Chạy Theo Ánh Mặt Trời

lâm phương lam

Lời Mở

Kể từ lần đầu tiên gặp gỡ,

Anh đã mãi mãi dõi theo tôi.

Ngày ấy được định sẵn là ngày của tình yêu

Như một nụ mầm màu xanh vừa mới nhú

Rồi một ngày, tôi bước ra từ đêm tối

Tôi ngước nhìn anh, sự bối rối ngập đầy,

Những ánh dương rọi tới, sưởi ấm linh hồn tôi

Định mệnh đã định sẵn,

Anh ấy chính là mặt trời của tôi..."

Lâm Phương Lam là tác giả quen thuộc của những câu chuyện bi kịch. Dù ít hay nhiều, dù là chủ đề chính hay chỉ là điểm nhấn tạo ra tính hấp dẫn, cao trào cho cả tác phẩm, bi kịch luôn được cô khắc họa, lồng ghép tài tình, đem đến cho độc giả những cảm nhận sâu sắc, thậm chí là có phần nhói đau từ tận sâu thẳm con tim. Bi kịch rất tất yếu, không thể chối cãi, rất thực và rất đau... Trong Chạy theo ánh mặt trời - một câu chuyện rõ ràng là lãng mạn, ngọt ngào ngay từ giây phút đầu tiên tiếp xúc, Lâm Phương Lam lại "nhẫn tâm" để nhân vật của mình tranh đấu với khổ đau, dằn vặt. Mỗi trạng thái của họ đều được Lâm Phương Lam lột tả chân thực đến nỗi độc giả cũng có thể cảm thấy tường tận nỗi đau ấy từ lồng ngực của mình, sau mỗi nhịp đập thổn thức của con tim... Nhưng, có thể khẳng định, Chạy theo ánh mặt trời là một hành trình kiếm tìm hạnh phúc đích thực và các nhân vật của Lâm Phương Lam cuối cùng cũng đã đạt được mục đích...

GIỚI THIỆU TÁC PHẨM

Lâm Phương Lam là một cái tên khá quen thuộc trên báo 24h. Loạt truyện Phía sau giảng đường của cô đã thu hút được một lượng lớn người xem và bình luận trên trang báo mạng này. Chạy theo ánh mặt trời là phiên bản hai của loạt truyện trên. Trong tập sách này, tình yêu của những người trẻ đã được tác giả miêu tả rất mãnh liệt nhưng cũng đầy say mê với những cung bậc, sắc thái đặc trưng, lôi cuốn. Từ những cái chạm mặt tình cờ xúc động, những hiểu lầm dại khờ bồng bột, những trái tim tưởng chừng như sẽ kìm nén rất lâu lại lần đầu lỗi nhịp... Những ghen tuông hờn giận, những đổ vỡ đan xen, những khó khăn thất bại, những trải nghiệm quen thuộc mà có người đã từng đi qua, có nhiều người chưa từng nhưng rất có thể sẽ gặp trong tương lai... đều lần lượt được Phương Lam mang đến cho câu chuyện trong Chạy theo ánh mặt trời. Nhưng trên hết, đây là một câu chuyện tình đẹp, thể hiện những khát khao yêu và được yêu của hai nhân vật chính. Biết đâu đấy, bạn lại có thể tìm được chính mình trong những trang viết đầy cảm xúc ấy...

"...Trong góc tối, anh nở một nụ cười vì cuối cùng cô cũng dám đối diện với sự thật mà anh đã đủ can đảm để gửi đến theo lời dặn của ba anh trước khi ông sang Mỹ chữa bệnh. Chen ra khỏi đám đông, anh bước lên phía khán đài với cằm mới được cạo nhẵn, một chiếc áo khoác dài đến đầu gối màu xám tro ấm áp, và một bó oải hương tím khô mà anh lặn lội mua được trong gian hàng cuối phố. Trái tim anh đập rộn ràng. Ánh mắt anh hướng thẳng về phía cô. Cô cũng lặng im nhìn dáng anh trong tư thế cứng nhắc. Anh vẫn luôn yêu cô. Thậm chí còn yêu nhiều hơn cả trước đó...

Kim Uyên đón nhận bó hoa oải hương trong nước mắt và cổ họng nghẹn lại. Nhưng cô không kịp đỡ và lôi anh đứng dậy, sau đó thì tống khứ anh ra khỏi khán đài như bao khán giả từng mang hoa tới. Anh đã quỵ gối trước cô. Bàn tay đa tài của anh mà cô từng biết đến đang đưa lên trước mặt một chiếc nhẫn trắng, lấp lánh viên kim cương, cùng một lời cầu hôn qua ánh mắt. Cô im lặng nhìn anh với sự tập trung đau đớn. Mọi tế bào gào thét trong cô. Hai tiếng trả thù khiến cô chìm trong mộng mị...

Tất cả những gì còn lại trong khoảng thời gian trên khán đài mà cô nhớ đến, là chiếc khăn mùi xoa màu vàng chanh đã trở thành lời thề ước ngay từ khi anh giữ chặt nó vào một buổi trưa nắng đổ lửa; là nụ hôn ngọt ngào kéo dài không một chút gượng gạo; là vòng ôm cô nhớ nhung và khao khát đã ở ngay bên khi mà nhiều đêm tưởng như đã lạc mất mãi mãi; là mùi hương của gỗ đàn và hồng nhung quyện trong lớp áo anh mang; là hơi thở nồng nàn mà cô tìm thấy giữa ranh giới mong manh yêu và hận; là ánh sáng mặt trời trong những ngày đông tê tái, ảm đạm. Anh nói đúng, cô nên tin vào cổ tích, dù chỉ là một lần thôi...

Cô quên hết những nỗi đau mà mình đã chịu đựng. Chỉ cần có anh bên cạnh, cô chìm trong ảo mộng của hạnh phúc. Chỉ cần thế thôi..."

Lời Mở

Bạn trở nên hoàn hảo trong mắt một người bởi vì người đó ‘chỉ biết yêu bạn’. Bởi thế, trong mắt họ, bạn là mặt trời trên bầu trời. Và khi nhìn về phía bạn, họ chỉ thấy những điểm sáng xung quanh mà quên đi rằng, mặt trời luôn đến lúc phải lặn xuống để nhường chỗ cho màn đêm buông.

"Cô ấy là mặt trời của tôi", nhưng chỉ đến khi mặt trời lên thiên đỉnh, chàng trai mới vồn vã đuổi theo bằng tất cả tình yêu cũng như sự chân thành. Nhưng anh nhận ra rằng, anh đã bỏ lỡ những chặng đầu tiên của cuộc hành trình đó.

"Anh ấy là mặt trời của tôi", bằng sự cố gắng, bằng thủ đoạn, bằng cả những âm mưu được định sẵn…, nhưng cô gái đã mệt nhoài và kiệt sức bỏ cuộc khi mặt trời vừa mới lên đến thiên đỉnh.

Nhưng ANH ẤY và CÔ ẤY đã tìm thấy nhau, họ cùng nhận ra ở ngay lần đầu tiên gặp gỡ, đối phương chính là mặt trời của mình. Họ vồn vã chạy theo, dù đã có lúc mệt nhoài, muốn buông xuôi, muốn phó mặc cho số phận. Nhưng chính tuổi trẻ, chính tình yêu đích thực, cùng nhau vượt lên mọi hoàn cảnh, áp lực, họ đã không ngần ngại chạy theo ánh mặt trời "từ lúc mới nhô cho đến khi lặn xuống núi". Để rồi cái ngày họ đi đến đỉnh điểm của hạnh phúc, họ đã hiểu ra "tận cùng của tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa" để biết trân trọng, nâng niu, gìn giữ những gì đang có.

Tô Kim Uyên từng là con gái của một bà mẹ giàu nhất nhì tỉnh Bình Phước vì bà sở hữu hàng chục hecta đồn điền cao su. Cô từng có ý định kết hôn năm mười tám tuổi với chàng trai hơn mình một tuổi - và dĩ nhiên, kinh tế gia đình chàng trai đó phải có tiếng vang vượt ra xa nhiều tỉnh thành lân cận khác. Lý do đó, "Chạy theo ánh mặt trời" sẽ giúp bạn hiểu về số phận của một cô gái từ vị trí của một tiểu thư bị chìm xuống thành cô gái quê phải tiết kiệm từng đồng bạc lẻ, và sau nhiều lênh đênh, cô cũng tìm được bến đỗ cho riêng mình, không phải nơi ngọc ngà gấm vóc, cũng không phải những khu ổ chuột, gầm cầu, mà là "một gia đình đúng nghĩa", có tiếng cười, có cái nhìn lạc quan, có niềm tin yêu vào cuộc sống.

Hiện Kim Uyên là cô gái hai lăm tuổi. Cô đang sống trong hạnh phúc cùng một người đàn ông mà trước kia anh là thầy giáo chủ nhiệm của lớp 06CKT02 (khoa Kế toán - Kiểm toán) cô theo học, anh từng sẵn sàng đánh rớt môn chuyên ngành của cô ở năm ba, và anh cũng chính là người đã giúp cô đứng dậy sau những vấp ngã.

Có thể bạn đang nghĩ đến một cuộc trao đổi điểm số, hay bất kì lý do đáng xấu hổ nào giữa Kim Uyên và người thầy giáo ấy. "Chạy theo ánh mặt trời" sẽ đưa bạn đến với những cung bậc cảm xúc khác nhau khi theo dõi từng chương, từng dòng chữ về những thăng trầm cuộc sống của cô gái "nuôi dưỡng" ý tưởng thêu tranh, đan len từ khi còn rất nhỏ, cho đến những tháng ngày tuyệt vọng cùng cực kiếm được những đồng tiền ít ỏi để cắt thuốc cho mẹ, hay đến khi ngỡ vừa chạm vào hạnh phúc thì cô lại bị đẩy xuống tận cùng của sự đau khổ vì cuộc đời vốn luôn nghiệt ngã.

Nhưng đích đến chỉ mỉm cười khi bạn thực sự hết mình sống vì nó. Và cuối cùng, Kim Uyên đã "Chạy theo ánh mặt trời" để hiểu được "tình yêu lớn luôn ẩn sâu trong trái tim bé nhỏ" để rồi khẳng định một cách chắn chắn.

"Kể từ lần đầu tiên gặp gỡ,

Anh đã mãi mãi dõi theo tôi.

Ngày ấy được định sẵn là ngày của tình yêu

Như một nụ mầm màu xanh vừa mới nhú

Rồi một ngày, tôi bước ra từ đêm tối

Tôi ngước nhìn anh, sự bối rối ngập đầy,

Những ánh dương rọi tới, sưởi ấm linh hồn tôi

Định mệnh đã định sẵn,

Anh ấy chính là mặt trời của tôi".

Lời Mở

Tiến >>


Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 5 tháng 4 năm 2019