Đông Thanh Trúc

ĐÔI MẮT NGẮM TRỜI MÂY



Ngắm trời mây qua đôi mắt này
Mây đen như tỉnh, trắng như say
Khói chiều ai thổi buồn vơ vẩn
Ta đếm xuân tàn trên ngón tay.

Ngắm trời mây qua đôi mắt ai
Vui chi phiêu lãng tháng năm dài
Tóc xanh đổi lấy sầu ly biệt
Thương khối tình con đem trả vay.

Bạn lại lên đường, ta vẫn đây
Vẫn vui trăng gió, núi sông đầy
Vẫn ôm thơ rượu vào cơn ngủ
Và vẫn bây giờ tay trắng tay...

Thôi thế bạn đi đường vạn dặm
Quê hương gửi tạm dưới chân giày
Khi nào phú quý, khi nào đủ
Nhớ hẹn quay về hai đứa say.

Ta cũng từng đi, cũng biết buồn
Cũng mưa viễn xứ, nắng tha phương
Cũng mang chí cả đời ngang dọc
Khinh rẻ bạc tiền như rác rơm.

Ta cũng từng đi, cũng biết rồi
Năm tháng ơ hờ năm tháng ơi
Sao chẳng chờ nhau vui chút nữa
Năm tháng vô tình năm tháng trôi. 

Người đến, người đi, người mất rồi
Biệt ly, ly biệt, lắm chia phôi
Bỗng nhớ quê nghèo lam lũ quá
Tuổi thơ cây lá phủ bên đồi.

Một sớm ta về, ta về thôi
Bỏ hết công danh ở xứ người
Nhà ta phố núi, mây ngang cổng
Hoa lá xưa giờ, tươi cứ tươi.

Bạn ạ, bây giờ ta ở đây
Người đời lắm kẻ bảo ta say
Sao mãi mơ màng trong cuộc sống
Sách vở, thơ đàn vô ích thay!

Tiễn bạn bây giờ tay nắm tay
Chuyện cũ tuôn về trong phút giây
Ngày mai đôi hướng đời đôi ngã
Khi nao gặp nữa những Tao- Mày?

Ngắm trời mây qua đôi mắt này
Đôi khi sương khói mắt như cay
Một kẻ lên đường đi viễn xứ
Kẻ ngồi chân núi ngắm mây bay.

TĐT, tiễn bạn chiều xuân

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 14 tháng 8 năm 2017

Bình luận về Bài thơ "ĐÔI MẮT NGẮM TRỜI MÂY"