- Q.1 Chương 1: Lập công lớn.
- Q.1 Chương 2: Quan thân.
- Q.1 Chương 3: Mỹ nhân như ngọc.
- Q.1 Chương 4: Quân chế.
- Q.1 Chương 5: Huyện Thạch Đại.
- Q.1 Chương 6: Nhà.
- Q.1 Chương 7: Hộ quân Huyện úy.
- Q.1 Chương 8: Tiêu phủ.
- Q.1 Chương 9: Gia đinh Trần Bình.
- Q.1 Chương 10: Muội muội Tiểu Nghiên.
- Q.1 Chương 11: Hội nghị gia đình.
- Q.1 Chương 12: Ninh Nhi.
- Q.1 Chương 13: Đêm ngọt ngào ngắn ngủi.
- Q.1 Chương 14: Chuyện nhà.
- Q.1 Chương 15: Chức quan.
- Q.1 Chương 16: Oai uy chức quan.
- Q.1 Chương 17: Luận quốc sách.
- Q.1 Chương 18: Đông Thanh.
- Q.1 Chương 19: Lòng thương xót.
- Q.1 Chương 20: Tính kiêu phỉ.
- Q.1 Chương 21: Cường quyền.
- Q.1 Chương 22: Oan ức.
- Q.1 Chương 23: Trò chuyện trong đêm.
- Q.1 Chương 24: Mua hiệu thuốc.
- Q.1 Chương 25: Một khúc kiêu phong.
- Q.1 Chương 26: Cầm tâm động.
- Q.1 Chương 27: Người giỏi mưu thì dùng mưu.
- Q.1 Chương 28: Đắc quân.
- Q.1 Chương 29: Gia tộc.
- Q.1 Chương 30: Góp lời.
- Q.1 Chương 31: Huấn luyện binh lính.
- Q.1 Chương 32: Ý tứ của mẫu thân.
- Q.1 Chương 33: Cầu hôn.
- Q.1 Chương 34: Khảo nghiệm.
- Q.1 Chương 35: Nghi thức trừ tà.
- Q.1 Chương 36: Tiểu Vân bảo vệ chủ.
- Q.1 Chương 37: Đoàn tụ sum vầy.
- Q.1 Chương 38: Vi song nhi.
- Q.1 Chương 39: Huynh đệ tâm sự.
- Q.1 Chương 40: Phố tây đại.
- Q.1 Chương 41: Vừa đấm vừa xoa.
- Q.1 Chương 42: Nguy cơ của chức quan.
- Q.1 Chương 43: Giết hổ.
- Q.1 Chương 44: Buôn thuốc.
- Q.1 Chương 45: Đồ nguy cơ.
- Q.1 Chương 46: Tâm tính.
- Q.1 Chương 47: Cung tốt.
- Q.1 Chương 48: Hậu trường.
- Q.1 Chương 49: Quân chế tuần tra.
- Q.1 Chương 50: Đánh phỉ.
- Q.1 Chương 51: Phía sau màn.
- Q.1 Chương 52: Diệt phỉ.
- Q.1 Chương 53: Truy phỉ.
- Q.1 Chương 54: Nhập thế.
- Q.1 Chương 55: Lời nói.
- Q.1 Chương 56: Rút tướng.
- Q.1 Chương 57: Tâm sự.
- Q.1 Chương 58: Trạch ngữ.
- Q.1 Chương 59: Diễm nữ Lục Nga.
- Q.1 Chương 60: Xem giai nhân.
- Q.1 Chương 61: Đào hoa.
- Q.1 Chương 62: Diễn trò.
- Q.1 Chương 63: Tuyệt hảo.
- Q.1 Chương 64: Trái tim quan kiêu.
- Q.1 Chương 65: Minh và ám.
- Q.1 Chương 66: Đêm tình.
- Q.1 Chương 67: Cự thân.
- Q.1 Chương 68: Cửa ải khó khăn.
- Q.1 Chương 69: Sát uy (Giết một mạng lập uy).
- Q.1 Chương 70: Tỷ muội đồng minh.
- Q.1 Chương 71: Đậu đỏ.
- Q.1 Chương 72: Hiền thê.
- Q.1 Chương 73: Quan trên.
- Q.1 Chương 74: Giành thể diện.
- Q.1 Chương 75: Trò đùa nhân duyên.
- Q.1 Chương 76: Cưới.
- Q.1 Chương 77: Biến cố.
- Q.1 Chương 78: Động phòng.
- Q.1 Chương 79: Nỗi hận của Tương Nhi.
- Q.1 Chương 80: Cầu nối.
- Q.1 Chương 81: Hóa giải.
- Q.1 Chương 82: Đối xử tử tế.
- Q.1 Chương 83: Xuất hành.
- Q.1 Chương 84: Bạn đồng hành.
- Q.1 Chương 85: Tỷ tỷ.
- Q.1 Chương 86: Hiện thực.
- Q.1 Chương 87: Gian dâm.
- Q.1 Chương 88: Thỏ khôn có ba hang.
- Q.1 Chương 89: Dị nhân.
- Q.1 Chương 90: Chu phủ.
- Q.1 Chương 91: Bày tỏ cõi lòng.
- Q.1 Chương 92: Đáp ứng lời mời.
- Q.1 Chương 93: Nguy hiểm.
- Q.1 Chương 94: Sau màn.
- Q.1 Chương 95: Áp tải.
- Q.1 Chương 96: Tâm ngạo.
- Q.1 Chương 97: Quan và phỉ.
- Q.1 Chương 98: Xem tình thế.
- Q.1 Chương 99: Trốn về.
- Q.1 Chương 100: Dục vọng.
- Q.1 Chương 101: Kẻ địch không ngờ tới.
- Q.1 Chương 102: Oán hận.
- Q.1 Chương 103: Hướng tình.
- Q.1 Chương 104: Bí mật Bảo Châu.
- Q.1 Chương 105: Nhận thức tốt.
- Q.1 Chương 106: Hợp tu.
- Q.1 Chương 107: Ngày vui.
- Q.1 Chương 108: Biến cố.
- Q.1 Chương 109: Điều cầu xin bất ngờ.
- Q.1 Chương 110: Mưu kế của nữ nhân.
- Q.1 Chương 111: Tâm sự chuyện cũ.
- Q.1 Chương 112: Truyền công.
- Q.1 Chương 113: Nửa đêm sao lại có người đến?.
- Q.1 Chương 114: Vũ ưng sao lại ở trong rừng chim.
- Q.1 Chương 115: Thả chim cho bay đi.
- Q.1 Chương 116: Dị năng sinh cơ.
- Q.1 Chương 117: Bắt hung thủ.
- Q.1 Chương 118: Rước lấy oán giận.
- Q.1 Chương 119: Vi hạo.
- Q.1 Chương 120: Sát kiếp.
- Q.1 Chương 121: Tử kiếp.
- Q.1 Chương 122: Điểm thiếu hụt của Tiên Thiên công.
- Q.1 Chương 123: Chấp nhận lời mời.
- Q.1 Chương 124: Lão hổ.
- Q.1 Chương 125: Chỉ điểm giang sơn.
- Q.2 Chương 1: Giang ninh.
- Q.2 Chương 2: Thị lang phủ.
- Q.2 Chương 3: Lòng tốt.
- Q.2 Chương 4: Lòng tin.
- Q.2 Chương 5: Khổng tước lâu.
- Q.2 Chương 6: Ngọc trúc.
- Q.2 Chương 7: Tình nghĩa.
- Q.2 Chương 8: Gặp nhau.
- Q.2 Chương 9: Tươi đẹp.
- Q.2 Chương 10: Ngô lão gia.
- Q.2 Chương 11: Nhận ủy thác.
- Q.2 Chương 12: Mua được.
- Q.2 Chương 13: Chủ nhà.
- Q.2 Chương 14: Cầu võ.
- Q.2 Chương 15: Tổng tiêu đầu.
- Q.2 Chương 16: Là nhà sao?.
- Q.2 Chương 17: Võ uy.
- Q.2 Chương 18: Bái tế.
- Q.2 Chương 19: Sư tỷ.
- Q.2 Chương 20: Tâm sự.
- Q.2 Chương 21: Thuyết hoàng.
- Q.2 Chương 22: Kinh doanh.
- Q.2 Chương 23: Cầu mối quan hệ.
- Q.2 Chương 24: Lữ soái phủ quân.
- Q.2 Chương 25: Kiến giải.
- Q.2 Chương 26: Cuộc trò chuyện trong đêm.
- Q.2 Chương 27: Tìm người.
- Q.2 Chương 28: Lâm tiểu điệp.
- Q.2 Chương 29: Thí võ.
- Q.2 Chương 30: Phân công.
- Q.2 Chương 31: Gặp giai nhân.
- Q.2 Chương 32: Nhân sinh.
- Q.2 Chương 33: Hôi ưng.
- Q.2 Chương 34: Tiếng đàn khiến người xót thương.
- Q.2 Chương 35: Duyên phận.
- Q.2 Chương 36: Quan tâm.
- Q.2 Chương 37: Điệp vũ.
- Q.2 Chương 38: Thương lượng.
- Q.2 Chương 39: Hỏi ý kiến.
- Q.2 Chương 40: Đón mỹ nhân về.
- Q.2 Chương 41: Quan gia.
- Q.2 Chương 42: Kinh sợ.
- Q.2 Chương 43: Bướm đêm.
- Q.2 Chương 44: Hoàng đế Đường quốc.
- Q.2 Chương 45: Gặp mặt vua trần tình.
- Q.2 Chương 46: Quý Ngũ thúc.
- Q.2 Chương 47: Phỉ khí.
- Q.2 Chương 48: Vấn điệp.
- Q.2 Chương 49: Quan niệm.
- Q.2 Chương 50: Truyền công.
- Q.2 Chương 51: Tự biết mình.
- Q.2 Chương 52: Chuyện ngoài ý muốn.
- Q.2 Chương 53: Quân cờ ẩn.
- Q.2 Chương 54: Phát ngôn.
- Q.2 Chương 55: Mưu sự tại nhân.
- Q.2 Chương 56: Tương phùng.
- Q.2 Chương 57: Bàn bạc làm ăn.
- Q.2 Chương 58: Trân trọng nhân duyên.
- Q.2 Chương 59: Họa một cái bánh.
- Q.2 Chương 60: Gặp gỡ ở đình.
- Q.2 Chương 61: Thâm độc.
- Q.2 Chương 62: Lệnh tới.
- Q.2 Chương 63: Nam đại doanh.
- Q.2 Chương 64: Rình trộm.
- Q.2 Chương 65: Thanh phù.
- Q.2 Chương 66: Hoảng sợ.
- Q.2 Chương 67: Mượn da hổ.
- Q.2 Chương 68: Ân và uy.
- Q.2 Chương 69: Lâm tổng tiêu đầu.
- Q.2 Chương 70: Tần hạo.
- Q.2 Chương 71: Nói chuyện trong xe (một).
- Q.2 Chương 72: Nói chuyện trong xe (hai).
- Q.2 Chương 73: Nói chuyện trong xe (ba).
- Q.2 Chương 74: Cuộc gặp gỡ bất ngờ.
- Q.2 Chương 75: Thiên ngưu đao.
- Q.2 Chương 76: Thiên ngưu vệ.
- Q.2 Chương 77: Công dụng của Thiên Ngưu.
- Q.2 Chương 78: Tụ họp.
- Q.2 Chương 79: Trương thị.
- Q.2 Chương 80: Mạnh thạch.
- Q.2 Chương 81: Đối ngữ.
- Q.2 Chương 82: Dẫn kiến.
- Q.2 Chương 83: Trương hồng ba.
- Q.2 Chương 84: Cú vọ.
- Q.2 Chương 85: Mưu xa.
- Q.2 Chương 86: Lên thuyền hải tặc.
- Q.2 Chương 87: Thu hoạch.
- Q.2 Chương 88: Thưởng thức.
- Q.2 Chương 89: Chim Phượng về tổ.
- Q.2 Chương 90: Mật đàm.
- Q.2 Chương 91: Cấm kỵ.
- Q.2 Chương 92: Tấu đối.
- Q.2 Chương 93: Quân tâm.
- Q.2 Chương 94: Vùi lấp trong khó khăn.
- Q.2 Chương 95: Nhân sinh quan.
- Q.2 Chương 96: Kinh tâm.
- Q.2 Chương 97: Khởi hành.
- Q.2 Chương 98: Ám sát.
- Q.2 Chương 99: Mượn người truyền lời.
- Q.2 Chương 100: Ninh Quốc quân.
- Q.2 Chương 101: Lý xuyên.
- Q.2 Chương 102: Về nhà.
- Q.2 Chương 103: Lũng tâm.
- Q.2 Chương 104: Tri kỷ.
- Q.2 Chương 105: Quyền mưu.
- Q.2 Chương 106: Trí giả.
- Q.2 Chương 107: Trấn an.
- Q.2 Chương 108: Về nhà.
- Q.2 Chương 109: Nhà.
- Q.2 Chương 110: Trưởng sử Trì Châu.
- Q.2 Chương 111: Thứ sử trì châu.
- Q.2 Chương 112: Cáo già.
- Q.2 Chương 113: Cầu thăng chức.
- Q.2 Chương 114: Đi thanh dương.
- Q.2 Chương 115: Dương gia.
- Q.2 Chương 116: Thành ý của Dương gia.
- Q.2 Chương 117: Lời của mẫu tử.
- Q.2 Chương 118: Trở về Thạch Đại.
- Q.2 Chương 119: Dịu dàng.
- Q.2 Chương 120: Đêm đẹp.
- Q.2 Chương 121: Đông hà.
- Q.2 Chương 122: Quý nhân.
- Q.2 Chương 123: Cơ hội.
- Q.2 Chương 124: Tống phủ.
- Q.2 Chương 125: Lập tín.
- Q.2 Chương 126: Tiến cử.
- Q.2 Chương 127: Tình nghĩa.
- Q.2 Chương 128: Con bướm của huyện Thạch Đại tỉnh rồi.
- Q.2 Chương 129: Diễn võ.
- Q.2 Chương 130: Đường ai nấy đi.
- Q.3 Chương 1: Bất ngờ.
- Q.3 Chương 2: Vô tâm cắm liễu.
- Q.3 Chương 3: Tứ hôn.
- Q.3 Chương 4: Nước nghèo.
- Q.3 Chương 5: Sách lược.
- Q.3 Chương 6: Bắt giam Thái tử.
- Q.3 Chương 7: Gặp mặt.
- Q.3 Chương 8: Không biết bộ mặt thật “Lư Sơn”.
- Q.3 Chương 9: Hành thích.
- Q.3 Chương 10: Yết kiến.
- Q.3 Chương 11: Phân công.
- Q.3 Chương 12: Cuộc gặp bất ngờ.
- Q.3 Chương 13: Phong ngô thành.
- Q.3 Chương 14: Vụ án hành thích.
- Q.3 Chương 15: Quân giận, chủ giết.
- Q.3 Chương 16: Chuyện nội phủ.
- Q.3 Chương 17: Hoàng cung.
- Q.3 Chương 18: Cuộc gặp trước điện.
- Q.3 Chương 19: Thấy mặt vua.
- Q.3 Chương 20: Huynh đệ tụ hợp.
- Q.3 Chương 21: Quân vương kiêng kỵ chưa chắc là họa.
- Q.3 Chương 22: Kết nối.
- Q.3 Chương 23: Sứ mệnh của Tiểu Phức.
- Q.3 Chương 24: Ước hẹn.
- Q.3 Chương 25: Bí mật gặp mặt.
- Q.3 Chương 26: Thuộc tướng.
- Q.3 Chương 27: Thẳng tiến.
- Q.3 Chương 28: Tiêu hao nuôi quân.
- Q.3 Chương 29: Mưu cầu thế lực bên ngoài.
- Q.3 Chương 30: Một người làm quan, cả họ được nhờ.
- Q.3 Chương 31: Từ sư đà.
- Q.3 Chương 32: Ám hiệu chữ “Dược.
- Q.3 Chương 33: Tiến lên trước? Lùi về sau?.
- Q.3 Chương 34: Cố nhân không ngờ đến.
- Q.3 Chương 35: Thái Tử triệu kiến.
- Q.3 Chương 36: Lời nói của quân thần.
- Q.3 Chương 37: Tương ngu hầu.
- Q.3 Chương 38: Lĩnh quân.
- Q.3 Chương 39: Huấn luyện.
- Q.3 Chương 40: Ủng hộ.
- Q.3 Chương 41: Hiểu biết mù mờ.
- Q.3 Chương 42: Vinh xương.
- Q.3 Chương 43: Văn hoa.
- Q.3 Chương 44: Thích gì?.
- Q.3 Chương 45: Hỏi nguyện vọng ban đầu.
- Q.3 Chương 46: Xuất chinh.
- Q.3 Chương 47: Trung phủ sứ.
- Q.3 Chương 48: Lục đô úy.
- Q.3 Chương 49: Quyền hành.
- Q.3 Chương 50: Tráng quân.
- Q.3 Chương 51: Chủ động.
- Q.3 Chương 52: Thượng thư và lời nói ác độc.
- Q.3 Chương 53: Ván bài.
- Q.3 Chương 54: Chuẩn bị chiến đấu.
- Q.3 Chương 55: Sát uy.
- Q.3 Chương 56: Trận chiến của huyện Cú Dung (1).
- Q.3 Chương 57: Trận chiến huyện Cú Dung (2).
- Q.3 Chương 58: Trận chiến ở huyện Cú Dung (phần 3).
- Q.3 Chương 59: Dâng thư cho triều đình.
- Q.3 Chương 60: Muốn.
- Q.3 Chương 61: Bí mật trong cung.
- Q.3 Chương 62: Anh vương.
- Q.3 Chương 63: Quân biến.
- Q.3 Chương 64: Muốn đi.
- Q.3 Chương 65: Cướp giết.
- Q.3 Chương 66: Thưởng công hóa khế.
- Q.3 Chương 67: Suy đoán.
- Q.3 Chương 68: Cắt đuôi.
- Q.3 Chương 69: Quyền giam.
- Q.3 Chương 70: Bái kiến kinh tâm.
- Q.3 Chương 71: Giật dây.
- Q.3 Chương 72: Đẩy sóng.
- Q.3 Chương 73: Đại chiến Thường Châu (I).
- Q.3 Chương 74: Đại chiến Thường Châu (II).
- Q.3 Chương 75: Đại chiến Thường Châu (III).
- Q.3 Chương 76: Đại chiến Thường Châu (IV).
- Q.3 Chương 77: Đại chiến Thường Châu (V).
- Q.3 Chương 78: Đại chiến Thường Châu (VI).
- Q.3 Chương 79: Đại chiến Thường Châu (VII).
- Q.3 Chương 80: Đại chiến Thường Châu (VIII).
- Q.3 Chương 81: Đại chiến Thường Châu (IX).
- Q.3 Chương 82: Đại chiến Thường Châu (X).
- Q.3 Chương 83: Kết thúc.
- Q.3 Chương 84: Ưu lo của lão thần.
- Q.3 Chương 85: Biến động.
- Q.3 Chương 86: Họa cạn lương thực.
- Q.3 Chương 87: Khí phách.
- Q.3 Chương 88: Gặp ban đêm.
- Q.3 Chương 89: Nói là làm.
- Q.3 Chương 90: Lựa chọn.
- Q.3 Chương 91: Chiêu binh.
- Q.3 Chương 92: Trốn về.
- Q.3 Chương 93: Cầu tài.
- Q.3 Chương 94: Được Thường muốn Tô.
- Q.3 Chương 95: Tập kích bất ngờ Tô Châu (1).
- Q.3 Chương 96: Tập kích bất ngờ Tô Châu (2).
- Q.3 Chương 97: Tập kích bất ngờ Tô Châu (3).
- Q.3 Chương 98: Tập kích bất ngờ Tô Châu (4).
- Q.3 Chương 99: Tập kích bất ngờ Tô Châu (5).
- Q.3 Chương 100: Tập kích bất ngờ Tô Châu (6).
- Q.3 Chương 101: Tập kích bất ngờ Tô Châu (7).
- Q.3 Chương 102: Uy hiếp.
- Q.3 Chương 103: Dụ dỗ.
- Q.3 Chương 104: Thế gia.
- Q.3 Chương 105: Được phong hầu.
- Q.3 Chương 106: Thể chế ở Tô Thường.
- Q.3 Chương 107: Lôi kéo.
- Q.3 Chương 108: Hứa hẹn.
- Q.3 Chương 109: Hứa hẹn (tiếp).
- Q.3 Chương 110: Về nhà.
- Q.3 Chương 111: Gian nan khổ cực.
- Q.3 Chương 112: Độc chiếm thiên hạ.
- Q.3 Chương 113: Thái thường tự.
- Q.3 Chương 114: Lý giải.
- Q.3 Chương 115: Chiến tranh lương thực ngầm.
- Q.3 Chương 116: Truy phong.
- Q.3 Chương 117: Giao dịch quỷ dị.
- Q.3 Chương 118: Tham vọng quyền lực.
- Q.3 Chương 119: Giáo phường.
- Q.4 Chương 1: Quay về Tô Châu.
- Q.4 Chương 2: Quy Đức quân phủ.
- Q.4 Chương 3: Quy Đức quân.
- Q.4 Chương 4: Trị quân.
- Q.4 Chương 5: Thái Thương quân.
- Q.4 Chương 6: Chiến lược.
- Q.4 Chương 7: Kế hoạch.
- Q.4 Chương 8: Lẻn vào.
- Q.4 Chương 9: Đâm.
- Q.4 Chương 10: Ban đêm đoạt lấy Tây Sơn.
- Q.4 Chương 11: Mời soái.
- Q.4 Chương 12: Bắt rùa trong hũ.
- Q.4 Chương 13: Thắng lợi.
- Q.4 Chương 14: Hồi hương.
- Q.4 Chương 15: Hưng vân.
- Q.4 Chương 16: Cuộc chiến lương thực.
- Q.4 Chương 17: Sợ ngoài ép trong.
- Q.4 Chương 18: Lại đến Tiêu phủ.
- Q.4 Chương 19: Tiêu thị.
- Q.4 Chương 20: Đoàn viên.
- Q.4 Chương 21: Vừa lòng đẹp ý.
- Q.4 Chương 22: Gặp mặt.
- Q.4 Chương 23: Thuộc quốc.
- Q.4 Chương 24: Vọng sơn.
- Q.4 Chương 25: Sách lược.
- Q.4 Chương 26: Định ra sách lược.
- Q.4 Chương 27: Tình nghĩa quân nhân.
- Q.4 Chương 28: Thuyết phục.
- Q.4 Chương 29: Huyện lâm xuyên.
- Q.4 Chương 30: Trên nước.
- Q.4 Chương 31: Phát lương thực.
- Q.4 Chương 32: Bắt cá.
- Q.4 Chương 33: Sở bá.
- Q.4 Chương 34: Chu đại soái.
- Q.4 Chương 35: Khống chế thành.
- Q.4 Chương 36: Dẫn dụ.
- Q.4 Chương 37: Phá vòng vây.
- Q.4 Chương 38: Xưng vương.
- Q.4 Chương 39: Lục thị.
- Q.4 Chương 40: Hủy quân.
- Q.4 Chương 41: Quốc sứ.
- Q.4 Chương 42: Tình thế.
- Q.4 Chương 43: Đục khoét nền tảng.
- Q.4 Chương 44: Mất bò mới lo làm chuồng.
- Q.4 Chương 45: Hòa thân.
- Q.4 Chương 46: Chuẩn bị về.
- Q.4 Chương 47: Nói chuyện trong doanh.
- Q.4 Chương 48: Lại bày trận tập kích.
- Q.4 Chương 49: Tính kế.
- Q.4 Chương 50: Về nước.
- Q.4 Chương 51: Quân nghị.
- Q.4 Chương 52: Mưu phạt.
- Q.4 Chương 53: Ý đồ thực sự.
- Q.4 Chương 54: Tri kỷ.
- Q.4 Chương 55: Người đẹp lưng ong.
- Q.4 Chương 56: Nạp gián.
- Q.4 Chương 57: Tấn công.
- Q.4 Chương 58: Ý nghĩa trận chiến.
- Q.4 Chương 59: Dám chiến.
- Q.4 Chương 60: Chiến sự.
- Q.4 Chương 61: Khuyên ở lại.
- Q.4 Chương 62: Cán châu.
- Q.4 Chương 63: Đồn điền.
- Q.4 Chương 64: Đi tuần.
- Q.4 Chương 65: Đối với kẻ phản bội.
- Q.4 Chương 66: Bổ nhiệm.
- Q.4 Chương 67: Đảo lưu cầu.
- Q.4 Chương 68: Đảo lưu cầu (2).
- Q.4 Chương 69: Hải Châu Vân phủ.
- Q.4 Chương 70: Thủy quân Bành Hồ.
- Q.4 Chương 71: Đề phòng hậu hoạn.
- Q.4 Chương 72: Đột biến ở Phúc Châu.
- Q.4 Chương 73: Vương quyền.
- Q.4 Chương 74: Thủy quân Mân quốc.
- Q.4 Chương 75: Lấy thân mạo hiểm.
- Q.4 Chương 76: Bình hải.
- Q.4 Chương 77: Có được quân đội.
- Q.4 Chương 78: Tín ngưỡng.
- Q.4 Chương 79: Tin thần.
- Q.4 Chương 80: Quay về Nhiêu Châu.
- Q.4 Chương 81: Lập kế hoạch.
- Q.4 Chương 82: Phủ nam xương.
- Q.4 Chương 83: Lâm nhân triệu.
- Q.4 Chương 84: Mục đích.
- Q.4 Chương 85: Mục đích chân chính.
- Q.4 Chương 86: Vinh thị.
- Q.4 Chương 87: Chu lệnh vân.
- Q.4 Chương 88: Sát uy.
- Q.4 Chương 89: Khiêu khích.
- Q.4 Chương 90: Giải thích trước.
- Q.4 Chương 91: Chiến lược nhìn xa trông rộng.
- Q.4 Chương 92: Tính kế.
- Q.4 Chương 93: Đổi trắng thay đen.
- Q.4 Chương 94: Binh biến Thường Châu.
- Q.4 Chương 95: Xuất động.
- Q.4 Chương 96: Rút quân.
- Q.4 Chương 97: Quy thuận.
- Q.4 Chương 98: Vượt sông trước.
- Q.4 Chương 99: Đoạt hạ khẩu.
- Q.4 Chương 100: Giết soái.
- Q.4 Chương 101: Dọa đầu hàng.
- Q.4 Chương 102: Theo kinh châu.
- Q.4 Chương 103: Chinh chiến.
- Q.4 Chương 104: Thuận lợi?.
- Q.4 Chương 105: Kỳ thủ.
- Q.4 Chương 106: Quyền chủ động.
- Q.4 Chương 107: Phản loạn.
- Q.4 Chương 108: Về nhà.
- Q.4 Chương 109: Nói chuyện.
- Q.4 Chương 110: Giữ vững cơ nghiệp.
- Q.4 Chương 111: Gặp được quan.
- Q.4 Chương 112: Ẩn đế.
- Q.4 Chương 113: Nói gạt.
- Q.4 Chương 114: Trở lại Giang Ninh.
- Q.4 Chương 115: Hồi phủ.
- Q.4 Chương 116: Mẫu tử nói chuyện.
- Q.4 Chương 117: Cáo trạng.
- Q.4 Chương 118: Xưa và nay khác biệt.
- Q.4 Chương 119: Trách nhiệm.
- Q.4 Chương 120: Ức hiếp.
- Q.4 Chương 121: Đình nghị.
- Q.4 Chương 122: Tiền qua đường.
- Q.4 Chương 123: Một bức thư.
- Q.4 Chương 124: Quân sư Dương Côn.
- Q.4 Chương 125: Thổ lộ tình cảm.
- Q.4 Chương 126: Uỷ nhiệm.
- Q.4 Chương 127: Diệt việt.
- Q.4 Chương 128: Lời mời bất ngờ.
- Q.4 Chương 129: Đối phó.
- Q.4 Chương 130: Công tâm.
- Q.4 Chương 131: Tấn quốc chi trị.
- Q.4 Chương 132: Cướp giết.
- Q.4 Chương 133: Triệu quát?.
- Q.4 Chương 134: Chiếm hấp châu.
- Q.4 Chương 135: Lời của Trần Bình.
- Q.4 Chương 136: Huynh đệ.
- Q.4 Chương 137: Tai họa ngầm.
- Q.4 Chương 138: Ngư thị.
- Q.4 Chương 139: Ba Lăng quân.
- Q.4 Chương 140: Nhạn Thê phủ.
- Q.4 Chương 141: Thiện đãi.
- Q.4 Chương 142: Mưu hại.
- Q.4 Chương 143: Phục binh.
- Q.4 Chương 144: Khoan dung.
- Q.4 Chương 145: Huynh muội.
- Q.4 Chương 146: Con gái.
- Q.4 Chương 147: Chuyện xưa.
- Q.4 Chương 148: Bái tế.
- Q.4 Chương 149: Lục thị tô châu.
- Q.4 Chương 150: Luận nhân.
- Q.4 Chương 151: Lời quân thần.
- Q.4 Chương 152: Ngư tú hoa.
- Q.4 Chương 153: Cầu nối.
- Q.4 Chương 154: Giang Âm Trương gia.
- Q.4 Chương 155: Lựa chọn của Trương gia.
- Q.4 Chương 156: Trên hồ.
- Q.4 Chương 157: Cần.
- Q.4 Chương 158: Ý nghĩa của việc phân phong.
- Q.4 Chương 159: Tuần phủ.
- Q.4 Chương 160: Trị sở.
- Q.4 Chương 161: Luận bàn quốc sách.
- Q.4 Chương 162: Trị quốc.
- Q.4 Chương 163: Quay về Giang Ninh.
- Q.4 Chương 164: Tính kế bất ngờ.
- Q.4 Chương 165: Hội nghị.
- Q.4 Chương 166: Gặp gỡ.
- Q.4 Chương 167: Bạch linh nhi.
- Q.4 Chương 168: Giết ảnh vệ.
- Q.4 Chương 169: Hoàng phủ kế huân.
- Q.4 Chương 170: Rời đi.
- Q.4 Chương 171: Uống rượu luận đàm.
- Q.4 Chương 172: Đại Giang đông khứ.
- Q.5 Chương 1: Bày tỏ.
- Q.5 Chương 2: Người thân.
- Q.5 Chương 3: Lời nói trên đường đi.
- Q.5 Chương 4: Đông Thiền tự.
- Q.5 Chương 5: Tranh giành phật.
- Q.5 Chương 6: Bá phụ.
- Q.5 Chương 7: Bác cháu nói chuyện.
- Q.5 Chương 8: Đuổi tận giết tuyệt.
- Q.5 Chương 9: Thuộc hạ.
- Q.5 Chương 10: Khai phong phủ.
- Q.5 Chương 11: Ý chỉ.
- Q.5 Chương 12: Phố mã hành.
- Q.5 Chương 13: Thanh Phong tửu lâu.
- Q.5 Chương 14: Chiết gia Phủ Châu.
- Q.5 Chương 15: Xung đột.
- Q.5 Chương 16: Hội miếu thành hoàng.
- Q.5 Chương 17: Muốn gặp.
- Q.5 Chương 18: Chiết duy trung.
- Q.5 Chương 19: Vân cẩm đông.
- Q.5 Chương 20: Chuyện gẫu.
- Q.5 Chương 21: Thủy củng điện.
- Q.5 Chương 22: Thùy củng điện (2).
- Q.5 Chương 23: Thùy củng điện (3).
- Q.5 Chương 24: Thạch thủ tín.
- Q.5 Chương 25: Quân thần.
- Q.5 Chương 26: Lão hổ.
- Q.5 Chương 27: Cung từ minh.
- Q.5 Chương 28: Thấy mặt vua.
- Q.5 Chương 29: Mưu kế đế vương.
- Q.5 Chương 30: Âm mưu.
- Q.5 Chương 31: Hành quân.
- Q.5 Chương 32: Bá thạch châu.
- Q.5 Chương 33: Mưu chiến.
- Q.5 Chương 34: Hạ quân.
- Q.5 Chương 35: Chim ưng.
- Q.5 Chương 36: Hậu chiến.
- Q.5 Chương 37: Rét đậm.
- Q.5 Chương 38: Cầu viện.
- Q.5 Chương 39: Giết sói.
- Q.5 Chương 40: Tập kích Ngân Châu.
- Q.5 Chương 41: Thủ thành.
- Q.5 Chương 42: Tây bắc.
- Q.5 Chương 43: Thạch trung phi.
- Q.5 Chương 44: Luyện thiết.
- Q.5 Chương 45: Ai là nguyệt lão.
- Q.5 Chương 46: Chiết hương nguyệt.
- Q.5 Chương 47: Cha vợ.
- Q.5 Chương 48: Ngắm trời sao.
- Q.5 Chương 49: Mùa xuân đến rồi.
- Q.5 Chương 50: Chiến khởi.
- Q.5 Chương 51: Ly gián.
- Q.5 Chương 52: Vỡ quân.
- Q.5 Chương 53: Tiến thoái tự nhiên.
- Q.5 Chương 54: Chuyện xưa.
- Q.5 Chương 55: Tình hình chiến đấu.
- Q.5 Chương 56: Lục thiên minh.
- Q.5 Chương 57: Đến nguyên châu.
- Q.5 Chương 58: Khách ban.
- Q.5 Chương 59: Cảnh vân tự.
- Q.5 Chương 60: Vương ngạn thăng.
- Q.5 Chương 61: Thổ hoàng đế.
- Q.5 Chương 62: Lá mặt lá trái.
- Q.5 Chương 63: Hậu trường.
- Q.5 Chương 64: Thương tiếc.
- Q.5 Chương 65: Nữ chủ.
- Q.5 Chương 66: Lục Bàn Sơn.
- Q.5 Chương 67: Thủ thành.
- Q.5 Chương 68: Vùi lấp.
- Q.5 Chương 69: Truy đuổi.
- Q.5 Chương 70: Chiếm lấy Hội Châu.
- Q.5 Chương 71: Hội nghị triều đình.
- Q.5 Chương 72: Đế sách.
- Q.5 Chương 73: Vận tài trí dụng.
- Q.5 Chương 74: Chiến.
- Q.5 Chương 75: Đế nghi.
- Q.5 Chương 76: Sứ giả thật giả.
- Q.5 Chương 77: Kế người ta dùng.
- Q.5 Chương 78: Nhã Lan phu nhân.
- Q.5 Chương 79: Nhìn xa trông rộng.
- Q.5 Chương 80: Ô Lan Độ.
- Q.5 Chương 81: Eo sông Cổ Lãng.
- Q.5 Chương 82: Đoạt Võ Uy.
- Q.5 Chương 83: Hà Tây.
- Q.5 Chương 84: Tây chinh.
- Q.5 Chương 85: Năm đó.
- Q.5 Chương 86: Cam Châu.
- Q.5 Chương 87: Dĩ dật đãi lao.
- Q.5 Chương 88: Tâm chiến chi bá.
- Q.5 Chương 89: Sa Châu.
- Q.5 Chương 90: Gia chủ Vương thị.
- Q.5 Chương 91: Thỉnh cầu thiết lập.
- Q.5 Chương 92: Thiệt hơn.
- Q.5 Chương 93: Đại Đấu Bạt Cốc.
- Q.5 Chương 94: Đại Thông Hà.
- Q.5 Chương 95: Phản loạn.
- Q.5 Chương 96: Đô hộ phủ.
- Q.5 Chương 97: Không đứng dưới tường sắp sập.
- Q.5 Chương 98: Đầu tháng bảy.
- Q.5 Chương 99: Kiêng dè.
- Q.5 Chương 100: Cư Diên Hải.
- Q.5 Chương 101: Bạn cũ tha hương.
- Q.5 Chương 102: Huynh đệ nói chuyện.
- Q.5 Chương 103: Lời thẳng thắn.
- Q.5 Chương 104: Tây Châu.
- Q.5 Chương 105: Chinh phạt Bắc Đình.
- Q.5 Chương 106: Sa chiến.
- Q.5 Chương 107: Vạn mã triều bái.
- Q.5 Chương 108: Giáo huấn (một).
- Q.5 Chương 109: Giáo huấn (hai).
- Q.5 Chương 110: Tuần sát.
- Q.5 Chương 111: Tự biện giải.
- Q.5 Chương 112: ‘Lời chân thực’.
- Q.5 Chương 113: ‘Mượn lương thực’.
- Q.5 Chương 114: Nghe tuyên.
- Q.5 Chương 115: Tâng bốc một chút.
- Q.5 Chương 116: Lôi kéo.
- Q.5 Chương 117: Khởi hành.
- Q.5 Chương 118: Kinh sợ.
- Q.5 Chương 119: Trường An.
- Q.5 Chương 120: Tây Thị Trường An.
- Q.5 Chương 121: Chống đỡ Khai Phong.
- Q.5 Chương 122: Trưng cầu ý kiến.
- Q.5 Chương 123: Thay mặt hỏi.
- Q.5 Chương 124: Tây Phong lầu.
- Q.5 Chương 125: Rượu bồ đào, chén dạ quang.
- Q.5 Chương 126: Cống sinh.
- Q.5 Chương 127: Bất ngờ.
- Q.5 Chương 128: Uống rượu.
- Q.5 Chương 129: Nhà đế vương.
- Q.5 Chương 130: Người vinh quy.
- Q.5 Chương 131: Vào cung.
- Q.5 Chương 132: Bố cục?.
- Q.5 Chương 133: Bố trí.
- Q.5 Chương 134: Vô căn cứ.
- Q.5 Chương 135: Dạy con ở Noãn Đình (1).
- Q.5 Chương 136: Dạy con ở Noãn Đình (2).
- Q.5 Chương 137: Ôn chuyện.
- Q.5 Chương 138: Căm thù.
- Q.5 Chương 139: Đón người.
- Q.5 Chương 140: Chùa Đại Tướng Quốc.
- Q.5 Chương 141: “Lời nói bộc trực.”.
- Q.5 Chương 142: Triệu Phổ.
- Q.5 Chương 143: Trù tính tiến công.
- Q.5 Chương 144: Gặp nhau ở phòng khách.
- Q.5 Chương 145: Hoa chúc.
- Q.5 Chương 146: Vưu vật.
- Q.5 Chương 147: Nghe lén.
- Q.5 Chương 148: Hơn cả tỷ muội.
- Q.5 Chương 149: Ứng biến mà biến.
- Q.5 Chương 150: Ngu tự chi giải.
- Q.5 Chương 151: Tụ Anh Điện.
- Q.5 Chương 152: Dám nói.
- Q.5 Chương 153: Ngu mưu.
- Q.5 Chương 154: Tiệc nhà.
- Q.5 Chương 155: Tin nhà.
- Q.5 Chương 156: Phụ mệnh.
- Q.5 Chương 157: Chiến lược chặt đứt cổ tay.
- Q.5 Chương 158: Tương kế tựu kế?.
- Q.5 Chương 159: Triệu Khuông Nghĩa.
- Q.5 Chương 160: Sai lầm cấp công.
- Q.5 Chương 161: “Thủ đoạn mềm dẻo”.
- Q.5 Chương 162: Mời đến nâng cốc.
- Q.5 Chương 163: Tiêu diệt Ngụy quốc.
- Q.5 Chương 164: Đòi phong danh.
- Q.5 Chương 165: Hậu chiến.
- Q.5 Chương 166: Quản lí Lũng Hữu.
- Q.5 Chương 167: Cuộc chiến ở Ba Thục.
- Q.5 Chương 168: Vùi lấp Thành Đô.
- Q.5 Chương 169: Phương Kiệt.
- Q.5 Chương 170: Lương thần.
- Q.5 Chương 171: Chiến lược phương bắc.
- Q.5 Chương 172: Vén lên một góc.
- Q.5 Chương 173: Tây tuần.
- Q.5 Chương 174: Vấn giải.
- Q.5 Chương 175: Tuần du.
- Q.5 Chương 176: Bảo vệ.
- Q.5 Chương 177.
- Q.5 Chương 178: Ba đạo thánh chỉ.
- Q.5 Chương 179: Phụ tử nói chuyện.
- Q.5 Chương 180: Ước định.
- Q.5 Chương 181: Ngu mỹ nhân.
- Q.5 Chương 182: Vương Kế Ân (1.
- Q.5 Chương 183: Vương Kế Ân (2).
- Q.5 Chương 184: Mượn đường.
- Q.5 Chương 185: Huyết chiến núi Vương Ốc.
- Q.5 Chương 186: Gia Luật Tề Cách.
- Q.5 Chương 187: Đoạt quân chuyển chiến.
- Q.5 Chương 188: Nổi loạn.
- Q.5 Chương 189: Chiếm cứ Thái Nguyên.
- Q.5 Chương 190: Thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành.
- Q.5 Chương 191: Lục Thiên Lâm.
- Q.5 Chương 192: Thỏa hiệp.
- Q.5 Chương 193: Phong vương.
- Q.5 Chương 194: Được Quan Nội.
- Q.5 Chương 195: Lục Thiên Cần.
- Q.5 Chương 196: Gia tộc.
- Q.5 Chương 197: Dương Diên Chiêu.
- Q.5 Chương 198: Đoạt quân.
- Q.5 Chương 199: Tập kích U Châu.
- Q.5 Chương 200: Bắt vua.
- Q.5 Chương 201: Giết.
- Q.5 Chương 202: Mua dây buộc mình.
- Q.5 Chương 203: Báo tin thắng trận.
- Q.5 Chương 204: “Đại Tống”.
- Q.5 Chương 205: Từ Huyễn.
- Q.5 Chương 206: Phát động.
- Q.5 Chương 207: Đại gian.
- Q.5 Chương 208: Thế không thể đỡ.
- Q.5 Chương 209: Kết nối.
- Q.5 Chương 210: Tiếc tình.
- Q.5 Chương 211: Chiến Thổ Phiên.
- Q.5 Chương 212: Di giá.
- Q.5 Chương 213: Đại Ngu đế quốc.
- Q.5 Chương 214: Độc chiếm thiên hạ.
- Q.5 Chương 215: Trở về Khai Phong.
- Q.5 Chương 216: Đế thuật.
- Q.5 Chương 217: Thân nhân.
- Q.5 Chương 218: Nhân duyên.
- Q.5 Chương 219: Khoa cử.
- Q.5 Chương 220: Bắc tuần.
- Q.5 Chương 221: Vì một giấc mộng viết lại một truyền kì.
- Q.5 Chương 222: Về nhà (kết cục).
Sắc trời âm u, phía chân trời thỉnh thoảng có những tiếng ầm vang ngắt quãng truyền đến. Gần bờ sông, bên ngoài mảnh hồ Dương Lâm, hơn mười người đang bận rộn, còn có một cáp treo cao lớn đang hướng trên không trung.
- Lý Đạo, cảnh đã chuẩn bị xong hết rồi, nhưng trời lại sắp có mưa. Một người đàn ông mặc quần áo thể thao màu lam, đeo kính, nói chuyện với một người đàn ông đối diện hơn ba mươi tuổi.
- Tốt, A Á cũng sắp xong rồi, anh đi bảo Tiểu Lý làm trước cho thành thục một chút, tranh thủ một lần là xong. Lý Đạo gật đầu nói.
- Được, vậy tôi đi bảo Tiểu Lý thử cảnh một chút. Người đàn ông mặc quần áo thể thao màu lam gật đầu đáp, quay người đi.
Tiểu Lý tên Lý Trác, vẫn còn là sinh viên trường Nghệ thuật, có nền tảng diễn kịch võ thuật, lúc này đang đứng bên hồ Dương Lâm, trên người mặc nhuyễn giáp cổ đại sáng loáng, đầu đội ngân khôi tinh xảo, tay trái hắn cầm một thanh trường kiếm vỏ bạc, tay phải kéo cương ngựa, ánh mắt lặng yên nhìn đạo diễn. Hôm nay Lý Trác rất hưng phấn, người khác đều vì thời tiết không đẹp mà lo lắng oán giận, hắn thì lại rất vui.
Đây là lần đầu tiên hắn tham gia đóng phim truyền hình, có điều hắn chỉ là người đóng thế cho nam chính, phần diễn rất ít, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được diễn, hơn nữa nữ chính A Á là một ngôi sao rất nổi danh. A Á là nữ minh tinh vô cùng xinh đẹp thuần khiết, nổi lên từ thể loại phim truyền hình tiên hiệp.
Lúc này, bộ phim của A Á là một câu chuyện tình cổ đại, nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính lúc ban đầu là kẻ thù đối địch nhau, quen nhau khi đi ám sát, sau đó thì phát triển tình cảm đầy quanh co, sau đó thì diễn biễn đến mức chàng chết nàng sống, dây dưa loằng ngoằng đến mấy chục tập, loại kịch bản tình ái này phí tổn thấp, còn đặc biệt đắt khách, phí tổn đúng là rất thấp đấy, Lý Trác đóng xong sẽ được thù lao là hai trăm, đương nhiên, cơ hội quan trọng hơn tiền bạc, dù làm không công hắn cũng nguyện làm.
………………
Lý Trác cưỡi trên một con ngựa lớn màu đen tuyền, đất diễn của hắn không phức tạp, cảnh gặp gỡ nữ chính là treo thân trên dây thép khi phi thân đi ám sát, hắn phải vừa cưỡi ngựa vừa sử dụng kiếm để đỡ đâm, đồng thời phải tung thân khỏi chiến mã, trong tư thế đẹp đẽ hai chân đáp xuống đất, bay nhanh tay rút kiếm, khi đó các camera sẽ đuổi theo A Á, A Á bồng bềnh đáp xuống đất lạnh lùng xoay người vượt qua kiếm, sau đó thì không còn chuyện của hắn nữa.
Màn ảnh dĩ nhiên là quay ở góc nghiêng, không quay chính diện, đây chính là điều bắt buộc đối với diễn viên đóng thế. Một tiếng hô vừa lên, Lý Trác thúc ngựa vọt ra.
Lúc này thời tiết rất tệ, đã bắt đầu có vài giọt mưa thưa thớt rơi xuống, trên bầu trời cũng đã bắt đầu xuất hiện tia chớp, tình cảnh này sẽ rất nguy hiểm, nhưng vì cảnh diễn ngắn, hơn nữa mọi thứ cũng đã bố trí xong, nhân vật nam nữ chính chỉ cần gặp nhau là hết phân đoạn, sau đó lại di chuyển đến bộ phận trong phòng, nam nữ nhân vật chính lại có phân cảnh đánh chém mấy chiêu trên đất bằng là xong.
Tuấn mã lao nhanh qua mép hồ Dương Lâm, ánh mắt của Lý Trác cũng liếc nhìn thấy A Á đứng trên tàng cây. A Á đích thực là một mỹ nữ, mặc trang phục cổ trang bó sát, thân thể mềm mại, da trắng như trứng ngỗng, dung mạo thanh tú đẹp đẽ, khi Lý Trác vừa thấy trong lòng đã xao động, hắn rất căng thẳng, cũng kỳ vọng một lần là thành công, nhằm để lại ấn tượng tốt cho đoàn làm phim.
Ầm ầm! Đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên những tiếng sấm sét, A Á đứng trên cây kêu to, Lý Trác lập tức thấy A Á ôm đầu, thân thể ngã lộn ngược từ trên cây xuống, ngay sau đó lại bị dây thép đỡ lấy.
- Xong rồi, có sơ suất rồi. Lý Trách chỉ bị tiếng sấm làm giật mình một chút, nhưng thấy tình hình của A Á, phản ứng của hắn lại ảo não vì lần thất bại này.
Lý Trác phi đến chỗ A Á đang bị treo lủng lẳng, ghìm cương ngựa lại, tốt bụng đưa tay ra đỡ, tay của hắn vừa chạm vào A Á, đột nhiên một tia chớp khủng bố từ trên trời xẹt đến, hắn thấy rõ dây thép có điện quang, thân thể hắn trong khoảnh khắc run rẩy kịch liệt, giống như bị thứ gì đó quất mạnh, thoáng cái cả người hắn lại thẳng đơ cứng ngắc, trong đau đớn lại chuyển đến cơn rét buốt, cảm giác như đang phiêu dạt ở một nơi xa xăm.
…………
- Tiểu Thất, tiểu Thất. Những tiếng gọi hoảng loạn vang lên, hắn theo bản năng khẽ nhích mí mắt, gắng gượng vài lần mới mở được một chút. Hắn mơ hồ thấy một cô gái, nhưng thân thể đau đớn làm cho hắn không thể chịu nổi, khẽ “a” một tiếng.
- Tốt rồi, Tiểu Thất tỉnh rồi, Nhị Lang, Tiểu Thất tỉnh rồi. Là tiếng kêu hân hoan của một cô gái.
- Chỉ ngã ngựa thôi, có gì đâu chứ. Một giọng nam thản nhiên đáp lại.
- Lão gia, dù sao Tiểu Thất cũng mới tám tuổi, chưa thể cưỡi ngựa. Một giọng nữ khác dịu dàng oán trách.
- Thôi, không cần dông dài nữa. Giọng nam lạnh nhạt nói, dường như sau đó bỏ đi.
……….
- Mình là ai?
- Lý Trác?
- Không, không, tên của mình là Lục Thiên Phong mà.
- Vậy Lý Trác là ai, sao mình cảm thấy hình như mình là Lý Trác?
Một đứa bé trai tám tuổi nằm trên giường, tay bám chặt tấm chăn đắp trên người, đôi mắt hoảng sợ nghi hoặc nhìn nóc nhà.
- Tiểu Thất, trong lòng con rất sợ hãi đúng không? Một giọng nữ dịu dàng vang lên, một bàn tay trắng như tuyết âu yếm vuốt ve hai má của nó.
- Lý di nương. Ánh mắt cậu bé chuyển động, khẽ gọi thân thiết.
- Đừng sợ, Tiểu Thất là người đàn ông kiên cường nhất trong lòng di nương. Lý di nương dịu dàng nói.
Cậu bé lưỡng lự một chút, khẽ nói: - Di nương, Tiểu Thất không sợ.
- Không sợ là tốt rồi, di nương tin con. Lý di nương dịu dàng đáp lại.
- Di nương, Tiểu Thất cảm thấy, sau khi tỉnh lại hình như trong Tiểu Thất còn có một người khác, là chuyện gì vậy? Cậu bé sợ hãi khẽ hỏi.
- Tiểu Thất, đừng nói lung tung. Lý di nương kinh hoàng khẽ nói.
- Di nương, Tiểu Thất không nói lung tung. Cậu bé khẽ phản bác.
Lý di nương im lặng, một lát sau mới dịu dàng nói: - Tiểu Thất, con…hẳn là con bị ngã nên ảnh hưởng đến đầu óc, bởi vậy mà sinh ra ảo giác, sau này đừng nói lung tung nữa nhé, nếu để người khác nghe được, sẽ cho rằng con bị trúng tà, hậu quả sẽ không hay, nghe lời di nương, ngủ một giấc sẽ không sao.
Cậu bé khẽ giật mình, một lúc sau mới thì thầm: - Tiểu Thất hiểu, sẽ nhớ kỹ lời di nương dặn.
- Ngoan, ngủ đi. Lý di nương dịu dàng nói
- Đi lấy nước! Đi lấy nước.
Những tiếng gào thét điên cuồng phá vỡ màn đêm yên tĩnh, theo đó là những tiếng ồn ào vang vọng trời đêm, nhiều binh lính mặc giáp vội vàng chạy đi xách nước, hơn mười đỉnh lều ở trung tâm quân doanh dập dờn trong ánh lửa.
- Không được hỗn loạn, truyền quân lệnh của ta, chỉ cho phép cận vệ doanh cứu hỏa, những người còn lại đi đến hào rãnh phòng ngừa chuẩn bị chiến đấu. Là tiếng quát của một quan tướng râu quai nón thân hình cao lớn dưới hộ vệ của hơn mười giáp sĩ.
- Tướng quân đại nhân có lệnh, lập tức đi hào rãnh canh phòng nghiêm ngặt chuẩn bị chiến đấu. Quan tướng râu quai nón vừa quát, một gã Giáo Úy tay cầm trường đao lớn tiếng lặp lại một lần.
Quan tướng râu quai nón sửng sốt, đã thấy Giáo Úy kia hô xong quay người lại đối mặt với y, gấp gáp nói: - Đại nhân, có thể là thích khách quân Đường phóng hỏa đấy, ngài mau trở lại soái trướng đi.
Giáo Úy vừa nói vừa tiến lên trước hai bước, quan tướng râu quai nón thấy Giáo Úy này mày rậm mắt to, sinh tướng đôn hậu, nhìn rất xa lạ, y lập tức biến sắc lui về phía sau, nhưng một hàn quang như tia chớp đã đâm tới, trường đao sắc bén cắm thẳng vào cổ họng của y.
- Giết! Giáo úy kia kêu to đâm tới một đao, sau khi hô xong dùng chiêu Thiết Bản Kiều ngửa ra sau, trong tiếng cơ nỏ vang lên, hơn mười kình nỏ từ hai bên phóng tới, giáp sĩ hộ vệ quan tướng râu quai nón thấy chủ tướng bị thích sát, lập tức giật mình giận giữ vung đao đuổi chém Giáo úy kia, nhưng hơn mười tên nỏ đã ngăn trở họ, nhóm giáp sĩ đành phải tự thu đao để đỡ tên nỏ, Giáo Úy kia thừa cơ lui về phía sau nhóm bắn lén.
- Giết, giết! Trong tiếng trống trận rung chuyển trời đất, tiếng vó ngựa và tiếng kêu từ bên ngoài truyền đến.
Chủ tướng bị giết, quân tâm sinh loạn, Giáo Úy kia sau khi ám sát thành công được đồng bạn tiếp ứng đã lui được hơn hai mươi mấy mét, giết nhập vào trong đám quân binh cứu hỏa, lập tức ở bên trong đại doanh có hơn vạn quân binh loạn trong ngoại đấu đầy hỗn loạn mà thảm bại, trận chiến này là giữa Đường quốc và Việt quốc, đây là một chiến dịch trọng đại trong việc tranh đoạt Tín Châu.
Khi ánh nắng sớm đầu tiên xuất hiện, tiếng hò hét trong cuộc chiến đấu kịch liệt ban đêm đã ngừng hẳn, trên sườn núi, trên đất bằng, trong khe hào nằm la liệt các thi thể, không khí tràn ngập mùi máu tanh kèm những tiếng rên rỉ đau đớn khiến người khác sởn tóc gáy. Binh lính thắng lợi cầm trường thương đi lục soát các thi thể, thấy người nào bất kể là địch hay ta thương thế quá nặng đều đâm thêm một thương, tâm hồn của họ sớm đã bị chiến tranh tàn khốc làm cho tê liệt rồi, có câu nói rất hay sống khổ không bằng chết sảng khoái, sớm được giải thoát xuống hoàng tuyền.
Bốn quan binh Việt quốc trên người bị thương bị mười bốn binh lính Đường quốc áp giải, vẻ mặt mệt mỏi của họ ánh lên tia hưng phấn, hoàn toàn không phải là vẻ mặt sợ hãi nên có của tù binh, bọn họ đỡ nhau bước qua con đường đầy thi thể và máu loãng, hiên ngang kiêu ngạo.
Trong quân trướng rộng lớn, bốn Giáo Úy Việt quốc toàn thân đầy máu cởi bỏ áo giáp Việt quốc, đổi lại áo giáp Đường quốc, đồng loạt quỳ một gối cao giọng: - Bái kiến Binh Mã Sứ đại nhân, chúng tôi không phụ sự phó thác của đại nhân.
Trong quân trướng, vị quan tướng trung niên mặt đỏ uy nghiêm ngồi sau soái án tạm thời đối mặt với bốn bị giáp sĩ đang quỳ lạy, ông ta cười hiền hòa, gật đầu nói: - Các ngươi có thể còn sống trở về, bản sứ rất vui, công lao của các ngươi và sáu vị dũng sĩ khác đã hy sinh vì nước, bản sứ nhất định sẽ báo với Tiết Độ Sứ đại nhân, xin mời đứng lên.
Bốn vị giáp sĩ đứng lên, trong đó có một người đàn ông mặt đen cất cao giọng nói: - Đại nhân, lần hành động ám sát này, Lục Thất là công đầu, là Lục Thất dũng mãnh gan dạ giết chết chủ tướng Việt quốc.
Quan tướng mặt đỏ “ồ” lên, ánh mắt chiếu vào một giáp sĩ mày rậm mắt to, sinh tướng đôn hậu. Giáp sĩ đó tầm hai mươi tuổi, trẻ nhất trong bốn người. Giáp sĩ kia lập tức cung kính nói: - Lục Thất có thể thành công, tất cả đều là do Vương đội trưởng chỉ huy phối hợp thích đáng, mới khiến cho Lục Thất sau khi thành công có thể sống sót, công đầu này phải là Vương đội trưởng ạ.
Quan tướng mặt đỏ gật gật đầu, lại nhìn người đàn ông mặt đen, ôn hòa hỏi: - Vương Dũng, lần này công lao các ngươi không nhỏ, tuy nhiên công đầu này bản sứ hy vọng ngươi có thể nhường lại.
Người đàn ông mặt đen ngẩn ra, sau đó hành lễ nói: - Thuộc hạ bằng lòng.
Quan tướng mặt đỏ nhìn sang Lục Thất, ôn hòa nói: - Lục Thất, công đầu này bản sứ hy vọng ngươi cũng có thể nhường lại.
Lục Thất sửng sốt, theo bản năng nhìn Vương Dũng một cái. Vương Dũng là cấp trên của hắn, lúc này cũng có biểu cảm khó hiểu.
- Lục Thất, ngươi không muốn nhường lại sao? Quan tướng mặt đỏ lại hỏi.
Lục Thất cả kinh, vội đáp: - Lục Thất nguyện nhường.
Quan tướng mặt đỏ gật gật đầu, ôn hòa nói: - Các ngươi nghe đây, công lao của các ngươi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu do bản sứ báo công lên trên, công lao mà các ngươi phục vụ quên mình mà giành được cũng sẽ không được khen thưởng lớn, nguyên nhân vì sao bản sứ sẽ không nhiều lời, bắt đầu từ khoảnh khắc này, các ngươi phải đồng lòng nói là chấp hành nhiệm vụ theo lệnh của Dực Huy Phó Úy Vũ Văn Đào, nhớ kỹ, đây là quân lệnh, người nào tiết lộ, trảm!
Bốn giáp sĩ kinh ngạc nhìn nhau, không dám kháng lệnh, đồng loạt cất cao giọng nói: - Tuân quân lệnh đại nhân.
Quan tướng mặt đỏ hài lòng gật đầu. Lục Thất do dự một chút, cung kính nói: - Đại nhân, ti hạ muốn hỏi một câu, trọng thưởng năm mươi lượng hoàng kim còn được hay không?
Quan tướng mặt đỏ nhìn hắn một cái, cười nhạt nói: - Ngươi muốn tiền thưởng.
Lục Thất cung kính nói: - Vâng, ti hạ rất cần tiền thưởng.
Quan tướng mặt đỏ nhìn hắn trong chốc lát, lạnh nhạt nói: - Nếu muốn tiền thưởng, sau này ngươi không thể thăng chức quan trong quân, hai thứ này ngươi tự chọn đi.
Lục Thất cung kính nói: - Đại nhân, sức khỏe mẫu thân của ti hạ rất yếu, trong nhà bần hàn, chỉ muốn có tiền thưởng về nhà phụng hiếu.
Quan tướng mặt đỏ do dự một chút rồi gật gật đầu, nói: - Khó thấy ngươi có lòng hiếu thuận, bản sứ thành toàn cho ngươi, chỉ cần sau khi ngươi quay về giữ kín mồm miệng, bản sứ sẽ tranh thủ ban thưởng huân quan cho ngươi.
Lục Thất vội quỳ hẳn xuống, cung kính nói: - Lục Thất cam đoan giữ miệng, tạ ơn đại nhân ban ân.
Quan tướng mặt đỏ ôn hòa lại hỏi: - Các ngươi có sẵn lòng rời quân ngũ về quê không?
Ba người khác đều lắc đầu, công lớn lần này là một biến chuyển trọng đại trong cuộc đời, tương lai ở trong quân có thể được thăng lên làm tướng lính có thực quyền, lợi ích giành được khi đó còn lớn hơn nhiều so với 50 lượng hoàng kim, trong lòng ba người thấy tiếc và khó hiểu đối với lựa chọn của Lục Thất.
Đội trưởng Vương Dũng cung kính nói: - Đại nhân, xin ngài hãy giới thiệu cho thuộc hạ về Dực Huy Phó Úy Vũ Văn Đào một chút, ngày sau tránh bị sơ suất.
Quan tướng mặt đỏ lương lự một chút, ôn hòa nói: - Vũ Văn Đào là cháu của Lại Bộ Thị lang đương triều, các ngươi phải biết quyền thế nhất của Đường quốc ta chính là ngũ đại thế gia, thế lực trải khắp từ triều đình cho đến tam giáo cửu lưu. Lần này công lao của các ngươi nhượng lại cho Vũ Văn thế gia, đối với tiền đồ của các ngươi phải nói là tuyệt đối có lợi. Sau khi báo công không lâu, triều đình sẽ trực tiếp phát công văn ban thưởng. Được rồi, các ngươi cứ biết đại khái là được, cứ về nghỉ ngơi cho tốt đi.
- Tạ đại nhân dìu dắt.
Bốn vị dũng sĩ cùng cung kính tạ ơn.
Bốn người rời khỏi trướng soái trở về một tòa quân trướng, vừa vào cửa một người đàn ông mặt chữ điền phẫn uất nói: - Mẹ nó chứ, chúng ta liều chết kiến công, trăm chết một sống mới trở lại được, vậy mà lại để người khác đoạt mất công đầu, chết tiệt, thật là điên mà.
- Vương Bình, nếu ngươi muốn sống thì mau câm miệng cho ta. Đội trưởng Vương Dũng lạnh lùng nghiêm nghị khẽ trách cứ.
- Vương Bình, họa là từ miệng mà ra, chúng ta có thể sống sót trở về đã là may mắn lắm rồi, ngươi không quản được lưỡi mình thì tự khoét nó đi. Người đàn ông mặt tròn, dung mạo anh tuấn đi sát sau lạnh lùng nói. Vương Bình lườm y, rầu rĩ im lặng.
Vương Dũng quay đầu lại nói: - Lục Thất, tại sao lại về quê, ở trong quân sẽ được thăng quan chức, ngươi không biết sao?
Lục Thất nói: - Vương đại ca, lý do thật sự tiểu đệ lựa chọn về quê chính là vi phạm lệnh cấm, hơn nữa ta không ôm chí lớn, muốn trở về phụng dưỡng mẫu thân sống một cuộc sống bình thường.
Vương Dũng nói: - Mọi người từng huyết chiến bên nhau ba năm rồi, đã coi nhau như huynh đệ ruột thịt, vi phạm lệnh cấm chỉ là nói suông, có phải huynh đệ vì không tin tưởng đối với tương lai ở trong quân, cho nên mới muốn về quê bo bo giữ mình.
Lục Thất do dự một chút rồi gật đầu nói: - Vương đại ca, tiên phụ từng là quân tướng của Thọ Châu Thần Vũ quân, bị tàn tật trong trận chiến ở Thọ Châu, trước khi lâm chung từng nói với ta triều định trọng văn khinh võ, Thiên An Nam Vực nguy cơ trùng trùng, dặn ta không được nhập ngũ, bởi vậy ta mới mượn cơ hội lập công này mà rút lui bảo toàn bản thân.
Vương Dũng “ồ” lên, gật gật đầu. Người đàn ông mặt tròn lạnh lùng nói: - Quốc gia đang lúc nguy vong, Lục huynh đệ lại không hề đếm xỉa tới, cho dù là huân quan đặc quyền có thể miễn trừ quốc dịch, nhưng vào thời kỳ này đặc quyền miễn binh dịch cũng chẳng có ý nghĩa gì, theo ta thấy Lục huynh đệ võ nghệ cao cường, Binh Mã Sứ đại nhân sẽ không thật sự cho về quê đâu, một trận chiến tại Tín Châu, cho dù huynh đệ rời khỏi quân ngũ cũng sẽ đảm nhiệm Võ Tán quan khó thoát khỏi quân dịch, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị quân lệnh triều hồi đấy.
Lục Thất sửng sốt, nói: - Chu đại ca, tiểu đệ chỉ muốn sống những ngày tháng an nhàn thôi.
Người đàn ông mặt tròn nói: - Nam nhi cả đời việc quan trọng nhất chính là kiến công lập nghiệp và có hậu nhân, Lục huynh đệ tuổi còn trẻ, ca ca biết huynh đệ chưa thành gia, lúc này trở về quê nên mau chóng cưới vợ nạp thiếp đi. Nếu ta đoán không sai, trong vòng hai năm huynh đệ tất sẽ quay lại trong quân đội đấy.
Lục Thất ngẩn ra, rồi lại thản nhiên nói: - Chu đại ca nói đúng lòng tiểu đệ, lần này tiểu đệ từ bỏ thăng nhiệm chức quan chính là muốn về nhà phụng hiếu mẫu thân, sau đó cưới vợ.
Người đàn ông mặt tròn mỉm cười nói: - Huynh đệ có bản lĩnh thật sự, ngày sau trở về trong quân ắt sẽ được Hồ đại nhân trọng dụng.
Lục Thất nói: - Nếu lại quay lại trong quân, vẫn mong các ca ca tiếp tục dẫn dắt tiểu đệ.
Vương Dũng cười nói: - Chúng ta là huynh đệ tốt, đương nhiên sẽ chiếu cố cho nhau. Được rồi, chuyện tương lai nói sau, hôm nay chúng ta may mắn sống sót trở về, việc cần làm lúc này là uống rượu chúc mừng, không say không nghỉ.
Vương Bình đứng bên tinh thần lập tức phấn chấn, ngẩng lên cười nói: - Tốt, chúng ta uống rượu chúc mừng.
Vương Dũng quay lại cười mắng: - Ngươi đúng là ma rượu. Vương Bình cười ngây ngô vỗ trán, không khí lạnh lẽo trong quân trướng trở nên ấm áp.
Q.1 Chương 1: Lập công lớn.
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 3 tháng 4 năm 2024