Anh chạy xe nhanh hơn, cơn mưa dông sáng nay hứa hẹn sẽ rất to. Thành phố này bây giờ những cơn mưa đến không còn theo một quy luật cũ: vào buổi chiều hay buổi tối, càng không còn cái quy luật: mưa rồi chợt nắng, những cơn mưa dứt mau nữa. Mưa bây giờ luôn kèm theo sấm chớp, ào ào, giận dữ, thật to và dai dẳng. Một chỗ trú mưa chỉ riêng cho hai người, ít nhất phải trú được khoảng hai giờ để nước rút hết trên những con đường. Sau cơn mưa, tránh được việc ùn tắc xe cộ, đó là điều mà cả anh và nàng đều cần.

Cầu thang hơi tối, những bức tường sơn màu hồng quá đậm đầy những hình ảnh ngoằn ngoèo đủ màu loè loẹt. Nàng hơi chùn bước chân, nhưng chiếc cầu thang lên mãi. Anh đi nhanh hơn, bóng anh cao lớn trùm phía trước, những bước chân nàng đi theo, lúng túng, ngượng ngùng. Chứng huyết áp thấp làm nàng phải thở dốc mỗi khi lên cầu thang, càng lên cao, tim nàng càng đạp dữ dội, có cảm giác tức thở... Hành lang dẫn đến căn phòng nhỏ, nàng nhìn thấy trên tường hàng chữ: “Nghiêm cấm các tệ nạn mãi dâm”, tự nhiên nàng bật cười thành tiếng.

Căn phòng không đủ ánh sáng để một đứa trẻ học bài, chiếc TV trước mặt, cặp loa trên cao, bộ salon và cái remote... Cậu phục vụ điều khiển máy lạnh, anh cầm lấy remote điều khiển TV. Nàng ngồi xuống ghế salon, nhìn quanh và cảm thấy buồn cười, khi cánh cửa đóng lại vẫn còn một khung kính nhỏ để người bên ngoài lẫn bên trong đều nhìn thấy nhau. Tất cả đối với nàng đều xa lạ, đó không phải là thế giới của nàng, căn phòng ngột ngạt, bức bối, tù túng làm sao. Đơn giản là nàng chưa hề một lần đi hát karaoke, nàng cũng chẳng thích thú gì khi phải hát với những âm thanh ồn ào chát chúa, nó vẫn làm cho nàng bị mất ngủ hằng đêm bởi nhà hàng xóm. Thế giới của nàng là biển xanh, mây trắng, ở đó nàng có thể hát rất nhiều bài hát với một cây ghi ta, không phải mất tiền, không ai ghi giờ nàng bắt đầu hát... Điều đơn giản nàng theo anh vào đây vì nàng muốn nghe anh hát những bài hát của chính anh với phần đệm âm thanh điện tử.

Anh không phải là nhạc sĩ, điều đó đối với nàng không quan trọng. Anh có gần nửa thiên bài hát, điều đó nàng không quan tâm. Trong những bài hát của anh, không hề và không bao giờ có hình bóng nàng trong đó mới chính là điều nàng suy nghĩ: nàng và anh gặp nhau quá đỗi muộn màng, ở cái tuổi mà theo như anh nói, anh không còn một cảm xúc nào để có thể viết tiếp những bài hát, anh chỉ còn khả năng chữa lại những bài hát cũ mà thôi.

Nàng lắc đầu, khi anh đề nghị nàng hát. Nàng chưa bao giờ biết cầm đến cái remote, kể cả để điều khiển TV ở nhà. Anh lật tìm tên bài hát trong tập album, anh bấm số, hát một bài hát đang thịnh hành, anh có lý do để hát bài này. Nàng sẽ so sánh nó với những bài hát của anh, cũng có thể anh mắc cỡ khi phải “trình làng” ngay với nàng những bài hát đó.

Anh bắt đầu những bài hát của chính mình theo thứ tự thời gian viết, bài hát đầu tiên anh viết năm mười bốn tuổi. Bằng tuổi con trai nàng bây giờ, đứa con trai mà nàng vẫn phải nhắc nhở nó tắm rửa mỗi ngày, đêm nàng còn phải giăng mùng cho nó, pha ly sữa bồi dưỡng vào những đêm nó thức khuya học bài. Nàng bật cười thành tiếng khi nghe anh nói: “Tôi biết yêu năm mười bốn tuổi, một cô gái rất đẹp đã là nguồn cảm hứng...", rồi tự nhiên tim nàng như có ai bóp nhẹ.

Nàng nhìn kỹ khuôn mặt anh khi anh hát, ở đó là một khoảng trời tuổi thơ, gương mặt anh vô tư và hồn nhiên, có cả tuổi thơ của nàng “Tóc thắt bím dài, môi mùa xuân thắm tươi. Mắt biếc sáng ngời, nô đùa trong nắng mai. Là em tôi hôm xưa có những ngày mộng xinh ngút bay”. Nàng thấy một buổi chiều nắng vàng rực rỡ, bên hiên ngồi hong tóc, có cánh bướm tuổi thơ, trang giấy vở học trò ép đầy những chiếc lá khô. Nàng thấy những con chim sẻ bay lượn trên tháp chuông nhà thờ một ngày mùa thu. Nàng thấy thành phố của một tuổi thơ thật êm đềm, ở đó có những buổi chiều buồn, những buổi sáng chân sáo đến trường liếc ngang, liếc dọc tìm một ánh mắt thân quen. Có những buổi chiều thứ bảy, đi dọc hành lang trong khu nhà thờ cổ để nghe tiếng guốc gõ trên nền xi măng vang vọng. Có những buổi tối thức khuya học bài, rồi ôm cây ghi ta ra ngoài hiên ngồi hát... tự dưng nàng muốn khóc.

Một bài hát với giai điệu hơi vui, không nói được gì hết ngoài những lời yêu thương về một cô gái nào đó, một tình yêu mơ hồ, có thể có mà cũng có thể không. Bây giờ nàng lại nhìn chăm chăm vào màn hình TV, cô gái trong bài hát của anh có mái tóc vàng, nhưng trên màn ảnh là một cô gái mặc áo bà ba, tay chèo đò, tóc búi phía sau, rồi tiếp theo đó là hình ảnh một góc đường phố với xe cộ chen chúc... những hình ảnh không có một ý nghĩa gì hết.

Có khoảng thinh lặng khi chấm dứt một bài hát, anh lại giới thiệu với nàng những bài hát tiếp theo, những người con gái, những khoảng trời tươi đẹp và có cả những điều anh cho là bi kịch. Anh nói về bi kịch cuộc đời anh đã bắt đầu bằng một bài hát năm mười lăm tuổi, nó vận vào anh, và theo anh từ đó. Mười tám tuổi, ở lứa tuổi đẹp nhất đời người anh đã đối diện với sự sống và cái chết. Những năm sau đó từ chiến trường trở về, với anh là những ngày tháng không tìm được phương hướng. Những giai điệu ngang ngang, không vui, không buồn, lặng lờ trôi. Ở đó tuổi thơ là mùa thu, nắng vàng biến thành nắng quái, có chút mặt trời thật đỏ trong buổi chiều mùa đông, rồi một chút nắng gắt. Có tiếng đàn ghi ta khô khốc vang lên, như những nặng nề trong suy nghĩ tuổi thơ với một quả tim trĩu nặng. Nàng tưởng tượng nó sẽ được chấm dứt bằng tiếng “bựt” của một sợi dây đàn bị đứt, những giai điệu vụn gãy tự dưng làm nàng kho chịu.

Khi anh kể về một bi kịch cuộc đời mình, ba mươi tuổi anhcó cuộc chung sống không lối thoát với một người phụ nữ bị khiếm thị hơn anh hàng chục tuổi, lúc đó nàng muốn đặt bàn tay nàng lên bàn tay anh, nhưng nàng không dám. Bi kịch chỉ riêng cho mình anh với những giai điệu ngang ngang, nhưng nó sẽ là của chính nàng và cả anh nữa nếu nàng muốn chia sẻ với anh những giai điệu đó, cả anh và nàng không ai còn là người của riêng mình nữa.

Anh hát một bài hát viết về người vợ anh bây giờ, đó là một bài hát với những hình ảnh rất đẹp, hạnh phúc. Một công viên, có những đôi tình nhân tình tự trên ghế đá, những con bồ câu sà xuống kiếm thức ăn, có bờ cỏ mịn màng một màu xanh êm ái. Rồi anh nói, bởi quá nhiều mảng màu sắc rực rỡ nên nó thành nhạt nhẽo. Nàng lại thấy đó là những giai điệu êm đềm, nhưng hơi nhàn nhạt. Cũng giống như nàng, hạnh phúc quá tròn trịa luôn có những điều nhạt nhẽo làm người ta chán. Giống như những món ăn đầy đủ dinh dưỡng hằng ngày vẫn ăn đến mức ớn, đôi khi cảm thấy sợ. Nó giống như những đứa con của nàng, chúng rất thích những trái cóc, ổi, xoài, những gói bánh kẹo đủ màu lòe loẹt không hợp vệ sinh ngoài đường phố mà nàng vẫn thường cảnh giác chúng. Hạnh phúc luôn luôn đầy đủ những sắc màu, hạnh phúc không bao giờ là hình ảnh đen trắng. Những hình ảnh chỉ nhìn thấy được hai góc tối và sáng, như anh với nàng bây giờ, ra khỏi vùng ánh sáng sẽ chìm vào vùng tối. Chỉ cần nàng đặt bàn tay nàng lên tay anh, cả anh và nàng sẽ rơi vào vùng tối, vùng ánh sáng sẽ nhạt nhòa phía sau lưng.

Nghe những giai điệu anh viết, nàng rất mong chờ đến đoạn điệp khúc, để có được chút biến điệu, nhưng đến đoạn điệp khúc tất cả mọi sự vẫn như cũ. Nàng đề nghị anh sửa lại đoạn điệp khúc cho một bài hát bằng cách chuyển từ cung thứ sang cung trưởng, nó sẽ mang đến cảm giác nhẹ nhõm, tươi vui hơn. Nhưng nàng đã thật sự thất vọng khi nghe anh nói: “Nếu muốn có sự thay đổi, anh sẽ nâng giai điệu lên một cung”. Nàng thở dài. Anh luôn luôn là thế, vốn chỉ thích biến những sự việc từ đơn giản thành phức tạp. Đối với nàng, sẽ đơn giản đi rất nhiều nếu anh chuyển hoàn toàn cung bậc của đoạn điệp khúc, ở đó con người sẽ được thoát ra khỏi sự nặng nề. Nàng luôn cảm thấy thoát ra khỏi hiện tại để đi tìm một hạnh phúc nhỏ nhoi nào đó, khi nghe một bài hát chuyển sang cung trưởng ở đoạn điệp khúc. Có phải khi nàng ao ước anh ôm vai nàng để chia sẻ một bế tắc trong cuộc sống, thì anh chỉ nhìn nàng. Khi nàng muốn thoát ra, muốn thay đổi với sự khác biệt hoàn toàn, thì anh chỉ muốn thay đổi với sự tăng hay giảm?

Cho dù anh nghĩ thế nào, anh nói thế nào, nàng vẫn thích nghe và chờ đợi anh thay đổi đoạn điệp khúc bằng cách chuyển sang cung trưởng, nàng chờ đợi điều đó biết bao. Nhưng những điều nàng chờ đợi đã được anh kết thúc bằng câu hát: “Và tôi muốn hôn đôi môi thơm cuộc đời”. Tất cả đã rõ, bi kịch rồi sẽ có một lối thoát, không cần phải chuyển sang một cung bậc nào hết. Đối với anh, hạnh phúc là được sống, đang sống là lập lại cái đã có, vòng lẩn quẩn đó là hạnh phúc, anh nghĩ đơn giản hơn nàng nhiều lắm. Những giá trị của âm nhạc đều nói lên ý nghĩa của đời sống. Anh và nàng cảm nhận âm nhạc ở hai phía đời sống khác nhau. Có phải chăng vì thế mà cả anh và nàng sẽ không bao giờ gặp nhau, cho dủ hai người vẫn tồn tại trong suốt quãng đời phía trước. Một quãng đời sống có lẽ sẽ rất dài nhưng người ta chỉ tồn tại với nhau trong ý nghĩ, một sự cảm thông và chia sẻ cũng chỉ trong ý nghĩ. Như không hề và luôn luôn không bao giờ nàng dám đặt bàn tay nàng lên bàn tay anh.

Cuộc sống ví như khi đi một đôi giày, đẹp hay xấu để cho người ta nhìn vào, bình phẩm, khen chê, còn rộng hay chật chỉ có mình biết, nàng chợt thở dài khi nghĩ đến điều đó. Nàng yêu cầu anh hát lại một lần nữa bài hát về bi kịch cuộc đời anh, nàng nghĩ đến cuộc sống hiện tại của cả hai người. Những giai điệu đó mãi mãi là của anh, rộng hay chật chỉ mình anh biết, nàng không được phép can dự, không có quyền can dự...

Cơn mưa dông chấm dứt, có người đã ghi sổ giờ giấc anh và nàng bước vào trú mưa, giở giấc đó đã biến thành tờ hóa đơn tính tiền. Anh nói đùa một câu khi nhìn thấy trên tờ hóa đơn có ghi dòng chữ khuyến mãi, hai giờ hát sẽ có hai mươi phút hát không mất tiền. Nàng chợt phì cười, thời buổi bây giờ việc gì cũng có khuyến mãi, người ta khuyến mãi trong siêu thị, trong nhà hàng, đâu đâu cũng có thể gặp từ khuyến mãi... Anh nheo mắt với nàng: “Chỉ riêng việc anh và em quen nhau là không hề có khuyến mãi, một trường hợp ngoại lệ của cơ chế thị trưởng”.

Những con đường nước vừa kịp rút đi hết, thành phố sạch hơn sau cơn mưa, bầu trời trong trẻo trở lại. Anh đưa nàng đi ăn trưa, anh chở nàng lòng vòng qua những con phố mới mở. Anh nói dòng kênh Nhiêu Lộc nước đã được chảy thông, nhưng khi nhìn dòng nước vẫn còn màu đen và không hề thấy có một sự đối lưu nào, nàng chợt thở dài. Nàng muốn giải thích với anh rằng dòng kênh Nhiêu Lộc có độ dốc thấp, hoạt động theo chế độ bán nhật triều. Một ngày hai lần triều lên, hai lần triều xuống, nước chưa kịp thoát hết ra cửa sông đã bị dội ngược trở lại, dòng nước luôn bị lưu cữu, đây là khu vực nước chết. Nhưng nàng im lặng, tại sao nàng không có ý nghĩ như anh, cứ cho là nước đã được chảy, cứ cho là cuộc sống sẽ tốt đẹp như trong câu hát cuối cùng của anh. Nàng nhớ, anh đã tặng cho nàng một tập nhạc trong ngày sinh nhật của anh, tất cả những bài anh hát sáng nay đều nằm trong tập nhạc đó. Chỉ là một tập nhạc với một câu đề tặng, rồi người ta sẽ quên như đã từng quên rất nhiều điều xảy ra trong quá khứ. Nàng lắc đầu, bi kịch của anh sẽ không bao giờ là của nàng, không bao giờ nàng dám đặt bàn tay nàng lên tay anh... Và cuối cùng, họ đã chia tay như thế. ★

HẾT

Tạp chí Kiến thức Ngày nay
Đánh máy: hoi_ls
Nguồn: Diễn Đàn Vnthuquan.net
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 15 tháng 8 năm 2022