Thương Giang

Đêm





Anh có thấy ,giống như mắc ngải bùa,
Ngày không gặp cứ nhặt thưa nỗi nhớ.
Rồi bồn chồn dõi mắt qua khung cửa
Cố nén lòng giấu tiếng thở dài buông…

Đêm vàng võ leo lét ánh đèn đường,
Hàng cây khuất trong màn sương mờ ảo.
Những con phố dù thường nhật huyên náo
Giờ ngủ vùi với dung mạo buồn so.

Chỉ còn anh vẫn thao thức ngóng chờ ,
Giấu hương đêm vào câu thơ viết vội
Gửi người xa cả mầu đêm sẫm tối
Trong đôi mắt buồn vời vợi nhớ mong…

 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 8 tháng 4 năm 2012

Bình luận về Bài thơ "Đêm"