Giờ Phút Cuối Cùng Trong Quân Ngũ

vũ đình lưu

kỵ binh vũ đình lưu
chi đoàn trưởng chi đoàn 2/5 thiết kỵ

Đây là một câu chuyện đặc biệt và ly kỳ, khó tin nhưng có thật. Có thể không một đơn vị nào trong QLVNCH chứng kiến cảnh bi hài nầy.

Câu chuyện xảy ra từ lúc 12 giờ trưa đến 2 giờ chiều ngày 30/4/75 của Chi-đoàn 2/5 TK, chính tôi –Vũ Đình Lưu– chứng kiến đầy đủ hơn ai hết (Trong Trại Phù Đổng hiện nay có vài KB có mặt như Phu Ha nhưng ở xe khác, không rõ Chuyen Vu – Sĩ-quan Tiền-Sát Pháo-Binh cho Chi-đoàn 2/5 lúc bấy giờ có còn trên xe không?)

Đây là chuyện một đơn vị Bắc quân và ông thủ trưởng QĐND VN điều động đơn vị mình lúc cưỡng chế 10 xe M113 của 2/5 TK từ khi lên xe tại cầu Bình Phước, tấn công vào Bộ Tổng Tham Mưu (Cổng chính Lăng Cha Cả) cho đến khi tôi rời xe chỉ huy từ giã đơn vị.

Chúng ta không nên nêu lên những: ví dụ, nếu như, theo tôi thì…hãy hỏi những câu hỏi tại sao không làm như thế này, thế khác, vì câu trả lời lúc bấy giờ khác xa với hiện tại (khoảng cách thời gian 47 năm) cũng như những suy nghĩ, nhận định, những phản ứng tức thời rất khác nhau giữa tuổi hăm mấy và bảy mấy.

Tôi chỉ hồi nhớ lúc bấy giờ thấy gì, nghe gì, làm gì để viết lên trong khách quan không phê phán hay hận thù. (Những chữ viết Hoa hay cách gọi tên trong bài viết này theo nguyên tắc hay chỉ là lịch sự chung). Những diễn biến trước và sau thời gian bài viết, tôi đã kể trong bài Bút ký “Trảng Bom Bão Lửa” nên không lặp lại nữa.

Chi-đoàn 2/5 TK di chuyển sau Bộ Chỉ-huy Thiết-đoàn 5 KB đến Cầu Bình Phước thì ngừng lại theo đoàn quân, chừng 10 phút sau một đoàn xe Molotova chở đầy nhóc Bắc quân ùn ùn kéo đến rồi cũng dừng lại phía sau. Một phần họ xuống xe và chạy đến leo lên cưỡng chiếm đúng 10 xe M113 của 2/5 (cho đến nay cũng không hiểu sao lại như thế vì phía trước còn rất nhiều xe Thiết Giáp khác)

Tôi thấy tình hình nguy kịch nên tháo dây TAB mang súng, lưỡi lê bỏ xuống lòng xe, cởi chiếc áo trận, cuộn tròn lại ném xuống cái mương nước bên cạnh đường vì biết đâu chừng, chiếc áo là di vật cuối cùng để gia đình biết ngày tháng cuối đời của tôi ở nơi nào. Trên người tôi chỉ còn vũ khí duy nhất đó là khẩu Browning nhỏ xíu trong túi quần, để dùng khi hữu sự: tự vệ hay tự sát.

Bốn câu thơ của Trạch Gầm quá đầy đủ để diễn tả tâm trạng của tôi lúc bấy giờ:

Thân lính trận, nhận lệnh gì không nhận

Nhận lệnh đầu hàng.. rời rã tai ương

Hồn chinh chiến chỉ còn trơ thân xác

Thân xác không hồn …điếng ngắt cô đơn”

Toán Bắc quân đầu tiên leo lên xe Chỉ-huy, phản ứng đầu tiên là tôi gọi cho Thiết-đoàn trưởng nhưng bị một tên giật lấy ông liên hợp truyền tin ném đi, một KB ngồi kế bên chĩa M16 vào anh nầy định bắn nhưng bị một tên khác dộng báng súng vào người rớt xuống thùng xe. Một KB khác rút chốt lựu đạn tính cho nổ nhưng nhờ sự bình tĩnh của tôi và các KB khác nên sự việc tồi tệ không xảy ra. Các máy truyền tin trong xe bị chúng đập bể.

Họ bắt đầu leo lên xe, chúng ta thường thấy chữ “khỉ Trường Sơn” chưa đúng cho lắm vì loài khỉ phải leo trèo giỏi, đằng này họ lên mà cứ leo bên hông xe nên tuột lên, tuột xuống, cà trật cà duột, rớt cả dép râu. Anh nào anh nấy như con ếch đầy rong rêu màu cỏ úa bám thành xe, một người kéo, một người đẩy mới leo lên được! quần áo thì rộng thùng thình vướng víu. Bộ Binh tùng thiết của mình lên xuống xe gọn gàng, nhanh chóng từ trước và sau xe chứ ai như mấy anh này quá quờ quạng. Rõ chán!

Chỉ có một ông hơi đứng tuổi mang súng lục K54 nói với chúng tôi bằng giọng Nghệ An câu độc nhất “Các anh thua rồi, vào giải phóng Sai gòn đoái công chuộc tội” (cũng còn đỡ, không kêu là “bọn mày”) xong ông ta đứng trong thùng xe M113 cạnh tôi (tôi ngồi trên ghế xe jeep gắn trên xe Chỉ-huy) Tôi biết ông là cấp chỉ huy đại đội hay tiểu đoàn vì lính ông gọi là thủ trưởng, nhưng không biết cấp bậc gì, điều lạ kỳ người chỉ huy lại lên đúng xe tôi.

Tất cả vị trí súng cộng đồng bị chiếm chỉ còn có tài xế và tôi hoàn toàn mất quyền chỉ huy từ giờ phút này, ngồi như bất động, các KB ngơ ngác nhìn nhau không ai nói được tiếng nào.

Xe tôi ở vị trí thứ 5 sau Chi-đội đầu 4 chiếc, ông ta la lớn (không có máy truyền tin) kêu các xe trước di chuyển nhưng máy xe nổ lớn, khoảng cách mỗi xe 2. 3 chục mét thì làm sao ai nghe cho được. Ông bảo anh lính thuộc cấp ngồi gần tài xế nói chạy lên phía trước và ra dấu hiệu bằng tay là theo ông. Đoàn quân 10 xe M113 bắt đầu di chuyển.

Từ cầu Bình Phước đến cổng chính Bộ TTM, ông thủ trưởng thỉnh thoảng rút K54 bắn lên trời đùng đùng như thị oai hay biểu diễn, ngoài ra không có tiếng súng nào.

Khi đến trước Bộ TTM ông lên đứng trên xe, miệng thì la hét, tay quơ lia lịa ra hiệu cho thuộc cấp xuống xe. Khi mấy chả xuống xe M113, nhìn cũng đủ mắc cười, lúng ta, lúng túng, ngã lăn cù mèo, dép râu thì bung ra khỏi chân. Thỉnh thoảng ông lại nổ súng bắn chỉ thiên đoành đoành.

Đó, một cánh quân vượt Trường Sơn đi giải phóng Miền Nam tự do.

Sau cùng ông cũng điều động được mấy M113 hàng ngang, với thuộc cấp thập thò sau xe cùng với rất nhiều Bắc quân bố trí quanh hàng rào từ trước rồi dùng đại liên trên xe, trung liên nồi bắn loạn xạ, bắn vô tội vạ vào doanh trại Bộ TTM. Tôi nhìn qua xe kế bên thấy một anh loay hoay kéo cần lên đạn Đại liên 50 ba bốn lần mà không được vì ốm yếu quá, sau đó cả hai người cùng kéo. Trên xe tôi một tên dùng trung liên chỉa thẳng lên một cao ốc trước Bộ TTM bắn ào ào vào các cửa kính dù không có tiếng súng nào nổ. Ông thủ trưởng hết đứng rồi ngồi trên xe để … chỉ huy bằng cách la to, hét lớn trong khi không có được một chiếc máy truyền tin, tôi cũng chẳng hiểu được!

Rất nhiều toán bộ binh, khom lưng ôm súng vừa bắn vừa chạy tiến vào các dày nhà, họ tác xạ rất nhiều bằng các loại súng. Không biết Bộ TTM còn bao nhiêu lực lượng cố thủ nhưng tiếng súng M16, M79 chống trả không nhiều. Sau nầy mới biết có khoảng một trung đội Biệt Cách Nhảy Dù còn tử thủ bên trong.

Hai bên giao tranh chừng nửa giờ thì ngưng tiếng súng.

Tôi trích một đoạn trong bài bút ký “Trảng Bom Bão Lửa” để kết thúc bài giờ phút sau cùng đời Lính của tôi, cũng là của một đơn vị Thiết Kỵ.

“Lợi dụng sự hỗn loạn của Đồng bào, Dân Quân Cán Chính VNCH lũ lượt rời nhiệm sở. Anh em Thương Binh vết thương còn rỉ máu bị xô đuổi từ Bệnh viện Cộng Hòa đi về hướng Sàigòn. Tôi xuống xe bỏ cuộc và tháp tùng theo đoàn người, đi được chừng mấy bước, một họng súng AK47 đen ngòm chĩa thẳng vào ngực, hét lớn “Quay lại xe, bằng không sẽ bắn bỏ”. Tôi đành phải trở lại xe và tháo bỏ thêm đôi giày trận đã theo tôi hơn 7 năm trời ròng rã. Tôi mang đôi dép quai dọc, với chiếc quần khaki, và chiếc áo may-ô cùng màu ôliu. Một lần nữa tôi và anh em đồng đội thân thuộc trà trộn vào đoàn người đủ mọi thành phần thoát khỏi xe M113. Trong lòng quặn thắt, tim nhói đau tột cùng, như bị buộc phải thoát khỏi lòng người Mẹ tuyệt vời bao năm trời bảo bọc, che chở cho những người con yêu quí, để đi về một phương trời vô định…!

Tôi ra đi trong tức tưởi nghẹn ngào; ra đi trong âm thầm lặng lẽ. Không kịp nói một lời từ giã với cấp chỉ huy, bạn bè và đồng đội thân yêu. Đầu óc choáng váng, nước mắt tuôn rơi, với từng bước chân mệt mỏi rã rời. Từng bước uể oải, nhọc nhằn xiêu vẹo (bàn chân trái của tôi đã từng bị thương 2 lần, nay không quen mang dép đi xa). Tôi vừa đi vừa nhìn xuống mặt đường thấy bóng mình chao đảo nghiêng ngả!”

Hết!

Kb Vũ Đình Lưu


Nguồn: baovecovang2012.wordpress.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 3 tháng 5 năm 2022