Đông Thanh Trúc

Khoảng Trống



Có một khoảng trời tôi đã mất
Là tuổi thơ xanh ngát bên đồi
Trưa nắng nhuộm tóc vàng như rạ
Cùng bạn bè dăm đứa rong chơi

Có một khoảng trời tôi đã mất
Là vầng trăng trong vắt trên đầu
Đêm tháng hạ hoa ngàn cỏ nội
Nghe dế đàn khúc khích bên nhau

Có một khoảng trời tôi đã mất
Là cơn mưa tươi mát tâm hồn
Sân bóng nhỏ quần đùi, chân đất
Những miệng cười lem luốc bùn trơn

Có một khoảng trời tôi đã mất
Những hồ, ao, suối, đập quanh vùng
Cùng trốn học mò trai bắt ốc
Biết bao lần chết hụt vẫy vung

Có một khoảng trời tôi đã mất
Là bắn bi, ăn cắp, thả diều
Nào chạc ná, thuốc mồi, súng póc,…
Những trò vui xiết mấy thân yêu

Có một quãng đời tôi đã mất
Nằm bên kia tuổi tác mất rồi
Ừ! Năm tháng! Ai mà chả khác
Có ai nào ngủ miết trong nôi

Có một khoảng trời tôi đã mất
Dẫu trời kia chẳng khuyết bao giờ
Tôi đi mỏi những chiều vô định
Tìm cho mình khoảng trống Tuổi Thơ

Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 10 năm 2020

Bình luận về Bài thơ "Khoảng Trống"