Phan Hiệp

TẤM THẢM YÊU THƯƠNG

Mây giăng phủ kín bầu trời
Riêng ta trải thảm một thời dấu yêu
Ngồi lên ôm lại dáng kiều
Thảm bay lạc lỏng một chiều gió mưa
Thảm tình bọc lỏng hồn thưa
Gió mây im lặng như chưa thẩn thờ
Bay sao chẳng thấy bến bờ
Gió mây trôi lướt hiện mờ ái ân
Thảm ơi xin hãy sát gần
Cho tay ta với ân cần trái yêu
Cắn vào thêm đẹp sáng chiều
Hạnh nhân giữ lại thảm yêu cất giùm
Vườn yêu cây trái um tùm
Sao ta chẳng thấy hạt xum trái vầy
Hay là bởi đất dại ngây
Khô cằn bổ dưỡng cho cây ơ hờ
Người đi ta mắt lệ mờ
Ta ngồi dệt thảm cùng thơ tỏ tình
Tỏ hoài chẳng cạn lòng mình
Vẻ lên thân thảm bóng hình dấu yêu
Yêu cho tím cả buổi chiều
Gió về ngược hướng cho diều thở than
Thảm đưa ta đến bạt ngàn
Bên hồ than thở lọc vàng dấu yêu
Nhưng sao bạc rớt quá nhiều
Bạc thêm trắng phận con diều đứt giây
Bây giờ thảm vướng trên cây
Rã tơ rượi mộng sứt dây gút tình
Người ơi Thảm hết sức mình
Sợ không chở nổi xác tình đong đưa
Đưa người về lại sớm trưa
Trả về nơi chốn tình xưa mặn nồng
Thảm ơi ta thật xót lòng
Xác mi ở lại nắng hồng đốt thiêu
Thôi thì vào mỗi buổi chiều
Hồn ta mặc niệm dáng yêu tuyệt vời

200106 Ngày dệt và trải Thảm

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "TẤM THẢM YÊU THƯƠNG"