- Chương 1-1
- Chương 1-2
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62.
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67.
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
Ầm ầm ầm… Ầm ầm ầm…"
Hồng thủy cuồn cuộn bị đè ép giữa hai dãy núi như đàn thú đang tức giận rít gào, sóng nước đục ngầu điên cuồng đánh vào hai bên vách núi. Tiếng đất rung núi chuyển giận dữ vang vọng trong sơn cốc, khiến lòng người run sợ!
Nhưng ở bờ bên kia, Triệu Vũ Quốc dường như không chút ảnh hưởng. Giờ phút này đôi mày kiếm của hắn đang nhíu lại, đôi mắt lãnh đạm bình thản nhìn vào dòng nước đang cuộn trào.
"Thạch Đông Thăng, gần đây có con đò nào chăng?" Triệu Vũ Quốc lạnh giọng hỏi.
Chỉ thấy một người mặc một bộ áo dài xanh vội đi tới:"Theo lời công tử, tiểu nhân đã kiểm tra xung quanh, nơi này ít dấu chân người nên không có đò a!"
Đang khi nói chuyện thì một nam tử trung niên đi tới nói:"Công tử, chúng ta mau qua sông, bằng không hậu quả thật khó lường!"
Triệu Vũ Quốc không đáp mà hai mắt gắt gao nhìn dòng nước dữ, trong lòng lại đang suy tư đối sách.
Đoàn người đi cùng hắn có chừng hai mươi người. Từ cước bộ của người những này xem ra đều mang võ nghệ. Hơn nữa đáy mắt bình tĩnh âm trầm, nếu không phải người quen xông pha sinh tử, chỉ sợ là không thể ánh mắt có như vậy.
Chẳng qua giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn Triệu Vũ Quốc với ánh mắt tin phục cùng tôn kính đối với một cường giả!
"Chung Dục, nếu cho ngươi một sợi dây thừng, đem nó buộc sang bờ bên kia, ngươi làm được không?"
Chỉ thấy một thanh niên nhỏ gầy có làn da ngăm đen, không chút do dự hồi đáp: "Chung Dục sẽ tận lực làm được!"
Triệu Vũ Quốc rất vừa lòng với câu trả lời của Chung Dục, khóe miệng hiện nụ bình tĩnh mà thong dong, trong mắt lại phát ra những tia sáng lạnh lẽo:"Ừm, tốt, ta tin ngươi!"
"Công tử yên tâm!"
Chung Dục quan sát khắp con sông chảy xiết một lượt. Thấy giữa sông có một mỏm đá nhô lên. Hắn cười tự tin rồi nhận dây thừng Thạch Đông Thăng đưa cho, dưới chân dùng sức rồi như một hòn đá bắn ra, quả nhiên vọt tới mỏm đá giữa sông.
Ngay sau đó, hắn lại một lần dùng sức dưới chân, nhảy vững vàng một cái đã sang được bờ sông bên kia cách hơn hai mươi thước.
Hắn liền hướng sang Triệu Vũ Quốc ngoắc ngón cái, ý bảo đã buộc chặt đầu dây thừng vào bên kia.
Triệu Vũ Quốc mệnh lệnh một tiếng:"Theo dây thừng qua sông!"
Nước sông chảy xiết mãnh liệt, thỉnh thoảng còn có những xoáy nước nổi lên. Nếu là thường người đã không dám xuống sông, nhưng những người đi theo Triệu Vũ Quốc không có bất kỳ dị nghị gì. Nghe lệnh một thì im lặng lội xuống, Triệu Vũ Quốc đi ở cuối cùng. Một khắc khi bước xuống sông, Triệu Vũ Quốc liền cảm thấy thân thể mình bị một sức mạnh rất lớn kéo đi. Nếu không có dây thừng, chỉ sợ giờ phút này đoàn người đã sớm bị nước sông chảy xiết cuốn đi. Tuy hung hiểm là thế, chẳng mấy chốc đoàn người phía trước đã bình yên, mà giờ phút này cũng Triệu Vũ Quốc tới giữa sông.
Đúng lúc này, đột nhiên một cây cọc gỗ tròn theo nước sông chảy xiết đánh tới Triệu Vũ Quốc, bởi tốc độ quá nhanh cùng bất ngờ khiến mọi người không ai kịp phản ứng. Triệu Vũ Quốc bị cọc gỗ đụng phải thì sợi dây thừng trong tay tuột ra. Hắn vội ôm lấy cọc gỗ, nước sông chảy xiết cuốn cả hai trôi đi.
Mọi người thấy công tử bị cọc gỗ đụng thì lớn tiếng gọi: "Công tử cẩn thận…"
Thậm chí có người đã qua sông còn định nhảy xuống cứu hắn, nhưng hắn nâng lên cánh tay lên phẩy phẩy. Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, nghĩ muốn xuống cứu chủ nhân nhưng không ai dám cãi lệnh, chỉ trơ mắt nhìn vào Triệu Vũ Quốc ôm cọc gỗ trôi xuống hạ du. Có điều, những kẻ tinh mắt đã phát hiện ra, tại một đầu của cọc gỗ khác còn có một mặc người bộ quần áo màu hồng, thân hình yểu điệu rõ ràng là nữ nhân…
Triệu Vũ Quốc nắm chặt cọc gỗ, mặc dù sóng nước đánh mạnh nhưng hắn không mấy bối rối. Đang lúc tìm kiếm cơ hội lên bờ thì không ngờ va mạnh vào một tảng ngầm giữa dòng. Va chạm mãnh liệt khiến miệng hắn phun máu tươi, tay buông lỏng cọc gỗ còn chân bị khe đá kẹp phải.
Nước sông đục ngầu lập tức ồng ộc vào miệng mũi, lồng ngực đau đớn cùng không thể hô hấp khiến hắn cơ hồ ngất đi. Chẳng qua giờ phút này, trong lúc giãy dụa thì hắn lại vô tình nắm được một bàn tay, một bàn tay băng lạnh nhưng rất mềm mại.
Cũng bởi vậy mà hắn ổn định trọng tâm trong nước, cái chân kẹt trong khe đá cũng giãy được ra. Coi như tạm thời thoát hiểm, đầu liền trồi lên mặt nước, lúc này mới phát giác người mà hắn vừa nắm tay cũng bị cọc gỗ cản lại. Nước sông chảy quá xiết nên không thấy rõ hình dáng, chỉ là từ bàn tay ôn nhu và mảnh khảnh mà phỏng đoán ra là một cô nương, mà quái dị là cô nương này lại mặc hồng y của tân nương… Tuy rằng đã có chỗ rách …
Cũng may cho Triệu Vũ Quốc, khi thấy thấy cọc gỗ gần sát bờ sông, hắn lập tức ra sức bơi vào bờ, nơi bờ có rễ cây mọc chìa ra, Triệu Vũ Quốc gắng gượng túm được, lại cảm thấy quần áo đang bị một luồng sức mạnh lôi kéo, nhìn lại thì chính là hồng y nữ tử đang dùng cánh tay trắng bệch ngâm trong nước nắm chặt quần áo hắn.
Trong lúc nguy cấp thế này, Triệu Vũ Quốc thật không biết có đủ sức lôi theo người này hay không.
Chẳng qua trong đầu hồi tưởng lại, vừa mới khi tính mạng như chỉ mành treo chuông chính là hắn với được tay nàng, mới khiến hắn không bị nước sông cuốn đi. Vì thế ma xui quỷ khiến, hắn dùng hết toàn lực, đem nữ tử không rõ sống chết này kéo theo.
Lúc nữ tử bị kéo lên bờ, Triệu Vũ Quốc có điểm kinh ngạc. Chỉ thấy một thân xiêm y của nàng rối bời, lồng ngực còn cắm một thanh chủy thủ*, trên trán có một vết bầm lớn, bị nước ngâm lâu nên dàn da trắng bệch.
Trong lòng Triệu Vũ Quốc chợt dâng tia tiếc hận:"Đã chết?" Không ngờ cùng lúc thì nữ tử kia lại yếu ớt ho khan một tiếng: "Khụ khụ…"
"Nàng còn sống!" Triệu Vũ Quốc kinh ngạc, không ngờ thiếu nữ yếu đuối này lại có ý chí muốn sống cường đại như vậy.
Có lẽ là trong lúc nàng vô ý cứu hắn một mạng, cũng có lẽ ý chí muốn sống của nàng khiến hắn có điểm khâm phục. Kẻ mà thường ngày lãnh tuyệt như hắn, lúc này đã động trắc ẩn.
Hắn đỡ nàng dậy, thân hình mềm mại mà băng lãnh khiến xúc cảm trở nên kỳ diệu. Nơi đáy lòng đang đóng băng phút chốc khơi dậy một gợn sóng rất nhỏ, chẳng qua lại khuếch tán không còn dấu vết.
Không muốn lắm nhưng hắn đành đặt hai tay tại phần lưng của nàng khẽ ấn, để nàng phun ra nước sông uống vào.
Sau một trận ho khan mãnh liệt cùng ói nước. Đôi môi của nữ tử có chút hồng hào trở lại, nhưng là sắc mặt vẫn tái nhợt, đôi mày thanh tú còn vương mấy giọt nước đang khẽ rung, như là sắp tỉnh lại.
Triệu Vũ Quốc không hề muốn, thấy nữ tử có phản ứng thì lập tức đứng dậy. Đối mặt với một người xa lạ, hắn cảm thấy mình đã làm quá nhiều. Đổi lại ngày thường, hắn thật không biết có cứu nàng hay không.
Khi hắn muốn rời đi, lại nghe thấy một thanh âm rất nhỏ:"Cứu ta! Ta muốn sống!"
Thanh âm phát ra trong miệng nữ tử, tuy rất nhỏ nhưng mang theo vẻ kiên định cùng chấp nhất như bàn thạch.
Chú giải:
Chủy thủ: Chủy thủ (kiếm ngắn hoặc dao găm) là loại binh khí ngắn lấy đâm là chính, có thể kiêm cả chặt chém. Hình thù của chủy thủ như kiếm nhưng không dài bằng kiếm.
Chương 1-1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 6 tháng 4 năm 2024