CHIẾC cửa đóng ập vào, mạnh và làm rung cả khung cửa. Sự giận dữ còn dội lại trong căn phòng khách, tuy vô hình nhưng cũng đủ làm người đàn ông đứng tuổi đang ngồi thụt sâu trong chiếc ghế bành lao đao. Ông ta buông rơi tờ báo đang cầm trên tay và bàng hoàng. Ở ông ta điều gì cũng chậm chạp, ngay cả sự tức giận. Phản ứng của ông ta trong mọi trường hợp đều vậy: chậm, nhưng rồi mãi mãi không tan biến. Như một giọt nước thánh thót rơi đều trên cùng một điểm, rơi mãi, soi mòn, và chẳng biết bao giờ ngừng. Cánh cửa kia còn biết rung lên trong sự tức giận, nhưng ông thì không. Sự run rẩy trong tâm hồn ông dường như không có chỗ thoát tiết và dằn vặt ông hàng bao năm nay.. để đến bây giờ bản đàn xa xưa lại tái diễn. Ông sẽ tức giận, sẽ điên cuồng trong đau đớn. Nhưng ngay bây giờ thì chưa đâu.
Cánh cửa trước lại mở tung một cách hậm hực. Tim ông chợt đập sai nhịp. Đứa con gái còn trẻ, chừng ngoài 20, mái tóc đen nhánh xõa dài đong đưa theo nhịp bước hùng hổ. Nước mắt đầm đìa trên gương mặt, vài sợi tóc dính trên má, trên môi. Người thiếu nữ không đếm xỉa gì đến người đàn ông tóc hoa râm đang ngồi trong ghế bành, nàng kéo mấy ngăn kéo ở chiếc tủ đứng lớn dựng trong phòng khách như tìm một vật gì. Những động tác đẩy, kéo, cố tình làm ra vẻ giận dỗi, như khuấy động thêm không khí ngột ngạt trong căn phòng mà trước đây vài phút vẫn còn ứ đọng những sự buồn phiền. Nàng mím môi lắc đầu và vùng vằng đi ra. Chiếc cửa một lần nữa lại bị hành hạ một cách tội nghiệp.
Luồng gió mát ở ngoài trời cộng thêm với sức mạnh của bàn tay đẩy cửa thật mạnh lùa vào căn phòng một cách ngập ngừng.. rồi tan loãng. Cũng vô duyên, trơ trẽn như người đàn ông đứng tuổi đang ngồi bất động trong chiếc ghế bành kia. Bên ngoài có tiếng xe rồ máy. Sôi nổi chỉ một thoáng rồi hết. Hết thật! Người đàn ông luống tuổi thầm nghĩ. Lẽ ra ông phải giận dữ, phải lên tiếng, phải.. như cách đây 15 năm ông đã làm. Điều gì làm ông chai lì như vậy? Không, chai lì làm sao được? Nhưng có lẽ nỗi đau đớn này đến tột cùng rồi. Và sự tận cùng của nó là thế này đây. Hay là mình đã quá già, quá mệt mỏi? Những câu hỏi miên man làm ông có thể nhớ lại hình ảnh tương tự như cảnh tượng vừa rồi cách đây 15 năm mà không thấy sợ hãi, không cần phải trốn tránh.
Mắt ông chợt nhìn lên cuốn lịch treo ở góc phòng. Thời điểm cũng không xa cách nhau bao nhiêu. Cũng gần vào dịp Giáng Sinh. Ngày mà khắp đường phố vui mừng đón nhận lễ Giáng Sinh lại là lúc ông gặp… bất hạnh –chữ này không được-.. thảm kịch –nghe cải lương quá-.. vũng tối của cuộc đời. Ông hụt chân xuống, lóp ngóp, loai ngoai mãi vừa lên đến bờ nay lại hụt chân nữa. Lần này có lẽ vĩnh viễn không bao giờ lên được!
Mai, vợ yêu dấu của ông, người mà ông đã tôn thờ, mặc cho những lời chê trách của cha mẹ, của anh em, của bạn hữu. Ông đã chọn con đường của riêng trái tim ông, con đường làm ông rướm máu trong hoan lạc. Mai là sự chọn lựa mà ông không bao giờ hối tiếc dù nàng đã phản bội ông. Khi nhớ đến nàng, ông nhớ cả nỗi đau đớn lẫn hạnh phúc mà nàng đã mang đến. Nhờ thế mà ông vẫn yêu Mai cho dù nàng đã bỏ đi… Buổi chiều đó.. cũng một ngày se lạnh cuối năm, Mai đã thản nhiên kể về người yêu trẻ tuổi của nàng, về những dự tính tương lai của nàng. Mai không đòi hỏi gì về tiền bạc, nàng chỉ cần tự do, tự do thoát ra khỏi căn nhà này, thoát khỏi những liên hệ tình cảm đã qua, trong đó có sự có mặt của ông và Tố Khuê, đứa con gái nhỏ mà sự hiện hữu của nó chính là chứng tích một cuộc tình Mai không thể chối cãi được, dù nàng đã thay đổi tình yêu.
Sự nồng nhiệt, âu yếm ở người đàn bà ông say mê đã được thay thế bằng ánh mắt lạnh tanh, xa lạ, nụ cười tàn nhẫn và những lời nói thẳng băng, không khách sáo, rào đón hay êm dịu.. Nàng đã chọn làm một con người khác, sống với bề trái cuộc đời.. cho trọn vẹn với chính nàng.
Ngày Mai ra đi, trời đất cũng rực rỡ hẳn lên trong một buổi chiều nắng vương vãi khắp nơi như hâm nóng vội vàng chút tàn đông. Trời đất đã đồng tình với Mai… đồng lõa với người bội bạc.. Nàng đã không quay đầu lại để khỏi nhìn thấy hình ảnh đứa con gái nhỏ đang nép mình vào bố như mơ hồ cảm nhận được một sự chia ly.
Ông đã chờ đợi, đã mong một phép lạ nào đó, một thay đổi để Mai trở về.. Nhưng 15 năm nay nàng vẫn biệt tăm,. Mai biến mất trong hạnh phúc mới hay trong những ràng buộc phải là sâu đậm đến nỗi không còn nhớ gì đến một nơi đã có thời là.. một mái ấm!
Vết thương rồi cũng lành, tuy sự chờ đợi vẫn ẩn dấu ở đâu đó. Và Tố Khuê chính là lẽ sống tuyệt diệu của ông.
Tố Khuê chính là mảnh đất còn lại để những nhánh rễ trong ông có thể bám lấy, hồi sinh và tồn tại. Những nhánh rễ theo ngày tháng trôi qua đã quấn quít kết chặt lấy mảnh đất bé nhỏ nhưng thơm nồng mùi đất mới. Ông những tưởng Tố Khuê cũng cần cha, cần sự có mặt của ông như ông cần nó. Nhưng ông nhầm. Cây rễ có cần đất chứ mảnh đất chẳng cần cây. Nhớ lại dáng điệu quay ngoắt đi vội vã và giận dữ của nó làm ông còn điếng người.
Mới ngày hôm qua mà ông tưởng đâu đã cả một quãng đời.. Tiếng Tố Khuê vẫn trong, không gay gắt lắm nhưng quả quyết;
“Con vẫn yêu bố chứ và tình yêu đó không bao giờ thay đổi. Nhưng con cần một đời sống khác.. con yêu Don. Con mong bố chấp nhận Don.. Con không thể xa lìa Don được như bố muốn. Con.. cần tình yêu đó.. Con không thể yêu ai khác được”.
Và ông đã giận điên lên. Nó dám so sánh ông với người yêu của nó. Làm sao nó biết được ông thương yêu nó đến chừng nào? Cơn giận và sự đau đớn đã làm ông đánh vỡ tan chiếc ly bằng pha lê đang cầm trong tay. Ông đã nói những lời không nên nói:
“Vậy thì đi đi, đi theo tiếng gọi của trái tim như mẹ mày đã làm khi xưa. Đừng bao giờ trở về nữa”
Ôi! Ông đã gọi con gái ông bằng “mày”! Ông chưa bao giờ gọi Tố Khuê như thế. Ông đã để sự hằn học của quá khứ đè lên hình ảnh của Tố Khuê. Ông đã bôi bẩn hình ảnh của nó với bóng ma dĩ vãng. Chính ông đã đồng hóa nó với người vợ phản bội. Bên cạnh sự phẫn nộ dồn nén đó còn cả một mặc cảm chua cay của kẻ thua cuộc. Cái mặc cảm đó cứ dai dẳng nhai đi nhai lại như một sợi dây võng miên man đong đưa và mãi chẳng đứt đoạn mà mỗi tiếng kêu kẽo kẹt là một nhát cứa trên một vết thương duy nhất, mãi mãi chẳng lành.
Cánh cửa đã khép lại từ đó. Chính ông đã đẩy Tố Khuê đi. Ông nhận đó là sự sai lầm đáng tiếc mà mình phạm phải nhưng lúc này đây ông vẫn thấy con gái ông đã chọn nhầm đối tượng. Một ngày nào đó không xa Tố Khuê sẽ trở về với ông và xin ông tha thứ. Hãy để nó học bài học đầu tiên trong trường đời.
Những ngày nghỉ cuối tuần là những ngày ông sợ nhất. Ông sợ cả tiếng đàn của chính mình. Ngay những bức tranh, đồ đạc trong nhà đều gợi đến hình ảnh của Tố Khuê. Những giây phút say sưa bên phím đàn hay trầm mình bên cuốn sách giờ đây là những gợi nhớ đau thương.
Mỗi buổi chiều đi làm về ông đều run rẩy mở cửa với niềm hy vọng Tố Khuê có mặt trong căn nhà, con gái ông đã trở lại với ông. Và những câu nói của hôm nào sẽ được chôn vùi dưới bụi bặm của thời gian. Cả ông và Tố Khuê sẽ quên. Con gái ông sẽ mang tình yêu của nó đến cho một đối tượng xứng đáng để không uổng công ông giáo dục và rèn luyện nó. Những giây phút căng thẳng nhất trong suốt cả một ngày làm việc mệt nhọc là lúc ông mở cửa nhà. Có những lần ông không sao mở được cửa và ông tưởng đâu mình có thể quỵ xuống bên thềm cửa với hồn tràn ngập những hy vọng. Nhưng.. ngày vẫn qua đi..
Ông vẫn đi làm, công việc vẫn trôi đều đặn, chiếc Ti-Vi ở phòng khách vẫn được bật lên vào những giờ nhất định cho những chương trình quen thuộc. Mọi sự không bị xáo trộn như ông tưởng và ba tháng trôi đi lê thê với những vướng mắc của những cảnh tượng chỉ làm nỗi buồn của ông thêm sâu đậm.
Buổi chiều của một ngày cuối tháng ba với ánh nắng tàn vội vã như trốn tránh phút chung cuộc huy hoàng. Những con đường nhựa chợt đổi mầu như lẫn với những thảm cỏ hai bên đường. Ông uể oải mở hộp thư trước nhà, cầm xấp thư được cột lại ngay ngắn bằng một sợi thung mà người đưa thư vẫn làm và như thường lệ ông mang vào nhà, ném trên bàn để chờ đến sáng sớm mai sẽ xem. Đầu óc tỉnh táo sau giấc ngủ sẽ làm ông thoải mái và giải quyết mọi việc dễ dàng hơn.
Bên cạnh sự hy vọng, ông cũng đã quen thuộc dần với sự thất vọng. Tố Khuê vẫn biệt tăm. Thực ra ông biết Tố Khuê vẫn ở trong thành phố này vì Don vẫn còn chơi đàn cho một hộp đêm thường xuyên chơi nhạc Jazz tại đây. Đã nhiều lần ông tự hỏi con gái ông có sống hạnh phúc trong sự chọn lựa của nó hay không? Ôi! Sự cương quyết và lì lợm của Tố Khuê sao giống mẹ nó y hệt!
Và ngày hôm nay tự dưng ông đổi thói quen hay vì một linh tính nào đó? Ông chậm chạp tháo sợi thung buộc xấp thư và nhấc từng tờ quảng cáo đến bill điện thoại.. và lá thư cuối cùng.. phong bì khổ nhỏ, nét chữ thật phóng túng nhưng cứng cỏi của.. Tố Khuê!
Tay ông run lên và nước mắt chợt trào ra, vội vã, từng giọt cuống quít nhòa với nhau thành từng lằn chảy xuôi theo hai bên má. Ông chợt muốn la to lên trong căn phòng vắng vẻ. Hơn bao giờ cả, ông để sự yếu đuối buông thả theo đôi vai run run. Tâm hồn ông nghiêng ngả theo những xúc cảm mãnh liệt, ông chỉ nhớ là chưa bao giờ ông lại xúc động nhiều như thế.. Cho đến khi ông thấy người nhẹ tênh, đầu óc trống rỗng và đồng thời với cảm giác căng cứng do những giọt nước mắt đọng khô trên má. Ông ngồi thừ ra và thấy rằng cuối cùng những điều ông tiên đoán cũng sẽ đến. Đứa con gái dấu yêu của ông đã hối hận và tìm đường trở về. Ông sẽ mở cửa đón nó, ông sẽ cho nó tất cả, tất cả cuộc đời này là của Tố Khuê, giọt máu duy nhất.
Ông cẩn thận bóc lá thư. Sự chờ đợi và hy vọng một lần nữa đã phản bội ông. Không một chữ nào trong thơ mà chỉ có tờ giấy trắng và chiếc chìa khóa nhà!
Những cơn sóng xúc cảm trước đó đã tuôn trào trong quả tim tràn ngập yêu thương của ông. Ông đã vắt kiệt quả tim mình để làm thành những giọt lệ, ông đã bày tỏ sự mừng rỡ, yêu thương đến héo khô thân xác. Và sự cho đi đến tận tuyệt đó chẳng còn để lại trong ông một chút gì. Ông ngồi đó, trơ ra nhìn vào tờ giấy trắng toát có dán chiếc chìa khóa cửa nhà mầu đồng. Cái mầu đồng kệch cỡm, nổi bật như trêu chọc ông, như khích động trong ông một cảm xúc nào đó: sự cuồng nộ hay nỗi đau đớn? Nhưng không, chẳng còn gì! Ông thấy mũi mình vẫn phập phồng thở, mắt vẫn chớp dù không đổi hướng nhìn. Chiếc chìa khóa như cục nam châm thu hút ánh mắt ông. Cứ thế, một lúc sau ông nhìn thấy không phải một chiếc chìa khóa, mà hai, mà ba.. Ông nuốt nước bọt một cách khó khăn, cổ họng chừng như tắc nghẽn, chừng như vướng một vật gì (mà mãi sau này ông mới biết đấy chính là nỗi nghẹn ngào). Đầu óc ông lạnh tanh và trống trơn. Ông sẽ ngồi yên thế này mãi mãi cho đến khi thành tượng đá: bức tượng mang tên Hoang Vắng. Bức tượng chỉ hồi sinh như trong truyện cổ tich khi được vài giọt nước mắt yêu thương nhỏ lên. Và cứ thế mà đi vào thiên thu…
Tiếng nhạc nho nhỏ vọng ra từ trong phòng ngủ. Tiếng nhạc vang lên khi ngoài trời mới hơi hửng sáng. Trong yên lặng và tĩnh mịch của một thời khắc đang chập chờn nửa tỉnh nửa mê, nửa sáng nửa tối, tiếng nhạc vang lên mỗi lúc một rõ, tiếng nhạc của chiếc đồng hồ báo thức. Tiếng nhạc reo vui bất kể thời gian, những bài hát được lập đi lập lại cả ngày trên một vòng tròn cố định.
Mọi vật chung quanh vẫn y nguyên, đèn trong phòng khách được bật cả đêm, nay với ánh sáng bên ngoài nên có hơi đổi khác. Ông Châu biết mình không nằm mơ, chiếc chìa khóa mà Tố Khuê gửi trả lại như một lời cự tuyệt rõ rệt nằm đó. Ông thấy tay chân mình như tê xuội hẳn sau một đêm thức trằng, ngồi im lìm trong chiếc ghế bành. Ông nhớ đã để mặc những cảm xúc dẫn dắt, ông đã không e ngại khi bày tỏ những tình cảm của mình trong bốn bức tường câm nín cho một lần buông thả và thành thực với chính mình.
Ông chậm rãi vào phòng tắt nhạc ở chiếc đồng hồ báo thức, nhìn đồng hồ: 7 giờ sáng. Ông phải xin nghỉ ngày hôm nay, chỉ một ngày thôi. Cùng với quyết định đó ông ra phòng khách ngắm nhìn những bức tranh mà ông yêu thích treo trên tường một lần cuối. Ông nhìn quanh, duyệt lại một lần và ngừng lại trước từng bức tranh. Ông nhớ được cả lần mua bức này vào lúc nào, ở đâu, giá bao nhiêu… Ông đưa tay sờ lên từng bức tranh như một lời giã biệt âm thầm. Sau đó, ông tháo hết những bức tranh xuống và xếp vào xe.
Trên tường chỉ còn trơ lại những mảng tường hoen ố do những bức tranh để lại. Căn phòng khách chợt đổi khác như tâm tình người chủ nhà hiện tại. Nhìn những mảnh tường trần trụi đã làm ông hơi giao động nhưng vẫn không đổi ý. Ông nhìn lại chiếc đàn piano. Quá to lớn! Ông sẽ giải quyết nó sau bằng cách khác vậy! Ra đến cửa ông chợt nhớ đến những đĩa nhạc và tape nhạc cổ điển đủ loại mà ông và Tố Khuê đã sưu tầm lâu nay. Ông trở vào nhà, tìm những chiếc thùng không rồi hì hục khuân hết những băng nhạc và đĩa nhạc ra xe. Nếu quên gì ông sẽ làm thêm chuyến nữa cũng chưa muộn.
Chiếc xe lăn bánh mang theo người đàn ông 50 tuổi, tóc đã hoa râm vừa đánh mất tâm hồn ở nơi đâu nên lạc loài bước vào không gian một buổi sáng Thứ Năm. Buổi sáng của một ngày đầu hè hơi oi ả nhưng ẩm thấp và tràn ngập khói xe, bụi bậm. Chiếc xe đưa người đàn ông đến đường Alabama, nơi có một tiệm GoodWill chuyên bán đồ cũ. Ông ta ngừng xe trước cửa tiệm và lặng lẽ khuân từng bức tranh, thùng nhạc vào trong tiệm cho. Những người bán hàng thiện nguyện trong tiệm xúm lại trầm trồ ngắm những bức tranh đắt tiền và quý mà người đàn ông lạ mặt da vàng mang đến tặng.
Một bà lão khoảng ngoài 60 tươi cười khen:
“Ông tốt bụng quá! Những bức tranh này quý quá mà ông đem cho. Ông phải dọn nhà sao?”
Người đàn ông nhếch mép cười gượng và đáp:
“Tôi không thể mang theo được nữa..”
Họ xúm nhau lại xem những thùng đĩa nhạc mà người đàn ông này vừa mang vào. Kẻ thì góp ý nên bán giá này, kẻ thì kêu phải cất vào tủ kính trong kia có khóa vì đây là một bộ sưu tập quý giá.
Người đàn ông đứng nhìn và thầm nghĩ: “Nếu tất cả những bức tranh và đĩa nhạc mình vừa mang vào đây mà có tâm hồn, chắc chúng sẽ nhỏ lệ cho sự xa rời như chủ nhân nó”.
Ông ta ra xe soát lại lần nữa xem còn sót gì rồi lái xe đi. Những người trong tiệm còn nhìn theo chỉ trỏ cho đến khi chiếc xe khuất dần ở xa.
Những ngày sau đó chiếc piano đã được xe truck của Salvation Army tới khuân đi. Căn nhà rộng thênh thang và trống hốc như một căn nhà vô chủ. Ông ta lại trở lại đi làm, lại tiếp tục sống những ngày tiếp nối bằng nhiều sự thay đổi. Ông ta thay đổi con đường đi làm, thay đổi giờ giấc. Ông ta ăn tiệm nhiều hơn, về nhà trễ hơn và nhiều khi hai ba ngày mới mở hộp thư một lần. Giấc ngủ đến cũng thất thường hơn và những chương trình ti-vi được ông ta chọn và thay đổi khác hẳn đi. Người đàn ông đang cố quên đi cảnh cũ, người xưa, quên đi cả chính con người mình.
Duy chỉ có một điều làm ông ta khó quên. Mấy ngón tay của ông ta nhớ nhung phím đàn. Những ngón tay ngọ nguậy mông lung một cách khó chịu dù ông ta tránh vặn nhạc ở chiếc radio. Nhưng những bài hát quen thuộc cứ vang vang đâu đó. Ngay cả lúc ông bận rộn ông vẫn nghe thấy tiếng đàn quen thuộc. Tiếng đàn từ trong tâm hồn lạnh cứng vẳng ra mà chẳng một bức tường nào có thể ngăn cấm được.
Bốn, Năm tháng qua đi… mà tiếng đàn vẫn không ngưng. Cho đến một hôm lang thang trong công viên để đốt thời gian, một cảnh tượng đập vào mắt ông làm ông phải suy nghĩ.
Trên ghế đá rải rác trong công viên, nhiều cặp tình nhân hay vợ chồng ngồi âu yếm bên nhau. Nơi đây một cặp trẻ ăn mặc đẹp đẽ ríu rít bá vai nhau đi dưới những hàng cây, ngoài kia một đôi khác ôm nhau dưới gốc cây như quên hết đất trời. Và ngay trên ghế đá gần chỗ ông ngồi, một cặp vợ chồng hay nhân tình đã già, ăn mặc lỗi thời, quần áo nhăn nhúm, bẩn thỉu đang tựa vào nhau ngủ. Trên hai khuôn mặt nhăn nheo và lấm lem đó, sự bình thản trong giấc ngủ giữa chốn thiên nhiên làm ông chú ý. Bên cạnh họ, chiếc bọc quần áo cồng kềnh choán gần hết băng ghế. Người đàn bà ngủ nhưng một tay níu lấy tay người bạn đường. Còn người đàn ông cũng thế, mắt nhắm nghiền nhưng một tay nắm lấy tay vợ.
Ông ta nhìn và nghĩ đến mình. Ông ta không có được sự bình thản đó. Sự bình thản hiện tại trong ông là sự bình thản giả tạo. Ông ao ước được sự bình an đó. Và sự an bình trước mặt từ đâu mà có? Hãy nhìn những cặp, những đôi chung quanh ông, từ kẻ khá giả đến người nghèo khổ. Tại sao họ có được những sung sướng, an bình đó mà mình không có? Và cũng chỉ trong tích tắc như một chớp mắt đó, ông chợt hiểu ra. Tất cả những điều đó đến từ trong tâm hồn mình mà thôi. Ông như người vừa tìm lại được một vật quý giá đã bị lạc mất từ lâu. Và cũng chỉ trong chớp mắt đó ông chợt bừng tỉnh. Ông đã ngủ say trong những mê muội của chính mình, ông đã tự đày đọa mình.. và lần đầu tiên ông nhận ra mình còn làm khổ người khác nữa!
Những ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc bập bùng vang vang từ trong những hộp đêm vọng ra đến ngoài đường. Ông ta đứng trước cửa một hộp đêm có những dây đèn nhấp nháy và những hàng trúc mọc cao che khuất gần hết bảng hiệu. Người ta vào đây để tìm vui, còn ông vào đây để tìm sự an bình cho chính mình, tìm câu trả lời cho những khắc khoải. Điều này đúng hay sai? Chỉ vài phút nữa đây ông sẽ tìm ra giải đáp.
Trong hộp đêm khói thuốc tỏa mịt mù. Những làn khói lúc xanh, lúc hồng tùy theo ánh đèn trên bục sân khấu. Và cũng những làn khói đó đã che bớt từng khoảng trống, từng khuôn mặt, làm thành một nơi chốn đặc biệt, chập chờn như trong một giấc mơ. Trong đám người này liệu có mặt Tố Khuê như ông vẫn thường nghĩ? Có lẽ câu hỏi đó không nên đặt ra vì sự nhận biết đó không đến bằng ánh mắt dáo dác tìm kiếm hay những lời hỏi han mà đến bằng cảm nhận, cảm nhận về sự có mặt này. Ông ta tìm một chiếc bàn trống sát gần sân khấu nơi những nhạc sĩ chơi đàn. Tiếng nhạc jazz giật giật nhịp nhàng làm ông hơi khó chịu. Đây là thứ âm nhạc đã cướp đi mất đứa con gái yêu quý của ông. Thứ âm nhạc hỗn độn và thấp lè tè. Điều này ông đã giận dữ nói với con gái khi phê bình nhạc jazz và đồng thời bình phẩm về người yêu của Tố Khuê. Con ông sao có thể lăn lộn trong chốn bụi bặm này được? Cha con ông đã tâm đầu hợp ý biết bao nhiêu cho đến khi nó nhập vào thế giới này..
Ông lắc đầu xua đuổi những ý nghĩ đó đi và tự nhắc nhở mình về một sự bình an mà ông đang tìm kiếm. Trên sân khấu những bóng người ăn mặc quái dị, những mầu sắc kỳ lạ, những tiếng đàn quằn quại như trong một cơn mê nào đó. Cùng một nhịp điệu đó và cùng một lối chơi đó, những tiếng đàn tuôn ra liên tục, hết bản này đến bản khác. Khán thính giả vỗ tay nồng nhiệt và ông ta ngạc nhiên khi thấy mình cũng ở trong đám đông đó và cũng vỗ tay theo.
Người điều khiển chương trình giới thiệu một nhạc sĩ trẻ tài hoa của hộp đêm, một khuôn mặt được mến chuộng nhất: Don! Cái tên như một tiếng chuông làm ông tỉnh táo hẳn. Ông ta ngồi thẳng người lên chờ đợi. Một người thanh niên trạc 25, 26, cao, gầy, tóc nâu và dài được cột gọn ghẽ đàng sau như con gái. Dáng mảnh khảnh nhưng khuôn mặt cứng cỏi, đẹp trai. Anh ta có nụ cười hiền hòa, nụ cười làm người đàn ông ngồi dưới chợt thấy mềm lòng nhưng đồng thời cũng khó chịu. Ông ta không giận dỗi như đã tưởng tượng. Ông đổi dáng ngồi và tiếp tục quan sát người thành niên tên Don. Don xử dụng đủ loại nhạc khí và chơi rất ăn khớp với toàn ban nhạc. Sau chừng 2, 3 bài, Don tự giới thiệu một bản nhạc anh ta rất ưa thích, một bản nhạc đi ra ngoài chương trình và không phải là nhạc theo thể loại jazz, và xin phép khán giả để được tặng bài hát này cho người yêu dấu. Bài hát của thập niên 60 và cũng là một trong những bài mà ông và Tố Khuê thường đánh đàn chung. Lần này Don thổi kèn solo một mình.
Tiếng kèn ngọt ngào và nhẹ như một hơi thở tinh tứ. Don đã chơi bài hát này cho Tố Khuê. Tiếng kèn quyến luyến và tha thiết. Ông Châu thấy ngộp thở trong tiếng kèn mê hoặc. Những ngón tay của ông như muốn đứt lìa thân ông để tìm đến phím đàn. Những tiếng ca từ trong tâm hồn ông réo rắt. Cũng trong giây phút huyền hoặc mà ông đang mơ hồ cảm nhận, ông Châu đứng lên khỏi ghế đi lên bục sân khấu và ngồi xuống bên chiếc dương cầm trong góc. Ông biết tất cả những cặp mắt trong hộp đêm đang nhìn ông, trừ Don. Và ông đã làm điều phải làm, điều ông vẫn chờ đợi xảy ra như một phép lạ.
Bàn tay ông tìm phím đàn và những ngón tay chuyên chở cả một tâm hồn gió bão lướt nhanh, đuổi theo tiếng kèn của Don. Bài hát mà cả hai đã quá quen thuộc và có lẽ đã được chơi đến hàng trăm lần nhưng lần này là sự đuổi bắt, hòa nhịp với nhau giữa hai tay đàn xa lạ và cảm xúc đang tìm nhau. Cả hai đều không ngừng được trước khám phá kỳ diệu này và bài hát đã được lập đi lập lại hai lần để rồi đột nhiên không hẹn mà cả hai cùng ngừng. Những tiếng vỗ tay liên hồi của khán thính giả làm ông choàng tỉnh. Ông nhìn Don thật lâu và giơ tay như giới thiệu với khán giả Don chính là người được hưởng những tràng pháo tay. Và Don cũng giơ tay về phía ông trong cùng một ý nghĩ.
Ông rời khỏi bục sân khấu và đi thẳng ra cửa. Ông nhìn thẳng về phía trước và linh cảm trong một góc tối nào đó trong hộp đêm này Tố Khuê đang nhìn theo ông. Ông đang tận hưởng cảm giác bình an thật sự. Chính ông đã tìm cho mình sự an bình đó. Ông đã mở được cánh cửa tâm hồn mình. Và ông bắt đầu tin rằng người ta vẫn có thể kết hợp nhau ở một điểm nào đó, dù ngắn ngủi.
Bên ngoài trăng đã lên cao, những bóng đèn xanh đỏ vẫn nhấp nháy và thời gian tiếp tục trôi qua.
Khuất trong góc, một thiếu nữ trẻ nhìn lên sân khấu mà chẳng thấy gì qua đôi mắt đẫm lệ.
Mặc Bích
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 30 tháng 4 năm 2021