NĂM tôi mười bẩy thì chị Hiền lấy chồng. Chị Hiền lấy anh Thân, một giáo sư tư thục. Anh Thân người Bắc, hơi già so với tuổi chị Hiền, nhưng được cái dáng điệu nhanh nhẹn, trẻ trung.
Dĩ nhiên tôi cũng ở chung với anh chị, vì chúng tôi không còn bố mẹ. Anh Thân cũng là người mồ côi sớm giống như chị em chúng tôi. Anh di cư vào đây một mình, có một ít chú bác nhưng cũng ít liên lạc. Cuộc sống chung của chúng tôi vì thế cũng dễ chịu.
Hai chị em tôi vốn sống đùm bọc nhau từ nhỏ. Tôi không nhìn thấy mặt thầy mẹ tôi bao giờ nhưng theo chị Hiền thì tôi giống mẹ tôi lắm ; còn chị thì giống thầy tôi. Tôi cũng nghĩ như vậy vì hai chị em tôi đều không giống nhau cả về khuôn mặt cũng như tâm tính. Tuy nhiên không phải vì thế mà chúng tôi ít thương yêu nhau. Tôi thương và hết sức nghe lời chị Hiền. Mặc dầu tôi đã mười bẩy tuổi, nhưng đối với chị, tôi còn như một con bé lên mười, lên mười hay lên chín cũng vậy.
Chị Hiền có một tính dễ làm tôi khó chịu là không hay nói. Mỗi khi tôi có lỗi, chị chỉ lạnh lùng với tôi và cử chỉ lạnh nhạt đó làm tôi đau đớn còn hơn những vết roi quất. Nhưng từ năm tôi mười bẩy và chị lập gia đình với anh Thân rồi thì chị dịu dàng với tôi hơn.
Anh Thân cũng rất vui tính. Có lẽ anh cũng rất thương mến tôi nhưng ít khi có dịp biểu lộ tình thương ấy vì tôi đã lớn… Ngày trước, khoảng hai năm trước đó, khi quen và yêu chị Hiền, anh vẫn thường dẫn tôi đi ăn kem, đi xi nê, hoặc tới thăm các bạn bè của anh, nhưng bây giờ thì không. Nhiều lúc, tôi cũng thấy là tôi đã mất luôn chị Hiền, vì chị là một người vợ tốt, thích chiều chuộng chồng và để hết tâm trí vào gia đình.
Ngôi nhà chúng tôi ở có hai phòng ở dưới và một căn gác nhỏ phía sau. Kiểu nhà thông thường ở Sàigòn, nhưng sang được một căn ở khu sạch sẽ, yên tĩnh như khu chúng tôi ở không phải là dễ. Tôi chiếm căn gác phía sau và sống một mình hầu như riêng biệt trên đó. Sự riêng biệt cũng nhiều khi làm tôi tủi thân, nhất là khi chị Hiền mang thai.
Khi nghe tin chị có thai, tôi thấy tình thương còn lại ở chị Hiền dành cho tôi như mất thêm đi một nửa. Có điều đặc biệt là từ đó anh Thân thường hay vắng nhà hơn trước. Nhưng chị Hiền không buồn. Chị nói với tôi là anh ấy cần phải làm việc nhiều hơn vì sắp làm cha. Gia đình, trong những ngày chị Hiền mang thai, có phần vui vẻ hơn. Anh Thân, chị Hiền đều có vẻ rạng rỡ và tôi chắc anh chị đều vui vẻ thật tình.
Anh Thân có nhiều bạn lắm. Thường thường chủ nhật họ hay kéo lại nhà ăn uống, hội họp, bởi chị Hiền làm thức ăn khéo léo nên các buổi hội họp rất vui. Với lại tính anh Thân vốn cởi mở, yêu thích bè bạn. Nhưng tôi thì không thích những ồn ào đó. Trong khi dưới nhà ăn uống vui vẻ, tôi rúc đầu trên căn gác đọc tiểu thuyết. Tôi cũng rất thích viết văn và ưa trở thành văn sĩ. Tôi tập viết đủ loại nhưng tôi không thành công về mặt này. Cuối cùng tôi xoay ra tập vẽ và muốn trở thành một họa sĩ. Thật bất ngờ, tôi có vẻ thành công hết sức về mặt này.
Anh Thân cũng như chị Hiền đều không đề ý tới những việc tôi làm. Lần đầu tiên trông thấy một bức tranh bột màu trên căn gác của tôi, anh ngạc nhiên, hỏi:
- Hạnh vác bức tranh này ở đâu về vậy?
Tôi nói dối:
- Một cô bạn gái cho em đấy.
- Một cô bạn?
Anh Thân ngạc nhiên hỏi:
- Cô ấy là họa sĩ à?
Tôi ngượng ngập nói:
- Dạ, nó cũng vẽ cho vui vậy thôi anh.
Nhưng anh Thân không để ý đến điều đó. Anh ngắm lại bức tranh thêm một lần nữa rồi bảo:
- Em có cô bạn thật tuyệt. Để anh phải nhờ em giới thiệu cô bạn này cho Bằng mới được. Hắn là họa sĩ suốt ngày chỉ biết sơn với cọ. Phải làm mối hắn cho cô bạn của em mới được.
Tôi đỏ mặt, anh Thân không chú ý. Nhưng từ đó cái tên Bằng bỗng ám ảnh tôi… Tôi thầm để ý xem trong đám bạn tới chơi có ai có thể là Bằng không, nhưng tôi không đoán nổi.
Các bạn anh Thân hầu hết đều là nhà giáo, nhưng tôi biết ngoài cái vẻ đạo mạo, bên trong họ là những cơn bão ngầm. Có lần, một buổi sáng chủ nhật, chị Hiền với anh Thân đi xi nê, chị ở đi chợ, chỉ có mình tôi ở nhà, đang ngồi nằm cắt móng tay và nghe một đĩa nhạc ngoại quốc thì có tiếng gõ cửa. Người đến thăm anh Thân là Toản. Tôi nói không có ai. Hắn vào nhà, đứng trân trân nhìn tôi, một lát mới chịu ngồi xuống ghế. Bất đắc dĩ tôi phải rót nước mời hắn và trong khi tôi vào phòng trong pha nước, hắn liền lò dò đi theo.
Pha chưa xong chén nước thì hơi thở nóng của hắn đã phà vào gáy tôi. Tôi nghe tiếng hắn gọi đằng sau: « Hạnh! » Rồi hắn nói những gì mà tôi không nghe hết. Tình thế bất ngờ này đã làm tôi vừa bàng hoàng vừa run sợ. Hình như chính sự run sợ của tôi lúc ấy đã khuyến khích hắn. Hắn nhào đại. Ôm ghì lấy tôi và trong lúc tôi còn ngơ ngác chưa kịp đối phó, hắn đã đẩy tôi vào phòng anh chị Thân. Lúc đó tôi mới chợt tỉnh. Tôi càng cố vùng vẫy hắn càng siết chặt lấy tôi hơn. Hơi thở hắn phà vào mặt tôi, vào tai vào tóc tôi nóng bỏng, còn nồng nặc mùi rượu. Hai bàn tay mạnh mẽ của hắn ghì siết trên ngực tôi thô bạo.
Vùng vẫy thêm được mấy bước thì cả Toản lẫn tôi cùng ngã xuống giường. Chăn nệm trắng làm tôi rợn cả người. Cuối cùng, tôi cố góp sức còn lại vào hai bàn tay cào mạnh lên mặt hắn. Móng tay của tôi vốn thuộc loại cứng, lại vừa cắt. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn vùng dậy, kịp lúc tôi nhoài người nắm được con dao nhỏ để trên mặt bàn ngủ. Tôi có cảm tưởng lúc đó nếu hắn còn nhào lại, tôi dám đâm hắn chết lắm và tôi sẽ trở thành sát nhân. Nhưng không, hắn đứng co người, nhìn tôi giây lát rồi lủi thủi bỏ đi. Trên mặt hắn, vết móng tay tôi còn hằn rõ rớm máu. Chắc lúc đó tôi hung dữ và xấu xí lắm.
Hắn đi rồi mà con dao vẫn còn dính chặt vào tay tôi và mắt tôi vẫn còn không chớp lại được. Mãi một lát sau, khi nghe tiếng xe vespa của hắn vù ra khỏi ngõ, tôi mới tỉnh lại thêm một lần nữa, ném dao, rồi vật xuống nằm khóc một mình quên cả gài cửa. Da thịt tôi còn tê rần sợ hãi…
Tôi ngượng, không dám kể lại chuyện đáng tiếc này với ai, nhưng cuối cùng câu chuyện cũng đến tai anh Thân. Thằng khốn nạn. Anh Thân kêu lên và lồng đi tìm Toản. Toản đã bị anh Thân cho một quả đấm trẹo quai hàm. Tôi lo lắng việc sẽ xẩy ra to, tai hại, nhưng rồi cũng êm ru, sự giao thiệp giữa Toản và anh chị tôi cắt đứt.
Anh Thân áy náy mãi về chuyện kể trên nhưng anh không dám tỏ ra cho tôi biết. Thật không ngờ, anh thấy Toản là đứa con có hiếu. Hắn chỉ có hai mẹ con. Vậy mà ai dè… Anh Thân bảo chị Hiền vậy và từ đó anh có vẻ dè dặt hơn trước.
Cũng vì chuyện Toản làm ẩu với tôi mà chị Hiền chú ý đến tôi hơn và bấy giờ mới coi tôi là lớn. Chị bắt đầu may cho tôi loạt áo dài mới. Lần này, chính chị dẫn tôi tới tiệm may, bắt thợ đo cho tôi cái eo sát hơn, vạt áo dài hơn. Chị cũng mua cho tôi những tấm áo lót giống như thứ của chị và thay những đôi guốc gỗ, những đôi dép nhật cho tôi bằng những đôi giầy kiểu mới. Tôi cám ơn chị hết sức, nhưng tôi không thể nói ra điều đó với chị. Tôi tự hứa, nếu có dịp tôi sẽ làm chị vui lòng hơn.
Chương 1
Tiến >>
Đánh máy : Đỗ Trung Thực Kiểm tra chính tả : Phạm Vân Anh, Nguyễn Ngọc Thanh, Nguyễn Thị Huyền Biên tập ebook : Thư Võ
Nguồn: TVE-4U
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 30 tháng 9 năm 2022