Mẹ Đừng Sợ

nguyễn nhật ánh

Nhà văn Nguyễn nhật Ánh (tên khai sinh đồng thời là bút danh), sinh ngày 7-5-1955 tại xã Bình Quế,

Huyện Thăng Bình, tỉnh Quảng nam. hiện là phóng viên báo Sài Gòn Giải Phóng. Ông là hội viên hội nhà văn việt nam, hội viên hội nhà văn TP. Hồ chí Minh.

Các tác phẩm chính đã in:

Thành phố tháng tư (in chung)

Trước vòng chung kết

Cú phạt đền

Đầu xuân ra sông giặt áo

Truyện cổ tích dành cho

người lớn

Trò chơi lãng mạn của tình yêu

Bàn có năm chỗ ngồi

Còn chút gì để nhớ

Thơ tình

Bí mật của một võ sĩ

Cô gái đến từ hôm qua

Chú bé rắc rối

Nữ sinh

Thiên thần nhỏ của tôi

Phòng trọ ba người

Mắt biếc

Thằng quỷ nhỏ

Hoa hồng xứ khác

Hạ đỏ

Bong bóng lên trời

Bồ câu không đưa thư

Những chàng trai xấu tính

Tứ tuyệt cho nàng

Lễ hội của đêm đen

Trại hoa vàng

Út Quyên và tôi

Đi qua hoa cúc

Buổi chiều Windows

Kính vạn hoa (Bộ truyện dài 45 tập)

Chuyện xứ Lang Biang (Bộ truyện dài 4 tập)...

Nhà văn Nguyễn nhật Ánh đã được nhận tặng thưởng của Hội nhà văn Việt Nam với tác phẩm Kính vạn hoa, và một số giải thưởng, tặng thưởng khác. Ông là một nhà văn có sức làm việc đáng nể với khối lượng tác phẩm nhiều vào loại nhất nhì nước ta hiện nay. Các tác phẩm của ông rất được

bạn đọc nhỏ tuổi yêu thích.

Mẹ Đừng Sợ

Không biết thằng Vinh đào ở đâu ra một chiếc còi oai thật oai. Chiếc coi bằng đồng, sáng choé, lại có dây đeo choàng qua cổ, trong hệt như còi trọng tài bóng đá.

Mỗi lần nó đưa còi lên miệng thổi “toe” một cái, ai nấy đều giật thót người. Mẹ tôi bảo:

- Con muốn thổi thì đi chỗ khác mà thổi! Đừng có làm điếc cả tai như thế!

Bà nói

- Con để yên cho nội ngủ chứ! Con cứ 'toét toét' suốt như thế thì ai mà nghỉ ngơi được!

Chị hai Trần Nhân:

- Em có thôi cái trò đó đi không! Chị mà tóm được rồi chết tiệt đó, chị vứt ngay vào thùng rác cho mà xem!

Trong nhà chỉ có tôi là không rày Tin. Tôi gạ nó:

- Mày đưa tao thổi một cái coi nào!

Nhưng Tin là một thằng em dễ ghét. Bất chấp việc tôi đứng về phe nó, nó chẳng động lòng mấy trước vẻ mặt thèm thuồng của tôi. Nó bỏ tọt chiếc còi vào túi quần:

- Em chả dại gì đưa còi cho anh đâu! Tôi liếm mép:

- Tao chỉ thổi một cái thôi mà! Thổi xong, tao trả lại liền!

Tin vẫn lắc đầu nguầy nguậy. Thậm chí nó còn thẳng tay vào túi quần như muốn nhấn chiếc còi lún sâu vào các lớp vải. Tôi là anh nó mà nó xem như kẻ cướp không bằng! Thật là một thằng em chẳng ra gì!

Sau khi từ chối tôi vậy, Tin cầm chiếc còi ra đứng trước sân thổi “toét toét”. Nghe tiếng còi lanh lảnh và dỏng dạc vang lên tôi tức sôi gan. Nhưng tôi chẳng làm gì được Tin. Tin là út trong nhà, đụng vào nó như đụng vào đồ gia bảo.

Tiếng còi của Tin chẳng mấy chốc đã khiến tụi con nít trong hẻm bu lại. Nhìn cái cảnh nó đứng oai vệ như một ông tướng giữa một đám nhí nhố đang trầm trồ chỉ chỉ, tôi bắt ngứa con mắt. Tôi đứng trong cửa sổ nhìn ra, ngoác mồm nói:

- Còi gì mà kêu như thùng thiếc bể!

Tin chẳng buồn đáp lại lời chê bay của tôi. Nó đưa còi lên miệng thổi tung ra một cái, như để trả lời

Tụi con nít xúm xít chung quanh thấy vậy liên cười rộ. Tôi nghe máu nóng dồn lên mặt, bèn quắc mắt nhìn bọn nhóc:

- Tụi mày cười gì! Chiếc còi rĩ đó có cho tao cũng chả thèm!

Lần này thì Tin quay lại: lêu lêu!

Vừa nói nó vừa quẹt ngón tay vào hai bên má, mới vừa năn nỉ người ta mà bây giờ lại bảo là không thèm! Tôi biểu môi khi nãy là tao nói đùa chứ bộ! Dĩ nhiên Tin biết thừa là tôi chỉ chống chế. Vì vậy lúc lúc nào nó cũng khư khư giữ lấy chiếc còi bên mình, sợ tôi đánh thót. Mãi đến hôm Tin về quê ăn giỗ, sau một hồi lục lọi đồ đạc của nó, tôi mới tìm thấy chiếc coi nằm trong một hộp giấy nhét dưới đây cặp.

Không kìm nổi sự mừng rỡ, tôi khoái chí thổi toét toét vang nhà. May mà ba mẹ tôi đi vắng. Chỉ có chị hai ở trong bếp. Nghe tiếng còi vậy chị tức tốc chạy ra, tay giữ đủa chị khẻ cười, than: thực khổ! Hết thằng Tin lại tới em! Em có muốn chị gỏ cho một cái vào đầu không?

Không kịp nghe đến câu thứ hai, tôi nhét vội chiếc còi vào túi áo và biến ngay ra khỏi nhà. Tôi đứng trước cổng thổi “toét toét “ vài tiếng đã thấy bọn trẻ hôm trước xô đẩy nhau chạy lại. Chiều đó, tôi đem chiếc còi vào lớp. Đến giờ chơi, tôi lôi chiếc còi trong cặp ra chồng vào cổ rồi kéo thằng Tường ngồi cạnh: xem nè! Gì vậy? Tưởng quay lại.

Bắt chước thằng Tin, tôi không trả lời mà đưa còi lên miệng thổi “toét” một cái. Hệt như cảnh ở nhà, nghe tiếng còi hùng dũng đột ngột vang lên, tụi bạn trong lớp lập tức đổ xô lại. Sau một hồi ngắm nghía, đứa nào cũng tò mò đòi thổi thứ.

Tường khoái lắm. Nó thổi một hơi ba tiếng toe, toe, toe rồi quay sang tôi. Chiếc còi ở đâu ra vậy? Tôi hếch mặt: chú tao cho tao. Nó ngập ngừng một lát rồi ngước mắt đề nghị: đổi cho tao đi! Đổi cho mày? Tôi nhún vai

-Không đời nào! Một chiếc còi như thế này không ai dại gì đem đổi? Trước thái độ cương quyết của tôi, Tường chẳng tỏ vẻ gì nhục chí. Nó vổ ngực quảng cáo, giọng tự tin không thua gì các xướng ngôn viên trên truyền hình:

- Đồ chơi của tao tuyệt lắm! Mày thấy là lé mắt liền! Rồi không đợi tôi giục, Tường thì tay vào ngăn bàn lôi ra một... con tắc kè.

Con tắc kè vừa thò đầu ra khỏi ngăn bàn, tôi đã giật bắn người kêu úi một tiếng và xanh mặt rồi lùi tuốt ra xa. Thấy tôi nhắc cáy, Tường cười hi hi và lấy tay hất con tắc kè bắn về phía tôi.

Đừng, đừng!

Tôi hốt hoảng kêu lên và co chân phóng tuốt ra khỏi bàn. Ha ha! Đây là con tắc kè bằng cao su! Có phải là tắc kè thật đâu!

Nghe Tường nói vậy, tôi mới hoàn hồn và ngạc nhiên quay đầu dòm. Con tắc kè vẫn nằm trên băng ghế, cổ ngốc cao như sắp sửa phỏng lên người tôi. Cái tư thế sống động và đầy đe dọa của nó khiến tôi dù biết nó là con tắc kè giả vẫn cảm thấy rờn rợn.

Một đứa nói:

- Để tao đem lại đằng kia nhắc bạn bọn con gái! Và nó chồm tới định tóm lấy đuôi con tắc kè nhưng Tường đã cản lại:

- Để yên nào! Rồi hoáy hoáy món đồ chơi quyến rủ đó trước mặt tôi, Tường hắn giọng:

- Sao? Đổi chứ? Ừ thi đổi! Tôi nói, không hề phân vân, mắt vẫn láo liên nhìn theo con tắc kè đang đong đưa trên tay Tường. Chiều, tui về tới cổng, chưa kịp bước vào sân, đã gặp ngay bộ mặt mếu máo của thằng Tin.

Chiếc còi của em đâu? Trả đây! Nó níu chặt tay tôi vậy tru tréo, Suỵt! Tôi liếc mắt vào trong nhà và hạ giọng bảo Tin. Mày đừng có làm ầm lên như thế! Để tao cho mày xem cái này, hay lắm!

Vừa nói tôi vừa mở cặp lôi con tắc kè ra.

- Ôi! Con gì vậy?

Tin vốn bạo gan hơn tôi nhưng nó vẫn phải thụt lùi một bước và trố mắt nhìn chăm chăm vào tay tôi. Tôi đắc ý đắc ý:

- con tắc kè đấy! Tuyệt không?

Tin có vẻ bị con tắc kè mê hoặc. Nó liếm môi:

Anh kiếm ở đâu ra vậy? Tôi đưa tay lên gãi đầu: tao đổi! Rồi nhìn thoáng qua mặt Tin, tôi ngập ngừng nói thêm.

- Tao đổi bằng chiếc còi của mày đấy! Nãy giờ mãi chú ý đến con tắc kè, Tin quên bẳng vụ chiếc rồi. Bây giờ nghe nhắc tới, Nó sực nhớ ra vậy liền giảy nảy:

- Em không biết! Trả chiếc cài cho em!

- Mày ngốc quá! Tôi hứ mũi, chiếc còi thổi kèn ra chỉ tổ điếc tai! Con tắc kè này hay hơn nhiều! Chỉ nhìn thấy bộ tịch của nó thôi, mọi người đã phát khiếp.

Cứ hệt như con tắc kè sống! Rồi sợ Tin vẫn nặng nặc đòi chiếc còi, tôi xúi:

- mày thử đem đặt nó vào trong bếp xem! Mẹ và chị hai mà không hãi đến khóc thét, tao sẽ đi đầu xuống đất ngay! Tin chớp chớp mắt, vẽ bùi tai. Nó không ngoác mồm đòi chỉếc còi nữa mà cầm lấy con tắc kè chạy tọt vào nhà.

Tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm và lẽo đẽo đi theo. Vừa vào đến nhà, chưa kịp cất cặp, tôi đã nghe tiếng chị hai ở trong bếp thét lên the thé và tiếng chân chạy huỳnh Huỵch. Thoáng một cái, Tin và chị hai kẻ trước người sau rượt đuổi nhau ra tới phòng ngoài.

Tin bỏ chạy trước, tay vẫn nắm chặt con tắc kè, vừa chạy vừa phân bua:

- đây có phải là con tắc kè thật đâu! Tại chị nhát gan chứ bộ!

- Thật hay không thật ai mà biết! Chị hai thành thực, trông thấy nó là muốn sởn tóc gáy lên rồi! May mà hôm nay mẹ đi vắng. Mẹ yếu tim, nếu em nhát mẹ như thế, mẹ ngất xỉu còn gì!

Câu nói của chị hai khiến Tin cụt hứng. Do đó, khi tôi đuổi theo nó ra tới cửa và hí hửng nói:

- thấy chưa! Tao đã bảo mà! Nhìn thấy con tắc kè này, mọi người sẽ cứ gọi là chết khiếp! Tin liền nhét con tắc kè vào tay tôi:

- Em trả lại anh nè!

- Sao vậy? Tôi chưng hửng.

- Mày không thích nữa hả!

- Ừ em không thích nữa! Anh đòi lại chiếc gọi lại cho em đi!

- Đòi sao được mà đòi! Thấy thằng em tự dưng dở khóc, tôi nổi sùng gắt.

- Đồ đã đổi rồi, ai lại đưa trả cho mày bao giờ! Tôi nói chưa dứt câu, Tin đã bắt đầu sụt xịt. Biết nó sắp sửa ăn vạ, tôi vội vã phóng vù ra cửavà biến mất trong nháy mắt.

Rong chơi ngoài phố mãi tới khi trời chập choạng tôi mới mò về nhà. Dòm dáo dác không thấy Tin đâu, tôi rón rén bước chân qua cửa. Ba tôi đang lục đục gì đấy trong phòng. Tôi vào trong bếp, thấy chị hai đang lau bát đũa chuẩn bị dọn cơm. Mẹ tôi vẫn chưa về, còn Tin không biết chạy chơi đâu.

Khi trở ra phòng ngoài, lúc đi ngang qua canh mai ba tôi mới xin về để chưng tết, tôi chợt nhìn thấy con tắc kè đang nằm ngốc cổ giữa các nhánh, giương mắt ngó ra. Lủng lẳng trên cổ nó là một mảnh giấy nhỏ, buộc đăng ký mềm. Trên mảnh giấy nguyệt ngoặc một hàng chữ tôi nhận ngay ra là chữ của Tin. Mẹ đừng sợ! Đây chỉ là con tắc kè bằng cao su thôi!

Đánh máy: Huyền Băng
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 21 tháng 3 năm 2021