ĐOÀN VĂN NGHIÊU

VỀ ĐI EM


Em buồn chi mà để khuyết tuần trăng
Trăng có cớ ngàn năm, trăng non làm dáng
Em giận chi nước trôi hoài, trôi mãi
Chẳng yêu thương nên không nhớ chân cầu.


Giọt lệ rơi ố ách lá trầu
Lòng buồn héo trái cau mùa nhớ
Thời gian vàng trong từng nhịp thở
Tuyết đóng băng chốn sâu thẳm đợi chờ.


Ra bến nhìn trăng! trăng non cứ hững hờ
Nhịp cầu cũ giữa đôi bờ nước chảy
Nghe câu thơ như vẫn còn đâu đấy
Mà người đi đã được mấy năm đầy.


Hỏi trăng non! Khuyết bao tháng bao ngày
Hỏi con nước khi nào quay trở lại?
Cho bến bồi được mát dòng, trong mãi
Trầu - cau tươi têm cánh phượng trang đài.


Khung trời thơ hết mây gió u hoài
Lệ - châu ngọc rớt xuống miền hạnh phúc
Trải câu thơ che đậy đời trần tục
Ta tắm trăng, ngụp sông nước quê nhà.


Về đi em! Trời đất đã giao hoà
Đừng giận nữa khi nước về biển cả
Trăng lại sáng dát vàng đêm hạ
Ta hết sầu không còn cảnh chia xa.


Nốt nhạc tình khơi dậy khúc thi ca.

26.05.07

Được bạn: HB 31.05.2007 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "VỀ ĐI EM"