°°°°
Dựng xe đạp dựa vào chuồng bò, Nhiên mau mắn đẩy cửa lách vô nhà. Gã đàn ông đang ngồi trên giường với vẻ ngóng chờ. Gã thở nhẹ nhõm: - Có em bên cạnh tôi thấy an toàn hơn. Út Nhiên soạn các thứ ra bàn: - Ông tưởng tượng vậy thôi. Mắt gã ấm áp khiến Nhiên phải chớp mi. - Thật đó. Em là thần hộ mạng, là cứu tinh của tôi. Nhiên ngắt lời gã: - Ăn đi rồi uống thuốc. Tôi phải làm việc ngay bây giờ chớ chả là thần của ai hết. Dứt lời, Nhiên sửa lại cái nón cũ mèm trên đầu, hấp tấp ra khu nhà ươm lài. Đang ngồi cho tro trấu vào các túi nilông con, bà Xê ngước lên khi thấy dáng Nhiên bước vào. Vùa khúc khắc ho, bà vừa nói: - Thằng Sang mới hỏi mày xong. Út Nhiên dè dặt: - Ảnh hỏi con có chuyện gì không mợ? Bè Xê chép miệng: - Nó dặn màu nuôi thúc mấy con bê, tuần sau nó bán đó. Nhiên chắc lưỡi: - Trời ơi! Nó còn nhỏ xíu, bán uổng chết. Với lại, chắc gì cậu Hai chịu bán. - Ổng chịu hay không nó cũng bán. Nợ lấp đầu, chúng chặt tay cho ấy chứ. Rồi cái cơ nghiệp này cũng tiêu tan bây giờ, nói chi mấy con bê đực. Út Nhiên ái ngại nhìn bà Xê. Trông bà già xọm vì buồn, vì bệnh. Con trai con gái có đủ nhưng chẳng đứa nào ngó ngàng chăm sóc mẹ. Hai Sang, Ba Phú chỉ giỏi đàng đúm ăn chơi. Người cờ bạc, kẻ rượu chè, cô gái rượu Tu Quý thì đua đòi, chưng diện. Ba đức con tiêu tiền ba cách, nhưng cách nào cũng khiến cha mẹ sớm tán gia bại sản. Trộn đất, tro, phân thật đều, Út Nhiên phụ bà Xê vô bịch để chuẩn bị ươm giống. Chuyện này trước đây Hai Sang phụ trách, nhưng từ khi mẹ Nhiên bỏ đi, anh ta đã phủi tay giao lại cho Nhiên với nụ cười nửa miệng: - Ráng mà làm trả nợ nghen con ranh. Thế đấy, Út Nhiên không biết đến chừng nào mới trả nợ cho mẹ mình đã vay. Giá như cô đủ can đảm rời bỏ nơi đây nhỉ? Nhưng rời đây, Nhiên sẽ ở đâu, làm gì sống khi cô chẳng biết nghề nào ngoài việc trồng lài, nuôi bò vắt sữa. Cuộc đời cô từ bé chỉ quanh quẩn vùng đất Hóc Môn, Bà Điểm này. Dầu bây giờ đây đã là quận Mười Hai của thành phố, Út Nhiên vẫn mãi là gái quê, chưa biết chợ Sài Gòn ra sao. Nói ra thật khó tin, nhưng đúng là vậy. Không có việc gì, dịp nào, cơ hội đưa đẩy thì làm sao một con nhỏ đầu tắt mặt tối như cô được tới trung tâm Sài Gòn, nơi Tư Quý lên xuống như ăn cơm bữa. Bà Xê húng hắng ho. Út Nhiên ngập ngừng: - Mợ nên đi khám bệnh để ho kéo dài không tốt đâu. Bà Xê gạt ngang: - Cảm lạnh thì vậy đó, chớ tao có bệnh gì mà đi khám cho tốn tiền. Út Nhiên làm thinh. Hồi trước ngoại ho, cậu Hai cũng nói vậy, đến lúc bà khạc ra máu thì munn rồi. Tuổi già sức yêu chữa trị lại không tới nơi dù nhà thừa tiền. Cuối cùng chính sự độc ác, bất hiếu của bầy con cháu, ngoại đã không lành bệnh. Bây giờ mợ Xê đang lâm vào tình cảnh của ngoại trước kia. Út Nhiên không thể không nói được, chỉ khổ một điều chả ai chịu nghe đứa thấp cổ bé miệng như cô. Tứ Quý đã khinh khỉnh mắng cô: - Ho lao là bệnh của bọn nhà nghèo, làm nhiều ăn đói, ngủ ít nghĩ nhiều. Trừ bà ngoại già quá, nên sức đề kháng yêu phải vướng vào bệnh ấy mà thôi. Nhà này toàn của ăn của để hổng hết, mắc mớ gì tới ho lao. Mày đừng trù nghen con quỷ. Ơ? trong chòi đó, mày hổng ho thì thôi, đừng lo cho ai khác. Thế là Nhiên đành ngâm miệng, nhưng mỗi lần thấy bà Xê ôm ngực mệt nhọc, cô lại bồn hồn không yên. Bà Xê chống gối đứng dậy: - Nghỉ ăn cơm. Út Nhiên thở phào, bà Xê nói tiếp: - Bữa nay có đám bạn chị Quý tới chơi, mày mang cơm về chòi ăn. Tao để phần sẵn rồi đó. - Dạ được. Vừa nói, Nhiên vừa tới lu múc nước rửa tay. Trong nhà này, thương quý cô nhất là cô Xê chớ không phải cậu Hai Giàu, người có cùng máu mủ ruột thịt với cô. Về chòi, Út Nhiên thấy gã đàn ông ngồi trên giường với vẻ đăm chiêu lo ngĩ. Cô mời: - Ông ăn thêm cơm nghen. - Không. Em ăn đi rồi giúp tôi việc này. - Băng vết thương à? - Em không sợ máu chớ. - Sỡ. Nếu máu ấy không lương thiện. Mắt gã đàn ông bừng sáng lên: - Em đối đáp khác lắm, không giống cách nói của người làm việc chân tay. Út Nhiên hít một hơi khi mở nắp cà mèn: - Cháo gà thơm quá. Ông nên ăn thêm mới được. Rồi không cần biết gã bằng lòng không, Nhiên sớt ra bưng tới tận giường cho gã một chén. Người đàn ông có vẻ xúc động: - Đây là phần ăn trưa của em và tôi nghĩ không phải ngày nào cũng có món chào gà. Út Nhiên nhăn mặt: - Ông phiền quá. Có ăn không thì bảo. Gã đàn ông vội đưa chén cháo còn nóng lên miệng. Thái độ của gã khiến Nhiên tủm tỉm cười. Nụ cười của cô làm gã khó chịu: - Sao lại cười? - Tôi không ghĩ mình ra lệnh và có người nghe theo. Gã đàn ông tò mò: - Em làm việc cho gia đình này à? Út Nhiên chớp mi: - Ông nghĩ vậy cũng được. Ăn vội ăn vàng phần cháo còn lại, Nhiên khoanh tay hỏi: - Tôi sẽ phải làm gì? - Rử vết thương, băng lại thật kỹ, tôi phải rời khỏi đây nếu khôngem sẽ gặp rắc rối. - Còn chân ông thì sao? - Có lẽ nó bị trục trặc chớ không đến nỗi gãy như tôi tưởng. Út Nhiên bĩu môi: - Ra là thế. Hồi khuya ông vờ rên rỉ, xỉu tới xỉu lui để tôi động lòng chớ gì? Gã đàn ông cố tình lặp lại lời Nhiên nói lúc nãy: - Em nghĩ vậy cũng được. Út Nhiên hất hàm: - Tự cởi áo ra đi. Gã đàn ông ngoan ngoãn vâng lời Nhiên. Cầm chai oxy già, cô bỗng lúng túng thấy rõ. Nhiên bảo: - Rát lắm đó. - Tôi biết, nhưng không sao đâu. Tay run run, Nhiên mím môi lấy miếng băng vệ sinh còn nằm trên ngực gã lên. Máu lại rỉ ra. Út Nhiên chùn tay, cô thở hắt ra: - Để tôi mở đài cho ông nghe. Bước tới bàn, cô mở radio đài PM ngay chương trình nhạc. Phương Thanh đang gào "Giã từ dĩ vãng" nghe thật đã tai. Nhiên mím môi, đổ oxy già vào vết thương. Nó đang sủi bọt trong khi gã đàn ông cắn răng, mặt nhăn nhúm vì đau đớm. Út Nhiên lấy bông gòn lau bớt máu. Gã mím môi: - Lần nữa đi. - Nhưng mà... - Tôi chịu được. Út Nhiên rùng mình nhìn vết thương hở miệng khá dài nằm vắt véo trên ngực trái gã. May mà không vào tim. Cô liếc vội gương mặt lầm lì đã rịn mồ hôi vì đau của gã và thấy tội nghiệp. Nhưng lời nó của ông Giàu chợt vang lên: "May phước cho mày. Nếu nhìn thấy ai đó, chắc nó giết mày rồi" làm cô rối. Biết đâu chừng cô đang tôi nghiệp một tên cô đồ giết người không gớm tay? Biết đâu chừng khi băng bó xong vết thương hăn sẽ cho cô một dao rồi biến mất. Giật thót với điều vừa nghĩ, Nhiên làm rớt chai oxy già ngay vết thương của gã. - A! Gã kêu lên thảng thốt và siết chặt người Nhiên như vớ lấy một liều thuốc giảm đau. Hành động bất ngờ này của gã khiến cô ngồi chết trên giường, không biêt phải làm sao. Vết thương vừa sủi bọt vừa rỉ máu trông thật dễ sợ. Út Nhiên để mặc người đàn ông gục đầu vào vai mình và tim đập như muốn rơi khỏi ngực, người nóng bừng bừng, cô ấp a ấp úng: - Xin lỗi. Tôi... tôi vụng về quá. Gã đàn ông thở dốc từng hồi: - Lỗi tại tôi đã bắt em làm một việc quá sức mình. Tôi phải xin lỗi em mới đúng. Dựa lưng vào vách, mắt nhắm nghiền, gã hỏi: - Tôi tệ quá phải không? Nhiên lắc đầu: - Không đâu. Tôi từng thấy có người bị chảy máu cam thôi mà rống lên như bò. Gã nhếch đôi môi khô nứt vì câu nói của Nhiên. Đợi cơn đau đi qua, gã bảo: - Em băng lại được rồi. Cứ quấn vòng quanh ngực thật chặt, máu sẽ không chảy nữa đâu. - Vậy là phải cởi áo ra? Út Nhiên bối rối hỏi. Gã đàn ông gật đầu. Cô rụt rè giúp gã bỏ cái áo sơmi màu xanh biển ra khỏi mình. Út Nhiên thấy tức thở khi phải ngồi gần một người đàn ông lạ trong trạng thái thế này. Cô luống cuống thấy rõ, có lẽ hiểu được tâm trạng của Nhiên, nên gã đàn ông ra vẻ bình thản. Gã vờ hiểu sai sự xấu hổ của cô: - Em đừng sợ. Cứ mạnh tay, tôi chịu đau được mà. Nhiên rụt rè đặt miếng gạc lên vết thương, đợi hắn giữ lấy xong, cô nhẹ nhàng quấn băng. Mỗi lần vòng quanh lưng gã, Út Nhiên phải chồm về phía trước, mặt gần như chạm vào vai gã. Sự mạnh mẽ rất lạ lẫm, rất đàn ông từ gã toát gã khiến cô xôn xao lạ kỳ. Út Nhiên liếc trộm và bàng hoàngnhân ra gã là một người đàn ông đẹp so với những người Nhiên từng quên biết. Mà Nhiên quen biết được mấy người đàn ông kia chứ? Quanh đi quẩn lại chỉ mấy gã chở cám bò, bỏ mối hèm, các mướn rơm, mua phân bò và thu mua sửa. Những người đàn ông có liên quan tới công việc của Nhiên. Cô quen họ quá, nên mọi cảm nhận về đẹp xấu dường như không rõ như cảm nhận của cô về gã đàn ông này. Út Nhiên giật mình vì dột nhiên gã mở mắt. Cô đỏ mặt nhìn xuống, tay siết mạnh khiến gã phải thẳng người lên. Giọng gã trầm ấm: - Em là Út Nhiên? - Vâng. - Em không hỏi tôi tên gì sao? Nhiên lắc đầu: - Biết tên ông dễ bị ác mộng lắm. - Rồi tôi sẽ đi. Em đừng chua ngoa mà ân hận. Út Nhiên bĩu môi: - Hổng dám là ân nhân của ông đâu. Nhiên dán băng keo, cột băng cẩn thận và bảo: - Xong rồi nhưng vẫn chưa thoát nợ. Gã đàn ông ngập ngừng: - Tôi cần một cái áo khoác. Nhiên buột miệng: - Chắc phải đi ăn trộm quá. Chớ ở đâu ra mà sẵn thế. Gã đàn ông nói: - Em có thể mua hộ... Út Nhiên lắc đầu: - Giờ mà tôi dắt xe ra là có chuyện đó. Rồi Nhiên lại càu nhàu: - Khu này thiếu gì vườn lài, cớ sao ông lại vào nhà tôi cho khổ thế. Nếu khuya rồi tôi la lên chắc... chắc ông giết tôi chết rồi hả? Gã gượng gạo: - Tôi không ăn cướp, cũng không phải sát nhân. Sao lại phải giết người? - Vậy ông là ai? - Tôi là người lương thiện. Nhiên bĩu môi: - Lương thiện hay bất nhân máu cũng đỏ như nhau. Có trời mới biết đâu là thật. - Vậy em cứ gọi người ta bắt tôi đi. Út Nhiên gật gù: - Ông bảo như vậy thì đừng có trách nha. Ngồi chờ đi rồi sẽ biết. Dứt lời, Nhiên lách mình qua khe cửa đi thẳng một mạch. Ngang mấy luống lài còn nụ cô buồn tay hái một nắm đầy. Hừm! Kiếm ở đâu ra cái áo bây giờ. Nhiên nhìn dãy dây phơi gần hồ nước mưa cao quá đầu và thấy cái áo jean của Hai Sang. Ngó quanh quất không có ai giữa trưa nắng chan chan, Út Nhiên nhón chân rút cái áo. Vo tròn nó với nắm nụ lài vào trước ngực, cô hí hởn quay lưng. Về chòi, thảy cái áo jean lên giường, Út Nhiên lí lắc: - Ông đủ tiền mua áo không? Tôi bán đây. Mắt gã sáng lên: - Chắc là không vì với tôi lúc này cái áo ấy vô giá. Mà... ở đâu ra vậy? Út Nhiên chống tay dưới cằm: - Tôi ăn cắp thật đó. Rồi ông anh tôi sẽ lồng lội lên vì mất của. Ngặt một điều ở đây chưa bao giờ có trộm. Gã đàn ông lặng thinh. Lâu lắm gã mới khó khăn mở lời: - Tôi sẽ đền bù. Nhiên nhướng mày: - Bằng cách nào? Lấy trong ví ra một cọc tiền mà Nhiên nghĩ chắc là nhiều lắm, gã hạ giọng: - Em giữ lấy để... Út Nhiên ngắt ngang lời gã: - Ông vung tiền ra để thấy thanh thản khi nghĩ tới ân nhân, như kiểu ông gọi tôi chớ gì? Tôi hổng thèm đâu. Ấm ức, giận dỗi một cách vô duyên vô cớ, Út Nhiên bỏ ra chuồng bò. Vừa gãi lưng cho con Tai Xụ, Nhiên vừa thở than: - Tao đúng là ngốc phải không Xụ. "Cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả oán". Mày nghĩ sao câu này? Phần tao rõ ràng là chẳng đặng đừng. Hai Sang mà biết tao ăn cắo áo chắc thằng chả đánh tao gãy tay. Chắc kiếp trước tao mắc nợ "ông kẹ" đó nên kiếp này dầu trốn trong nhà, ông cũng mò tới để tao phải trả nợ. Sao tao lo quá. Phải tao tài lanh không Tai Xụ? Út Nhiên bực bội vòng ra nhà ươm lài, cô ngã lưng xuống cái ghế bố cũ ở góc nhà. Văng vẳng trong phòng khách, tiếng chát chúa chói tai. Tội nghiệp! Trưa nay chắc mợ Xê sẽ nhức đầu, mất ngủ nhưng bà sẽ không dám phàn nàm cô con gái rượu đâu. Út Nhiên nhìn nhưng đốm nắng từ mái lá rọi xuống nền nhà, lòng rồi ren trăm mối. Lúc nãy hắn nói sẽ đi khỏi đây. Song đi bằng cách nào? Lẽ ra phải hỏi cho rõ ràng, Út Nhiên lại giận dỗi bỏ ra ngoài rồi lo lắng, dằn vặt mình. Chịu không nổi sự căng thẳng kéo dài từ khuya tới giờ, Út Nhiên đứng dậy. Cô đội cái nón lá tơi tả xăm xăm ra mở nước. Các vòi nước tự động xoay vòng tung tóe rơi lớp lớp như mưa xuống đám lài xanh bóng. Những giọt nước lấp lánh như kim cương văng đầy giữa trưa nắng. Biết rắng tưới nước vào giờ này lá lài dễ bị cháy, nhưng Út Nhiên đang muốn đốt cháy tất cả, kể cả nỗi sợ hãi đã kích động cô có hành động phá hoại này. ° ° ° Gã đàn ông nhìn đồng hồ rồi nhìn Nhiên. Gã biết cố rất mệt mỏi vì suốt ngày nay chưa hề được nghỉ ngơi, ấy vậy mà phần cơm chiều cô bé cũng chia cho gã hơn phân nữa. Gã dần dần hồi sức nhờ lòng tốt nhiệt thành và hồn nhiên của Út Nhiên, điều bất ngờ ngoài mong đợi của người đang gặp nạn như gã. Một lát nữa, gã sẽ rời khỏi đây. Căn nhà chòi lụp xụp này bỗng làm gã quyến luyến. Nhưng đây không phải chỗ của gã. Muốn trở về nơi của mình, gã phải tập vận động trước đã. Gã gượng bước xuống đất, khiếnÚt Nhiên ngạc nhiên. Ông định làm gì? - Tôi tập đi bằng cái chân trặc để một lát rời khỏi đây dễ dàng hơn. - Nhỡ động vết thương chảy máu nữa rồi sao? - Gã khen: - Em băng khéo lắm, chắc không chảy máu nữa đâu. Út Nhiên khoe: - Nhờ hồi cấp hai tôi có tham gia học sơ cấp cứu nên biết băng bó chút đỉnh, giờ mới có dịp áp dụng. Mắt gã dịu dàng: - Đó là sự may mắn của tôi. Cám ơn em, cô thiên thần bé nhỏ. Út Nhiên nóng mặt. Lần đầu tiên trong đời cô được nghe những lời ngọt ngào đến thế. Mật ngọt chết rồi. Nhiên chưa biết gã là ai mà đã.. Giọng gã trầm ấm: - Em nằm nghỉ một chút. Từ khuya đến giờ em vất vả quá rồi. Út Nhiên chưa kịp nói gì, bên ngoài có tiếng Hai Sang gọi giật ngược: - Nhiên! Mày ra tao hỏi tội coi. Mặt tái xanh vì tưởng sang biết vô dám chứa người lạ trong nhà, Nhiên đứng chết trân, cô nhìn gã, rầu rĩ: - Chết rồi! Ông chuẩn vị tinh thần đi. Gã trấn an Nhiên: - Cứ bình tĩnh đã. Hai Sang rống lên: - Tao biết tại sao tao mất áo rồi. Mày ra đây, không tao đốt chòi đó. Nhiên mở cửa, cô nhìn về phía nhà ươm lài thấy đèn sáng trưng với đủ mặt mọi người trong nhà, cô hiuu ngay chuyn xui rủi nhất sắp đến với mình. Cô bước chậm lại và cũng không thấy sợ nữa. Bầy chó dữ trong nhà đang nằm xếp re dưới chân cậu Hai Giàu, kết bạn là Ba Phú đang sụt sùi như vừa nhậu xong. Hai Sang văng tục: - Mẹ kiếp! Mày nhìn coi cái gì đây? Vừa nói, Sang vừa tung chân đá vật gì dưới đất về phía Nhiên. Cô choáng váng khi nhận ra cái áo của gã. Dưới ánh đèn vàng cái áo sẫm màu hơn, nhưng chỗ lốm đốm máu ngã sang đen và rách tơi tả. Lúc chiều Nhiên đã giấu nó dưới đụn rơm, sao bây giờ... Hai tay chống nạnh, ông Giàu hất hàm: - Hồi khuya khi chó sủa, mày có ra ngoài kiểm tra không? Tao hỏi lâi lần nữa. Út Nhiên nuốt nước miếng: - Dạ có... ó... Ông Giàu nghiến răng: - Mẹ mày! Đồ ăn hại. Ra làm chi mà không thấy gì. Tao dám chắc trăm phần trăm hồi khuya có đứa vào nhà này, nó vứt cái áo dính máu lại và chôm cái áo của thằng Sang đi rồi. Hai Sang lên gân: - Cái áo hàng hiệu, tao mới mặc ba lần đó. Mày tính sao đây con kia? Giọng Ba Phú nhừa nhựa: - Con Út có làm mất áo của anh đâu mà bắt nó tính với toán. Cả bầy chó còn hổng phát hiện ra ăn trộm nữa kìa. Sang cau có: - Nhưng con Tin Tin phát hiện ra cái áo đầy máu này, trong khi con Nhiên thì không. Nó coi chừng nhà như vậy đó hả? Tư Quý cười hi hi: - Con Nhiên đâu phải chó. Anh so sánh thiệt kỳ. Sang quát: - Tụi bây câm đi. Mất áo là chuyện nhỏ, mất bò cũng chưa gì nghiêm trọng, nhưng mất mạng thì tính sao? Ông Hai Giàu vỗ ngực: - Thằng nào dám đụng tới mạng tao chớ. Mày khéo thổi phồng vấn đề. Sang cười nhạt: - Ba đừng chủ quan. Thời của ba qua rồi. Tụi trẻ đếch biết Hai Giàu là ai. Hai Giàu nóng mặt: - Mày dám nói về tao như vậy à? Mẹ kiếp! Hồi sáng mà không có tao ở nhà, hai thằng rác rưởi kia làm giặc trong đây rồi. Hai Sang khinh khỉnh: - Chúng bỏ đi vì không muốn động chạm tới tôi và thằng Phú chớ sợ gì ba. Quay sang Nhiên, Sang lớn lối: - Mày nghĩ sao về câu tao hỏi. Từ sáng giờ ra rồi vô mấy chục lần, tại sao mày không thấy cái áo? Biết chưa ai phát hiện gã đàn ông, Út Nhiên liếm môi: - Em nghĩ con Tin Tin mới tha ở đâu về, chớ cái áo ấy không có trong nhà mình. Ba Phú ré lên cười: - Câu chạy tội thông minh. Hà hà. Bực mình vì giọng cười có vẻ chế giễu của Phú, Hai Sang lầm lì bước tới: - Chạy tội hả? Mày giỏi lắm. Giơ cánh tay dài như tay vượn ra, Sang giáng vào mặt Nhiên hai cái tát nổ đom đóm. Vì bất ngờ, cô không tránh kịp nên lãnh trọn cú ra đòn của Sang. Út Nhiên siểng niểng té vào vách nhà ươm. Hai Sang lừ mắt: - Nếu con Tin tha từ ngoài đường về sao cái áo của tao lại biến mất? Hay mày lấy nó đem bán rồi? Nhiêm ôm mặt rát bỏng: - Em không có. Sang ngạo nghễ: - Vậy là có người vào đây lấy nó đúng không? Hừ! Từ giờ mày về sau nhà này mất món gì là mày đền. Nhớ chưa hả? Mắt Nhiên quắc lên ấm ức: - Em không phải cái máy để làm việc cả ngày lẫn đêm. Sang phanh áo vì nóng: - Con này giỏi, bữa nay dám trả treo. Ơ? nhà này mày làm việc giỏi nhất, nhiều nhất đúng không? Cha mẹ, anh em tao ở không nhất đúng không? Nhiên chưa trã lời đã bị Sang vung tay đánh túi bụi vào mặt. Ông Giàu thét lên: - Đủ rồi thằng kia. Ngày mai nó phải làm việc đó. Dù gì nó cũng cựa hơn bây. Ngừng tay lại thở hào hển, Sang nói: - Phải đánh cho nó nhớ chớ. Út Nhiên nhìn Sang uất hận. Từ mũi cô rỉ ra dòng máu đỏ. Hai Sang nhếch mép: - Mày phải làm việc cả ngày lẫn đêm để trả nợ cho bà già mày. Điều đó chẳng gì quá đáng cả. Giờ thì xép cho khuất mắt tao. Đàng hoàng con được ở trong chòi, bằng không ra ở chuồng bò. Tư Quý chì chiết: - Nó ở chuồng bò là đúng rồi. Tui đề nghị giở cái chòi đầy vì trùng lao ấy đi. Ông Hai Giàu quát: - Câm hết! Giải tán hết đi. Lũ chó! Ba Phú lè nhè: - Giảng tuồng rồi, ai đúng đây làm gì nữa. Tui đi nhậu tiếp đây. Út Nhiên dựa vào vách nhà ươm một hồi mới lần về. Gã đàn ông như chờ sẵn cô ở phía sau cửa. Giọng gã thảng thốt: - Em bị chảy máu mũi. Mau nằm xuống. Người rã rời vì đau vì hận, Út Nhiên nằm lăn ra giường quên cả ý tứ. Gã đàn ông mang tới bông gòn lau máu cho cô: - Họ là anh em à? - Vâng. - Họ vẫn thuòng đánh em sao? Nhiên nghe cổ họng khô rát: - Không. Gã ray rứt: - Nhìn họ đánh em mà không làm gì được, tôi thấy khó chịu và mình hèn quá. Tất cả cũng tại tôi. - Không liên quan tới ông đâu. - Sao lại không. Tôi nghe tất cả những gì họ nói. Có điều tôi không hiểu lý do khiến em phãi làm việc cả ngày lẫn đêm cho chính những người thân của mình. Mắt Nhiên chợt cay xè. Gã đã chạm vào vết thương của cô rồi và cô sẽ không nói đâu. Gã Lại tò mò: - Mẹ em đã thiếu họ bao nhiêu tiền mà từ sáng tới giờ tôi vẫn nghe họ chì chiết em mãi thế? Út Nhiên bừng lên cơn nức nở. Cô sụt sùi: - Ông đừng hỏi nữa. Gã đàn ông xuôi tay nhìn cô gái nhạt nhòa nước mắt. Nhiên là một cô gái đẹp, cái đẹp ấy bị che khuất bởi ve lượm thượm của người không có điều kiện lẫn thời gian tự chăm sóc mình, nó còn bị che khuất bởi bộ quần áo công nhân cứng ngắc cô bé phải mặc suốt ngày khi chăm sóc bò hay ở vườn lài nắng rát da.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: May4phuong
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003