Thủy Xa Quán
series: quán 水車館の殺人 (1988)
dịch giả: trần hữu
MỞ ĐẦU
ngày 29 tháng chín năm 1985
5 giờ 50 phút sáng.
Một đêm mưa bão đã qua, bình minh sắp đến.
Mây đen trĩu nặng dần dần tan loãng, bầu trời đằng Đông khuất sau dãy núi trùng điệp bắt đầu hửng rạng, sấm rền chớp giật và mưa xối xả đêm qua trở thành quá khứ, nhưng gió trong lũng núi vẫn chưa hề yếu đi. Cây cối bị cuồng phong tấn công, nước lũ dâng trên sông, ba bánh xe khổng lồ đen sì sừng sững bên trái Thủy Xa Quán vẫn quay đều đặn…
Một đêm dài dâng dặc, gió mưa đồng hành với sấm chớp, với tiếng cuồn cuộn của dòng lũ đục ngầu và tiếng ồn khi quay của bánh xe nước.
Một loạt vụ việc xảy ra lúc nửa đêm khiến mọi người hoảng hốt. Một phụ nữ rơi từ trên tháp xuống, một bức tranh không cánh mà bay, một người đàn ông mất tích đầy bí ẩn… Nhưng liệu có bao nhiêu người dự đoán được tình hình này sẽ dẫn đến kết cục thế nào?
Đêm bão táp mưa sa cuối cùng cũng qua đi, những vụ án xảy ra trong nhà bỗng phơi bày vẻ dị thường.
Bên dưới tòa tháp sừng sững ở góc Tây Bắc của công trình kiến trúc này, tại đầu phía Bắc của tuyến hành lang chạy vòng quanh chân tháp có một cánh cửa lớn màu đen. Cửa đang mở vào một gian phòng hẹp và những bậc thang rộng rãi dẫn xuống lòng đất.
Phía cuối cầu thang là một căn hầm rộng rãi nhưng đơn điệu. Ánh đèn dầu nhảy nhót trên mặt tường xi măng xám xỉn. Sát mép tường trước mặt có kê một máy giặt và máy sấy quần áo, ngoài ra còn một giỏ chất đầy quần áo bẩn. Trần nhà chằng chịt đường ống dẫn.
Sáu người, gồm cả nam lẫn nữ, đang tụ tập trong căn hầm u ám này.
Năm nam và một nữ.
Trong số đó có một người đàn ông ngồi xe lăn. Đứng đằng sau xe là cô gái xinh đẹp mặc áo ngủ lụa trắng. Hai người đàn ông đứng hai bên cô như bảo vệ. Phía sau bốn người này là hai người đàn ông khác, họ đều khoác thêm áo bên ngoài bộ đồ ngủ.
“Là ai…?”
Người đàn ông ngồi trên xe lăn hỏi với giọng khàn khàn. Bên trong chiếc áo choàng màu nâu là một thân hình gầy còm. Dù đã sang tháng Chín, người ấy vẫn đeo găng tay, màu trắng, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng.
“Ai đã mở nắp thế?”
Có lẽ do căng thẳng nên giọng người ấy hơi khàn và run run, nhưng nét mặt lại không thể hiện gì. Thực ra người này đeo một chiếc mặt nạ vô hồn làm bằng cao su trắng.
Nghe hỏi, một trong hai người đứng cạnh cô gái tiến lên phía trước. Đó là một người đàn ông trung niên bụng bia, mặt mũi hồng hào.
Ông ta đứng trước lò than kê sát chân tường góc trong cùng, nhặt thanh cời lò nằm lăn lóc dưới sàn lên. Đúng lúc này…
“Hấc…” Ông ta phát ra một âm thanh nghẹn ngào như bị ai bóp cổ, buông thanh sắt ra rồi ngồi phịch xuống đất.
“Sao thế, anh Oishi?” người ngồi xe lăn hỏi.
“Đây… đây là…” Người hồng hào lúc này mặt đỏ bừng, ngồi trên sàn xi măng, giơ tay trỏ về nơi thanh cời lò rớt xuống.
Cô gái ré lên một tiếng tắc nghẹn.
“Yurie,” người đàn ông ngồi xe lăn ngoảnh sang. “Em đừng nhìn, mau ra ngoài đi!”
“Cô Yurie, đi thôi!”
Người đàn ông thứ hai đứng bên cô trông cao ráo trắng trẻo, khác hoàn toàn với ông trung niên mặt đỏ. Anh ta quàng vai cô gái, giục cô bước đi. Cô rụt rè gật đầu, lùi đến gần chân cầu thang. Hai người đàn ông vốn đứng cách một khoảng phía sau - một người nhỏ thó đeo kính gọng đen và một người to lớn mặt mũi khó chịu, cùng bước tới trước mặt cô gái, chắn ngang tầm mắt cô.
Thấy vậy, anh chàng trắng trẻo bèn buông tay, bước đến bên người hồng hào đang ngồi dưới đất, cùng nhìn xuống sàn nhà.
“Mitamura, gì thế?” người ngồi xe lăn hỏi.
“Như những gì anh thấy,” người tráng trẻo cất tiếng, giọng bình thản lạnh lẽo như kim loại, “đó là một ngón tay, ngón giữa hoặc ngón nhẫn.”
Người ngồi xe lăn tự vần bánh xe nhích lại. Vật thể nằm đó y như xác con sâu rau mà cái đuôi bị chặt phăng đi vẫn còn dính lại vài vệt máu đông.
“Vết cắt còn rất mới, có lẽ bị cắt cách đây chưa đầy hai giờ đồng hồ.”
“Nhưng nó là…”
“Điều này thì…” Anh chàng trắng trẻo quỳ xuống, quan sát thật kĩ ngón tay nằm trên sàn, “… có vết hằn chứng tỏ nơi đó từng đeo nhẫn, hằn rất sâu.”
“Ôi…” Người ngồi xe lăn kêu lên, luồn ngón tay vào trong mặt nạ day day hai hốc mắt, rồi xoa mạnh mí mắt mình, “… là Masaki.”
“Vâng, tôi cũng đang nghĩ thế.” Người trắng trẻo đứng dậy, tay phải vân vê chiếc nhẫn vàng đeo trên tay trái. “Chắc là nhẫn đá mắt mèo của anh Masaki.”
“Vậy nghĩa là Masaki đã bị hắn giết ư?”
“Cũng khó nói.”
Người hồng hào lồm cồm bò dậy.
“Anh Kiichi, vậy ở đây…”
Người ngồi xe lăn khẽ lắc đầu.
“Mở ra xem đi.”
“Ôi nhưng…”
Người hồng hào ngồi thụp xuống, cơ mặt giần giật. Người trắng trẻo thấy điệu bộ ông ta như thế thì nhún vai, nhặt thanh cời lò lên.
“Để tôi.” Nói rồi anh ta đến đứng trước lò.
Cái lò gia dụng không lớn lắm. Trên bệ kê bằng gạch là chiếc lò màu bạc đã hơi xin màu. Ống khói của lò cao ngang tầm mắt anh ta, xuyên qua trần căn hầm, tiếp tục vươn ra ngoài.
Lúc này…
Trong lò có tiếng lửa cháy lép bép. Trời vừa sáng, đâu có ai đốt rác giờ này?
Anh ta giơ thanh sắt về phía cửa lò nóng hầm hập, một tiếng cạch đanh thép vang lên, mỏ của thanh sắt ngoắc vào then cài cửa lò.
Cửa lò lập tức bật mở, khói lửa bên trong ùa ra.
“Ối…”
Mùi khét đáng sợ cũng túa ra theo, ai nấy đưa tay bịt mũi bịt miệng, có người còn ghê cổ chực nôn.
Đây là mùi protein cháy, mọi người đều liên tưởng đến cùng một thứ bị đốt.
“Masaki…” Người ngồi xe lăn rên rỉ khổ đau. “Thế này là sao?”
Người trắng trẻo thọc thanh sắt vào lò, đằng sau ánh lửa bập bùng thấy lờ mờ vài vật thể màu đen lăn lóc.
Anh ta cố trấn tĩnh cào bới, bàn tay cầm thanh sắt run rẩy. Lát sau móc được một vật, anh ta định khều nó ra khỏi cửa lò.
“Chao ôi…”
Anh ta sợ hãi lùi lại một bước. Vật này vướng phải một vật khác nên cùng lăn ra theo.
Những tiếng kêu thét vang vọng khắp căn hầm nặng mùi.
Anh ta há miệng trợn mắt nhìn vật thể tròn tròn lăn trên mặt đất. “Thê thảm quá…”
Đó là một cái đầu người đen thui đang ngút khói, tóc đã trụi hết, mắt mũi mồm cũng biến dạng hoàn toàn.
Tiếp đó anh ta khều ra một vật khác.
“Cánh tay?” Anh ta khẽ lẩm bẩm rồi thả nó vào thùng sắt bên cạnh lò.
Đúng là một cánh tay, cũng đã biến dạng, cháy đen thui hệt như chiếc đầu lâu. Đây là cánh tay trái. Đáng chú ý là bàn tay thiếu mất một ngón, ngón thứ tư, tức ngón đeo nhẫn.
Một xác người bị đốt trong lò, đầu, mình, tứ chi đều bị chặt rời ra, cả thảy gồm sáu phần.
• • •
Bình minh.
Sau đêm mưa to gió lớn.
Vụ án xảy ra trong tòa kiến trúc này đã hiện rõ trước mắt mọi người.
Một người phụ nữ bất hạnh rơi từ đỉnh tháp xuống, một bức tranh bị đánh cắp, một người đàn ông mất tích bí ẩn, người đàn ông bám theo người đó bị phân thây rồi quẳng vào lò thiêu.
Mưa đã tạnh, gió đã ngừng. Vụ án đêm qua đã bị chôn lấp sau một hồi ‘phá án’.
MỞ ĐẦU
Tiến >>
Nhà Xuất Bản Hội Nhà Văn
EBOOK: @lemontree123, @Bọ Cạp, @NQK, @Caruri Tlkd
Nguồn: TVE-4U - VCTVEGROUP
Được bạn: đưa lên
vào ngày: 18 tháng 7 năm 2021