Đó Là Tình Yêu

võ thu hương

Mảng mây vỡ ngoài cửa sổ

1.

Ngọc tranh thủ những ngày nghỉ phép về thăm quê. Tối qua, cô mơ thấy mình lạc ở khu phố... ngay bên căn nhà mình từng sinh ra lớn lên. Chỉ những cơn gió Lào quất rát mặt và những con đường tím rợp bằng lăng là vẫn như xưa khiến cô nhận ra lối về rất quen. Đang gà gật đọc tờ báo chờ máy bay cất cánh, Ngọc bất ngờ khi thấy Huy đứng sững trước mặt mình. Lúc ngồi trong phòng chờ máy bay, Ngọc thấp thoáng thấy bóng Huy, đúng cái bóng áo xanh carô đang đứng trước mặt Ngọc bây giờ, nhưng cô chẳng nhìn theo. Cô thậm chí dửng dưng không nghĩ tới chuyện có quen ai hao hao thế hay không. Không ngờ lại là Huy.

10 năm trước, trong một chiều cả gió, Ngọc đạp xe ngang qua đường Lê Lợi, buồn rười rượi khi nghĩ những câu thơ “Xin đừng chạm vào cây mùa lá rụng”. Lá lớn lá bé từ những vòm me, vòm sưa lảo đảo lao trước mắt Ngọc khiến trời Sài Gòn tháng Năm mà sao nghe lạnh lẽo. Bất thình lình trái tim vừa đổ vỡ của cô nhảy thậm thịch khi thấy bóng ai như Huy đi qua trước mặt. Có lẽ Huy vào tìm Ngọc, có lẽ Huy sẽ xin lỗi, sẽ ôm ghì lấy Ngọc mà vỗ về... Ngọc lao theo, í ói gọi. Người đàn ông ấy quay lại, hơn Huy chừng vài tuổi, chỉ cái lưng áo giống nhau kì lạ. Ngọc bật khóc khi dòng người vẫn mải miết đi qua tránh một cơn mưa đầu mùa đang ập đến. Những giọt mưa mát lạnh đầu mùa dội vào cô, mái tóc rối bù, ướt nhẹp. Nghĩ lại, Ngọc cảm giác lúc ấy mình giống ngợm nhiều hơn người.

Ngày chia tay, Ngọc chẳng biết có một lý do gì cụ thể. Trước đó, vài lần Ngọc đòi chia tay khi giận dỗi, đầu dây bên kia cách cả nghìn cây số, giọng Huy nghèn nghẹn: “Xin em, cho anh thêm một cơ hội”. Ngọc đắc thắng dù tất tật những lần ấy Huy chẳng làm gì sai, chỉ có Ngọc luôn hờn giận vô cớ. Hẹn nhau lên mạng chát chậm 5 phút, Ngọc giận. Huy lỡ miệng khen một cô bạn cùng lớp xinh, Ngọc giận... Sợi dây níu giữ tình yêu chưa đủ chín lại ở cách xa nên quá mỏng manh dễ đứt. Một lần Huy mỏi mệt không níu giữ, thế nên sợi dây đứt hẳn. Lúc ấy Ngọc cuống cuồng tìm Huy vì biết mình cần xin lỗi, cần níu kéo, vì biết mình sẽ như kẻ hụt chân ngã quỵ khi không còn nắm tay Huy. Đáp lại là sự lặng im của Huy. Huy trốn Ngọc như người mắc nợ. Một lần cuối gọi điện cho Ngọc, Huy báo anh sắp kết hôn. Nước mắt Ngọc ràn rụa, tự nhủ, Huy vẫn là người nổi tiếng học giỏi toán. Những phép tính cuộc đời có khi cũng cần biết tính toán, phân chia. Kết hôn khi chia tay nhau chưa đầy năm, dù khi bên nhau Ngọc luôn nghe Huy hứa sẽ trọn đời bên cô. Ai đó nói, lời nói của kẻ si tình và người say thật giống nhau. Sau cơn say mê lời nói ấy chẳng còn giá trị gì. Điều ấy khiến Ngọc thấy thêm chua chát.

- Em về Vinh à?

- Vâng, chuyến bay về Vinh. Chả lẽ đi nửa đường em gọi bác phi công ơi cho tôi ghé chơi Đà Nẵng?

- Em vẫn như ngày nào - Huy nhún vai, điệu nhún vai từ 10 năm trước vẫn thế. Ít ngờ nhất là cái nhún vai ấy khiến câu chuyện dễ cỏi mở hơn.

- Anh vẫn vào blog của em, có vẻ em rất hạnh phúc.

- Đúng đấy anh ạ.

Đáp lại là giọng khẳng định có phần kiêu hãnh của Ngọc (phải kiêu hãnh chứ, khi trước đây, trong mắt Huy có lẽ Ngọc chẳng khác tên lính bại trận là mấy), giọng Huy chùng xuống: “Anh thèm một mái ấm như thế”. Khác với nhiều bè bạn không thích đưa chuyện riêng tư lên blog, Ngọc lại thích xây cho mình một ngôi nhà trên thế giới ảo bằng những câu chuyện thật, tình cảm thật. Không ngờ mái nhà ảo ấy lại có tác dụng phụ là khiến người yêu cũ của mình thèm thuồng. Ngọc bỗng thấy hả hê, dù cảm giác ấy có phần ích kỉ và vô lý.

2.

Huy chịu ơn Thúy sâu lắm. Khi hai nhà vừa dạm ngõ cũng là lúc bệnh hở van tim hoành hành anh. Những khi cơn sốt kéo dài, cơ thể suy nhược, bệnh tật thì lúc ấy Thúy ở cạnh anh chăm sóc. Lúc ấy Ngọc ở cách xa gần 1700 km. Không hề biết Huy vật vã với những trận ốm, chỉ luôn giận dỗi vô cớ. Chính sự giận dỗi ấy đẩy hai người chia xa chứ không phải do người thứ ba. Thúy chỉ là người đến sau, đến đúng lúc.

Ngày Huy quyết định vay mượn tiền bạn bè để qua Singapore chữa bệnh, bố mẹ Thúy gọi Huy sang nói chuyện. Miếng đất gần 100 mét vuông sau vườn nhà bố mẹ cho Thúy làm của hồi môn về nhà chồng, nay đã dạm ngõ, trước sau gì cũng là của Huy và Thúy. Đang được giá, hai đứa cứ bán quách đi để có tiền trị bệnh. Sức khỏe, tính mạng con người là thứ quý giá nhất, tiền bạc chỉ là phù du. Nghe bố mẹ Thúy nói chắc như đinh đóng cột, Huy không dám nhận cũng không biết tính đường từ chối ra sao cho phải lẽ. Nói hôm trước thì hôm sau Thúy đã chồng trước mặt Huy 700 triệu đồng tiền miếng đất, không kịp để Huy bàn tính. Huy chỉ biết rưng rưng nước mắt, biết mình đã mắc nợ mối ân tình không dễ đong đếm.

Khi trái tim Huy được tái sinh, bắt đầu những nhịp đập mạnh mẽ, Huy lao vào làm việc như trâu cày, quyết tâm đủ tiền kiếm miếng đất giá trị gấp đôi, gấp ba miếng đất Thúy hy sinh ngày trước để cưới vợ. Thúy không đòi hỏi điều ấy nhưng tự lòng Huy cảm thấy mình còn cần bồi đắp nhiều hơn thế. Gánh nặng cuộc sống đè nặng trên vai nhưng chẳng hề gì khi lần đầu tiên, ở tuổi 30 Huy nghe trái tim mình đập khỏe mạnh.

Thiệp mời đám cưới đã phát ra. Thúy vui vẻ dọn từ căn nhà ba tầng mặt phố của bố mẹ dọn về ở chung căn nhà trọ chật chội với Huy. Lý do không hẳn vì Thúy vui vẻ theo chồng tương lai mà vì cô đã chán ngấy căn nhà có nhiều chỗ dột từ nóc ấy. Ra khỏi nhung lụa lại là sự giải thoát. Gia đình Thúy cấp tiến đến mức chẳng cự nự gì về điều này. Thậm chí bố mẹ Thúy từng công khai luôn mối quan hệ ngoài luồng với các con gái. Một lần cùng nhau vào phòng trà nghe nhạc, gặp bố đi cùng bồ vào đó, Thúy tỉnh bơ nói với Huy: “Cô này bố quen hồi trước Tết”. Đáp lại ánh mắt thắc mắc của Huy, Thúy chậc lưỡi: “Cơ mà đôi mình vào đây gặp bố và gà của bố, mẹ và phi

công trẻ của mẹ thì vui nhỉ”. “Anh chẳng thấy hay ho gì” - Huy chặc lưỡi. Thúy vờ như không để ý, mắt hoe hoe đỏ dù ca sĩ đang hát một bản nhạc sôi động của nhạc sĩ Y Vân.

Không hiền lành như Thúy, dù sinh ra được gọi là Hiền, cô em gái đáo để rủ ngay vài chiến hữu thân thiết tìm tới tận nhà gà nhí của bố. Gà của bố thua tuổi Thúy, hơn Hiền hai tuổi nhưng không dám lên mặt đàn chị khi thấy con gái người tình tóc sợi tím sợi vàng, lại thêm ba anh bạn hộ tống tay chân xăm trổ, mặt lạnh te như đít nồi nhôm. Thấy Hiền, một mực gà xin lỗi. Tối hôm ấy bố đi làm về say mèm, thẳng tay tát Hiền vì công bố bắt tép nuôi... gà, đang xơi ngon lành thì bị con gái đuổi chạy mất dạng.

Dọn về với nhau chính là những ngày cả Huy và Thúy nhận ra, họ chưa hiểu nhau, không bao giờ hiểu tận cùng nhau. Tưởng đã hiểu nhau tới tận cùng sau nhiều chia sẻ, thử thách nhưng cuộc đời luôn nhiều điều tréo ngoe. Ham muốn đàn ông của Huy chẳng hiểu sao không một chút xúc động khi đứng trước Thúy. Chạy chữa từ Tây y, Đông y đủ loại thuốc thang thì khi bên nhau Huy càng thêm chán nản về mình.

3.

“Có thể hậu quả từ thời gian dài kiêng khem, chữa trị bệnh hở van tim kéo dài. Thoát bệnh thì anh lao vào làm việc như trâu điên, mất hết tinh lực. Dạo trước, bên em anh luôn rừng rực lên ấy” - Huy đưa mắt nhìn Ngọc đầy ý nhị khi kể dứt câu chuyện buồn. Ngọc cười nhạt. Nụ cười hình như khiến Huy chột dạ.

- Sao vợ chồng anh không đi bác sĩ?

- Thúy một mực không đi. Thúy không thiết tha lắm với chuyện làm mẹ, càng không thiết tha làm vợ vì anh làm cô ấy cụt hứng nhiều lần quá rồi. Ngay sau đêm tân hôn, nhiều đêm Thúy đi bar thâu đêm không về. Một thời gian sau tụi anh cũng có con. Con gái đẹp lắm, giống anh lắm. Thúy khoán trắng con gái cho anh và bà giúp việc. Đến giờ thì tình yêu anh và Thúy chết hẳn. Lỗi không hoàn toàn ở anh.

Đúng là lỗi không hoàn toàn ở Huy. Thúy ngày càng trái tính. Cô công khai đi lại với một anh chàng học chung lớp tại chức, không giấu giếm vẻ viên mãn của người đàn bà thỏa mãn trong tình yêu. Cô cấm cảu khi trò chuyện với chồng nhưng mặc áo khoe hơn nửa đôi gò bồng đảo, vừa dắt xe ra khỏi nhà vừa líu lo ca hát. Cô thường tỏ thái độ tiếc nuối vì sinh con mà bụng to, ngực sệ, mất dáng chuẩn. Có lúc đi công tác về sớm, Huy mở cổng thì phát hiện ra biển số xe “bạn học” của Thúy. Đi men lên cầu thang, nghe tiếng thở hổn hển đầy khoái cảm của vợ, Huy đứng chết trân mười phút rồi quay đầu đi xuống khi nhìn thấy đã đến giờ đón con ở nhà trẻ. Quay đầu là bờ, với Huy trong tình huống ấy, quay đầu mà lòng toàn đổ vỡ.

Bé An tưởng đã là chỗ dựa vững chắc cho anh rồi nhưng vận mệnh nó ngắn quá, căn bệnh ung thư máu giết nó khi chỉ cách sinh nhật 3 tuổi đúng 3 ngày. Chắc kiếp trước anh sống mắc nợ nhiều nên giờ phải trả bằng những nỗi đau - Huy thoáng chốc rơi vào khoảng không tĩnh lặng. Tiếng cô tiếp viên ấm áp thông báo máy bay vừa bay qua vùng trời xấu.

- Chồng con em thế nào?

- Con trai em ba tuổi. Cháu ngoan. Chồng em chưa bao giờ hứa yêu em trọn đời nhưng là chỗ dựa vững chắc nhất, đáng tin nhất. Anh ấy giúp em hiểu đầy đủ về hạnh phúc..

- Cần làm đau nhau thế không em?

Giọng Huy dịu dàng, Ngọc nhìn lên đôi mắt Huy rưng rưng, chợt nhớ ngày xưa có lần tiễn Ngọc ra sân ga, Huy đã rưng rưng chạy theo đoàn tàu đang chuyển bánh. Hình ảnh ấy khiến Ngọc tin rằng tình cảm Huy dành cho mình quả là duy nhất, là có thể theo trọn đời như lời anh hứa. Bây giờ mọi lời nói, hình ảnh ấy đã là quá khứ mà sao Ngọc vẫn thấy xót xa. Nỗi xót xa không vì thương tiếc một mối tình vỡ từ 10 năm trước mà vì Huy của ngày xưa, người mà Ngọc chạy theo vô vọng, bây giờ sao thảm thương quá thể. Ngọc cảm giác mình có lỗi khi nhìn Huy.

- Ngày ấy, sao mình chia tay nhau?

- Anh không biết.

- Người ta có thể làm đau người khác, làm thất vọng cho người khác không cần biết lý do nào ư?

Cuối cùng, điều Ngọc muốn biết rồi cũng biết. Đấy, lý do thế đấy. Biết để mà cười vào quá khứ từng không chịu ngủ yên cho tới ba năm sau đó. Chính Ngọc cũng không hiểu nổi, mối tình đầu của mình, vì sao khi tình cờ ngồi bên nhau lại có thể trò chuyện những câu không đầu không cuối như thế. Đã tưởng ngủ yên rồi sao vẫn hờn vẫn dỗi, vẫn xót xa thế. Ngọc thoáng chút tiếc nuối, nghĩ giá ngày ấy cả Huy cả Ngọc dành cho nhau một cơ hội, không chơi trò cút bắt mà ngồi bên nhau như những lần trước đó. Chắc hẳn chẳng ai phải đi riêng con đường nhiều buồn đau đến thế.

Máy bay bắt đầu hạ cánh xuyên qua những đám mây. Ngoài cửa kính, Ngọc thấy rõ những mảng mây bị xé vỡ. Huy đặt bàn tay lành lạnh lên tay Ngọc. Hơi ẩm ướt của bàn tay lan qua Ngọc. Bàn tay Huy vẫn thế, thường ra mồ hôi trộm khi xúc động mạnh, không giấu được cảm xúc. Chỉ bàn tay ấy đúng là bàn tay của ngày xưa nhất. Ngọc khẽ rút tay mình ra khi nghe cô tiếp viên báo máy bay chuẩn bị hạ cánh. Hành trình hai tiếng sao mà quá dài, quá nặng.

Ngọc bật máy điện thoại, nhận tin nhắn từ chồng: “Nếu em mệt, hãy uống ly chanh muối cho tỉnh người. Đừng lo âu cho bố con anh, “bọn anh” đã lớn”. Chồng vẫn luôn hài hước thế, không tỏ ra quá quan tâm nhưng luôn khiến Ngọc an tâm. Cô nhìn lại, Huy đứng lại cuối cùng chờ băng chuyền trả hành lý. Chỉ một chiếc va ly cuối cùng trên băng chuyền trôi qua trước sự thờ ơ của anh.

Có thể thời gian đã xóa mờ vết thương. Thì thôi để quá khứ ngủ yên luôn đi. Đừng khuấy lại, đừng nhớ lại, bởi có thể ai đó lại vụng về làm khuấy thêm một vết thương khác sâu hơn, chẳng biết bao giờ mới xóa nổi.

Mảng mây vỡ ngoài cửa sổ

Tiến >>

Đánh máy: Ct.Ly, Thanh Vân
Nguồn: NXB TRẺ
VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 27 tháng 2 năm 2019