Ngày đó, vì mới ra kinh doanh nên rất vất vả, bạn bè rủ đi đâu cũng từ chối do bận. Có anh bạn làm bưu điện thấy tui cực quá có ý muốn giúp ( đó là về sau tui chửi quá nên nó nói vậy, chứ tui thì nghĩ là nó chọc phá tui thôi ), bèn đăng số điện thoại với lời giới thiệu chi tiết về tui lên mục kết bạn của tổng đài 8011xxx (ngày đó trên báo Mua Bán, mục rao vặt có đăng một dòng quảng cáo về tổng đài này, như: Gọi 8011xxx bấm phím 1 để làm quen bạn nữ, bấm phím 2 để làm quen bạn nam, phím 3 để được tư vấn...).Ôi, trời ạ! Một ngày tui nhận được cả trăm cuộc gọi điện thoại từ khắp nơi đổ về, nhưng nhiều nhứt vẫn là ở Sài Gòn, vì làm kinh doanh nên tui không thể không nghe ( biết đâu chừng, đó là khách hàng thì sao?) từ sáng đến tối suốt ngày lúc nào điện thoại cũng đổ chuông, cũng bận, khách hàng gọi không được nên than phiền, tui rất bực, gọi điện mắng vốn anh bạn.
Cũng xin nói thiệt: Thì cũng có một chút khoái vì nhiều cô có giọng nói ngọt lùi, làm đầu óc tui tưởng tượng: chắc phải dễ thương lắm. Vì vậy, tò mò nên tui cũng có đi gặp vài người. Nói chung mọi thứ không như là mơ, thất vọng toàn tập. Và rồi trong công cuộc đãi cát tìm vàng đó tui đã gặp được em - một viên ngọc quý - người đã để lại cho tui những ấn tượng sâu sắc, khó phai, vẫn còn đọng mãi đến tận bây giờ ( hên không? Mò cát tìm vàng lại gặp kim cương, hehe ).
Một buổi trưa khi đang nằm nghỉ thì chuông điện thoại reng, tui cầm máy lên nghe, một giọng nữ miền Tây nhẹ nhàng và ngọt lịm cất lên hỏi:
- Anh có phải là anh AT hông?
- Tui trả lời: Dạ, đúng rồi
Em nói lý do gọi tới và chúng tui nói chuyện với nhau, tất cả cũng chỉ là giới thiệu về bản thân thôi, kiểu như tốt khoe, xấu che vậy... Qua nói chuyện tui được biết em tên T quê Vĩnh Long, em 23 tuổi, tốt nghiệp Anh văn, ĐH Cần Thơ. Một mình lên SG tìm việc, hiện em đang làm thư ký cho một doanh nghiệp tư nhân nghành nhựa và ở trọ bên Quận 8, em có hai người em trai đang đi học và hai chị gái đã lập gia đình, tất cả đều ở quê. Từ đó tụi tui nói chuyện với nhau nhiều hơn, hiểu nhau hơn và quyết định hẹn gặp nhau...
Điểm hẹn là: Đứng ở kệ sách văn học nước ngoài của nhà sách Nhân Văn trên đường 3-2 khúc rạp hát Hoà Bình kế bên Viện Hoá Đạo ngày xưa, vào lúc 7h tối. Em rất cẩn thận sợ không nhận ra nhau, còn ráng dặn thêm:
- Em mang cái áo màu xanh thiên thanh trên tay sẽ cầm cuốn: Trà Hoa Nữ, hen anh...
Hôm đó tui cố làm xong mọi việc thật nhanh để đi gặp em với một tâm trạng háo hức... Tui tới sớm hơn 15 phút theo giờ hẹn. Lúc này nhà sách cũng khá đông người, tui bước vô thì thấy kệ sách văn học nước ngoài nằm ở ngay trước cửa chính nên tui quyết định không đứng ở đó mà đứng ở kệ sách khoa học kỹ thuật ở sâu bên trong. Nơi đó tương đối vắng và khuất, chỉ lác đác vài người khách đang chọn sách, đứng đấy tui dễ dàng quan sát hơn và ít ai để ý ( hihi, cái này là ma lanh nè). Đúng giờ em tới, tui nhận ra em ngay, vì y như những gì em tả về mình: Áo sơ-mi xanh, da trắng, mái tóc đen dài buông thõng ngang lưng, gương mặt hơi bầu bĩnh, dáng người cân đối, đầy đặn, độ chừng 1m56,57 gì đó. Em bước vô cửa chợt hơi khựng lại, đưa mắt nhìn khắp một lượt rồi đi thẳng tới kệ sách văn học nước ngoài, em dừng lại, tay với lấy một cuốn sách, gương mặt hơi cúi xuống làm ra vẻ như đang đọc vậy. Thỉnh thoảng em ngẩng đầu lên quan sát xung quanh rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc. Em vẫn chưa thể nhận ra tui, để cho em đọc một lúc, tui mới từ từ đi tới. Tay em đang lần giở những trang sách cuốn Trà Hoa Nữ, nhìn em, tui thầm nhủ: Trà Hoa Nữ của mình đây rồi. Bước đến sát bên em, tui nói nhỏ vừa đủ hai người nghe:
- Anh nè!
Em ngước đôi mắt lên nhìn tui.... Ôi! My God, một cặp mắt to tròn, đen láy với đôi hàng mi dài cong vút, nhìn tui đầy vẻ ngạc nhiên, tui đã bị hút hoàn toàn vô đôi mắt ấy, đứng bất động nhìn em. Trời ạ! Em có cặp mắt đẹp quá! (xin nói rõ thêm một chút: Không hiểu sao tui hay bị những cặp mắt đẹp cuốn hút đến vậy? Người ta thường ví: Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn mà, nên tui toàn bị những cái cửa sổ ấy hút vào không à, mà cũng ngộ hen, không thích cửa chính mà lại thích cửa sổ, chắc số làm ăn trộm quá?! ) Nhân đây tui cũng xin dông dài nói qua một kỷ niệm xảy ra trước đó khoảng 15 năm.
Hồi đó, ngày đầu tiên bước chân vô trung học ( cấp 3 ), vì làm biếng, dậy muộn tui tới trường trễ, khi vô thì tất cả học sinh đã vô lớp rồi, tui đi dọc hành lang để tìm lớp mình, khi đi ngang qua một phòng học, tui dừng lại bên cửa sổ nhìn vào trong hỏi một bạn gái ngồi ngay cạnh đó: " Bạn...bạn, làm ơn cho mình hỏi... Đây có phải lớp 10A2 không? ". Bạn gái khẽ ngẩng đầu lên và ngước mắt nhìn tui... Ôi, một đôi mắt to tròn, đen láy với đôi hàng mi dài cong vút lên... Hồi nhỏ lúc học tiểu học mỗi khi làm văn tả người, như là: Tả cô giáo em chẳng hạn, tui cứ theo một mô tuýt là: Da trắng, tóc dài óng mượt, mũi dọc dừa, mặt trái xoan, mắt bồ câu... Da trắng, tóc dài, mặt trái xoan thì biết còn mũi dọc dừa, mắt bồ câu thì chịu, không tưởng tượng được, nhưng nghĩ chắc là phải đẹp lắm, nhưng hôm đó nhìn thấy đôi mắt của bạn gái ấy, tui đã quả quyết trong đầu rằng: Đó đúng là mắt bổ câu rồi.
Trở lại tình huống đó, bạn gái với vẻ ngơ ngác khi thấy tui bị đứng hình nên đôi mắt càng mở to nữa, ( Chúa ơi! Hồn lỡ sa vào đôi mắt em, rồi...) bạn trả lời: " Đúng rùi, bạn! " thế là mừng quá, tui nhanh nhẹn đi vô ngồi ngay bên cạnh bạn đó ( vì là ngày đầu tiên nên giáo viên chưa sắp chỗ ngồi, cho ngồi tự do, sướng không...? ). Nhưng vừa ổn định chỗ ngồi, chưa kịp nói thêm gì thì bạn quay qua nói: " Xin lỗi bạn, tui lộn, đây là N2 chớ hông phải A2 ". Ối! Niềm vui đang lên cao rớt cái bịch, vừa buồn vừa quê nữa chớ, thôi đành lủi thủi bước ra tìm lớp mình. Sau này tui cố tìm cách làm quen bạn gái đó nhưng ý định không thành vì vài tháng sau bạn thôi học đi xuất cảnh cùng gia đình, đành chấm dứt một ý định ( không biết ý định hay ý đồ đây???).
Và bây giờ đôi mắt ấy lại hiện diện ở đây, ngay trước mặt tui đây, cũng đang nhìn tui đầy vẻ ngạc nhiên nè. Nhưng trong một vóc dáng khác, trắng hơn, tóc đen hơn, gương mặt mũm mĩm hơn... Rồi em cười, hàm răng trắng đều thiệt là đẹp, em nói:
- Mình đi hen anh.
Tui đi theo em như cái máy, ra lấy xe, và đi theo một cách vô thức. Sau đó tụi tui ghé quán cafe và trò chuyện.
Từ đó tụi tui gặp nhau thường xuyên, khi thì đi ăn, lúc cafe, những hôm không gặp thì em gọi điện cho tui ( ngày đó điện thoại di động còn ít người sử dụng, em không có nên phải ra điện thoại công cộng hay dùng điện thoại cơ quan để nói chuyện với tui ), em kể cho tui nghe rất nhiều về em, mong tui qua đó mà biết về em nhiều hơn. Tiếp xúc với em, tui hiểu em rất có cá tính, nói năng dứt khoát, diễn đạt rõ ràng mạch lạc, tui nghĩ sau này chắc chắn em sẽ thành công thôi. Rồi tụi tui quen nhau. Em cũng rất ngoan và nghe lời tui, cty tổ chức đi du lịch Đà Lạt, em rủ tui đi cùng, vì bận tui không đi được, tui bảo:
- Em cứ đi chơi, cho thoải mái.
Em không chịu đi vì không có tui đi cùng, em nói:
- Không có anh, em hông thích đi, thui, em ở lại, để tối đi chơi với anh.
Sau này chuyến du lịch Đà Lạt của cty em, đoàn gồm bốn xe ca, có một xe bị lật ở đèo Bảo Lộc làm một nam công nhân tử nạn, em vừa kể và nói:
- Hên là em ở lại với anh đó.
Tui nghe mà lạnh sống lưng, không dám tưởng tượng thêm, thương em quá!
Một hôm, em nói với tui:
- Anh à! Từ tối nay, em sẽ không gọi và gặp anh độ một tuần, vì ba em dẫn em Toàn (em trai của em) lên đây thi đại học, anh ráng chịu chút, chờ khi cha và Toàn về mình gặp nhau hen anh!
Rồi, vẫn cái tính cẩn thẩn ấy, em còn dặn dò thêm:
- Anh đừng có nhậu nghen.
Dĩ nhiên là tui phải đồng ý rồi. Nhưng tối rảnh mà không gặp cũng không được nói chuyện với em, (cái thói quen nói chuyện với em mỗi ngày, nó thành quán tính mất rổi ) thiệt là buồn, đang tủi thì mấy người bạn gọi rủ đi nhậu, lời mời thật hấp dẫn, ai dzà, lời hứa với em sao đây?! Thôi, em không biết đâu? Và tui đi nhậu. Đang nhậu chợt em gọi ( em gọi diết tui thuộc cái số điện thoại công cộng gần nơi em trọ luôn ), vội chạy ra ngoài nhằm tránh tiếng ồn để nghe, tui hỏi:
- Em à?
- Dạ!
Tui hỏi tiếp: Cha em và Toàn đâu?
Em nói: Đang ở nhà.
- Ủa, sao em dặn anh là em không gọi mà? Chợt giọng em nhỏ hẳn xuống, ngập ngừng và nói:
- ...Tại...tại em...tại em nhớ anh quá....!
Tui lặng người không nói gì. Tất cả bỗng im bặt, không gian chùng xuống, mọi thứ như ngưng lại... Rồi cũng em phá tan cái khoảng khắc tĩnh lặng ấy bằng một giọng nhè nhẹ:
- Thôi, em chỉ cần nghe được giọng anh là em đỡ nhớ rùi, em về hen, em nói với cha là em ra ngoài một chút xíu à.
Tui ậm ừ và cúp máy. Quay lại bàn nhậu mà đầu óc cứ suy nghĩ về em hoài, không tập trung được, làm mấy người bạn tưởng tui có chuyện gì nên cứ gạn hỏi, tui chỉ nói: " Ừ, có chuyện, thôi, tụi bay nhậu đi, tao về đây". Mặc cho họ nài nỉ, tui vẫn đứng dậy ra về, bỏ lại sau lưng vài cái lắc đầu cùng những ánh mắt nhìn ngao ngán của mấy người bạn. Tui về, mà nằm suy nghĩ miên man...
Rồi cũng đến lúc cha và em trai em về, tụi tui lại gặp nhau, lại cafe trò chuyện, cũng có khi đi lang thang, và có những lần em dẫn tui đi trên con đường mà em vẫn thường xuyên đi làm, dẫn tui ghé vô quán cơm mà em vẫn thường ăn vào những buổi chiều, chỉ cho tui thấy ngôi nhà mà em nói giống nhà em ở quê nơi đó có cha mẹ và các em của em... Nói tới đây đôi mắt em buồn rười rượi, long lanh như ngấn nước vậy, nghe em thủ thỉ mà tui cũng cảm thấy nao lòng...
Một lần tụi tui ngồi cafe với nhau ở một quán nhỏ, em kể chuyện về gia đình em, đang kể, em ngừng lại, ngước cặp mắt nhìn tui... Chợt, đúng lúc đó tiếng nhạc của quán vang lên bài hát: Đôi mắt Pleiku của Nguyễn Cường:"Em đẹp thế Pleiku ơi, trái tim tôi muốn vỡ tan rồi. Không dám nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt Pleiku - Biển Hồ đầy... Xin được hát cho con tim. Giấc mơ đẹp nhất tôi đi tìm. Mơ đắm chìm vào đôi mắt ấy..." Chợt nghĩ: Ông nhạc sĩ này bị sao vậy, đôi mắt đẹp mà sao lại không dám nhìn vào...?! Tui liền chọc em " Tại ông nhạc sĩ này chưa thấy đôi mắt em đó, chớ không, ổng sửa lời bài hát rồi... Biết đâu sẽ là: Đôi mắt Vĩnh Long nhỉ?". Em liếc xéo rồi đưa tay nhéo tui một cái đau điếng, làm tui giật nẩy cả người lên, kêu oai oái, mọi người quay qua nhìn tụi tui, còn em e thẹn, hai má ửng hồng khẽ cúi mặt xuống. Mọi thứ diễn ra thiệt nhẹ nhàng và êm đềm...
Nhưng sự êm đềm giữa tui với em chỉ kéo dài độ một năm. Sau này vì một hiểu lầm nho nhỏ em nói lời chia tay, em không cho tui giải thích gì hết, vì tự ái nên tui cũng đồng ý, thế là chia tay. Dù rất nhớ nhưng vẫn phải quên, và chỉ có công việc mới làm tui quên được, tui lao vào làm với mong muốn quên em, quên đi " Đôi mắt Vĩnh Long ấy". Và tôi đã quên được em.
Khoảng ba, bốn năm sau, cũng vào một buổi trưa khi đang thiu thiu ngủ, điện thoại tui kêu, đầu dây bên kia giọng em vang lên. Vâng, đúng là giọng của em, làm sao tui lầm được, em hỏi tui:
- Anh có khoẻ không? Vẫn công việc đó à?
Vì quá bất ngờ nên tui chưa kịp trả lời, thì em hỏi tiếp với một giọng nhỏ xuống đầy vẻ ngập ngừng:
- Anh...anh... có ai chưa?
Nén cảm xúc lại, tui vội trả lời em:
- Anh vẫn vậy à! xong tui hỏi:
- Em vẫn làm chỗ cũ?
Em trả lời:
- Không, hiện em đang làm sổ sách cho 1 tiệm vàng ở quận 11
Rồi em hẹn hôm nào rảnh đi uống cafe với em. Em nói:
- Đây là số của em, anh hãy lưu vô, khi nào rảnh báo em.
Lần này em đã dùng điện thoại di động rồi, không phải ra điện thoại công cộng hay lấy điện thoại chỗ làm gọi cho tui nữa. Tui đồng ý. Bữa hôm đó tui mắc một cuộc hẹn với người bạn từ trước rồi nên đành hẹn em hôm khác vậy.
Ghé nhà người bạn bàn việc ( à, anh bạn đưa tui lên tổng đài kết bạn, mà nhờ đó tụi tui mới quen nhau đó). Người bạn đang ngồi bên máy tính cài mấy cái phần mềm ứng dụng vô điện thoại, vừa cài vừa giảng giải cho tui hiểu về các tiện ích của những phần mềm đó, rồi nói:
- Mày đưa điện thoại mày đây tao cài cho.
Tui thấy cũng hay nên đưa, không hiểu cài làm sao mà vi-rút từ máy tính lây qua điện thoại của tui, làm mất sạch tất cả dữ liệu: Danh bạ, tin nhắn, nhật ký cuộc gọi... Ối! và cả số điện thoại của em, mà mới trưa nay tui đã cẩn thận lưu vào nữa. Tức quá tui sạc cho anh bạn một trận. Có lẽ người bạn cũng biết lỗi nên chỉ im lặng và chịu trận, còn tui tức điên lên. Giờ biết làm sao đây? Hy vọng em sẽ gọi nữa. Và tui chờ, chờ hoài, chờ hoài không thấy em gọi lại. Tôi mất tin em từ đó.
Giờ bình tâm suy nghĩ lại, tui nghĩ âu cũng là định mệnh. Người bạn đưa tui lên tổng đài làm quen, giúp tui kết nối được với em cũng chính là người xoá danh bạ điện thoại của tui, sự trùng hợp chăng? Mọi chuyện đã trôi qua lâu rồi, ký ức về em cũng phai nhạt dần. Tiếc rằng khi ở bên em, tui không nhìn em thiệt kỹ, để bây giờ mỗi khi nhớ về em tui chỉ còn hình dung được đôi mắt và hàm răng trắng đều là rõ nét nhứt. Và có điều tới khi mất em rồi, tui mới ngộ được ra tại sao nhạc sĩ Nguyễn Cường lại: " Không dám nhìn vào đôi mắt ấy....", còn tui: Những đôi mắt to tròn và đen láy với hàng mi dài cong vút cứ ám ảnh tui mãi.... Không biết bây giờ ở nơi nào đấy, bên ai đó đôi mắt ấy còn to và đen nữa không, hàng mi kia còn dài và cong nữa không, hả em...???
....Và....em ơi...! Bây chừ em ở nơi mô?
( Anh Tiến )
Nguồn: Truyện Ngắn Hải Ngoại
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 19 tháng 1 năm 2021