Âm Dương Sư
Chúa Sông Đen

yumemakura baku

dịch giả: nhất như

Một

Đó là một đêm tuyệt đẹp, ánh trăng như soi thấu tâm hồn khách ngoạn cảnh. Họ hàng nhà dế đua nhau ca hát dưới những đám cỏ trong vườn. Vầng trăng thượng huyền treo lơ lửng trên đỉnh núi Arashi Yama đang dần dần nghiêng mình về phía trời Tây. Từng áng mây bàng bạc lững lờ giăng ngang khuôn mặt Chị Hằng, trôi về đằng Đông khiến cho khách ngoạn cảnh như đang cảm nhận được rõ rệt tốc độ của vầng trăng đang trôi kia.

Trên bầu trời, vô số vì tinh tú đang lấp lánh.

Sương đêm đọng trên những lá cỏ trong vườn, lấp lánh điểm điểm trong màn đêm như từng vì sao đang ẩn mình tỏa sáng từ trong những giọt sương. Khu vườn chính là cả bầu trời đêm.

– Đêm đẹp quá nhỉ, Seimei!

Người vừa nói là Minamoto no Hiromasa no Ason, một võ sĩ trong triều.

Hiromasa khuôn mặt bộc trực, phảng phất một chút gì gọi là dịu dàng. Nhưng cũng không phải là nét dịu dàng, nhu mỳ của bọn nữ nhân mà nét dịu dàng của nhân vật này cũng chính là nét vũ cốt của một kẻ võ biền. Cách ăn nói cũng hết sức giản dị, nó không phải là những lời có cánh hoa mỹ của bọn quý tộc trong triều bốn chỉ ưa sự phong nhã mà chỉ là lời nói bộc trực đi thẳng từ tấm lòng bộc trực.

– Hừm.

Người được gợi chuyện là Abe no Seimei, lúc này đang mải ngước nhìn chị Hằng, tỏ vẻ như đang chăm chú nghe lời Hiromasa mà cũng tỏ vẻ chẳng quan tâm gì.

Abe no Seimei, một Âm Dương Sư trong triều. Con người này luôn mang bên mình một bầu không khí khiến kẻ khác phải lấy làm lạ.

Seimei làn da trắng, sống mũi cao, mắt đen màu trà. Seimei mình mặc trang phục Kariginu trắng, xộc xệch, đang ngồi dựa cột ở một góc nhà, tay đặt lên đùi, tay phải nắm lấy một bát rượu vừa uống cạn. Trước mặt Seimei là Hiromasa đang ngồi bán già. Một bình rượu đã vơi đi phân nửa và một cái đĩa đặt giữa hai người. Trên đĩa là mấy lát cá nướng muối, bên cạnh một đĩa đèn dầu đang cháy bập bùng.

Hiromasa đến thăm dinh thự Seimei ở đại lộ Tsuchi Mikado vào chiều hôm ấy.

– Quan bác có nhà không, Seimei?

Như mọi lần, Hiromasa không mang theo kẻ hầu, đến trước cánh cổng mở toang, cất tiếng gọi rồi lần vào trong. Trên tay còn xách một gàu nước nhỏ, trong có mấy con cá hương bơi lội tung tăng. Chính là con cá xuất hiện trên đĩa nhắm rượu đêm nay do tự tay Hiromasa mang đến. Tuy đường đường là một võ sĩ trong cung nhưng Hiromasa chẳng ngại gì việc đi một mình mà không mang theo người hầu, tự tay lại xách cá đến cho Seimei. Hiromasa là người như thế. Và khác với mọi lần, tự thân Seimei ra đón Hiromasa.

– Quan bác có thật là Seimei không đấy?

Hiromasa nói với người bằng hữu vừa ra cổng đón mình.

– Là thật đấy!

Seimei đáp. Nhưng Hiromasa lòng còn nghi hoặc, liếc mắt nhìn bạn. Những lần trước đến thăm, Hiromasa đều được bon tinh linh, lúc thì chuột đồng đón vào.

– Cá hương trông ngon quá.

Seimei nói, mắt dòm vào gàu nước trong tay Hiromasa. Sáu con cá hương bụng màu lưỡi dao cùn đang tung tăng trong gàu nước thỉnh thoảng lại ánh lên lấp lánh. Chính là mấy lát cá nướng trên đĩa lúc này. Hiromasa và Seimei mỗi người chia nhau ba con.

Ánh mắt Hiromasa chợt dừng lại trên đĩa cá.

– Lạ thật đấy, Seimei!

Hiromasa đưa một ngụm rượu vào cổ rồi nói.

– Lạ về chuyện gì?

Seimei đáp.

– Chính là dinh thự của quan bác!

– Dinh thự của ta có gì là lạ?

– Vì chẳng thấy có bóng người.

– Tại sao chuyện đó là lạ?

– Tuy chẳng thấy bóng người nhưng cá lại được nướng.

Hiromasa nói.

Mối nghi hoặc trong lòng Hiromasa cũng là có lý do. Khi vừa đến thăm thì Hiromasa đã được Seimei ra đón, dẫn vào dưới mái hiên này.

– Nào, để ta cho người làm cá.

Seimei nói rồi tay mang gàu nước lủng lẳng biến mất vào nhà trong. Một chặp sau trở lại thì chỉ thấy mang một bình rượu và cái khay đựng hai bát rượu.

– Cá đâu rồi?

Hiromasa hỏi.

– Đang nướng.

Seimei lẳng lặng trả lời, nhấm nháp từng ngụm rượu.

– Được rồi đấy.

Seimei nói rồi đứng dậy, lại mất hút vào trong nhà. Đến khi trở lại thì trên tay đã thấy mang đĩa cá hương vừa nướng tới. Vì vậy mà Hiromasa trong lòng nghi hoặc, không hiểu Seimei đã biến đi đâu trong khu dinh thự rộng lớn này. Mà không riêng gì việc nướng cá, trong nhà này hình như cũng không thấy bóng dáng của ai khác ngoài Seimei. Nhưng kỳ thực là mỗi lần đến thăm, Hiromasa đều thấy thấp thoáng bóng người, mà nhân số cũng luôn thay đổi. Có lúc thấy nhiều người thì cũng có lúc chỉ thấy vỏn vẹn một người hay chẳng thấy một ai. Không thể nào tin rằng Seimei đang sống một mình trong dinh thự này được, nhưng cũng không hiểu rằng có tất cả bao nhiêu người? Có thể chủ nhân chỉ sử dụng Shikigami khi cần thiết nhưng biết đâu đấy lại chẳng có hai, ba con người bằng xương bằng thịt đang sống thì sao? Vì thế mà Hiromasa không hiểu. Có hỏi thì Seimei cũng chỉ cười mà không đáp.

Thế rồi Hiromasa mượn cớ về đĩa cá mà hỏi Seimei lần nữa về khi nhà.

– Cá không phải do người nướng, mà là do lửa nướng đấy!

Seimei đáp.

– Sao?

– Thì chẳng phải là kẻ nhóm lửa không phải là người cũng tốt hay sao?

– Quan bác sai khiến Shikigami à? Nói cho ta hay đi, Seimei!

– Ta nói chẳng phải người cũng tốt thì cũng có nghĩa là nếu là người thì cũng tốt.

– Thế thì chọn cái nào?

– Cái nào cũng được!

– Ta không hiểu.

Hiromasa nói.

Ánh mắt Seimei đang nhìn trời bỗng chuyển hướng sang Hiromasa. Trên đôi môi đỏ như tô son kia nở một nụ cười tủm tỉm.

– Thế thì chúng ta cùng bàn về chú thuật nhé.

Seimei nói.

– Lại chuyện bùa chú nữa sao, Seimei?

– Đúng vậy!

– Ta lại thấy nhức đầu quá!

Seimei đưa mắt nhìn bạn, tủm tỉm cười. Trước đây đã có lần Hiromasa được Seimei cho hay tên gọi chính là chú thuật ngắn nhất trên đời, hay hòn đá ngoài kia cũng đang bị chú ràng buộc đấy. Nhưng mỗi lần nghe thì lại càng không hiểu gì. Trong lúc nghe Seimei giảng giải thì Hiromasa tưởng chừng như đã liểu giải vấn đề, nhưng khi câu chuyện vừa kết thúc, nghe Seimei hỏi "quan bác thấy sao?" thì lại đâm ra không hiểu gì.

– Dĩ nhiên việc sử dụng Shikigami là dựa vào chú thuật và việc sử dụng con người cũng là dựa vào nó đấy!

–...

– Về cơ bản thì việc trói buộc bằng chú thuật hay trói buộc bằng tiền bạc là giống nhau. Và cũng như tên gọi, bản chất của chú thuật nằm ở phía kẻ bị nó trói buộc.

– Ừm

– Nhưng cũng cùng một loại chú là tiền bạc thì có kẻ bị trói buộc mà cũng có kẻ không. Cũng có trường hợp kẻ không bị tiền bạc trói buộc nhưng lại bị việc luyến ái trói buộc dễ dàng.

– Ừ..ừm

Hiromasa khoanh tay, khuôn mặt lộ vẻ hiểu biết mà cũng chẳng hiểu gì. Sức lực đang sùng sục trong thân thể.

– Này, Seimei, quan bac làm ơn quay lại câu chuyện lúc nãy đi.

– Quay lại?

– Ừm, lúc nãy ta có nói là tuy trong nhà chẳng thấy bóng dáng một ai nhưng cá lại được nướng. Ta thấy chuyện đó thật lạ.

– Ừm.

– Vì vậy mà ta hỏi rằng có phải quan bác đã lệnh cho bọn Shikigami nướng cá hay không?

– Thì đằng nào chả được?

– Ta không hiểu.

– Cho dù là con người hay Shikigami cũng thế, ta sai khiến chú thuật nướng đấy.

– Quan bác định nói cái gì, ta chẳng hiểu.

Hiromasa nói một cách bộc trực.

– Vì vậy mà chuyện người nướng hay Shikigami nướng thì cũng như nhau mà thôi.

– Giống nhau cái gì

– Này Hiromasa, tại sao ta lệnh cho bọn người hầu nướng cá chẳng phải là chuyện lạ?

– À, ừ thì...

– Vì vậy mà ta lệnh cho bọn Shikigami nướng cá cũng chẳng phải là chuyện lạ!

– Ừm

– Thật ra chuyện lạ không phải là việc đó. Mà nếu như không sai khiến ra lệnh, không dùng chú thuật mà cá vẫn được nướng thì đó mới là chuyện lạ.

– Ừ, ừm

Hiromasa vẫn khoanh tay trước ngực, ậm ừ trong cổ họng.

– Không không, ta không bị lừa đâu Seimei!

– Ta có lừa gì quan bác đâu?!

– Có đấy, quan bác định chơi khăm ta. Điều mà ta muốn biết là kẻ nhóm lửa nướng cá là con người hay Shikigami? Hãy nói đi, ta chỉ muốn biết vậy thôi.

Hiromasa nói một cách thành thật.

– Ta chỉ cần trả lời là được chứ gì?

– Đúng rồi!

– Là Shikigami đấy.

Seimei đáp vô tư lự.

– Là Shikigami sao?

– Quan bác đã hiểu chưa?

– Ừ, hiểu rồi nhưng mà...

Vẻ mặt Hiromasa dường như vẫn còn chỗ nào đó chưa thỏa mãn.

– Sao thế?

– Không hiểu sao ta thấy chưa thỏa mãn.

Hiromasa tự tay rót rượu vào chén rồi nhắp một hơi.

– Chưa thỏa mãn nên thấy khó chịu sao?

– Ừm

Đáp rồi Hiromasa đặt bát rượu không xuống sàn.

– Quan bác đúng là kẻ bộc trực.

Seimei nói, ánh mắt chuyển ra vườn, tay phải còn nắm một miếng cá nướng mà gặm từng nhát một.

Khu vườn mênh mông, cỏ hoang ngập lối như chưa từng có bàn tay người động vào. Toàn cảnh khu vườn giống như một bức tường trắng lợp ngói xanh chạy quanh, bao bọc lấy một mảnh vườn hoang nào đó thôi.

Những loại cỏ tạp thường thấy trên núi hoang như Dokudami, Tsuyukusa (1) như mọc kín cả một góc vườn.

Dưới một gốc cây Keyaki (2) lớn là một chùm tú cầu đang nở hoa xanh thẩm; một dây Fuji đang bám trên mình một gốc Kusunoki (3) to. Ở một góc vườn là một quần thể Hitori shizuka (4) đang rụng hoa bên cạnh đám cỏ Susuki (5) đang vươn mình trong bóng tối. Với Hiromasa thì chỉ thấy được bóng tối trong khu vườn rộng lớn ấy nhưng với cặp mắt của Seimei thì còn phân biệt được rạch ròi từng loại cỏ trong vườn nữa. Nhưng một gã bộc trực như Hiromasa cũng bị ánh trăng màu bạc và từng giọt sương chứa đựng cả bầu trời sao trên lá cỏ cuốn hút. Hiromasa lòng cảm thấy khoan khoái với từng tiếng xào xạc trong bóng tối mỗi khi cơn gió nhẹ thoảng qua đám cỏ.

Đó là đêm mùng ba tháng bảy Âm Lịch. Theo lịch hiện đại thì khoảng tháng tám, đương mùa hạ. Thời tiết này ban ngày có đứng dưới bóng râm cũng đổ mồ hôi, nhưng ban đêm ngồi tựa lưng nơi hiên nhà lợp ván lộng gió thế này thì lòng lại khoan khoái dễ chịu vô cùng. Từng giọt sương đọng trên cỏ cây như làm bầu không khí trong vườn mát rười rượi. Trong lúc ẩm, khách còn đang trò chuyện thì sương đêm càng lúc càng nặng hơn, kết hạt trĩu cả những ngọn lá cỏ. Một đêm trong suốt như pha lê. Dường như từng ngôi sao trên trời đều lần lượt sa xuống thăm đám cỏ trong khu vườn này.

Seimei thuận tay ném khúc xương cá đã ăn xong ra vườn. Sột xoạt, có tiếng động vang lên trong đám cỏ, âm thanh lá cỏ đu đưa trong bóng tối vọng lại từ xa. Rồi trong phút chốc, từ trong đám cỏ có hai luồng sáng xanh biếc lấp lánh ngước nhìn Hiromasa. Ánh mắt thù lấp lánh, nhấp nháy. Con vật nhỏ ngoặm lấy khúc xương cá Seimei ném vào rồi chạy mất hút trong đám cỏ.

– Ta trả lễ cho nó vì đã nướng cá giúp.

Seimei nói với Hiromasa đang nhìn mình chằm chằm, như muốn hỏi điều gì đó.

– Ừ.

Hiromasa gật đầu, vẻ bộc trực.

Rồi cả hai im lặng một lúc lâu. Gió thổi vào vườn, cỏ cây lay động, những ánh sao đêm điểm điểm cũng rung rinh theo trong bóng tối. Rồi từ trong những vì tinh tú trên mặt đất kia nổi lên những đốm sáng vàng pha sắc xanh khe khẽ đung đưa, chập chờn. Những đốm sáng kia lúc mạnh lúc yếu như đang hít thở cả màn đêm, lượn vòng vài lần rồi mất hẳn.

– Đom đóm đấy!

– Đom đóm đấy!

Cả hai người đều buông lời thì thầm cùng lúc rồi lại tiếp tục chìm vào im lặng. Rồi bầy đom đóm lại lóe sáng lên lần nữa.

– Chuẩn bị rồi nhỉ, Hiromasa.

Seimei bất ngờ buông lời thì thào, ánh mắt vẫn đang dán chặt ngoài vườn.

– Chuẩn bị việc gì?

– Chẳng phải là quan bác đến đây có chuyện cần nhờ ta sao?

– Quan bác biết rồi sao, Hiromasa?

Seimei vừa nói thì Hiromasa đã gật đầu, gãi tai.

– Ừ.

– Vì ta là kẻ bộc trực nhỉ?

Hiromasa đã tự lên tiếng trước khi Seimei kịp nói.

– Thế chuyện là thế nào?

Seimei nói, lưng vẫn còn đương dựa vào cột nhà, mắt nhìn Hiromasa. Ngọn lửa trong đĩa dầu bập bùng cháy, ánh lên cả một bên má Seimei.

– Thế này này, Seimei...

Hiromasa nói, người nhoài ra phía trước.

– Cá hương nướng được đấy chứ?

– Ừ, cá được đấy.

– Thực ra là cá này...

– Cá này làm sao?

– Là có người cho ta.

– Ồ!

– Chính là lão Kamono Tadasuke nuôi chim cốc mang đến cho ta.

– Chính là lão Tadasuke ngàn tay sao?

– Đúng rồi, chính là lão ấy.

– Lão sống ở gần chùa Pháp Thành phải không?

– Quan bác biết rõ nhỉ? Gần sông Kamogawa có căn nhà, lão sống ở đó với lũ chim cốc.

– Thế thì sao?

– Rồi có chuyện kỳ quái xảy ra.

Hiromasa nói, giọng nhỏ đi bất thường.

– Chuyện kỳ quái?

– Ừ!

Hiromasa gật đầu, thu khuôn mặt đã nhoài ra phía trước lúc nãy.

– Lão Tadasuke đó là một người bà con họ hàng xa với mẫu thân ta.

– Hà, hẳn là lão cũng thuộc dòng giống võ sĩ?

– Không, không, thực ra là không. Người mang máu võ sĩ lại là cháu của lão ấy...

– Hà..

– Tức là con gái của một người mang dòng máu bên họ mẹ ta, là cháu của lão Tadasuke ấy.

– Ừm.

– Người đó là một gã háo sắc, một dạo có đi lại với con gái của lão Tadasuke đó, kết quả là sinh ra một đứa con gái tên gọi là Ayako, cháu lão ấy.

– Hóa ra là thế!

– Cả con gái lão ấy và gã háo sắc kia đều vì bệnh mà mất mấy năm trước, để lại đứa con gái nhỏ. May mắn là nó không việc gì, đến nay thì vừa tròn mười chín.

– Rồi thế nào nữa?

– Thực ra là chuyện kỳ quái xảy ra với đứa cháu gái Ayako của lão.

– Chuyện kỳ quái thế nào?

– Hình như nó bị cái gì đó hớp hồn, ta cũng chẳng rõ nữa.

– Hà hà...

Seimei mỉm cười nhìn Hiromasa, vẻ mặt thỏa mãn.

– Thế rồi đêm qua lão Tadasuke đến chỗ ta mà khóc lóc kể lể. Nghe một chặp thì ta thấy hình như đây là chuyện của quan bác, vì thế nên mới mang cá đến đây.

– Hãy nói rõ xem!

Thế rồi Hiromasa bắt đầu kể lại câu chuyện, nhát gừng, nhát gừng.

Một

Tiến >>


Nguồn: NhatBan.net - www.wattpad.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 19 tháng 7 năm 2022