TIẾNG KÊU CỨU GIỮA NỬA ĐÊM

jerry cotton

dịch từ nguyên bản tiếng đức: einer schrie um mitte nacht
kiều hoa dịch

Chương 1

Chúng đang đuổi theo anh. Chúng đã truy lùng cho đến khi anh kiệt sức. Anh không biết anh đã đổi taxi bao nhiêu lần, anh đã chạy bộ qua bao nhiêu siêu thị. Anh thôi không còn đếm số những bến ga điện ngầm mà anh đã chui qua, mong thoát khỏi tay lũ sát nhân. Ánh mắt vô hình của chúng bám theo anh suốt ngày hôm nay, cho dù anh hòa mình vào đám đông nào chăng nữa.

Khi trời tối xuống và ánh đèn thành phố sáng lên, con người bị truy đuổi cảm thấy yên tâm phần nào.

Khoảng 7 giờ 30, anh đi xuống bến tàu điện ngầm Jamaica, bước vào một ca-bin điện thoại công cộng và chọn một số máy. Căng thẳng tới từng tế bào, anh chờ tín hiệu bên kia. Nhưng lại một lần nữa vang lên giọng đều đều của cô nhân viên bưu điện. Thất vọng, người đàn ông đặt ống nghe xuống và cúi đầu, rũ rượi bước khỏi ca bin.

Sau đó, anh bước lên con tàu điện ngầm về hướng Flatbush, xuống tàu ở đoạn Parade Grounds và đi sang hướng công viên Prospect, tìm đến một ngôi nhà cho thuê bên đại lộ Ocean.

- Ông đang tìm ai vậy, thưa ông? - Một giọng nói khàn khàn cất lên.

Một người đàn ông nhỏ nhắn đầu hói đã lẻn tới bên anh, không hề gây một tiếng động. Ông ta đeo một cặp kính cổ lỗ trên cái mũi rất nhọn, gây ấn tượng như một con chuột xám tò mò.

- Ông là ai? - Con người bị truy đuổi xẵng giọng.

- Là quản gia.

- Là quản gia ư? - Người lạ hỏi, giọng xoắn xuýt thân mật hẳn. - Vậy thì ông cũng biết ông MacMondry?

- Dĩ nhiên.

- Tôi tìm cách gọi điện cho ông ấy suốt ngày nay, nhưng mà ông ấy…

- Buổi trưa ông ấy có về qua đây một chút, nhưng chỉ để thay quần áo để đi xem hát tối nay, - ông quản gia nhớ lại. - Ông là thân chủ của ông ấy?

- Đúng thế. Tôi phải gặp ông ấy cho bằng được. Chuyện rất quan trọng.

- Tôi biết chứ, chuyện của Mac bao giờ cũng quan trọng, - ông quản gia gật đầu. - Tôi biết, ông ấy gặp vụ nào cũng lao vào như điên. Nhưng thỉnh thoảng thì con người ta cũng cần phải nghỉ ngơi chút ít. Vì thế mà hôm nay MacMondry đi xem hát.

- Nhà hát nào vậy? - Người lạ mặt hỏi nhanh.

- Ở đâu đó tại Broadway.

- Anh ấy có nói vở diễn nào không?

Ông quản gia giơ tay gãi cái đầu hói bóng lộn, cân nhắc một lúc. - Hình như vở nhạc kịch, về gã dở hơi người Tây Ban Nha nào đó chiến đấu với cối xay gió.

- “Người đàn ông xứ La Mancha”, - người lạ mặt nói nhanh. - Tôi sẽ tìm cách gặp anh ấy ở đó. Nhưng phòng trường hợp tôi không gặp Mac, - người lạ mặt rút từ túi áo veston ra một chiếc phong bì, - ông hãy đưa cho anh ấy cái này khi anh ấy về nhà! Nhưng chỉ đưa cho một mình anh ấy thôi, không một người nào khác!

Lá thư đổi người cầm, kèm theo một tờ 10 USD.

- Ở địa vị ông, tôi sẽ đến gần nhà hát và đi tìm một cái xe Tornado mới toanh, - ông quản gia nói và cho người lạ mặt biết cả số xe. - Nếu trong đám đông ông không tìm thấy MacMondry thì cứ chờ, kiểu gì ông ấy cũng phải quay trở lại xe.

- Tốt lắm. Thêm lần nữa: Thề có chúa trời trên kia, ông đừng đưa lá thư cho bất kỳ kẻ nào khác! Tôi tin ông được chứ?

- Đừng lo gì cả, ổn mà! Cái thư này sẽ nằm trong túi tôi chắc chắn như trong két sắt!

༺༒༻

Đến phố số 52, con người bị truy đuổi phát hiện thấy chiếc xe Tornado còn mới đậu gần nhà hát.

Anh đi về hướng chiếc xe, quyết tâm chờ tại đây cho tới khi MacMondry ra khỏi nhà hát.

Hốt hoảng, người đàn ông nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Còn hơn một tiếng đồng hồ nữa vở kịch mới kết thúc. Nếu Jack MacMondry còn muốn uống một ngụm rượu ở đâu đó thì anh sẽ còn phải chờ lâu hơn.

Nhưng rồi thể nào anh ấy cũng phải quay trở về xe này, con người bị truy đuổi tin tưởng nghĩ thầm. Ngay sau đó, thế giới quanh anh sụp đổ.

- Chào Eddie! - Một giọng đàn ông cất lên. Một gã trai rất cao lớn lẹ làng bước ra từ đằng sau một chiếc xe đỗ gần đó. - Tôi đã nghĩ đúng, thể nào cũng gặp anh ở đây mà.

Người đàn ông được gọi bằng Eddie đờ ra vì sợ. Rồi liền sau đó, khi phía sau lưng anh vang lên tiếng bước chân của hai gã đàn ông khác thì anh biết rằng chúng đã tóm được anh. Tình huống của anh đã thành vô vọng. - Tôi muốn… tôi đang…, - anh lắp bắp trong cơn hãi hùng cực độ.

- Tôi biết anh muốn gì, - gã đàn ông cao to thâm độc chế nhạo và bước về hướng anh. - Muộn nhất là từ ngày tôi tóm được lá thư của anh gửi cho tay MacMondry này, tôi đã biết anh sẽ phản bội chúng tôi! - Gã lắc đầu khinh miệt. - Lẽ ra anh phải biết, Eddie, anh không có cơ hội! - Gã điệu đàng nhún bờ vai rộng.

Mồ hôi lạnh như băng phủ kín lưng người đàn ông khi anh run rẩy nói: - Tôi biết là tôi không chống lại được anh. Và từ bây giờ trở đi tôi cũng sẽ làm tất cả những gì mà anh yêu cầu. Tôi sẽ tham gia. Tôi là người của các anh.

Gã cao to toát vẻ khinh miệt qua từng cen-ti-met xác thịt. - Người của chúng tôi! - Gã chế nhạo nhại lại. - Giờ đã như con chuột sa bẫy thì nó mới nói nó là người của chúng ta! Không đâu, thằng nhóc con, bọn tao không thương thuyết nữa.

- Anh… anh định làm gì vậy? Anh… các anh không thể giết tôi được? Các anh không làm thế được! Nghe này, anh không thể nào…

Một trong những gã đàn ông đã đứng nấp vào bóng tối sau lưng Eddie đột ngột ra tay. Một tiếng động rùng rợn vang lên. Eddie ngã xuống và nằm bất động.

- Khốn kiếp! - Gã cao lớn rít lên. - Sao lại ở đây! Nếu có đứa nào tới, nếu nó chết…

- Nó chết rồi, yên tâm đi! - Gã đàn ông vừa giết người nói bằng giọng thờ ơ.

- Mày điên rồi! - Gã cao lớn bực bội. - Làm thế nào mà lôi xác chết đi chỗ khác?

- Im mồm đi, đồ nghiệp dư! - Gã kia gắt lại.

Rồi gã quay sang với tên đàn ông đứng bên trái gã. Bắt đầu nào, Buddy!

- Nhưng sao lại ở đây! - Gã đàn ông cao lớn run giọng phản đối. Gã kinh hoàng đưa mắt lén nhìn quanh.

- Đừng có lo! Chỉ năm phút nữa là mày có thể rút êm và đắp điếm thêm cho cái chứng cớ vắng mặt của mày. Mày có chứng cớ chứ?

- Dĩ nhiên, - tên kia khó nhọc đáp trả, rồi gã làm ra vẻ ngắm cảnh xung quanh để không phải nhìn vào thứ mà đồng bọn đang làm…

༺༒༻

Đó là một buổi biểu diễn thành công. Bước chân khỏi nhà hát, miệng tôi nhẩm lại những giai điệu trong vở nhạc kịch. Rời Broadway, tôi rẽ vào phố số 52, đứng lại như bất kỳ một tay ham mê xe ô tô nào khác trước một chiếc Tornado màu nâu bạc còn mới tinh khôi, mắt ngắm xe, tay châm thuốc. Chiếc xe thể thao Jaguar của tôi đỗ ở phía bên kia con phố, ngay sát đường dẫn vào phòng thu thanh của hãng WCBS. Đúng lúc tôi cúi người muốn nhìn kỹ hơn vào chỗ tay lái để so sánh với xe mình thì một chiếc Chevrolet hạng sang sẫm màu phanh sát bên cạnh. Cánh cửa bật mở, đồng thời có hai gã đàn ông bước ra từ một con ngõ tối nằm phía sau lưng tôi.

- Mời ông lên xe, Mac! - Một giọng vang ra từ bên trong chiếc Chevrolet. - Xe này bây giờ là của ông!

- Trò này là trò bắt cóc phải không? - Tôi hỏi.

- Không nói lôi thôi, lên xe ngay! - Một trong hai gã đàn ông đằng sau lưng tôi rít lên.

Đó là loại đàn ông thành thạo cả 10 môn thể thao liên hợp: To cao, vai rộng, thân thon. Các bàn tay phải của chúng đút trong túi áo khoác, trông tên này giống hệt tên kia: Những cái mũ kéo thật sâu xuống trán và những cặp kính đen thui.

Tôi lên xe, không gây khó dễ một chút nào. Tôi có lý do chính đáng của mình. Thứ nhất tôi không có thói quen mang súng theo người khi vào nhà hát. Thứ hai có rút súng ra lúc này cũng chỉ là động tác tự tử mà thôi. Thứ ba ngay từ giây phút đầu tôi đã rõ, bọn này tóm tôi là tóm lầm người. Tôi không hề dính dáng gì đến một chàng trai nào tên là Mac, kể cả tên tuổi, họ hàng lẫn nghề nghiệp. Nhưng mặt khác tôi lại muốn biết nội dung câu chuyện ra sao.

Một gã đàn ông lách qua mặt tôi trèo vào hàng ghế sau, một gã trèo sau tôi. Ngay sau đó tôi bị kẹp hai bên và những ngón tay rất nhanh nhạy sờ người tôi tìm vũ khí. Còn một gã đàn ông nữa ngồi bên cạnh tay lái, kẻ lái xe đạp xuống bàn ga ngay lập tức. Hắn khéo léo hòa vào dòng sông xe cộ trên đại lộ Broadway.

Khi đã tới gần công viên Battery, tay hàng xóm phía trái của tôi gỡ mũ ra rồi chụp nó lên đầu tôi. Cái mũ rộng đến mức trùm sụp ngay xuống hai tai.

- Mốt mới nhất đấy, - gã nói với tôi bằng giọng thân thiện. - Tôi khuyên thành thật đừng có dịch cái mũ đi một milimet nào. Nó rất hợp với anh!

Mọi vật quanh tôi vậy là đột ngột tối đen như quạ. Tôi gắng sức tưởng tượng chuyến đi theo kiểu của người mù. Xe chui xuống dưới hầm ngầm rồi lại trồi lên trên cao ở khu vực Red Hook Recreation Area. Tôi nhận ra khu phố qua mùi vị và tiếng động.

Chúng tôi đi dọc đường Parkway. Mùi vị cùng âm thanh thay đổi khi chúng tôi tới Bay, nơi con đường sau Shore Parkway ôm trọn cực phía nam của khu vực Brook¬lyn. Từ đó trở đi, tôi hoàn toàn mất khả năng định hướng.

Mãi rồi xe cũng dừng lại. Gã đàn ông ngồi cạnh tài xế bước xuống và mở một cánh cửa. Tiếng sỏi kêu rào rạo dưới bánh xe khi ô-tô đi vào một khoảng sân trong.

- Bến cuối, mời tất cả xuống xe! - Gã hàng xóm phía trái của tôi vui vẻ nói. - Nhưng mà đi chầm chậm thôi, để đừng khiến ai cáu kỉnh. Mà cũng đừng quên cái thời trang mũ đội đầu mới nhất mà tôi vừa kể cho anh nghe đó!

Tôi bước xuống xe và đánh hơi. Thoang thoảng trong không khí có mùi vị biển. Tôi nghe vọng từ xa xa tiếng còi tàu thủy. Một chiếc máy bay đang rù rì bay qua đầu.

- Đi, Mac! - Một gã đàn ông nói, tóm lấy cánh tay tôi và dẫn tôi vào nhà. Tôi đếm có ba bậc thềm, sau đó đến một khoảng hành lang ngắn. Rẽ sang trái, rồi hai khúc bảy bậc thang dẫn lên trên. Thế rồi một cánh cửa được mở ra và chúng tôi bước vào một căn phòng.

- Sao, việc thế nào? - Một giọng nói trầm ấm cất lên; một giọng nói tuyệt đẹp mà người ta thường nghe thấy ở các ca sĩ Opera. Những âm thanh tròn, dày, trau chuốt. Ngay từ giây đầu tôi đã biết, tôi sẽ nhận lại được giọng nói này trong cả ngàn giọng nói khác nhau. - Anh ta có phản kháng gì không?

- Hoàn toàn không, - một trong những kẻ bắt cóc tôi trả lời. - Một cậu bé ngoan ngoãn. Có vẻ hèn.

- Gỡ mũ ra, cho tôi nhìn mặt anh ta!

Người ta tháo cái vật chụp đầu ra cho tôi. Một luồng đèn chói chang đâm thẳng vào mặt. Tôi phải nhắm mắt lại ngay lập tức. Trên bàn viết có một cây đèn với quầng sáng rất mạnh. Quầng sáng tụ lại chỉ ở mặt tôi.

- Ông MacMondry, - người đàn ông có giọng nói trau chuốt vào chuyện. - Chúng tôi hoàn toàn không có ý định gây nhiều chuyện khó chịu hơn cho ông, chỉ ngoại trừ trường hợp ông không trả lời đầy đủ những câu hỏi của tôi. Lúc đó thì chúng tôi sẽ sỗ sàng đấy!

Bọn này thật sự cho mình là một tay MacMondry nào đó, tôi cân nhắc.

- Nhân ông vừa nhắc tới chuyện khó chịu, - tôi thản nhiên cao ngạo, - tôi nghĩ chắc chắn ông mới là người gặp phải chuyện khó chịu. Cơ hội duy nhất của ông là thả tôi ra ngay lập tức, xin lỗi tôi cho tử tế và nhanh chóng cho người đưa tôi trở lại xe. Có như thế thì tôi mới thèm cân nhắc liệu có nên đâm đơn kiện hay là không.

- Gầm gào cũng được lắm đấy, chàng sư tử non! - Cái giọng trầm bổng kia đáp lại. - Ông thử kể chúng tôi nghe xem, chắc ông phải kiếm được rất nhiều tiền mới mua được cái xe đắt như vậy. Trò làm ăn của ông vậy là đang nở hoa kết trái. Ông thử giải thích xem, làm sao mà một thám tử tư lại có thể kiếm được nhiều tiền đến thế nếu chỉ thực hiện toàn những công việc đứng đắn?

Ra là như vậy! Tôi - tức là MacMondry - là một tay thám tử tư và đang bị nghi tội tham nhũng, khuất tất.

- Chuyện tôi kiếm tiền bằng cách nào, - tôi phun phè phè về phía ông ta, - chẳng liên quan gì tới nhà ông hết!

- Tôi lại quan niệm khác. - Cái giọng nói trầm bổng kia giờ đây đã lộ ra vẻ gay gắt. - Ông cứ tiếp tục láo hỗn như thế đi! Rồi ông sẽ thấy ngay thôi, chúng tôi rất biết cách dạy bảo cho loại đàn ông như vậy! Giờ thì tôi muốn biết Eddie Price đang ở đâu? Ông giấu anh ta ở đâu? Ông định làm gì với anh ta?

- Tôi không quen ai tên là Eddie Price, - tôi nói theo đúng sự thật và ngay lập tức bị đập vào mồm.

Một phần kế hoạch của tôi sụp xuống. Nếu bọn đàn ông này dám cư xử sỗ sàng như thế với một thám tử tư, không biết chúng sẽ trút những gì xuống đầu tôi khi tôi hé lộ mình là nhân viên đặc nhiệm của FBI?

- Nói đi! - Cái giọng du dương kia lại lên tiếng. - Eddie Price ở đâu?

Hai lần bảy là mười bốn, tôi cân nhắc. Các bậc cầu thang đều không quá cao, chắc tôi đang ở lầu một của căn nhà. Thận trọng dịch đầu đi một chút xíu, tôi thoáng thấy qua khóe mắt lờ mờ một khuôn cửa sổ. Khuôn cửa sổ này theo tính toán của tôi sẽ mở ra hướng sân. Bên dưới kia là cái xe với gã tài xế ngồi lại bên trong. Đằng trước cửa vào nhà có ba bậc thềm, tính tất cả thì lầu một ngôi nhà này chẳng cao hơn bốn mét là bao.

- Ông muốn biết Eddie ở đâu hả? - Tôi hỏi ra vẻ nhượng bộ. - Nếu nói ra thì tôi sẽ được gì nào?

- Tốt nhất là ông nên hỏi, ông sẽ không nhận được những gì nếu nói ra! - Cái giọng trầm bổng kia lạnh lùng.

- Câu đùa chẳng hài hước chút nào, - tôi nói và đưa tay vào túi tìm thuốc.

- Để yên tay đấy! - Một gã trai gắt gỏng. - Nếu muốn hút thuốc thì cứ nói, nhưng không được đút tay vào túi!

Tôi xòe hai bàn tay ra, giơ về phía trước như muốn tỏ ý tôi chẳng có âm mưu gì. Để thưởng công, phía bên kia kẹp một điếu thuốc lá vào giữa môi tôi. Một tên bước đến gần tôi và bật lửa lên. Để châm thuốc, tôi phải cúi người về phía trước một chút, khoảng cách giữa tôi và bàn viết đã đủ gần. Nhanh như chớp, tôi ra đòn.

Ngọn đèn bay thẳng về hướng đầu của gã đàn ông có cái giọng du dương, bóng đèn vỡ tan. Không gian đột ngột tối mò. Trước khi có kẻ kịp bật đèn trần lên, tôi lao về hướng cửa sổ.

Một tên ngăn đường tôi. Gã nhận được một quả đấm móc, đẩy gã trôi lảo đảo qua phòng. Thế rồi tôi xoay người, nhảy đập lưng qua cửa sổ. Vừa bay, tôi vừa rút chân lên để lộn một vòng Salto ngược, chạm vào đất chỉ một giây sau đó và ngả cả người ra phía sau để lộn một vòng nữa. Thân hình tôi đập thẳng vào người gã lái xe.

Chỉ bằng hai ngọn đòn, tôi gạt gã ra khỏi vòng chiến. Giật cửa xe ra. Chìa khóa vẫn còn cắm trong ổ! Xoay chìa, đạp ga và lao vọt đi. Tôi lượn ngoằn ngoèo trên con phố nhỏ ra ngoài đúng lúc đám đàn ông kia nhào ra khỏi cửa nhà.

Tôi lao thẳng về phía trước, không bật đèn, ngoặt vào không biết bao nhiêu con phố khác nhau. Tôi rất sợ sa vào ngõ cụt, nhưng thật may là tôi không gặp ngõ cụt nào. Cuối cùng tôi nhìn thấy trước mặt mình một con phố thật rộng, đèn sáng ngời. Tôi lao về hướng đó và thấy mình đang phóng trên đại lộ Coney Island.

Năm phút sau, tôi phanh cứng lại trước một trạm cảnh sát khu vực, để xe trên đường, nhào thẳng vào trong.

Hạ sĩ Ronald B. Dickinson nhận ra tôi ngay lập tức. - Hallo! - anh kêu lớn. - Lại là anh chàng Cotton của FBI! Anh đang ở đâu mà đến nhanh thế?

- Trung úy đâu rồi? Tôi sẽ giải thích mọi sự với anh ấy.

- Trung úy rất sẵn lòng giúp anh, nhưng hiện thời anh ấy đang có nỗi lo riêng. Một vụ giết người bí hiểm. Tôi cứ tưởng anh tới gặp chúng tôi vì chuyện đó. - Chàng hạ sĩ xoay người trên ghế, nhìn qua cửa sổ ra sân. - Trung úy đang leo lên xe kìa! - Anh kêu. - Nếu vội lên, anh có thể gặp anh ấy đấy.

- Vụ giết người bí hiểm nào kia? - Tôi vừa hỏi vừa giậm chân chạy đi.

- Một cái xác chết bị xử tệ lắm. Một thám tử tư tên là Jack MacMondry vừa gọi điện tới cách đây năm phút. Anh ấy tìm thấy trong khoang đựng đồ…

- Người đàn ông đó tên là gì? - Tôi xoay phắt lại.

- Jack MacMondry…

- Nhanh lên, gọi giữ trung úy lại! Tôi nhất quyết phải đi theo!

Hạ sĩ nhào đến bên cửa sổ.

Chương 1

Tiến >>

NXB CÔNG AN NHÂN DÂN
Chụp ảnh: conguyen Đánh máy: conguyen, bống yêu, superlazy, bichdinh, picicrazy Soát lỗi: superlazy, bichdinh
Nguồn: TVE-4U - Nhóm Tây Phong Lĩnh
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 30 tháng 12 năm 2020