như bạn.

Người đàn bà buông câu nói lịch sự và kiểu cách. Hơi mỉm cười gã hỏi.

– Xin hỏi cô chưa ăn gì hết phải không?

Gã không hỏi tên khách mà khách cũng chẳng thèm xưng danh tánh. Như chuyện đó cũng chẳng có gì quan trọng đối với họ.

– Thưa ông chưa… Thức ăn trên máy bay tôi không thích. Xuống phi trường là tôi mướn xe lái tới đây…

– Vậy thì để tôi làm cho cô cái gì ăn trong lúc cô nghỉ mệt…

Gã bỏ ra khỏi phòng sau khi khép cửa lại. 15 phút sau. Tiếng bước chân nhẹ trên sàn gỗ.

– Ông nấu gì mà thơm quá vậy… Dường như có mùi mì thì phải…

Nghe tiếng nói ở sau lưng, gã quay đầu lại. Trong vùng ánh sáng dọi từ trên trần xuống, người đàn bà trông thật lạ, thật khác. Lạ hơn nhiều người đàn bà mà gã đã gặp, khác hơn nhiều đàn bà mà gã đã biết.

– Chắc ông không phiền khi tôi ăn mặc như vầy…

Người đàn bà thốt khi thấy gã nhìn chăm chú. Có lẽ biết mình vô lễ, gã cười ấp úng.

– Xin cô thứ lỗi… Hồi nãy cô khác, bây giờ cô lại khác hơn nữa… Cô đổi khác nhanh quá làm tôi chới với… Tôi tưởng cô là ma hay là hồ ly trong truyện LTCD…

Người đàn bà bật cười hăng hắc. Giọng cười thật lạ. Gã cũng cười lên tiếng.

– Cô cứ ăn mặc, đi đứng, nói năng như ở nhà của mình. Tôi muốn cô thật thoải mái và thật tự nhiên khi ở đây. Đi nghỉ hè mà không được thoải mái và tự nhiên thì chán lắm…

Thấy gã đặt xuống bàn tô mì nóng bốc mùi thơm thơm của hành, ngò, húng quế, cải bẹ xanh, mấy con tôm và miếng thịt xá xíu; người đàn bà cười đưa mũi sát vào tô hít hơi dài xong mới ngước đầu lên cười nói. Gã nhận thấy cung cách ăn nói của người đàn bà lạ. Khi thì lịch sự và kiểu cách, khi thì dung dị và bình dân. Dường như ở trong cô ta có hai người khác nhau.

– Ông nấu mì nhìn thấy ngon quá… mà ngửi thì thèm ơi là thèm…

– Tôi không phủ nhận điều đó…

– Thơm quá… Có đủ thứ hết…Tôi ở xứ nóng, tới đây nhằm mùa lạnh mà được tô mì nóng ăn thì tuyệt…

Cô ta bưng tô mì lên ngửi xong húp nhè nhẹ ngụm nước lèo nóng rồi đưa ngón tay cái lên. Người đàn ông cười gật đầu nhận lãnh sự khen tặng.

– Ông không ăn với tôi à?

– Tôi vừa ăn xong định đi ngủ thì cô tới…

– Xin lỗi đã làm ông mất giấc ngủ… Đúng ra thì tôi phải tới sớm hơn nhưng chuyến bay bị trễ…

– Chẳng có gì để cô phải xin lỗi hết. Anh Chánh nhờ tôi đón cô nên tôi phải chờ. Với lại đang đi nghỉ hè ngủ giờ nào cũng được. Thường tôi với anh chị Chánh thức khuya lắm, những hơn nửa đêm mới đi ngủ…

– Anh Chánh có nói cho ông biết gì về tôi?

– Chẳng nói gì hết…

– Ngay cả tên họ, ông hoặc bà hay cô cũng không nói ư?

– Không…

– Ông cũng không hỏi ư?

– Không…

– Sao lạ dzậy?

– Chẳng quan hệ… Chẳng có gì quan trọng giữa ông hay bà, cô. Chẳng có gì đáng chú ý với cái tên. Cô tên mít xoài mận ổi cũng chẳng ăn nhập gì tới tôi…

Người đàn bà bật cười thánh thót chắc vì những lời gã nói.

– Như vậy tôi tên Mít ông chịu hông.

Gã cười nhẹ.

– Tôi chịu nhưng chắc cô không chịu… Anh Chánh chỉ cho tôi biết có người bạn thân từ xa tới gặp mà cuộc thăm viếng này bạn anh đã chuẩn bị từ lâu nên không muốn người bạn thân của mình bị thất vọng. Đối với tôi nếu là bạn thân của anh Chánh thì cũng là bạn thân của tôi. Như thế đủ rồi… mà đã đủ thì cần gì phải hỏi thêm…

Đang ăn, người đàn bà hơi ngước đầu lên nhìn người đang ngồi đối diện với mình. Bình thường từ mặt mũi, cách ăn mặc và cử chỉ, người đang ngồi là một người bình thường như muôn ngàn người đàn ông bình thường mà cô ta đã gặp trong đời sống bình thường. Chỉ có lời nói không bình thường. Điều này cũng đồng nghĩa với ý nghĩ không bình thường.

– Ông nấu mì ngon… Tôi cũng biết nấu mà không ngon bằng ông. Có lẽ…

Thấy gã chăm chú nhìn, cô ta cười tiếp.

– Tôi thiếu một điều kiện… Cho vào tô mì một chút lòng của mình. Có phải như vậy không ông?

Gã cười nhẹ như nhìn nhận. Uống ngụm nhỏ nước cam, gã nói với giọng trầm và hơi khàn.

– Cái ” log house ” này tôi mua để dành làm nơi trốn người. Thỉnh thoảng tôi lên đây ở một mình. Thỉnh thoảng tôi rủ anh chị Chánh lên đây chơi. Mỗi lần gặp nhau thì mỗi người đều tự ý nấu một món ăn. Tôi quí bạn nên mới chăm chút nấu. Tôi nghĩ, bất cứ việc gì nếu mình để tâm làm thì mình sẽ nhiều may mắn thành công hơn…

Bận nhai, người đàn bà chỉ gật đầu cười. Sau khi nuốt và húp hớp nước lèo, cô ta mới lên tiếng.

– Cám ơn ông…

Lắng nghe tiếng gió lùa rừng cây gây thành âm thanh ào ào hoài hủy, cô ta cười nhẹ nói tiếp.

– Ban đêm ở đây chắc là lạnh…

Gã cười im lặng có lẽ vì đang bận thầm quan sát người đang ngồi trước mặt mình. Mắt. Mũi. Miệng. Khung mặt. Trán. Tóc. Tai. Mỗi thứ đều riêng biệt, rời rạc nhưng lại hòa và hợp với nhau tạo thành nét đặc thù không giống ai và không ai giống được.

– Ông nhìn đủ chưa?

Đang cúi đầu ăn, người đàn bà ngước lên cười hỏi. Gã cũng cười đáp lửng lơ.

– Chắc là đủ. Tôi chỉ nhìn những gì tôi cần nhìn…

Người đàn bà bật lên tiếng cười mà gã cảm thấy là lạ.

– Tôi cũng vậy. Tôi thấy cái gì tôi cần thấy…

– Bà thấy cái gì?

Buột miệng hỏi, gã quên mất tiếng cô.

– Ậy… ậy… tôi đã nói tôi là cô…

– Tôi xin lỗi…

Thấy gã nhìn vào ngón tay đeo nhẫn của mình, người đàn bà cũng cúi nhìn rồi lên tiếng.

– Tôi biết… nhưng tôi là cô…

– Dạ…

Người đàn bà bật cười chắc có lẽ vì tiếng dạ.

– Cô thấy cái gì?

Gã lập lại câu hỏi của mình. Người đàn bà nhướng đôi mày hơi rậm, đen và dài của mình lên. Gã thấy được cái nhìn chiếu rọi từ trong đôi mắt đen long lanh màu huyền bí. Ánh mắt nhìn chiếu rọi xa xăm đó làm gã nhớ lại người mẹ kính yêu đã ngàn xa khuất nẽo của mình.

– Tại sao tôi phải nói cho ông biết tôi thấy cái gì…

Gã cũng cười theo tiếng cười của người đối thoại. Nâng tô lên húp cạn xong cô ta nghiêng qua như cốt ý cho gã thấy.

– Ông phải cám ơn tôi ăn hổng có chừa giọt nước…

Người được ăn lại không cám ơn mà còn bảo người nấu phải cám ơn mình nữa. Gã cười cười đứng lên.

– Cô nói đúng… Tôi rất cám ơn vì cô mà ăn như vậy thì tôi khỏi phải rửa cái tô. Để vậy sáng mai ăn tiếp…

Giọng cười rất lạ của người đàn bà vang vang trong căn nhà ấm dần vì lò sưởi đang cháy sáng. Gã nói trong lúc dọn bàn ăn.

– Tôi muốn hỏi một câu. Ông thấy tiện thì trả lời còn không tiện thì thôi…

– Cô cứ hỏi…

– Ông nấu ăn ngon mà tại sao lại ở một mình.

Gã vặn.

– Sao cô biết tôi ở một mình. Tôi có vợ hai con rồi…

– Xạo…

Người đàn bà buông tiếng ” xạo ” rồi cất tiếng cười thánh thót.

– Nếu có gia đình thì giờ này ông phải sống yên ấm bên vợ con chứ đâu có chui vào cái xó xỉnh lạnh ngắt này để ở một mình…

Gã cười cười.

– Tôi đâu có ở một mình…

Làn da mặt của người đàn bà hơi hồng lên chút xíu vì câu nói của gã. Tuy nhiên cô ta cũng không cự nự bằng lời hay tỏ cử chỉ nào phật lòng.

– Chỗ này là chỗ tôi trốn người. Cô cũng là người có gia đình mà tại sao lại chui vào cái xó xỉnh lạnh ngắt này để trốn người…

Người đàn bà nhìn gã giây lát rồi không biết nghĩ gì lại quay nhìn ra cửa sổ. Mưa gió xạc xào.

– Mời cô tới ngồi cạnh lò sưởi cho ấm. Cô ngồi lên cái ghế lớn nhất đó…

Bắt gặp cái nhìn dò hỏi của khách, gã cười nhẹ.

– Chỗ đó đặc biệt nhất nên tôi dành cho khách quí.

Người đàn bà ạ tiếng nhỏ bước tới ghế ngồi. Bây giờ cô ta mới biết cái ghế này có thể hạ xuống cho mình duỗi chân ra. Điều làm cho cô thích nhất chính là ngó thẳng vào lò sưởi đốt bằng củi lửa đang cháy đỏ.

– Đây là chỗ ông thường ngồi phải không?

Gã chưa trả lời người đàn bà cười tiếp.

– Lòng quí mến của ông khiến tôi cảm thấy như đang ở nhà ba mẹ…

Gã cười cười nhẹ gật đầu như đồng ý.

– Cô thích trà hay cà phê?

– Nếu có thể được ông cho tôi xin tách trà nóng…

– Cô hơi khách sáo đó nghen…

Người đàn bà mỉm cười.

– Xin lỗi ông… Đó là thói quen không bỏ được. Tôi trưởng thành ở trong bầu không khí khách sáo và kiểu cách… Chính gì vậy mà tôi mới trốn…

Nói tới đó cô ta ngưng ngang như biết mình lỡ lời. Gã cười im lặng. Lát sau người đàn bà thấy gã bưng một cái khay bằng gỗ ra đặt xuống bàn. Một bình trà khá lớn bốc khói. Một bình trà nhỏ hơn. Một cái tách lớn. Hai tách nhỏ. Gã biết người đàn bà ngạc nhiên và thắc mắc song lại im lặng không hỏi. Gã cũng không giải thích. Người ta đã không hỏi thì trả lời làm chi cho mệt. Dù không hỏi song người đàn bà mỉm cười nhìn từng cử chỉ nhỏ nhặt của gã. Bằng một thái độ từ tốn và thong thả, gã nhấc bình trà bằng sứ tráng men trắng muốt lên rót vào cái bình trà nhỏ hơn cũng bằng sứ tráng men bóng mượt mà. Khi nước chảy ra người đàn bà ngửi được hương thơm thoang thoảng, dịu nhẹ.

– Thơm…

Khen xong cô ta mở lớn đôi mắt vì ngạc nhiên khi thấy gã lại rót trà từ trong cái bình trà nhỏ vào trong bình trà lớn rồi đậy nắp lại. Ngước nhìn người đối diện, gã cười nhẹ.

– Ba tôi có người quen ở Sài Gòn. Khi đi du lịch sang Mỹ ông này mua tặng ba tôi một bộ bình trà. Ba tôi lại cho tôi vì muốn tôi tập uống trà. Tôi mang lên đây tính pha cho anh chị Chánh uống thử nhưng hổng may. Cô có cái duyên được thử trước…

– Ồ… Sao ông không chờ anh chị Chánh…

Gã cười cười.

– Cô là bạn của tôi… Đã là bạn thì đâu có sự phân biệt…

Người đàn bà cười im lặng nhìn gã rót nước trà từ trong cái bình trà lớn sang bình trà nhỏ rồi sau đó rót từ bình trà nhỏ sang cái tách lớn rồi sau đó lại rót từ tách lớn sang hai cái tách nhỏ. Nhìn người đối diện, tay nâng tách trà lên gã cười.

– Mời cô…

Người đàn bà thong thả nâng tách trà đưa lên tận mũi, hít hơi dài đoạn nói nhỏ trong lúc nhìn gã.

– Thơm quá… Hình như hương hoa lài…

– Cô nhận xét đúng. Xung quanh nhà này tôi trồng rất nhiều bụi hoa lài. Khi nó nở hoa tôi hái lấy lúc còn tươi, dùng máy giữ kín lại rồi đem đông lạnh. Khi nào uống trà tôi đem ra pha…

Người đàn bà cười gật đầu tỏ ý hiểu. Hớp ngụm nhỏ nước trà, ngậm trong miệng giây lát rồi mới nuốt vào, cô ta cảm thấy cái ấm áp dịu dàng khiến cho mình sảng khoái. Gió hú ngoài trời đêm. Có tiếng rơi lộp độp trên mái nhà giống như tiếng nước rơi.

– Chắc có bão tuyết ở đâu đó… Vùng này thuộc rặng Appalachian…

Nghe gã nói người đàn bà ngước lên cười hỏi.

– Ông qua đây lâu chưa?

Gã cười trả lời.

– Tôi sinh ra trên xứ này…

– Ạ…

Nín lặng giây lát cô ta mới thỏ thẻ.

– Tôi thì mới qua đây được vài năm…

Gã cười không nói. Lát sau có lẽ không biết làm gì gã lại đưa tách trà lên uống ngụm nhỏ. Người đàn bà cũng vậy. Bàn tay nhỏ nhắn với năm ngón tay dài nuột nà mân mê cái tách trà bằng sứ tráng men trắng muốt. Hai người dường như có nhiều điều muốn hỏi muốn nói nhưng vì nghĩ là chuyện riêng tư của người khác nên ngại ngần không lên tiếng. Người đàn bà, tay cầm tách trà nóng, mắt đăm chiêu vào ánh lửa của lò sưởi đang cháy. Củi nổ tí tách bắn ra những tia lửa nóng màu vàng sậm.

– Lửa cháy đẹp quá…

Mắt vẫn nhìn vào lửa cháy trong lò sưởi, người đàn bà cười nói nói với gã đang ngồi nơi chiếc ghế đối diện.

– Nhà tôi chỉ có lò sưởi bằng ga. Bây giờ được ngồi ngắm lò sưởi đốt bằng củi tôi thấy khác nhiều…

– Khác như thế nào thưa cô?

– Ánh lửa của củi có màu lãng mạn, thơ mộng. Mùi của gỗ thơm hơn. Ngồi ngắm lửa cháy tôi cảm thấy mình được chút yên bình…

Ngước nhìn người đang ngồi đối diện với mình, người đàn bà hơi mím môi cười.

– Cám ơn ông đã dành chỗ tốt nhất cho tôi…

Gã cười cười.

– Đó là lý do tôi thích lên đây ở mùa đông. Ban đêm ngồi bên lò sưởi, không gian im lặng mình có thể mơ mộng…

Ngừng lại uống ngụm trà gã nói tiếp trong lúc nhìn ra cửa sổ.

– Ban ngày trời âm ấm tôi thích đi lang thang trong rừng. Xa lánh cuộc đời nhiều chừng nào tôi nghĩ tâm hồn của mình sẽ được yên bình nhiều chừng đó…

Cười nhẹ uống ngụm nhỏ trà, đặt cái tách xuống bàn xong người đàn bà cất giọng.

– Tôi thích ý nghĩ của ông. Sáng mai thức dậy tôi sẽ đi dạo…

Người đàn bà ngưng nói nhìn người đối diện. Dường như ý của cô ta muốn nói là nếu ông thấy thích ông có thể đi dạo cùng tôi. Tuy nhiên thấy gã vẫn im lìm nhìn ra cửa sổ, cô ta phải buông câu dò đường.

– Chắc ông rảnh sáng mai…

– Rảnh thì lúc nào tôi cũng rảnh…

Câu trả lời như không có trả lời của gã làm cho người đàn bà hơi chau mày rồi nín lặng. Tuy thấy cử chỉ đó song gã lờ đi. Cầm lấy tách trà uống vài hớp cho cạn, người đàn bà nói.

– Xin lỗi ông tôi đi nghỉ trước. Tôi muốn thức dậy sớm ngày mai…

– Cô cứ tự nhiên… Chúc cô ngủ ngon…

– Cám ơn ông…

Người đàn bà đứng lên nhẹ bước về phòng của mình. Tay cầm nắm cửa cô ta quay nhìn thấy gã vẫn ngồi im nhìn ra cửa sổ. Ngoài trời tối đen.

Chương 1

Tiến >>


Nguồn: chusalan.net
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 9 năm 2019