Tóc Mai Sợi Vắn Sợi Dài

phạm tú uyên

Chương 1

Tóc mai sợi vắn sợi dài

Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm.

(Ca dao)

Ba mẹ tôi mua một ngôi nhà nhỏ ở gần góc đường Đoàn Thị Điểm, Lê Văn Duyệt (Nhật Lệ bây giờ) trước trường nữ tiểu học Đoàn Thị Điểm. Trước khi cả nhà chuyển đến Huế, tôi và mẹ tới trước lo dọn dẹp, sửa sang lại nhà, còn phải nộp đơn vào học trường mới. tôi chọn trường Gia Hội vì đường đi cũng tiện và trường này khá tốt.

Còn gần một tháng nữa mới nhập học, thời gian đủ dài để đi lang thang khắp phố phường Kinh đô xưa. Mùa hè ở Huế cái gì có thể thiếu chứ nắng nóng và tiếng ve thì ở đâu cũng thấy, đi đâu cũng nghe. Hai bên lề đường Đoàn Thị Điểm là những hàng cây xanh tỏa bóng mát, bàng lá đỏ, mù u xanh, phượng đỏ, nhãn cơm được trồng xen nhau che nắng, tạo gió cho các em bé lang thang trên những thảm cỏ xanh bên vệ đường lấp lánh nắng sáng, nắng chiều vẽ nên nét duyên riêng cho con đường. Các em đang tìm lượm trái mù u khô, quả bàng chín vàng, trái nhãn cơm rụng ven đường. Ăn không được nhưng các em vẫn thích.

Con đường thật đẹp, ít ra với tôi. Phủ đầy hoa phượng khi hè đến. Ai đó gọi là đường Phượng Bay, cái tên thật lãng mạn, tôi thích gọi thế. Những lối mòn rợp bóng cây hun hút dài chạy theo bờ thành quách phủ màu thời gian. Và có lẽ con đường Phượng bay chính là nguyên nhân khiến không ít người tò mò khi đến với Huế. Thật tình, đi trên con đường Phượng Bay lòng bỗng dưng trở nên mơ mộng, man mác nỗi nhớ nhung vu vơ, lãng đãng về cô bạn học nào đó, dù đã yêu hay chỉ lẽo đẽo theo sau mỗi khi tan trường. Nhìn từng cánh phượng đỏ hồng lác đác rơi trong gió, cũng làm tâm hồn thêm rạo rực, nhất là khi tiết trời cuối hè chớm thu, có những cơn gió se se bất chợt về sớm. Lòng mang đầy cảm xúc, dâng trào mơ mộng. Nhưng tôi chưa có cụ thể một người con gái nào của riêng mình để nhớ, để yêu. Bởi không hiểu sao tôi rất vụng về, mất bình tỉnh khi đứng trước con gái. Dù rằng người lạ hay bạn học, cứ đứng trước phái nữ là tay chân trở nên lúng túng, thừa thải, miệng cứ lắp ba lắp bắp. Vì thế suốt những năm Đệ Nhất Cấp (Cấp II bây giờ) chỉ quanh đi quẩn lại chơi toàn bọn con trai. Qua Đệ Nhị Cấp (Cấp III bây giờ) đã có những đứa bắt đầu hẹn hò với bạn gái. Giữa năm Đệ Tam (Lớp 10), tôi bắt đầu thinh thích, mom mem theo sau nhỏ Linh, con bạn ngồi bàn trước tôi. Tôi chú ý đến Linh từ đầu năm học, khi lớp sắp xếp lại chỗ ngồi. Do mắt tôi nhìn lên bảng không tốt lắm nên được chuyển lên hai bàn, sau lưng nhỏ Linh. Thỉnh thoảng nó hay quay xuống nói vu vơ gì đó tôi không nhớ nhưng mùi hương con gái cứ lẩn quất bên tôi. Rồi mái tóc dài cứ chập chờn trước mắt, rồi khuông mặt xinh xinh cứ làm tôi mất ngủ nhiều đêm. Hơn nữa, mấy đứa bạn thân cũng có đôi có cặp, tôi chưa có gan làm thế nhưng mộng tưởng trong tôi thì Linh đã xuất hiện. Có lẽ vì thế đưa tôi lẻo đẻo theo chân nhỏ từng ngày. Tôi chỉ dám đi sau, giữ một khoảng cách đủ lớn để mấy đứa bạn không nghi ngờ, để cô nàng không phát hiện mình bị mọc đuôi. Thời gian lẽo đẽo theo sau cô nàng dài ra thì khoảng cách giữa tôi và Linh cũng dần rút ngắn lại. Đôi lúc, tôi cố hết sức bình sinh đến bên bắt chuyện gì đó để cùng đi song đôi. Muốn là thế nhưng đôi chân cứ đá vào nhau, tim gõ thình thịch, người như đang thiếu dưỡng khí. Thôi đành đợi cơ hội vậy. Bọn bạn bắt đầu nghi ngờ rằng tôi thích nhỏ Linh.

Trước khi thi Nhất Lục Cá Nguyêt (Học Kỳ I), thầy hướng dẫn lớp giao cho tôi phụ trách tờ báo tường. Hôm nộp bài, nhỏ Linh đem đến bài thơ viết nắn nót trên trang vở được cắt cẩn thận. Nó nói:

- Thơ tui mới làm, có chỗ nào không hay ông sửa dùm tui nghen.

- Bà... À, Linh học giỏi Văn mà còn nói rứa...

Chỉ thế thôi mà tim tôi đập loạn xạ, đập thình thịch như trống ngũ liên.

Tôi ra sân, đến ghế đá bên gốc phượng ngồi, lấy bài thơ nhỏ Linh vừa đưa ra đọc. Một mùi hương gì đó nhẹ thoảng qua giống như hương hoa từ bài thơ nhỏ Linh đưa. Đúng rồi! Mùi... Của nó. Vì từ khi chuyển lên bàn thứ ba, ngồi sau lưng nhỏ Linh, tôi nghe phảng phất mùi thơm này. Tò mò, tôi đưa lên mũi ngữi, chợt một bàn tay ai đó giật phăng tờ giấy. Tôi quay lại thấy Dũng còi cầm bài thơ nhỏ Linh đưa chạy đến gốc phượng gần đó, có thằng Long đang ngồi ôn bài. Dũng còi nói oang oang:

- Chương có bồ rồi tụi bay ơi!

Tôi lao đến giật lấy tờ giấy nhưng Dũng còi chạy ra sau ghế đá, vẫy vẫy bài thơ Linh đưa. Hành động của tôi khiến Dũng còi cho rằng: sự nghi ngờ của nó là đúng. Dũng còi nói:

- Thú nhận đi, nàng nào gửi thư cho mi?

- Thư chi mô. Là bài thơ nhỏ Linh...

Vừa giận vừa mắc cỡ, tôi định nói Linh nộp bài đăng báo tường nhưng Dũng còi cắt ngang:

- A, con Linh! Gớm chưa, mi còn «hun» lá thư nữa chứ.

Long hùa theo:

- Thằng ni kinh hè, «hun» thư của người yêu, lãng mạn quá Chương ơi!

Chương 1

Tiến >>


Nguồn: Tác giả Vietnamthuquan.eu - Thư viện Online
Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 3 tháng 12 năm 2023