Vịnh Tokyo

anthony grey

MỞ ĐẦU

Nửa đêm, 7 tháng Bảy năm 1853

MỒ HÔI TRẮNG XOÁ TÚA RA TỪ LƯNG CON ngựa trạm gần như đang hấp hối khi chàng kị sĩ đội chiếc mũ trụ samurai thúc mạnh cựa giày vào nó và phóng như tên bắn vọt qua chiếc cầu vồng vắt qua vòng thành thứ ba phía trước toà thành trì đồ sộ của Shogun ở Yedo.

Tới trước hàng lính gác mặc áo giáp chống giáo chắn ngang cánh cổng sắt nặng nề chàng kị sĩ hô vang:

- Chokurei - da! Kinkyu Chokurei - da!

Chàng rút ra từ dưới vạt áo chiến bào một cuộn giấy nhỏ được buộc bằng những sợi dây mạ vàng và giơ cao lên quá đầu.

Những người lính gác đội mũ sắt mặc áo giáp bằng da và tre đã dợm chĩa mũi dáo về phía chàng, nhưng tiếng hô của chàng trai trẻ có vẻ là một samurai đã khiến họ dừng tay. Những lời chàng vừa hô là mật hiệu báo rằng chàng mang theo một "tin khẩn" do Hoàng đế gửi tới từ cung điện ẩn dật của Người ở Kyoto, cách Yedo ba trăm dặm về phía Tây nam. Và nữa, khi chàng đến gần hơn thì họ nhìn rõ ngôi sao sáu cánh, phù hiệu của thị tộc chàng được thêu bằng chỉ vàng trên vạt áo chiến bào jimbaory chỉ rõ rằng chàng là một nhà quý tộc ở đẳng cấp cao nhất.

- Hayaku! Hayaku! Mau lên!

Chàng khẩn thiết quát những tên lính gác đang lóng ngóng mở cổng và cố kìm con ngựa đang lảo đảo.

Khe hở giữa hai cánh cổng vừa đủ rộng chàng đã thúc cho con ngựa chồm vọt qua hàng lính gác bên trong. Chàng dễ dàng vượt qua vài trạm gác nữa, mỗi lần lại hô vang và vung cao cuộn giấy, tận tới khi lên tới bậc thềm đá dẫn lên cửa chính của toà lâu đài. Đúng lúc chàng quăng người xuống khỏi yên thì con ngựa gục xuống, mép sùi bọt máu. Nhưng chàng samurai không hề liếc mắt nhìn lại, chàng nhảy vội lên bậc thềm đá, đôi song kiếm nhô ra khỏi tấm thắt lưng màu tro nhạt bó chặt lấy tấm kimono. Chàng giơ cuộn giấy có đóng triện của Hoàng đế cho viên chỉ huy đội vệ binh và ngay lập tức được đưa vào.

Vừa đi vừa chạy, chàng vượt qua dãy hành lang lợp mái vòm cao, hai bên tường được dát toàn vàng lá. Nhảy ba bậc một, chàng đi sát vào bức tường trên có những hoạ tiết miêu tả cảnh những con chim huyền thoại đậu trên cành trúc và những rặng anh đào núi. Phía trên đầu, hàng xà gồ bằng gỗ được phủ lớp sơn mài hai màu đen và óng ánh vàng đỡ lấy mái vòm được trang trí tuyệt đẹp, nhưng chàng samurai trẻ tuổi chẳng hề liếc mắt đến tất cả những cái đó và chỉ dừng lại để hỏi những tên lính gác mặc đồng phục đứng dọc hành lang xem phải đi lối nào rồi lại hối hả bước đi.

Khi đến trước cánh cửa của phòng Hội đồng Tướng quân, chàng tháo mũ trụ và rút cuộn giấy ra khỏi vạt áo chiến bào. Vẻ mặt khẩn cấp chàng trình bày với viên thị vệ trưởng của Hội đồng. Ngay sau đó chàng tháo zori và quỳ tiến vào trên đôi chân trần.

Hàng trăm cặp mắt đổ dồn đầy dò hỏi khi chàng bước vào gian sảnh với vẻ mặt xanh tái. Tất cả bọn họ đều mặc những tấm áo daimyo rực rỡ, đó là những quận công đứng đầu các lãnh địa trên khắp đất nước Nhật Bản, tất cả bọn họ quỳ quanh một chiếc bệ cao đặt chính giữa. Shogun ngồi trên chiếc bệ đó. Các daimyo chỉnh tề trong bộ triều phục gồm áo choàng vai, quần lụa buông lá toạ, đầu đội mũ sơn mài sáng lấp lánh, họ kinh ngạc nhìn chàng quý tộc áo quần xộc xệch. Khi chàng phủ phục, đầu cúi xuống tận nền nhà họ mới nhìn thấy búi tóc trên đầu chàng cũng dính đầy bụi bặm và bê bết mồ hôi. Trước khi phủ phục chàng đã tháo hai thanh kiếm ra khỏi thắt lưng áo choàng và đặt chúng cùng chiếc mũ trụ xuống tâm tatami bên mình. Cũng giống như quần áo chàng, hai thanh kiếm cùng chiếc mũ trụ đều bê bết bùn đất.

Shogun ngồi trên bục cao, im lặng nhìn và chờ đợi. Ông ngồi xếp bằng, tấm áo choàng bằng lụa xám khiến cho ông có dáng vẻ của Đức Phật. Mặc dù ông vẫn ngồi rất thẳng, nhưng gương mặt gầy của ông vẫn có một vẻ xanh xao khác thường và những giọt mồ hôi ướt đẫm trên trán cho thấy ông tựa như đang bị bệnh nặng. Sự xuất hiện đột ngột của chàng trai đang thở hổn hển kia đã gây nên một chớp nhoáng cảnh giác trong đôi mắt của Shogun, nhưng ông đã nhanh chóng lấy lại được vẻ bình thản và khẽ quay đầu lại. Tiếp nhận hiệu lệnh đó, một vị trong hàng các daimyo đang quỳ trước bệ bèn nhổm lên và cúi đầu xuống thật thấp hướng về phía Shogun. Rồi vẫn tiếp tục cúi đầu thật thấp ông ta lùi tiếp ra xa để người đưa tin trẻ tuổi có thể lách vào quỳ xuống và tự giới thiệu.

- Tâu Đại Tướng quân, tôi là Tanaka Yoshio, hoàng tử thuộc thị tộc Kago, tỉnh Kumatore - Chàng samurai nói giọng sang sảng - Tôi được uỷ nhiệm mang tới trình Đại Tướng quân một tin thượng khẩn từ Đức Đại Hoàng đế ở Kyoto.

Chàng rút cuộn giấy từ vạt áo choàng rồi lại cúi xuống thật thấp hướng về phía Shogun và đưa cuộn giấy cho một vị tướng tóc hoa râm, vị này cũng cúi rạp mình để nhận lấy. Vị tướng nhẹ nhàng hỏi:

- Điều này thật khác thường, Tanaka-san. Một người cao quý và ở một thứ vị cao như ngài sao lại hành động như một người đưa tin. Tại sao ngài lại làm như vậy?

- Tôi tình nguyện nhận sự hy sinh này bởi sự nguy hiểm chết người mà tin tức này đem tới - Tanaka hổn hển đáp - Tôi cùng xuất phát với nhiều chiến sĩ khác, họ đã lần lượt kiệt sức gục xuống và nhường ngựa lại cho tôi để tôi có thể đi nhanh hết mức.

Vị tướng gật đầu:

- Rõ rồi.

Nhưng khi ông ta quay lại và bắt đầu đi về phía chiếc bệ một cách chậm chạp như trêu ngươi thì chàng samurai trẻ tuổi cảm thấy không chịu đựng nổi nữa. Chàng bật lên nói, vẫn, còn kịp nhớ đến việc cúi đầu thật thấp hơn nữa để tỏ lòng tôn kính theo đúng nghi thức.

- Tâu Đại Tướng quân, một đoàn tàu đen nhả khói mang theo rất nhiều tên rợ ngoại quốc đang tiến tới Yedo. Đó là một nguy hiểm chết người... Những chiếc tàu đó mang theo hàng trăm tên lính và rất nhiều khẩu đại bác... Những chiếc tàu đó chạy bằng những bánh xe rất lớn, chúng khuấy nước thành những đợt sóng trắng xoá... thậm chí chúng còn có thể đi ngược cả gió rất mạnh kia!

Chàng dừng lại một lần nữa, cố lấy lại hơi thở. Chàng đã dùng từ gai-jin, một từ nhấn mạnh cái xấu xa và có nghĩa là "bọn mọi rợ ở bên ngoài nước chúngta" và mắt chàng loé sáng lên mỗi khi nhắc đến từ đó:

"Bọn gai-jin đó toàn là người Mỹ, có vài đứa thật sự là những tên khổng lồ da đen! Bọn chúng đã đổ bộ lên bờ biển phía Tây nam, qua cửa sông Satsuma thuộc tỉnh Lew Chew. Rõ ràng chúng tỏ ra có ý định chiếm đóng! Chúng đi rất nhanh và sắp đến vịnh Yedo rồi.

Một tiếng thở bật lên từ phía đám daimyo, nhưng họ trở lại im lặng khi vị tướng đến bên bệ của Shogun. Khi ông mở cuộn giấy và cúi rạp người, một tiếng suỵt căng thẳng hướng về phía gian sảnh. Vị tướng bắt đầu đọc to tin tức của Hoàng đế với một giọng báo động:

- Những chiếc tàu thuỷ hùng mạnh mang theo binh lính vũ trang từ thế giới bên ngoài đang tiến vào Yedo. Rõ ràng là chúng muốn dùng vũ lực chiếm đoạt mảnh đất Nippon [1l thiêng liêng. Bọn rợ đó tưởng rằng Hoàng đế hiện ở tại thành Yedo và ta hy vọng rằng sẽ không một ai tiết lộ điều gì cho chúng. Việc xử trí với lủ mọi rợ nước ngoài vì vậy phần lớn sẽ nằm trong tay Khanh. Trong cơn nguy hiểm của toàn dân tộc này ta hy vọng và cầu mong rằng mảnh đất thiêng liêng của chúng ta cùng với thần dân của ta sẽ được bảo vệ và giữ gìn.

[1]Nippon: tên cổ của nước Nhật

Khuôn mặt tái nhợt cùng với vẻ kích động trông thấy, vị tướng cuộn cuộn giấy lại, một lần nữa cúi rạp trước Shogun và nói thêm:

- Tâu Đại Tướng quân, tin thư được đóng triện riêng của Đức Tối thượng, Hoàng đế Komei.

Trong rất nhiều giây sau đó, một sự yên lặng căng thẳng lơ lửng giữa đám daimyo và không một ai trong họ động đậy hay thốt lên một lời nào. Rồi Shogun lại khẽ quay đầu về phía người đưa tin, chàng samurai trẻ nhặt đôi kiếm cùng chiếc mũ trụ lên rồi hướng về phía sảnh, chàng bắt đầu bước giật lùi, mỗi bước lại cúi đầu thấp hơn. Khi hai cánh cửa mạ vàng đóng lại sau lưng, chàng nghe thấy một tiếng nói giận dữ vang lên phá tan im lặng:

- Jo-i gai-jin! Jo-i gai-jin! Tống cổ lũ mọi rợ!

Ngay lập tức nhiều giọng khác vang lên như hét, rồi cả gian sảnh đầy ắp những tiếng thét giận dữ:

- Jo-i gai-jin!... Jo-i gai-jin!... Jo-i gai-jin!

Sau khi dừng lại một tý để lắng nghe, Hoàng tử Tanaka thọc hai thanh kiếm vào thắt lưng bên trong áo kimono, xỏ chân vào đôi zori da mà chàng tháo ra lúc nãy, chàng quay lại và rảo bước rất nhanh về phía cổng thành theo lối mà chàng đã vào.

Xa tít, trên cao trên bầu trời mờ ánh sao của dảibờ biển Nhật Bản còn chưa hiện rõ, một khối sáng kỳ lạ hình tháp đột nhiên xuất hiện. Đối với thiếu uý hải quân Mỹ Robert Eden lúc đó đang từ buồng hoa tiêu của con tàu chạy hơi nước Susquehanna của Hải quân Mỹ nhìn ra thì luồng sáng ấy dường như lặng lẽ trồi lên từ chiều sâu đen ngòm của Thái Bình Dương và chẳng hề có gì đe dọa. Chàng đăm đăm nhìn vào hình ảnh ma quái ấy, nửa bị quyến rũ bởi nó, nửa như nhận ra một điều gì đó nhưng không thể nào quay đi được.

Luồng sáng rực rỡ dường như lơ lửng bất động ởtầng cao khoảng hai dặm bên trên bầu trời. Phía dưới nó là bờ biển của một vùng đất bí mật, đóng kín mà chiếc tàu chạy hơi nước có những chiếc bánh lái bằng gỗ khổng lồ này đang nhằm tới vẫn còn xa tít và chìm trong bóng tối. Eden đứng một mình cạnh hàng lan can của buồng hoa tiêu, lúc này chỉ có tiếng kẽo kẹt đều đều của những bánh xe quạt nước là những tiếng động duy nhất vang lên trong màn đêm.

Chàng nhìn mà gần như bị thôi miên bởi hình ảnh này, và một ý nghĩ kinh ngạc đến phi lý loé lên trong tâm trí: quang cảnh mà chàng đang nhìn thấy là cái gì đây? Lơ lửng trong khoảng không giữa trời và đất, cái khối tháp sáng hoàn hảo dường như thở phập phồng bằng chính ánh sáng của nó. Chàng băn khoăn, phải chăng chàng đang nhìn thấy một điều diệu kỳ hùng vĩ do chính Chúa Trời tạo ra - Đức Chúa Trời mà đã lâu chàng không còn tin vào nữa? Phải chăngvào phút giây tĩnh lặng của vũ trụ này, chàng đang bị khiển trách vì đã giận dữ chối bỏ niềm tin vào tình yêu và lòng trắc ẩn của đấng sáng tạo ra loài người? Thế rồi bất chấp sự hoang dại của ý tưởng này, một phản xạ trực giác nào đó đã khiến chàng hạ thấp tầm nhìn, vần đứng bất động tựa vào hàng lan can, chàng hơi cúi đầu xuống mà chính chàng cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy.

Hai mươi tám tuổi, với chiều cao hơn một mét tám, thiếu uý Robert Eden có một thân hình lực lưỡng đầyấn tượng trong chiếc áo khoác sĩ quan với đôi cầu vai mạ vàng và chiếc quần ống chẽn màu trắng. Đôi vai rộng, khoẻ khoắn dưới chiếc áo khoác màu nước biển kiểu vạt cài chéo, bàn tay trái của chàng đặt hờ lên chuôi đồng của thanh đoản kiếm. Rất hoạt bát với đôi mắt sắc sảo, toàn bộ con người chàng toát ra một vẻ chung đó là một con người mạnh mẽ và chỉ thích những thử thách trong những hành động cụ thể. Chiếc mũ màu xám có một dải băng mạ vàng trên chiếc lưỡi trai bằng da ôm lấy mái tóc màu nâu thẫm và nước da dạn dày sương gió khiến cho chàng có vẻ là một người gốc Anglo - Saxon. Khuôn mặt to lớn đẹp trai với đôi gò má cao. Đôi mắt hẹp và sâu cho thấy sự pha trộn xa xôi giữa dòng máu da đỏ vùng Bắc Mỹ với những gì thuộc về những người Châu Âu đầu tiên đặt chân lên đất New - England là tổ tiên của chàng. Trong dáng vẻ của chàng còn có cái gì đó tựa như ngọn lửa, một niềm khao khát, dường như tronglòng chàng luôn âm ỉ một nỗi đau sâu kín. Rất hiếm khi chàng mỉm một nụ cười, vì thế những pháo binh lực lưỡng điều khiển các khẩu đại pháo không bao giờ dám chần chừ một giây khi thi hành các mệnh lệnh mà chàng đã đưa ra.

Trong lúc đứng cúi đầu lặng lẻ ấy, Eden chợt nhận ra rằng chàng đã không cầu nguyện theo cái cách mà người ta đã dạy cho chàng trong những năm theo học ở cái thị trấn nhỏ heo hút vùng rừng núi phía đông Connecticut, nơi một hòn đảo nhỏ cách Long Island vài dặm. Thay vì như vậy chàng thấy tâm trí mình đầy ắp một sự tĩnh lặng sâu thẳm. Tiếng quạt nước của bánh xe tàu Susquehanna cùng với những âm thanh của biển cả dường như chợt bị mờ đi và chàng cảm thấy bị mê hoặc một cách kỳ lạ.

Sự yên tĩnh hơi rung lên theo một tần số huyền bí gây ra một cảm giác sâu xa hơn cả khi người ta cầu nguyện, và những hình ảnh không hề chờ đợi về một hồi ức vẫn ám ảnh chàng cả khi thức cũng như khi ngủ suốt sáu năm ròng nay lại đột ngột loé sáng trong tâm thức. Nhưng lúc này chúng mãnh liệt hơn bao giờ hết, sống động hệt như trong cuộc đời thực. Trong một khu rừng tối đen đầy gió bão ở Connecticut, người vợ còn rất trẻ của chàng nằm lả dưới một gốc cây. Cạnh đó, một cái xe bò kéo nằm lật ngược, những bánh xe vẫn còn chậm chạp quay. Một cơn đau đã khiến cho thân hình nhỏ bé của nàng bị vặn vẹo đi, và chàng đang tuyệt vọng cố kéo đứa bé mới sinh còn chưa được cắt rốn ra khỏi thân thể đang hấp hối của nàng. Eden cảm thấy nỗi đau đớn trở lại với chàng, mảnh liệt đến không sao chịu đựng nổi, rồi những hình ảnh đó tan biến đi cũng nhanh như khi nó ập đến, và trong sự ngỡ ngàng của chàng cảm giác êm dịu của sự thư thái nhanh chóng tràn ngập khắp mọi tế bào. Trong một khoảnh khắc cảm giác bình yên này cũng mạnh mẽ và xác thực như cái nhói đau vừa nãy, và rồi cả hai đều tan đi, để lại trong chàng một cảm giác hụt hẫng cũng mạnh ngang với những xúc động ào ạt trước đó.

- Fuji!... Fuji-san!

Tựa như để trả lời cho câu hỏi im lặng của chàng, một giọng nói thì thầm, gấp gáp và dường như ở sát ngay bên cạnh đáp lại. Khác với cách nói chậm rãi trong lối nói của các thủy thủ Mỹ trên tàu Susquehanna, giọng nói này cao hơn, đối nghịch, xa lạ và đầy những âm gió. Eden quay lại và nhận ra một người châu Á bé nhỏ đã lén bước lên đứng bên cạnh chàng, ngay lập tức chàng nhận ra đó là Sentaro, một thuỷ thủ người Nhật Bản bị đắm tàu và xin được lên tàu Susquehanna làm thuê để được trở về quê hương. Được cứu sống từ một tàu đánh cá bị đắm ở giữa Thái Bình Dương, ông ta được một tàu buôn Mỹ chở về San Francisco và sống ở đó gần bốn năm bằng nghề bốc xếp hàng ở cảng. Eden suýt nữa đã quở trách ông ta vì chuyện đã bò lên buồng hoa tiêu một cách lén lút, nhưng người đàn ông Nhật đã quỳ sụp xuống chân chàng, ngước mắt nhìn về hướng có luồng ánh sáng kỳ ảo. Khi Eden nhìn xuống, ông ta cúi rạp người xuống thật thấp tới mức gần như chạm mặt bàn. Ông ta tiếp tục cúi rạp ở tư thế tạ lỗi như vậy một lần nữa, cuối cùng ngồi thẳng dậy quay sang nhìn Eden, và chàng trai Mỹ nhìn thấy những giọt nước mắt giàn giụa tràn trên đôi gò má rộng.

Sentaro thì thầm bằng tiếng Nhật:

- Đã bao lâu rồi kể từ ngày bị đắm tàu tôi vẫn mơ về ánh hào quang này của núi Fuji - khi người bắt được ánh trăng, người sẽ biến thành một phép màu bằng bạc lơ lửng trong đêm. Tôi vô cùng hạnh phúc lại được chiêm ngưỡng người - Nhưng tôi cũng vô cùng sợ hãi.

Xúc động trước nhưng giọt nước mắt của người dân chài mộc mạc, Eden quyết định không quở trách ông ta nữa. Trước khi hải đội Mỹ rời bến khỏi căn cứ và trong chuyến đi biển dài đằng đẵng này chàng đã trở nên thân thiện với người thuỷ thủ bị đắm tàu này, ông ta vẫn ngủ và sống trong một khoang chứa hàng chật chội và tối tăm phía dưới bàn của hầm chỉ huy. Chàng vẫn hay đến chơi với ông ta và thỉnh thoảng còn mời ông ta về cabin của mình, coi như đó là một phần cố gắng của chàng trong việc học tiếng Nhật. Sentaro đã từng tâm sự với chàng rằng ông ta trở về quê hương với một tâm trạng vừa hân hoan vừa sợ hãi. Sau bao năm đi xa, ông mong ngóng được trở về để nhìn lại gia đình cùng quê hương xứ sở, nhưng ông cũng biết rất rõ rằng luật pháp khắc nghiệt của nước Nhật cấm tất cả những ai từ thế giới bên ngoài bước chân vào Nhật Bản, vì vậy ông vô cùng lo sợ cho sự an toàn của bản thân mình một khi bước chân lên bờ.

Eden nhẹ nhàng nói bằng tiếng Nhật:

- Mọi việc sẽ ổn thôi, Sentaro - rồi chàng lại nhìn ra ngoài lan can - Tôi cam đoan rằng hình ảnh tuyệt đẹp này, hình ảnh ngọn núi Fuji này sẽ là một điềm tốt lành.

Người đàn ông Nhật nhìn chàng ngờ vực và đầy lo âu:

- Tôi cũng hy vọng là như thế, thưa ông chủ.

Ông ta cúi đầu một lúc lâu rồi quay lại và lặng lẽ lùi vào bóng tối, đi về hướng chiếc cầu thang dẫn về chỗ trụ cột buồn. Eden nhìn ông ta đi khỏi rồi quay lại để ngắm hình ảnh siêu thường này của nước Nhật. Ánh trăng đã mạnh hơn, lúc này chàng đã có thể phân biệt được đường viền thẫm của ngọn núi vươn cao vào nền trời tối thầm bên trên thành một khối hình tháp hoàn hảo. Giờ đây chàng đá nhận ra vầng trăng mói ló đang tỏa sáng trên đỉnh núi tuyết phủ, đột nhiên tạo ra một luồng hào quang và loang ra khắp vũ trụ như một hồn ma vừa được lìa khỏi xác. Chàng vội hạ thấp tầm nhìn để tìm xem đường nét đầu tiên của ngọn núi kỳ ảo bắt đầu từ đâu, nhưng sự xuất hiện đột ngột của nó ở cao tít trên không trung của bầu trời đêm chỉ làm tăng thêm vẻ huyền bí vốn đã dường như bao quanh ngọn núi.

Eden nhớ lại những gì người ta đá miêu tả về ngọn núi Fuji trong cuốn sách lịch sử được dịch từ tiếng Đức mà chàng đã để trong cabin trước khi lên buồng hoa tiêu để bắt đầu phiên gác. Cuốn sách mô tả ngọn núi hung dữ được tạo nên trên bề mặt bằng phẳng của đồng bằng phương đông sau một đêm động đất dữ dội vài ngàn năm về trước - tương truyền rằng đó chính là khi Hoàng đế đầu tiên của Nhật Bản lên ngôi. Kể từ đó, cả Hoàng đế cùng ngọn núi đều được tôn thờ như những vị thần thiêng liêng, và trong lúc tiếp tục ngắm đỉnh chóp tuyết phủ của ngọn núi, một nhận thức khác đột nhiên chạy suốt xương sông Eden. Chàng thì thầm một mình:

- Đây phải là ngọn núi đẹp nhất thế giới. Dường như không thể nào là hiện thực.

Khi chiếc tàu hơi nước cùng ba chiếc khác tiến sát hơn đến bờ biển, khối ánh sáng hình tháp nổi lên trong không gian mờ ảo càng mãnh liệt hơn trước. Eden thậm chí còn phân vân phải chăng nó hiện ra từ màn đêm để trong chốc lát trở thành ngọn hải đăng dẫn đường cho những kẻ lạ mặt lúc này đang lặng lẽ từ thế giới bên ngoài đặt chân lên đất liền. Suốt hơn hai ngàn năm qua, mọi giống người khác đều bị ngăn cách khỏi hòn đảo huyền bí này, đó là một sự thật mà chàng đã phát hiện ra trong thư viện của Học viện Hải quân Mỹ ở Annapolis trong năm học cuối cùng của chàng ở đây, và đó cũng chính là điều đã thúc đẩy chàng xung phong tham gia chuyến đi này. Giờ đây chàng hiểu ra rằng cái giai đoạn đóng kín của Nhật bản sắp chấm dứt, và chàng sẽ đóng một vai trò nhỏ bé trong việc chấm dứt đó. Trên mặt biển bàng bạc chàng có thể nhìn thấy những cái bóng thẫm màu của ba con tàu chiến Mỹ khác: hai thuyền buồm, chiếc Plymouth và chiếc Saratoga, và chiếc tàu hơi nước thứ hai có bánh lái bằng gỗ, chiếc Mississippi, tất cả đang lặng lẽ tiến về phía bắc của bờ biển Nhật Bản, theo lệnh của Thiếu tướng Hải quân Matthew Calbraith Perry.

Trong cabin lớn nhất của con tàu Susquehanna, được coi là tổng hành dinh, viên thiếu tướng Hải quân mang theo một mệnh lệnh nghiêm khắc do đích thân tổng thống Hoa Kỳ ban ra. Nhiệm vụ của ông ta là bẻ gẫy cánh cổng án ngữ cửa ngõ miền đất phương đông đầy quyến rũ này và mở toang nó ra cho tàu bè và buôn bán Mỹ tràn vào. Perry lĩnh một yêu cầu trang trọng để thay mặt tổng thống Millard Fillmor đến trình diện Hoàng đế, yêu cầu đó được viết trên da dê và đựng trong một chiếc hộp bằng gỗ hồng. Nhưng ông ta cũng còn đem theo một hạm đội Mỹ vũ trang đầy đủ với súng ống hạng nặng đủ nhiều để thực hiện nhiệm vụ bằng vũ lực nếu cần thiết. Robert Eden nhớ lại điều đó khi chiêm ngưỡng ánh trăng huyền ảo tỏa chiếu trên ngọn núi mờ xa, lần đầu tiên cảm giác hân hoan của chàng bị chựng lại bởi một cái gì đó bất ổn và đau nhói.

Chàng băn khoăn không hiểu phải chăng đỉnh núi Fuji trắng xoá rực rỡ kia đang loé lên một lời cảnh cáo đối với đoàn tàu chiến Mỹ đang áp sát bờ biển nước Nhật chứ không phải hiện ra để làm nhiệm vụ của ngọn hải đăng? Liệu đây có phải là sự nhắc lại lần cuối cùng một lời cảnh cáo? Hay ít nhất đó chỉ là để vẽ ra hình ảnh một miền đất cổ xưa và bí ẩn chỉ với một lời báo trước mạnh mẽ.

Cũng từ quyển sách Đức đó, quyển sách mà chàng đã đọc ngấu nghiến suốt chuyên đi dài dằng dặc từ Mỹ này, Eden đã học được rằng có những đoàn chiến binh dữ dội được vũ trang bằng khiên sắt bọc da vẫn còn trung thành phục vụ các lãnh chúa của họ ởnhững thành trì thời trung cổ lỏm chởm đá nhọn. Trong những ngôi đền trên núi, các chiến binh và những người nông dân cùng tôn thờ nữ thần Mặt trời, tổ tiên của Hoàng đế của họ, người duy trì một tinh thần thiêng liêng. Cũng chính những chiến binh đó sẽ vùng lên và chiến đấu dưới lá cờ tiên phong rực rỡ, khi chiến thắng họ sẽ chém đầu kẻ thù không chút xót thương, nhưng nếu bại trận họ sẽ tự phanh bụng mình trước khi nhục nhã làm tổn thương họ.

Cuốn sách miêu tả rằng, tương truyền tổ tiên của Hoàng đế của họ xưa kia sống ở một nơi xa xôi bí ẩn. Đó là những thành phố kỳ diệu luôn sáng bừng bởi phố xá và nhà hát. Đất đai trên đảo phì nhiêu và xanh tươi, những rừng cây nổi tiếng đầy hoa vào mùa xuân và những phụ nữ vui tươi, chân tay mảnh dẻ mềm mại của hòn đảo vốn có truyền thống về nghệ thuật âm nhạc và ca hát tới một mức độ rất cao. Cuốn sách cũng nói thêm rằng có một số người được dạy dỗ để thực hiện nhiệm vụ của tình yêu với một nghệ thuật mà không có giống người nào khác sánh nổi.

Có những bức minh hoạ đã in sâu vào tâm trí chàng, đó là những bức hoạ miêu tả những phụ nữ Nhật Bản bé xíu trông như những con búp bê. Thướt tha trong những chiếc áo dài lụa màu sắc rực rỡ, mái tóc đen của họ được chải thành kiểu rất cầu kỳ và giắt đầy đồ trang sức. Những người đàn ông - chiến binh với đôi mắt nhỏ, dũng mãnh cũng có kiểu đầu tóc kỳ quặc - họ cạo trọc một nửa đầu và tết tóc còn lại thành đuôi sam để vắt vẻo, quần áo cũng bằng lụa có ống tay áo dài rủ xuống và đeo túi bên hông. Trong khi Eden tiếp tục ngắm đỉnh núi Fuji tắm trong ánh trăng, cảm giác tò mò và ham thích ngay từ khi mới đọc càng mãnh liệt hơn. Chàng phân vân không hiểu thực tại lạnh lùng ra sao khi họ đặt chân lên đất liền?

Suốt thời gian còn lại của ca trực chàng ngồi trước bàn viết lại một mạch những câu hỏi dường như không dứt, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía bóng đất liền xa xôi. Khi hết ca quay về cabin, chàng nằm xoài ra giường không buồn cởi quần áo. Cầm cuốn sách lịch sử chàng giở cho đến khi tìm đúng phần viết về núi Fuji. Một đoạn của một bài thơ ngợi ca ngọn núi lửa của một nhà thơ ở thế kỷ chín đập vào mắt chàng, chàng bèn đọc nó rất nhiều lần tận cho đến khi những câu thơ sống động in sâu vào tâm trí:

Fuji vĩđại, Người vươn cao lên tận bầu trời.

Người là tạo vật quý giá dành cho những aiđối mặt với cái chết.

Người là vị thần bảo hộ cho Nhật Bản.

Được chiêm ngưỡng người mãi mãilà hạnh phúc của ta.

Sau khi đặt cuốn sách sang bên, Eden thấy hình ảnh ngọn núi tỏa sáng vẫn ám ảnh trong tâm trí. Rất lâu Eden không thể nào ngủ được, chàng nằm yên lắng nghe tiếng quạt nước của bánh lái tàu Susquehanna đang đưa họ mỗi lúc một đến gần đất liền. Hai ba lần chàng nhổm dậy để nhìn qua cửa sổ cabin, cố tìm cái bóng mờ mờ của đất liền. Mặc dầu vậy chàng thất vọng vì không thể nào nhìn thấy đỉnh núi đó nữa. Chàng ngồi dậy với cuốn sổ nhật ký cá nhân bìa bọc da và ghi chép rất nhanh trong đó, thỉnh thoảng vẫn nhìn thử về phía bờ.

Cuối cùng, khi chàng ngủ thiếp đi, đỉnh núi rực sáng lại trở lại trong giấc mơ. Trước mắt chàng đầy ắp một ánh sáng huyền ảo, chàng thấy mình đứng trên đỉnh núi, lướt trên tuyết rất dễ dàng và nhẹ nhàng, đi về hướng cái hố trên đỉnh núi nơi từ đó núi lửa phun trào. Trên đầu chàng, trong bóng đêm sâu thẳm của bầu trời hàng triệu vì sao chiếu sáng rực rỡ, và khi lên đến đỉnh núi, thay vì nhìn vào họng núi lửa chàng thấy mình với tay lên bầu trời lúc nửa đêm. Không hề khó khăn gì chàng bắt đầu kéo bầu trời, rồi bình minh ló ra xoá tan màn đêm. Chàng cuốn tất cả vào tay dễ dàng như cuốn một dải lụa. Những ngôi sao bằng bạc vẫn tiếp tục sáng lấp lánh khi chàng quân chúng quanh người thành một chiếc áo rộng lùng thùng tuyệt đẹp và kéo dài lướt thướt trên mặt tuyết phía sau lưng. Chàng quấn chiếc áo khoác vào người cho chặt hơn và cảm thấy một cảm giác tuyệt vời và dễ chịu xâm chiếm toàn bộ con người cũng như tâm trí của chàng theo một cách mà chàng chưa bao giờ được biết.

Quay người lại chàng nhìn thấy một ngôi đền hiện ra trên đỉnh núi, mái đền uốn cong và làm bằng gỗ sơn màu đỏ. Một tấm gương rất lớn bằng bạc để bên cạnh phản chiếu lại làm thành hình ảnh một ngôi đền thứ hai và chàng vội vã đi về phía đó. Gần đến tấm gương chàng bỗng bước hụt và đột nhiên sợ hãi bởi những gì cố thể nhìn thấy trong đó. Rồi chàng nhìn thấy bóng mình trong tấm áo kỳ diệu trong gương, và chàng yên lòng khi nhìn thấy những ngôi sao vẫn đang còn lấp lánh trong bề sâu xanh biếc của tà áo.

Chàng yên tâm bước tiếp đến gần hơn. Nhưng khi nhìn kỹ hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, đột nhiên chàng cảm thấy choáng váng. Thay cho bộ mặt quen thuộc của mình chàng đang nhìn vào một gương mặt nghiêm nghị của một samurai Nhật Bản. Đỉnh đầu của người chiến binh này cạo trọc, phía dưới để lại một cái đuôi bôi dầu bóng loáng được tết chặt lại thành đuôi sam và búi ngược lên phía đỉnh đầu thành một chiếc búi tó trông như chiếc vương miện. Đôi mắt đen nhìn chàng không chớp, đầu tiên thù dịch nhưng sau đó lại trở nên thân thiện. Rồi khi Eden nhìn vào đó, khuôn mặt đàn ông dữ dội này dần dần biến đi, thay vào đó là những đường nét dịu nhẹ của gương mặt một cô gái Nhật xinh đẹp. Lần này đôi mắt hình hạnh đào nhìn xuống, mái tóc được búi thành hình cầu kỳ và trông rất đẹp, dắt đầy những cây trâm bằng bạc. Giống như người samurai trước đó, nàng cũng tỏ ra quen thuộc với tấm áo lụa màu xanh lơ có đính những ngôi sao chàng đang mặc. Một lúc sau nàng mới ngẩng đầu nhìn lên, nhưng trước khi mắt họ hoàn toàn gặp nhau thì không hề có chút gì báo trước, đỉnh núi và tất cả những ngôi sao bỗng nổ tung trong một ánh sáng loé trắng - và giấc mơ chấm dứt cũng đột ngột như khi nó hiện đến.

MỞ ĐẦU

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 24 tháng 1 năm 2025