Khải Nguyên

HOA MUỐNG BIỂN

Thiếu phụ ngóng chồng
Nỗi đau hóa đá - vọng phu.
Em ngóng đợi anh
Nỗi buồn hóa thành hoa muống biển.
Bông hoa trắng xinh xinh
Nhụy hoa buồn tim tím
Rưng rức mắt người
Rưng rức trái tim đau...
Sao em không hóa thành hòn đá ngóng trông nhau
Bền vững, thủy chung, trầm mặc trông ra phía biển
Em lại hóa thành loài hoa rau muống
Cứ mãi bồng bềnh... làm khổ suốt đời nhau
Dưới cái nắng ban trưa - lá héo, hoa úa màu
Cứ dại khờ, oằn mình, vật vã dưới chân ai - trên cát
Anh hiểu được em - nỗi buồn kia tan nát
Người ấy không về... mê mải cuối trời xa...
Suốt một đời, sao em chẳng nhận ra
Hóa kiếp thân em - nỗi buồn xưa còn đó
Lữ khách ơi, đừng một lần giẫm lên loài hoa nhỏ!
Để cô muống chân tình tan nát... cõi lòng đau!
- Khải Nguyên -

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "HOA MUỐNG BIỂN"