MƯA TRÊN NÚI

lưu cẩm vân

Chiếc xe khách bỏ tôi xuống bên vệ đường rồi ì ạch đi tiếp, chắc là nó còn phải đi xa lắm bởi vì tôi nhìn theo chỉ thấy con đường xa hun hút, vắng tanh.

Tôi bỏ chiếc xách tay xuống đất, quay nhìn lại nơi mình vừa đến. Hai dãy phòng học của ngôi trường nằm vuông góc ở cuối khoảng sân rộng thấp hơn mặt đường, đang giờ học thầy trò còn say sưa với bài giảng nên không hay có khách vừa xuống xe trước cổng trường. Tôi ngại làm ảnh hưởng đến mọi người nên nép sau các trụ cổng cao, định chờ đến giờ ra chơi. Một người thanh niên vừa dừng xe đạp, anh nhìn tôi một lúc mới hỏi: “Cô giáo mới về trường phải không?”.

Sau này khi đã thân nhau Nam hay nói về lần đầu gặp nhau - “Lúc đó nhìn Phương dễ thương dễ sợ”. Tiếng Việt thật là phong phú, anh nói như thế mà tôi vẫn cảm thấy hài lòng vì được ngưỡng mộ. Ngôi trường nằm sát quốc lộ, phía sau nghe nói là biển. Tôi nghe nói vì chưa bao giờ tôi đi qua khỏi khoảng đất rộng phía sân sau của trường, chỉ nhìn thấy thấp thoáng những thân đước thấp cao không có bóng người là thấy sợ rồi. Khi khoảng sân sau được dùng làm vườn thí nghiệm của trường thì tôi mới theo học trò đi lần về phía đìa. Trong khi tụi học trò xới đất trồng cây thì tôi phát hiện ra mấy cây ớt kiểng mọc dại đầy trái chín, hẳn là lũ chim chưa kịp ăn. Tôi hái ớt đem về và tụi bạn cùng ở nội trú xem như là để cải thiện bữa ăn tập thể thường xuyên chỉ có mắm và rau.

Tôi thường ra đến trường vào sáng thứ hai và trở về thành phố vào chiều thứ bảy. Những chuyến xe khách nội tỉnh cũ kỹ đã quen nhẵn mặt bọn con gái ở đây. Trường có mười mấy giáo viên mà chỉ có bốn là nam thành ra nữ không phải là phái yếu. Một lô con gái chưa chồng sống với nhau thường quậy như quỷ sống. Tôi về trường chẳng bao lâu là hòa nhịp được với mọi người, ngoài giờ lên lớp, thời gian còn lại mênh mông, mấy trang giáo án ngoáy một cái là xong, chẳng có gì giải trí thế là chụm nhau lại nói chuyện tình yêu.

Chuyện yêu đương nghe xa lơ, xa lắc, chẳng ai cạy được miệng tôi nói về nhân vật nam trong đời sống mình. Tôi đâm ra thích được ở một mình. Buổi chiều không có tiết dạy, tìm một cái phòng trống, đến góc bàn cuối cùng, ở đó không có ai quấy rầy tha hồ muốn làm gì thì làm. Làm việc cũng được mà ghi nhật ký cũng được, ai cũng tưởng là mình gương mẫu. Lâu lâu đọc lại nhật ký thấy buồn đến não lòng. Gì mà chỉ có đêm khuya thanh vắng với tiếng còi tàu mênh mông, chỉ có mưa rơi lạnh buốt cả tim. Đúng là buồn thật, chiều chiều ngồi ở trụ cờ giữa sân trường nhìn những chuyến xe qua lại, đã từng mong có chiếc xe nào đó ngừng lại, có người nào đó bước vào tìm mình. Có lúc nhớ da diết thành phố, hình dung những con đường đèn đỏ xanh nhấp nháy, thơm nức mùi nước hoa hòa lẫn với son phấn của bọn con gái cùng tuổi mình đang áo quần đủ kiểu lượn lờ với người yêu. Có lúc muốn bỏ hết học trò, bỏ lại ngôi trường nghèo để về phố đông nhưng đến những sáng thứ hai lại ra bến, leo lên xe khách mà mắt còn cay cứng, lòng cứ lo đến trường không kịp giờ vào học.

Anh Nam hỏi tôi: “Phố có gì vui mả tuần nào Phương cũng về?”. Tôi hỏi lại: “Thế ở đây có gì vui mà tuần nào anh cũng ở lại?”. Anh Nam rủ tôi cứ thử ở lại một tuần theo học trò lên rẫy, leo núi hay ra biển bắt sò. Tôi hứa nhưng chưa ở lại lần nào. Chẳng biết cái gì thúc giục mà thứ bảy nào cũng lật đật dạy cho xong tiết cuối cùng rồi tất tả chạy theo xe đò. Đêm nằm ở nhà lại nghĩ về tiếng còi tàu đêm đêm đi ngang trường. Tiếng tàu chạy sầm sập như lao trong đêm, rung cả ngôi trường nhỏ, rung cả tâm hồn mong manh của cô giáo trẻ.

Nam hỏi: “Sao trông Phương cứ buồn buồn, nụ cười của Phương méo xệch, nhìn Phương cười héo cả lòng”. Anh khéo tưởng tượng, tụi con gái khen tôi kể chuyện tiếu lâm hay cực kỳ. Chiều chiều cơm nước xong cứ chụm đầu nhau lại, kể đủ thứ chuyện cười chảy nước mắt. Anh Nam đàng hoàng thế kia lại nhìn thấy tôi buồn. Sao anh không thấy nhỏ Thi yêu anh. Nó nhìn anh đăm đắm, lo cho anh đủ thứ, sao anh không biết. Tôi hỏi anh biết không. Anh gật đầu “Anh biết rồi”. “Sao anh không nói lại để Thi đợi?”. Anh Nam nhìn đi chỗ khác: “Người anh yêu không phải là Thi!”. Tôi nhướng mày: “Người đó có ở đây không?”. Anh Nam chỉ nhìn tôi không trả lời.

Mùa mưa đến đột ngột. Ngôi trường nằm giữa đồng trống nên gió thổi tứ phía. Mưa mù mịt che khuất cả ngọn núi trước mặt. Cánh cửa sổ phòng tôi mở ra phía sau nhìn thấy một ngọn đèo, tôi hay đứng đó nhìn nhũng chiếc xe nhỏ như hộp diêm bò lên đỉnh đèo. Trời mưa trắng xóa, đất trời mù mịt nhưng vẫn thấy ngọn đèo trên cao. Có đêm tôi đứng nhìn những chuyến xe chỉ là hai quầng sáng trong bóng đêm, cứ tưởng như mình đang ở trong khu rừng với con thú dữ mắt sáng quắc. Chiều nay thứ bảy tôi không về phố, trời mưa quá nên cả bọn ở lại, cơm nước xong ai nấy leo lên giường. Lĩnh, ở chung phòng với Nam, gõ cửa gọi, cả bọn cười khúc khích: “ngủ hết rồi”. Lĩnh lầm bầm “ngủ như gà” rồi bỏ đi. Nằm chơi mà ngủ thật. Tôi tỉnh dậy vào nửa đêm cùng lúc với tiếng còi tàu vừa vang lên. Tôi nằm yên lắng nghe, mưa đã tạnh từ lâu, chỉ còn nghe tiếng giọt mưa nhỏ xuống thềm tí tách. Tôi nằm thêm một lúc rồi trở dậy, ôm sách vở, cầm cây đèn dầu len lén mở cửa xuống dưới lớp học.

Kim đồng hổ chỉ số mười. Giờ này ở thành phố cuộc vui chưa kết thúc. Bọn con gái tuổi tôi có lẽ đang ngồi với người yêu ở quán cà phê, xập xình tiếng nhạc. Tôi giở xấp bài tập của học trò, sáng thứ hai phải trả bài mà chấm hoài không xong. Học kỳ này tôi phải dạy treo một tiết sử lớp sáu. Tụi nhỏ cũng chăm, bài làm cứ thuộc làu nhưng lỗi chính tả đầy dẫy, tôi sửa đỏ cả giấy. Nhỏ Thi nói tôi dư công, cứ chấm nội dung là được rồi, tôi cũng thử nhưng không chịu được, thế là cứ cắm cúi sửa lỗi chính tả nên chấm lâu ơi là lâu. Ngày mai nếu trời không mưa, tôi sẽ đi núi chơi với tụi học trò như đã hẹn với anh Nam. Nghe nói trên đó có mấy con suối rất đẹp. Anh Nam bảo tôi sống khép kín quá không đúng với tuổi trẻ của mình. Tôi cười “Nhưng biết làm sao, đó là bản tính mà. Anh không nghe người ta nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời à!”, “Không phải, Phương không phải như thế, có cái gì làm Phương trở thành trầm mặc đó thôi”

Vừa nghĩ đến Nam, đã thấy anh nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt. Nam gỡ cây viết trong tay tôi, dịu dàng: “Em không ngủ được à, Phương?”. Tôi bất ngờ với từ “em” anh vừa thốt ra. “A... không. Em mới ngủ dậy”. Nam cười: “Hai đứa mình giống nhau, anh cũng mới ngủ dậy. Nghe tiếng mở cửa rồi đợi hoài không nghe tiếng đóng cửa, anh theo ra đến đây”. Tôi nghe nổi da gà bởi giọng nói âu yếm bất thường của Nam. Anh lại hỏi: “Em đói bụng không?”. Tôi lắc đầu. Im lặng một lúc, tôi đọc bài làm của học trò mà không hiểu gì. Tối nay trông Nam lạ hơn thường ngày. Tự nhiên tôi sờ sợ, tôi ngồi thẳng người nhìn chung quanh. Ngọn đèn dầu nhỏ không soi sáng được gì bóng tối ở chung quanh tôi. Bóng Nam cao lớn che khuất cả quầng sáng vàng nhỏ nhoi.

Nam đứng dậy, bước sang ngồi cạnh tôi. Tôi giật mình. Anh Nam cầm bàn tay tôi đang run rẩy. Tôi không dám nhìn anh, cố rút bàn tay mình về nhưng anh cố tình giữ chặt nó rồi nắm lấy bằng cả hai bàn tay to lớn của anh. Tôi mở to đôi mắt, ngạc nhiên hết sức. “Anh Nam có chuyện gì thế?”. Tôi nghe giọng mình run run. Nam nhìn tôi thật lâu: “Em không hiểu gì sao Phương?”. Tôi lắc đẩu. Nhưng tôi hiểu ngay lúc ấy, có điều đây không phải là điều tôi chờ đợi. Nam không phải là người tôi chờ đợi. Nhân vật nam trong đời tôi mà mọi người hay gặng hỏi đã bỏ đi cùng một người con gái khác. Con bé ở đây ai cũng khen là ngoan hiền đã một lần khóc vì bị phụ tình. Tôi đến nơi này giống như để trốn chạy. Ngày lễ tốt nghiệp bạn bè áo mũ xênh xang, tiệc mở tưng bùng, ai đó phung phí xịt những sợi bóng màu hồng đầy tóc, đầy vai. Khi tiệc tàn, Bình kéo tôi ra một góc: “Phương thông cảm. Anh xin lỗi”... và anh đưa cho tôi một chiếc phong bì màu hồng sang trọng, có in hai mẫu tự màu đỏ quấn quít nhau ở một góc.

Tôi nhìn bàn tay mình trong tay Nam. Bình cũng đã từng nắm tay tôi như thế, tình yêu học trò trong sáng như lời hứa hẹn chân thành của anh: “Bao giờ ra trường chúng mình sẽ cưới nhau”. Đám cưới của Bình diễn ra đúng một tuần sau ngày tốt nghiệp, cô dâu là con một nhà doanh nghiệp giàu có ở thành phố. Tôi mang theo mối tình đầu buồn bã, ngập ngừng những bước mới toanh vào đời. không ai biết tôi mang trong lòng nỗi buồn thiếu phụ.

Nam đan những ngón tay mạnh mẽ của anh vào tay tôi, bàn tay hâm hấp mồ hôi. Tôi cố gắng rút tay mình về nhưng Nam vẫn bướng bỉnh giữ chặt lấy. “Phương ơi!...” và Nam nói về tình yêu của anh. Có cần thiết phải như thế không khi anh chưa biết tôi nghĩ gì? Tôi nhớ lại những ngày mình mới về đây, Nam là người giúp đỡ tôi đủ mọi thứ. Đêm nào tôi phải đi dạy bổ túc trong xã, anh cũng đi theo dù không có giờ dạy. Trời mưa, anh đi kiếm củi cho tôi nấu cơm nếu hôm nào đến phiên tôi trực bếp. Tối tối, cả bọn con gái rủ nhau ra sau giếng tắm, bao giờ anh cũng nhắc: “Cẩn thận kẻo trời tối lại té nghe Phương”...

Tôi nhớ lại mọi thứ. “Anh Nam, đừng nói nữa anh”. Nam nhìn tôi: “Em hiểu rồi phải không Phương?”. Tôi hiểu nhưng tôi lại nghĩ về người khác. Hồi nào đó, Bình cũng đã từng như thế. Đưa tôi đi học, đón tôi về. Bất cứ lúc nào tôi gặp khó khăn Bình cũng sẵn sàng lo lắng cho tôi. Tại sao lại nghĩ về một người đã bỏ đi khi ngồi cạnh một người khác? Nam sẽ như thế nào khi biết điều đó? Nam chợt quàng tay lên vai tôi, tôi nghe bên vai mình ấm lại. Anh xoay tôi lại rồi từ tốn cúi xuống hôn tôi.

Đã bao lần tôi đi với Bình, tôi chờ đợi nụ hôn của anh. Bốn năm yêu nhau chỉ dám nắm tay nhau nhẹ nhàng. Tôi chờ đợi để hiến dâng đôi môi thanh tân, nhưng anh giữ gìn nâng niu. Cứ tưởng tình yêu đẹp như giấc mơ đêm nào. Tôi đã từng mơ đi cạnh anh với áo dài, hoa trắng cài đầu và anh cúi hôn tôi, nụ hôn trong mơ ngọt ngào, say đắm. Bây giờ tôi đang tỉnh táo trong vòng tay của Nam, chẳng có cảm giác gì. Tôi không phản đối, có cái gì đó làm tôi không nỡ để Nam thất vọng, tôi mở to mắt nhìn anh lim dim đắm đuối hôn tôi. Và tôi bật khóc. Nụ hôn đầu mặn đắng nước mắt, không phải vì xúc động, tôi rất muốn quên nhưng tôi vẫn ý thức được rõ ràng tôi không yêu Nam.

Nam lau nước mắt cho tôi, dịu dàng: “Em nói gì đi Phương!”. Tôi lắc đẩu, cổ nghẹn cứng. Anh kiên nhẫn ngồi đợi tôi bình tâm, tay anh nhẹ nhàng nắm từng ngón tay của tôi, tôi bình tĩnh rất nhanh, ngồi xa ra. Tôi rút tay về và nói không nhìn anh: “Anh đi đi”. “Phương!”. Tôi lắc đầu: “Anh lên phòng đi, em năn nỉ đó!”. Nam ngồi yên một lúc, anh xoay người tôi lại, nâng cằm nhìn vào đôi mắt đỏ của tôi: “Em sao vậy?”. Tôi lại lắc đầu. Nam đứng lên: “Mình sẽ nói chuyện lại khi em hết bối rối. Anh đi đây. Em cũng đi ngủ đi, khuya lắm rồi!”. Lâu lắm tôi mới rời khỏi phòng, anh Nam vẫn còn ngồi trước hiên, tôi thấy đóm lửa nhỏ của điếu thuốc trên môi anh. Tôi không dám gọi anh, khi nằm trên giường lâu lắm tôi mới nghe tiếng đóng cửa ở phòng bên.

Sau lần đó, tôi không bao giờ dám gặp Nam khi chỉ có một mình. Mỗi sáng thứ năm khi ngồi họp Hội đồng giáo viên, thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp đôi mắt của Nam nhìn tôi dữ dội. Tôi chưa đi lên núi với học trò lần nào như đã hẹn với anh. Chiều thứ bảy nào ra khỏi lớp tôi cũng vội vã đón xe về phố bất kể trời nắng hay trời mưa. Nam có vẻ bực lắm và tôi cũng cảm thấy lòng khó nghĩ nhưng tôi biết một điều là tôi không yêu anh. Tuần lễ này anh Nam đi công tác trên huyện. Không gặp anh tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm nhưng đến thứ năm ngồi họp Hội đồng, nhìn chỗ của anh, Lĩnh đang ngồi, lòng tôi lại nao nao.

Tuần này tôi phải ở lại trực trường vì mấy người ở khu nội trú đều đi vắng. Thi đi chơi với học trò, tôi còn một mình trong ngôi trường rộng mênh mông. Đứng ở cổng trường nhìn xe chạy qua lại, nhìn miết về phía đường về phố, cứ muốn về nhà. Thôi thì đi nấu cơm, trời có vẻ muốn mưa. Trời mưa thật khi tôi đang ngồi đun từng que củi nhỏ vào cái bếp bắc bằng ba hòn đá vuông. Nhà bếp trống rỗng bốn bề nên mưa tạt tứ phía vì gió cứ chuyển hướng liên tục. Nồi cơm đang sôi nên tôi không thể nào bỏ chạy. Nam hiện ra đột ngột, khi tôi đang dùng mấy tấm phên che cái bếp với ngọn lửa cháy yếu ớt. Anh có vẻ mừng rỡ hơn là ngạc nhiên: “Em ở đây mà bây giờ anh mới nghĩ ra”. “Anh họp đến tuần sau sao giờ đã về rồi? Anh ướt hết kìa”. “Em cũng vậy, chạy lên đi". “Đợi cơm chín đã”. Anh Nam chẳng nói gì, kéo tôi chạy. Trời vẫn mưa mịt mù khi tôi ngồi đối diện với anh. Phía bên kia bàn anh Nam ngồi hút thuốc trầm ngâm mặc cho tôi nhăn nhó phản đối. Tôi đứng dậy đi về phía cửa sổ, nhìn ra phía xa, không gian màu trắng đục chẳng còn thấy ngọn đèo ở đâu.

Tiếng Nam nghe thật gần sau lưng: “Sao Phương cứ lánh mặt anh hoài vậy?”. Tôi không dám quay lại, tôi sợ đến nỗi hai tay bám chặt lấy thành cửa sổ. “Anh Nam, lại ghế ngồi đi anh Nam. Thi về bây giờ đó”. “Trời mưa, Thi chưa về đâu. Làm gì em sợ dữ vậy?”. Nói thế, nhưng anh cũng đi về phía bàn. Tôi quay lại, anh Nam đứng tựa lưng vào cửa, hai tay khoanh lên ngực: “Em nói với anh cái gì đi”. “Nói gì anh Nam?”. Anh nói chậm rãi: “Anh yêu em”.

Tôi nhắm mắt lại quay đi. Đó là câu nói tôi đợi ở Bình suốt bốn năm liền mà anh không nói. Tôi nói với Nam mà không nhìn anh: “Em có người yêu rồi, anh Nam”.

Sau này có người nói với tôi rằng đàn ông chỉ nhớ đến người con gái nào đã có quan hệ sâu sắc với họ. Tôi với Bình có bốn năm nửa là bạn, nửa là người yêu. Với tôi, anh Nam là người hôn tôi nụ hôn đầu tiên. Cuộc sống như những con sóng lớp sau đuổi lớp trước nên tôi không hề gặp lại Bình lần nào. Nghe nói anh đã không còn dạy học và đang là một cán bộ cấp cao ở Sở giáo dục. Không biết có khi nào anh nhớ đến tôi không nhỉ? Còn Nam, sau năm học đó, anh đổi sang làm hiệu trưởng ở một trường khác. Thỉnh thoảng tôi gặp anh ở một hội nghị nào đó, chào hỏi nhau bình thường. Ai, trong hai người đàn ông đó, còn nhớ tôi?

Rồi tôi lập gia đình. Tình yêu lần này đến bất ngờ nhưng không làm tôi điêu đứng như ngày xưa. Tôi sống bình yên, hạnh phúc cũng êm đềm như ngày cứ nối tiếp ngày. Chồng của tôi là người đàn ông khoáng dạt, bản lĩnh. Anh như bóng cây cao che chở cho tôi vốn chỉ ồn ào bên ngoài còn tâm hồn thì mong manh dễ vỡ. Có lẽ vì vậy nên cũng có lúc tôi nghĩ về Bình, về Nam nhưng không phải để buồn mà chỉ nhớ đến kỷ niệm một thời.

Khi con gái tôi có bạn trai, nó hồn nhiên kể cho mẹ nghe về lời tỏ tình đầu tiên. Tôi chợt nghĩ đến những kỷ niệm cũ khi chia tay với người yêu, tôi đã lẳng lặng trốn chạy mà không dám kể với ai về nỗi khổ của mình. Con gái tôi cũng tò mò, nó nói: “Mẹ kể về mối tình đầu của mẹ đi”. Tôi nhẹ nhàng nói về chuyện ngày xưa. Lòng không còn cảm thấy khổ đau nhưng lạ kỳ là tôi vẫn xôn xao khi nhớ về khung cửa sổ mở ra phía núi với những buổi chiều mưa rơi trắng bạc cả lòng...

Tháng 9/2000

Hết

Tạp chí Kiến thức Ngày nay
Đánh máy: hoi_ls
Nguồn: Diễn Đàn Vnthuquan.net
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 18 tháng 8 năm 2022