MINH TUẤN

MẸ LÀ TIÊN LÀ PHẬT


Bao nhiêu cay đắng trong tâm
Mỗi Vu lan đến lại lần lệ rơi
Nhớ xưa còn mẹ trên đời
Cho con bao những thảnh thơi bạc vàng.
Không mẹ ,sống với lầm than
Lo chen cơm áo ,lo nhàn tấm thân
Lúc nắng hạn .khi mưa dầm
Càng thương cái thưở ân cần mẹ ơi .
Vu lan hương khói ngập trời
Mẹ về mà ngắm hoa nơi vườn nhà
Dẫu cho mưa bảy nắng ba
Con chăm các cháu… Như là mẹ xưa.
Sầu thương nhớ mẹ bốn mùa
Cũng không trở lại ngày xưa cuộc đời
Trăm năm trước khóc đầy vơi
Trăm năm sau lại khóc trời tang thương.
Vu Lan kết hiếu dặm trường
Vọng tình cây cỏ ,bóng vương mẹ hiền…
Những người còn mẹ vẹn nguyên
Hãy coi Phật sống ,phúc tiền nở ra …
MINH TUẤN

Được bạn: vdn 7.8.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "MẸ LÀ TIÊN LÀ PHẬT"