Ngôi nhà như bị cắt đứt hẳn liên lạc với thế giới bên ngoài và đang nghiêng đi bởi những dòng nước ào ạt từ trên cao đổ xuống.
Chúng tôi đã bước sang ngày thứ ba chịu đựng cơn mưa dầm dề ngày đêm không dứt. Ở thị trấn này, hầu như năm nào cũng có một trận mưa tối tăm trời đất như vậy.
Về vấn đề thực phẩm chúng tôi không lo lắm bởi dì Năm đã dự trữ đồ ăn khô đủ cho một tháng hay hơn thế nếu dè xẻn. Hơn nữa, cả nhà, cũng chỉ có hai miệng ăn, ngoài hai dì cháu tôi, không còn một ai khác.
Nhưng vấn đề là sự bồn chồn nôn nả một cách khác thường, mỗi giây phút qua một bật lên rõ ràng ở trong tôi.
Ba đêm nay rồi tôi không khi nào chợp mắt được quá một tiếng. Ngày tôi cũng không ngủ được. Dì Năm không giấu được nỗi lo lắng áy náy. Dì nói, có mấy ngày thôi mà trông tôi khác hẳn.Gầy xộp đi như người ốm mới dậy.
Dì hỏi tôi cảm thấy trong người ra sao, có ốm đau gì không mà sao tôi sút đi một cách nhanh chóng dễ sợ đến như vậy. Tôi trả lời dì là tôi vẫn bình thường, không sao hết. Trả lời như vậy chứ thực ra, tôi đã nói dối dì Năm. Tôi hiểu tại sao tôi mất ngủ và tại sao tôi lại ốm nhanh như thế này.
Tôi nghĩ cũng chẳng ích gì khi đem chuyện của tôi và chàng ra nói với dì.
Hẳn nhiên là dì Năm sẽ chẳng giúp được gì cho tôi nhưng chính sự im lặng này đã khiến tôi mỗi ngày một uất ức thêm.
Tôi cũng không hiểu vì sao, câu chuyện của bảy tám năm qua, giờ đây lại trở về như mới xảy ra vừa xong cho tôi.
Cái trực giác bén nhậy, ít khi sai của tôi, đã báo cho tôi biết, tai họa, một lần nữa lại sắp sửa giáng xuống đầu tôi. Tai họa này sẽ được bắt đầu bằng sự tìm đến của một kẻ nào đó, trong một ngày nào đó, gần lắm. Có thể là trong ngày hôm nay, có thể sáng mai, hay buổi chiều. Tôi không thể biết chắc. Nhưng tôi linh cảm thấy kẻ đó đang mỗi giờ, mỗi phút tiến lại gần tôi hơn.
Có lúc tôi tưởng kẻ đó đã ở ngay bên cạnh tôi, đang đứng trước mặt, đang nấp sau lưng tôi, và cái cảm tưởng này đã làm tôi rùng mình, hốt hoảng. Thần trí tôi luôn bị lay động với cái ám ảnh kỳ quái này. Phải chăng vì thế tôi đã không thể nào chợp mắt được?
Nhưng mặt khác, thực tế hơn, tôi không thể tin rằng có một kẻ nào tìm đến nơi hẻo lánh này giữa cơn mưa dầm dề đã ba ngày không dứt. Phải. Đã từ ba ngày nay không còn một chuyến xe hàng nào đi ngang đây nữa. Ngày thường, thỉnh thoảng tôi còn nhìn thấy những chuyến xe hàng cũ kỹ, xục xịch, chạy từ trung tâm thị trấn, ngang qua con đường này, tới những buôn thượng ở phía cánh rừng bên kia ngọn đồi, về hướng tây. Mà những chuyến xe hàng đó cũng không có thường gì. Họa hoằn lắm một ngày mới thấy một chuyến chở muối gạo nước mắm hay những vật dụng cần thiết tới những buôn thượng để lúc trở về đem theo thịt rừng, da thú và những thổ sản đặc biệt khác của mấy buôn này.
Đang nghĩ ngợi vẩn vơ, chợt tôi nghe thấy tiếng động cơ nổ ở đâu đó xa lắm. Tiếng động cơ theo chân gió vẳng đưa tới tai tôi, lúc mạnh, lúc yếu. Tôi không dám tin ngay nơi thính giác của mình. Tôi chạy ra ngoài hiên. Mưa ào ạt quất đập cả cây cối. Những dòng nước trắng xóa ào ào cuốn trôi những cành cây và xác lá. Dì Năm cũng đang đứng tựa lưng vào cột nhà.
Tôi bước lại gần dì và lắng nghe. Tiếng động cơ nổ rất rõ. Không thể nào lầm lẫn với tiếng động cơ khác được. Tôi đưa mắt nhìn dì Năm.
Hình như dì Năm không để ý đến sự dọ hỏi bằng mắt của tôi. Dì nắm lấy tay tôi.
Thời gian qua chậm chạp. Chậm đến đổi tôi thấy tức nghẹn hơi thở ở ngực.
Chợt dì Năm nói:
-Con nghe gì không?
-Tiếng xe nổ. Tôi nói.
Dì Năm ngơ ngác một giây trước khi đáp:
-Đúng! Nhưng in là đã chết máy.
-Dì nói gì ạ?
-Con không nhận ra sao?
-Thưa, tiếng xe im bặt, đột nhiên im bặt.
-Con nghĩ sao?
-Con cũng nghĩ… như dì. Xe chết máy.
-Có thể chăng?
-Vâng, có thể lắm chứ.
-Hay…
-Sao cơ dì?
-Hay dì và con đi.
-Đi đâu trong cơn mưa này được?
-Đi về phía xe. Phía phát ra tiếng động cơ.
-Làm sao được? Biết ở đâu?
-Được chứ. Cứ đi.
-Không được đâu dì. Giữa rừng. Trời đã tối. Tiếng xe đã tắt. Chúng ta không có cách nào để định phương hướng giữa tiếng mưa đều đập xuống bốn phía chung quanh.
-Không lẽ mình cứ thản nhiên.
-Không. Con sợ lắm.
-Sợ cái gì?
-Sự lẻ loi, cô độc.
Dì Năm cười. Nụ cười chỉ lay động những đường nhăn xếp lớp hai bên má xong lại phẳng lặng như cũ:
-Con nhút nhát quá. Chẳng có gì mà cũng sợ được.
-Vâng. Con thiếu can đảm.
-Con cần nhiều nghị lực hơn mới có thể sống vững trong đời sống này.
-Chính con mơ ước điều đó. Được như vậy, chắc con đã khác. Khác lâu rồi. Không như bây giờ. Không ở đây.
-Nghĩa là?
-Con không giải thích được. Nhưng con mơ ước.
-Mơ ước?
Dì Năm hỏi lại giọng xa vắng và lạc lõng. Đôi mắt chỉ còn như hai khoanh ruột nhãn thoáng sáng lên, rồi vụt sầm tối, đục lại. Mầu đục ẩm của nền trời nhiều mây mù và hơi nước. Mầu đục ẩm của quá khứ sau lưng và tương lai trước mặt.
-Tính sao giờ con?
Dì Năm trở lại vấn đề. Tôi lắc đầu nhìn mưa, lòng vừa bồn chồn vừa náo nức. Không phải tôi ngại lội đi trong giá rét. Không muốn đến chỗ chiếc xe nằm ụ. Vì nếu đến được đó, ít ra, tôi cũng có thể tự trả lời nghi vấn của tôi: “Có chàng không trong chuyến xe ấy!”. Có hay không? Tôi chỉ muốn biết chừng đó. Muốn biết rõ. Nhưng làm cách nào có thể đến được chỗ ấy? Trong khi chúng tôi không thể xác định được phương hướng, lại nữa, nếu chẳng may trong lúc chúng tôi băng rừng, dò dẫm, tìm chiếc xe, biết đâu, nó chẳng chạy được. Nó ngang qua đây, căn nhà trống. Không một bóng người, và lỡ, biết đâu, làm sao nói trước, có một kẻ bước xuống tìm tôi.
Linh cảm của người phụ nữ trong những trường hợp đặc biệt, ít khi sai. Tôi tin thế. Tôi đã kinh nghiệm. Ít khi sai lắm.
-Không lẽ mình chịu trận ở đây? Dì Năm lập lại ý cũ với nhiều nôn nả hơn. Tôi đáp liều:
-Dì ráng đợi thêm một lát nữa xem. Không có tính sau.
-Tại sao mình không tính trước?
Có nhiều việc mình không thể tính trước. Dì không nhận thấy thế sao?
-Ừ. Cũng phải. Nhưng dì sốt ruột quá!
-Con còn nóng hơn dì. Bởi con đã đợi…
-Bao lâu. Sao con biết mà đợi.
-Tám năm rồi.
-Lạ quá.
-Thưa dì, sao?
-Sao lại tám năm?
Tôi biết mình đã lỡ lời trong cơn mê sảng của vô thức. Mà tám năm qua rồi còn gì nữa.
-Nhanh thật. Tôi nói tiếp.
-Cái gì nhanh.
-Đời người.
-Không nhanh đâu. Đến tuổi già, con sẽ thấy chậm. Nó chậm lắm. Từng giây từng khắc.
-Con chưa qua tuổi đó. Nhưng chắc con sẽ không có tuổi đó để trắc nghiệm.
-Sao lại không? Ai chả có.
-Con thì không. Tôi khẳng định.
-Lại nói nhảm rồi.
-Thiệt mà. Con nói thiệt.
-Thiệt cái gì?
-Vâng. À mà dì ơi.
-Phải tiếng xe đó không?
Dì Năm đột nhiên nói lớn lên như người vừa vỡ giọng.
-Phải đó dì. Tiếng xe. Tiếng xe sống lại.
-Sống lại rồi sao? Thiệt đó chứ.
-Thiệt vậy rồi.
Chúng tôi cùng chờ người tới. Khoảng cách giữa những hạt mưa trên mái tôn và mặt chúng tôi được thâu gần lại, như không còn quãng cách.
Tôi đã ngửi được mùi mưa nhạt nhạt, ngái ngái, như trong đó có lẫn mùi lá mục, mùi những trái thông non sung nước rớt xuống, mùi những thân dây leo thối ủng, bị mưa kéo tuốt khỏi thân bám.
Tiếng xe rõ và gần như đang có ở trước mặt.
-Dì có nghe thấy tiếng nổ của nó, cà giựt, cà giựt như mới bắt đầu chạy lại?
Tôi nói với dì Năm bằng giọng hân hoan vui sướng với phát giác có vẻ tinh tế của mình. Không biết dì Năm có nhận thấy thế không, nhưng dì Năm cũng gật đầu bảo: “phải, ừ, có vẻ giựt giựt, như muốn chết máy lại đó.”
-Cũng có khi nó đang leo dốc.
-Phải. Dì cũng muốn nghĩ vậy nữa.
-Nếu xe đi ngang đây.
-Chắc rồi. Sẽ ngang đây.
-Thì sao?
-Con muốn sao?
-Mình sẽ ra đón nó ở ngoài lộ.
-Để làm gì?
-Không biết để làm gì, nhưng bỗng dưng con muốn chạy ra đón nó. Biết đâu…
-Con muốn nói có người quen?
-Là con mong mỏi vậy thôi.
-Ừa. Hay con cứ chạy ra.
-Con ra nha dì.
-Ừ. Ra coi, à mưa này làm sao đi?
-Không dì. Con sẽ mặc áo mưa.
-Đội nón nữa.
-Vâng…
Tôi lăng xăng, ríu ríu như một đứa trẻ con sắp được mặc quần áo mới để đi chơi. Tôi tất tả vào nhà trong với vội chiếc áo mưa, chụp vội chiếc nón lá của dì Năm lên đầu.
Tôi chạy ra ngoài mưa. Hơi lạnh như những mũi kim châm không ngớt cắm sâu và lay động trên từng vuông thịt da tôi. Cái lạnh và những hạt mưa liên tiếp quất xuống làm cho tôi ríu chân bước không muốn nổi. Nhưng tiếng xe vọng tới mơ hồ có một mãnh lực kỳ dị kéo tôi lao vun vút về phía trước.
Tôi chạy băng băng trên những vũng nước, những đám cỏ cao. Những trái thông mục vỡ choẹt, phụt nước dưới chân tôi.
Tôi không phân biệt được cảnh vật chung quanh. Tôi chạy. Tôi lao tới như được hướng dẫn bởi một thần trí xa lạ huyền hoặc.
Con dốc đổ nghiêng hơn trước. Chốc chốc tôi phải víu vào những thân cây để giữ thăng bằng cho mình. Cuối cùng rồi con đường nhỏ chìm dưới mưa, lượn vòng như một con trăn lớn đang uốn khúc.
Một tay giữ vành nón cho gió khỏi lật ngược, một tay bám vào thân cây, tôi chọn một gốc thông lớn với tàn lá xum xuê che bớt những hạt mưa nặng và những cơn gió buốt.
Chiếc xe hàng lừ đừ tiến đến ì ạch như một con rùa đen sù sì. Tôi nhìn thấy nó từ xa nhưng không thể nhận rõ những mặt người trong xe. Ngay cả người tài xế, tôi cũng không nhìn thấy, chỉ phỏng đoán vị trí của hắn, sau tay lái, tức bên phải tôi.
Mỗi lúc chiếc xe như chạy nhanh hơn và không có gì vẻ gì là sửa soạn để ngừng lại trên đoạn đường mòn dẫn vào nhà dì Năm. Tôi thất vọng và muốn khóc vì thương hại cho sự rồ dại, điên khùng của mình. Chiếc xe đến gần. Đến gần hơn. Tôi muốn quay lưng chạy vào nhà để khỏi phải nhìn theo nỗi tuyệt vọng thê thảm của mình rơi rớt đằng sau xe. Nhưng tôi không thể làm được một điều gì khác hơn là trân trối nhìn nó.
Rồi chiếc xe trờ qua mặt tôi. Trong làn mưa trắng đục, tôi có cảm tưởng như người tài xế có để mắt tới tôi. Y nhìn tôi. Phải. Cả dăm ba người hành khách nữa. Xe qua mặt tôi. Tôi nhắm mắt để đừng nhìn đừng nghĩ.
Bỗng tiếng bánh xe bị thắng gấp, nghiến siết trên mặt lộ ướt làm tôi bàng hoàng ngơ ngác.
Chiếc xe chưa ngừng hẳn thì cánh cửa ở sát với ca-bine của người tài xế bật mở. Một người mặc áo mưa, đội mũ rộng vành nhảy vội ra, lao lại phía tôi. Ngay lúc đó như một tia chớp lóe nhanh, một luồng điện xẹt ngang qua người tôi. Tôi nhận ra. Người đó là ai, và bấy giờ thì quả thực là đôi mắt tôi đã ràn rụa bởi những giọt lệ bao năm hằng ủ kín. Cùng là những giọt lệ, nhưng chưa bao giờ chúng giống nhau, dù cùng được ứa ra từ một khóe mắt?
Cũng như tôi, dì Năm không giấu được nỗi xúc động. Tôi không muốn nói thêm điều chi về chàng để dì Năm cũng như chính chàng bớt phần nào bỡ ngỡ, nhưng cho đến lúc bữa cơm tối được dọn lên, trên chiếc bàn gỗ, tôi vẫn không nói thêm được một lời nào ngoài câu nói duy nhất, ngắn ngủi, khi cùng từ ngoài cơn mưa chạy vào đứng rũ nước dưới hiên “Chất đó”. “…Chất đó…” Thế thôi. Một tiếng thật gọn. Một tiếng thật ngắn. Một lời giới thiệu không mang trong nó một giá trị nào. Một tên gọi, có thể cũng vô nghĩa, cũng nhạt nhẽo, trơ trẽn vô vị không cần thiết như tên gọi một đồ vật. Một con dao, một cái kẹp. Một chiếc dép. Một đôi giầy. Nhưng với tôi. Phải với riêng tôi, trong tình yêu. Nó là tiếng thốt kêu bất thần có khả năng rung động, làm tê liệt mọi giác quan, hay làm sống lại một đời sống đã chết, như sự thốt kêu tên một đấng thiêng liêng, trước một khiếp hãi tận cùng hay một hạnh phúc tuyệt đỉnh.
“Chất đó”. Ngay khi tôi thốt lên lời này với dì Năm, tôi đã không ngờ rằng, định mệnh, một lần nữa, lại khắc nghiệt đuổi theo tôi. Một lần nữa, những dây xích xiềng của tình cảm lại tròng vào cổ tôi, lại cột cùm tay chân tôi, và dẫn xô tôi ngã hằn xuống vực thẳm của cuộc tình chỉ gồm những rắn rết, những cốt xương rã mục.
Bữa cơm chấm dứt trong niềm hoan lạc tận cùng của sự im lặng nghẹn ngào thân yêu.
Dì Năm không cho tôi phụ giúp dì dọn bát đĩa xuống bếp.
Ngồi nán thêm với nhau một lúc khá lâu nữa, chàng rủ tôi ra ngoài hiên. Những hạt mưa như đã đánh thức nỗi tủi cực của tôi.
Và tôi đã không đừng được, sự lên tiếng.
Chàng lặng lẽ nghe tôi nói trong nghẹn ngào, xúc động thực sự của tâm hồn mình sau bao tháng năm dồn nén. Tôi nói, cùng với những giọt lệ lăn nhanh qua hai gò má. Tôi nói. Tôi nói. Tay tôi nắm lại. Người tôi run lên. Tôi nói. Tôi nói. Cho tới lúc tôi không còn nhận ra được tiếng tôi. Không còn nghe một chút ý thức nào về cảnh vật chung quanh. Tôi nói. Nói và một phút giây chập chờn nào đó, tôi mơ hồ thấy mình mềm nhũn, thấy mình quỵ xuống như một đụm cát lở vỡ, từ từ.
Chàng đưa tôi vào nhà.
Cứ như lời dì Năm nói lại thì suốt đêm đó, tôi chìm trong những cơn mê sảng tiếp tiếp. Mỗi khoảnh khắc chợt tỉnh là một khoảnh khắc của nước mắt và sự nghẹn ngào. Chàng ngồi bên tôi, khuôn mặt tối xấp bóng đen. In là đến gần sáng tôi mới chợp mắt được.
- 1 -
Tiến >>
PHỔ THÔNG BÁN NGUYỆT SAN
Nguồn: https://dutule.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 26 tháng 5 năm 2023