Đoàn Văn Nghiêu

ĐÊM TRẮNG


Em ở phương trời nào
Đêm vắng lặng chơi vơi
Bão nổi ngoài khơi
Lòng tôi lửa đỏ.


Câu thơ tình còn đó
Ai đọc giờ em ơi
Mong vầng trăng lên khơi
Sáng một trời trống vắng.


Gọi trăng - trăng lẳng lặng
Gọi người - người phương xa
Chỉ còn thơ với ta
Chung nỗi buồn hiu quạnh.


Cơn gió nào đỏng đảnh
Xô trăng nghiêng cuối trời
Khoảng cao xa vời vợi
Thầm gọi người, người ơi!


Gió mây đến cuối trời
Gửi mấy lời nhắn nhủ
Một đêm trắng - không ngủ
Cùng thơ ngồi nhớ em.


11.07.06

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "ĐÊM TRẮNG"