Xếp cao một mét năm mươi bảy, nặng hơn chín mươi ký, số cân không cụ thể bởi tùy vào bữa ăn hôm trước ăn nhiều hay ít calo. Ông có một gương mặt đặc trưng dân châu Á mũi tẹt, da vàng, tuy nhiên với sếp là chiếc mũi hình quả cà chua lúc nào cũng chín mọng, luôn gây chú ý cho người đối diện. Giọng sếp chuẩn như ca sĩ đã luyện qua thanh nhạc, trầm bổng lên xuống cao trào tùy theo cơn giận dữ hay vui vẻ. Nhưng có lẽ đối với tất cả nhân viên tại công ty Thám tử Việt này, ấn tượng nhất với sếp chính là đôi mắt tròn sáng rất tinh quái, ẩn sâu sau hàng lông mày rậm rì che khuất. Ánh mắt ấy lúc lim dim hiền hòa, lúc sáng rực như lửa cháy và lúc kèm nhèm như một ông lão vậy. Bụng phệ, dáng đi lạch bạch, nhìn xa sếp giống ông địa, đó là kết luận của tất cả nhân viên dưới quyền.
Khác với những công ty kinh doanh cần mặt tiền bề thế và luôn có một chiếc bảng hiệu to đùng, thậm chí còn gắn đèn sáng nhấp nháy, công ty Thám tử Việt lại nằm lút sâu trong một cái hẻm, đó là một tòa nhà ba tầng cũ kỹ, cũ đến nỗi người ta có cảm giác nó sẽ bị đập đi bất kỳ lúc nào. Chiếc bảng tên bằng đồng đã hoen rỉ, nhìn thật đáng chán. Cũng không hiểu tại sao sếp lại đưa công ty vào nơi này, dù với khả năng kinh doanh, công ty thừa sức nằm tại những cao ốc lớn kìa. Ông tiết kiệm chăng, cũng không hẳn, làm thần bí chăng, chưa chắc, hỏi, chẳng bao giờ sếp giải thích mà chỉ nhếch nhếch mép thôi, xua tay với thói quen.
- Trò vặt vãnh, anh chị đừng quan tâm đến điều thừa, hãy chú ý vào công việc đi.
Thế nhưng trái với vẻ bề ngoài xoàng xĩnh của tòa nhà, bên trong lại được trang bị hết sức hiện đại với tất cả những máy móc hiện đại nhất phục vụ cho công việc. Dĩ nhiên là internet, truyền hình cáp với tất cả các kênh, chưa kể các loại máy móc hiện đại khác cần thiết cho nghề thám tử đều được công ty đặt hàng từ nước ngoài về... Đấy là niềm mơ ước và ghen tỵ của các công ty khác.
Ngày Nguyễn Nguyên đến đây nộp hồ sơ xin việc, anh gãi đầu mãi ngắm nghía tòa nhà này bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, không lẽ đây là trụ sở của công ty Thám tử Việt rất nổi tiếng đó sao. Anh cứ hình dung ra phải là một trụ sở to trên một tòa nhà hào nhoáng nằm ở vị trí trung tâm thành phố, người ra vào tấp nập, với những gương mặt nghiêm trọng đeo kính đen như bảo vệ tổng thống Mỹ hay điệp viên 007 chẳng hạn. Khi phỏng vấn nghe anh bày tỏ sự nghi ngờ này, sếp cười khà khà, cậu về viết tiểu thuyết hơn là làm nghề thám tử tư.
Thế hoạt động thám tử của chúng ta liệu có sai luật pháp không thưa chú? - Nguyên dè dặt hỏi.
Hoạt động thám tử của chúng ta luôn đi đúng khuôn khổ của pháp luật đã đặt ra, tuy nhiên hiện nay chưa có một hành lang cụ thể cho một ngành nghề này. - Sếp nhún vai - Chúng ta phải hiểu không phải vụ việc nào chính quyền cũng nhúng tay vào cả. Ví dụ theo dõi chồng, bạn tình có chung thủy hay không? Con cái mình có quậy phá ngoài giờ học không? Công ty đối thủ có chơi xấu mình không? Kinh doanh có ổn không... Tất nhiên chính quyền không có thời gian làm việc này, mà chúng ta, những thám tử sẽ làm. Thế nên nói mặt nào đó hoạt động thám tử sẽ giúp chính quyền nhẹ được một phần nào đối với các vấn đề không hẳn liên quan đến luật pháp.
Nhưng cháu vẫn nghĩ, hoạt động của thám tử rất dễ dẫm chân lên luật pháp - Nguyên bướng bỉnh nói.
Xã hội ta hiện luôn tồn tại quan niệm, lo sợ vì mới mẻ, không kiểm soát được mà cấm đoán, thực tế đó là một sai lầm. Đó chính là sự luẩn quẩn giữa quản lý và kiểm soát - Sếp cười khan - Nhưng về nguyên tắc cái gì luật không cấm tức được làm, tuy nhiên nói thế thôi chứ rất khó, bằng hoạt động của mình chúng ta sẽ chứng minh cho các cơ quan quản lý hiểu thôi cháu à. Chúng ta luôn luôn tôn trọng luật pháp, tuân thủ những quy định của luật pháp.
Thế rồi, sếp thảy một tờ giấy tới trước mặt anh, nói dịu dàng nghe như hát:
Xem đi cháu... ưmmm...
Những ngón tay thô, to của sếp rà trên mặt tờ giấy, giảng giải:
Trong nghề của mình, điều đầu tiên phải quan tâm đó là sau khi ký hợp đồng rồi, điều đầu tiên phải chú ý là Giữ mật tuyệt đối thông tin của khách hàng - Sếp nhún vai - Khi khách hàng tìm đến chúng ta để nhờ vả, chắc chắn họ có nỗi khổ riêng, nỗi khổ này không thể bày tỏ cùng ai mà không thể nhờ chính quyền giải quyết được, vì thế mới tìm đến chúng ta. Và những bí mật này sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình, công việc, danh vọng của họ... Thế nên, điều tiên quyết đầu tiên với một thám tử, chính là phải giữ bí mật thông tin cho khách hàng. Điều này còn được gọi là đạo đức nghề nghiệp, nó sẽ đi kèm với việc Nghiêm cấm nhận hối lộ từ khách hàng.
Rất nhanh sếp làm động tác đếm đếm tiền trên bàn, tí nữa Nguyên phì cười. Sếp nhấn nhá giọng vẻ ngán ngẩm.
Với một thám tử, những điều cần thiết cậu phải chú trọng là:Yêu nghề. Nhạy cảm trong công việc, trí nhớ tốt, tư duy nhanh. Không được dùng ý chí chủ quan để phán đoán tình hình, chỉ khi nào nắm được chứng cứ đầy đủ rõ ràng mới là sự thật. Có khả năng giao tiếp. Lý trí thắng tình cảm. Phải nắm rõ các yếu tố tâm lý. Có khả năng nhập vai, thích nghi, hiểu biết và sử dụng thành thạo các phương pháp, thủ thuật tâm lý...
Nhìn chung là sếp nói khá nhiều khá lâu đến mức Nguyên thầm hỏi, ông ta biết mình mắc chứng bệnh nói dai không? Cứ như sếp đọc được trong đầu Nguyên đang nghĩ gì, ông dừng lại đột ngột và nói luôn.
Tôi nhận cậu vào làm việc.
Nguyên ngớ người ra, trước khi đến đây, anh cũng từng nghe mấy người bạn cho biết công ty Thám tử Việt này chọn người rất kỹ lưỡng, khó khăn, thông thường họ phải thử thách đối tượng xin việc từ 6 tháng đến một năm là chuyện bình thường. Không thiếu gì người nộp đơn vào đó và phải xin ra bởi không chịu nổi thử thách ở đây hoặc bị từ chối thẳng. Nguyễn Nguyên là một ngoại lệ đặc biệt chăng?
Ấy thế mà giờ đây anh đã trở thành một thám tử dày dạn trong nghề, làm việc tại công ty dăm năm và là một trong những thám tử đinh của công ty, là niềm tự hào của riêng sếp bởi ông đã không chọn lầm người.
*
Sài Gòn vốn không có mùa thu thế nhưng vẫn có cơn gió thoảng qua vào những sáng sớm trên con đường Phạm Ngọc Thạch, lá me vàng rơi trên đường. Nhìn những chiếc lá bay lượn tung tăng luôn mang đến cho Mẫn cảm giác bình yên thanh thản đến lạ kỳ và vì thế mà cậu rất thích chạy xe thật chậm ngắm những chiếc lá vàng lửng lơ ấy. Nhiều lúc Mẫn đứng ngẩn ngơ trước cơn gió vô tình cuốn theo biết bao nhiêu lá me vàng bay tung khắp trời, nhìn thật đẹp. Nghe chàng trai kể, bà vú mỉm cười hiền hậu.
- Tánh con nghệ sĩ nên mới vậy, đừng có mà lo ngắm lá rơi quên tay lái chạy trên đường, nguy hiểm lắm đó.
Minh Mẫn bật cười. Mẫn đã bước sang tuổi 25, đang từng bước khẳng định tên tuổi của một nhà thiết kế thời trang trẻ, nhưng dưới mắt vú, xem ra Mẫn vẫn là một đứa trẻ con ngủ còn đái dầm. Cù lao Mơn, năm đó dòng họ Huỳnh tuốt ngoài Hà Tĩnh đã theo bước chân Đức ông Nguyễn Hữu Cảnh đến nơi này khẩn hoang, có đến mấy trăm mẫu đất chiếm gần hết cù lao Mơn và nơi đây cũng hình thành nên một làng nhỏ mà người dân vốn đa phần là tá điền nhiều đời của điền chủ họ Huỳnh thế nên căn nhà thờ họ rất cổ và rất lớn nhưng quạnh quẽ quá bởi nay con cháu làm ăn tứ tán khắp bốn phương trời. Đến thời cha của Mẫn, nhà ngày vắng hơn. Khi gia đình xuất cảnh, bà nội vì quá già nên không chịu đi, không những thế bà còn đòi để lại cho bà một đứa cháu trai, đó là Mẫn. Thương thảo mãi, bàn qua bàn lại riết, cuối cùng gia đình ra đi sau khi để Mẫn ở lại với bà nội. Bà vú, người thân thiết với gia đình từ mấy mươi năm nay cũng đã tình nguyện ở lại chăm sóc bà nội và Mẫn. Lên học đại học ở thành phố, từ đó Mẫn phải đi về giữa Sài Gòn và quê. Mẫn rất muốn đưa nội và vú lên căn nhà của gia đình tại thành phố để tiện chăm sóc, tuy nhiên mới nghe là nội và vú đã giãy nảy lên. Cả cuộc đời hai người gắn liền với miếng vườn và căn nhà thờ âm u của dòng họ, riết họ quen rồi, không muốn đi đâu nữa. Nội già lẫn rồi, bà vú thở dài buồn rầu. Chừng nào bà nội còn ở đây, bà vú cũng ở đây con à, “hổng” có đi đâu hết trơn hết.
Nếu như...
Bà vú giấu câu lửng trong tiếng thở dài nhè nhẹ buồn rầu. Giá hồi đó Mẫn chịu lấy Hoa Hiên, cô em họ xa thì không chừng bây giờ đã... Mẫn im lặng và quay đầu nhìn ra vườn, ồ kìa, lại một chiếc lá nữa đang rời cành, thu ơi liệu có về chăng?
Cũng vì cái thói quen lẩn thẩn ngắm lá vàng rơi đó mà Mẫn đã đụng Hiệp trong khi anh đang truy đuổi bọn cướp. Ầm, cậu té lăn quay trên đường, ngất lịm. Những tiếng la hét ầm ĩ bỗng trở nên xa vời vợi. Khi Mẫn tỉnh trong bệnh viện, thấp thoáng một gương mặt lạ đang lo lắng nhìn mình, và gương mặt ấy đã cúi xuống gần để trả lời câu hỏi thều thào của cậu.
- Tôi đang ở đâu đây?
Thế là họ quen nhau. Nhà thiết kế trẻ Minh Mẫn biết đại úy Vũ Hiệp là một cảnh sát hình sự, đội đặc nhiệm. Một người đàn ông trẻ, to cao khỏe mạnh, cứng cáp và có cái đầu tóc cắt ngắn chữ đinh nhưng vẫn rất bù xù. Anh có dáng dấp như một tên bụi đời hơn là một công an hình sự và Mẫn vẫn hay lè lưỡi trêu anh vậy. Tuy anh chỉ hơn cậu mấy tuổi, nhưng nhìn anh lớn hơn Mẫn rất nhiều từ suy nghĩ đến việc làm. Chả hiểu sao mỗi khi bên Hiệp, Mẫn luôn cảm giác thấy mình thật nhỏ bé. Sau cú va chạm nhớ đời đó, anh và cậu quen nhau. Anh thường im lặng lắng nghe những câu chuyện về thế giới của Mẫn nhưng lại rất nhát gừng nói về công việc của mình, mặc cho cậu tò mò năn nỉ. Tính anh là thế, ít nói và càng ít nói về bản thân. Kể cũng lạ, một người vốn đang sống trong thế giới showbiz đèn màu son phấn nhiều thị phi như Mẫn và một cảnh sát hình sự đen cháy, suốt ngày phóng trên đường săn bắt cướp, họ đang ở thế giới đối lập không hề có điểm trùng, làm sao có thể quen nhau được?
CHƯƠNG I - 1 -
Tiến >>
Nguồn: Nhà xuất bản: NXB Hội Nhà Văn
Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 12 tháng 12 năm 2023