Đợt mưa đầu mùa hôm nay không lớn lắm, nhưng cũng rỉ rả lốp đốp trên khung cửa sổ ngay trước bàn viết làm tôi bỗng nhớ tới câu chuyện cũ là hai bài thơ độc đáo của hai thằng bạn“Nhớ Sài Gòn Mưa Giông” của Ngô Đình Duy, và bài “Trú Mưa” của thằng bạn khác Vũ Minh Tuấn. Cả hai đứa đều là bạn cùng mài đủng quần từ thuở tiểu học. Một tên hiện nay đang ở Cali với tôi, còn tên kia vẫn ở lại Sai Gòn. Non sông cách trở, nhưng chúng tôi luôn luôn rất gần gủi qua nhịp cầu thơ thẩn với nhau…
Và những cơn mưa ở đây hôm nay đang đưa tôi về một ngày mưa năm xửa năm xưa, hai thằng bạn đó của tôi cùng ghé mái hiên nhà người trú tạm.
Trước tiên ông bạn Ngô Đình Duy đã cảm tác bài:
NHỚ SÀI GÒN MƯA GIÔNG
Chiều Sàigòn mưa giông thật lớn
Đạp xe về ta ghé núp mưa
Vô hiên nhà ở bên đường
Đợi cơn mưa dứt, tạnh rồi sẽ đi
Đang núp mưa có cô bạn nhỏ
Cũng dắt xe vô tránh mưa giông
Bất ngờ gặp mặt chẳng chào
Ta đây nhút nhát, còn nàng lệ e
Trời mưa lớn dòng xe vẫn chạy
Nước dưới đường đang chảy thành sông
Trời chiều gió thổi mưa giông
Mưa lâu tạt nước lạnh run cả người
Đợi mưa tôi mới hỏi nàng
“Hình như cô học cùng trường với tôi”
Lặng yên nàng chẳng trả lời
Nhìn mưa nặng hạt, nhìn trời chiều buông
Hơi quê làm giọng tôi run
“Chiều nay mưa lớn sao không áo choàng?”
Áo nàng ướt hết lạnh run
Xót xa tôi cởi tấm choàng rồi trao
“Xin cô mặc áo choàng vào
Để che gió lạnh tạt vào tấm thân”
“Cám ơn anh đã tốt lòng
Cho em mượn tấm áo choàng che mưa”
Hồi lâu trời tạnh mây tan
Phố chiều đèn đã hai hàng thắp lên
“Nếu cô không ngại tôi đưa
Về nhà hộ tống sau mưa giông chiều”
Hôm sau chẳng thấy nàng đâu
Vài hôm sau nữa vần mờ biệt tăm
Thôi rồi nàng đã vượt biên
Để tôi ở lại nhớ trời mưa giông…
(Ngô Đình Duy)
Đọc xong bài thơ, cảm nghĩ đầu tiên của tôi là “Thôi chết! Mất mịa nó cái áo rồi!” Ấy, xin bạn đừng cười. Nhưng không sao. Đọc kỷ nữa sẽ thấy cái áo vẫn còn đó, không mất đâu. Này nhé:
…“ Nếu cô không ngại tôi đưa
Về nhà hộ tống sau cơn mưa chiều…”
Vậy là tác giả đã hộ tống được người đẹp về nhà, và dĩ nhiên là phải lấy lại cái áo chứ. Không lẽ bắt ông bạn tôi phải viết rõ ra:
“Sau khi đã tới nhà nàng
Tôi bèn đòi lại (cái) áo choàng của tôi?”
Tôi thích thơ của Ngô Đình Duy không phải vì lời thơ bóng bẩy, văn hoa, mà là cái tình đơn sơ gói ghém trong bài thơ. Lời thơ bình dị nhưng vẫn lãng mạn quá chừng.
Chuyện tình trú mưa dưới mái hiên của ông bạn Ngô Đình Duy tới đó là xong, đơn giản và ngắn gọn như vậy thôi. Nàng đã vượt biên để ông bạn tôi ở lại với mái hiên người, lâng lâng tưởng tiếc thành bài thơ Nhớ Sài Gòn Mưa Giông ở trên…
Cũng với một mái hiên đó, ông bạn kia Vũ Minh Tuấn cho ra đời một “Trú Mưa” rất là khắc khoải,
TRÚ MƯA
Trời mưa bong bóng vỡ
Em tan lớp học về
Ngượng ngùng sợ ướt vở
Khép đôi tà áo che
Còn tôi đầu năm học
Dầm nữa trận mưa rào
Hiên nhà người trú tạm
Hai đứa cùng….nôn nao
Ngày lại rồi ngày qua
Cửa đời tôi gió tạt
Vai áo người mưa sa
Phấn hương chừng đã nhạt
Nay về giữa đám đông
Chẳng gặp người hoài vọng
Chiều nhuốm màu thu không
Nhớ, một trời lồng lộng
Tím cổng trường rêu phủ
Còn đó giàn hoa mơ
Mưa trắng tường vôi cũ
Em ở đâu bây giờ!
Bạn thơ Vũ minh Tuấn khắc khoải hơn, bởi vì
Hiên nhà người trú tạm
Hai đứa củng…nôn nao.
Hai đứa cùng nôn nao, tức là đã quen biết, đã có tình ý, là tình trong như đã mặt ngoài còn e. Cũng vì vậy mà ông bạn của tôi sau khi mưa tạnh ra về, đã ôm hoài ký ức của một buổi trú mưa, đến nỗi
Ngày lại rồi ngày qua
Cửa đời tôi gió tạt
Vai áo người mưa sa
Phấn hương chừng đã nhạt…
Bạn thử nghĩ, ngày lại rồi ngày qua … bao nhiêu ngày, bao nhiêu năm tháng đủ để cho một phụ nữ phải phấn hương chừng đã nhạt? Nhưng dù có bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng năm đi nữa, phấn hương dù có nhạt, nhan sắc dù có phai, nhưng tình của tác giả vẫn không bao giờ phai nhạt, cho nên:
Nay về giữa đám đông
Chẳng gặp người hoài vọng
Chiều nhuốm màu thu không
Nhớ, một trời lồng lộng
Trở lại chốn xưa, rêu đã phủ tím cổng trường, nhớ đến một trời lồng lộng mà tác giả chỉ tự hỏi
Em ở đâu bây giờ!
Em ở đâu?
Ai biết, xin chỉ dùm!
Tôi vốn muốn ngưng ở đây, nhưng phải cái tật mỗi lần viết xong cái gì vẫn hay…khoe với vợ, nhất là cả hai ông bạn nhà thơ này đâu xa lạ gì với bà xã?
Nàng đọc xong rồi bỗng hỏi:
- Anh Tuấn và anh Duy mỗi người nhờ trú mưa dưới mái hiên mà có bài thơ hay. Còn anh lúc đó đang trú mưa ở đâu mà sao chẳng có bài thơ nào hết?
- Xơơờìììi! Nàng làm như ông xã khi nào cũng có sẵn thơ trong túi, muốn là móc ra có liền không bằng!
- ThaiNC ta không có trú mưa. ThaiNC đang …đạp xe giữa mưa.
- Ủa, sao dzậy?
- Thì nàng thơ của hai ông ấy vô trú mưa họ mới vô theo. Còn nàng thơ của anh đang đạp xe như điên về nhà làm anh phải đạp theo sau chết bỏ. Thơ với thẩn gì nỗi, em!
./.
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 1 năm 2021