Tia nắng chiếu qua ô kính nhỏ trên cao của xà lim nhắc nhở cho Huy Diễn biết một ngày mới lại bắt đầu. Ngoài kia ánh nắng ban mai sáng ngời thật đẹp đẽ, nhưng từ ngày chôn cuộc đời mình trong bốn bức tường chật hẹp ẩm mốc của kiếp lao tù, ngày hay đêm, sáng hay tối gì đối với anh cũng thế thôi. Thời gian cứ trôi đi chậm chạp đến hãi hùng, tẻ nhạt, buồn tênh.
Sau phần ăn sáng lõng bõng chán ngắt, Huy Diễn lại tiếp tục với công việc thường lệ được chỉ định trong khu giặt ủi của nhà tù. Làm việc ở đây đã một thời gian, anh dần dần cũng quen vài người bạn tù khác, trong đó có Cang. Cang bị kết án vì buôn bán ma túy. Nhà hắn nghèo xơ xác, mẹ bệnh nặng không có tiền thuốc thang. Trong lúc cùng đường hắn nghe lời bọn đầu gấu dụ dỗ làm trung gian bán thứ hàng cấm ấy. Thế là vào tù. Có lẽ người ta cứu xét tình cảnh hắn thế nào nên mới cho hắn cái án chỉ một năm. Cang nhỏ giọng:
-Chút chiều làm việc xong giờ rảnh ra sân tù làm vài ván cờ với tao nghen Diễn!
Cang có máu đam mê cờ. Từ khi khám phá ra Huy Diễn là một tay cờ thượng hạng, hắn thường rủ anh chơi và bàn luận kỳ đạo. Huy Diễn lừng khừng đáp:
-Để coi đã!
Nói thì nói vậy nhưng khi xong việc ra đứng lóng ngóng giữa sân tù, bỗng dưng Huy Diễn thấy chán chán sao đâu. Cái không gian này anh đã quen thuộc lắm rồi nhưng vẫn thấy lạ lẫm vô cùng. Đây rõ ràng không phải là nơi thuộc về anh. Huy Diễn bất giác chép miệng rồi uể oải bảo Cang:
-Thôi chiều nay tôi không có hứng lắm, tôi trở về xà lim đây! Anh tìm người khác chơi đi nha!
Nói đoạn anh đứng dậy xoay lưng cất bước. Cang gọi với theo:
-Ê, ê, không chơi cờ cũng được, qua kia chơi bóng cho vui và có chút ánh sáng mặt trời đi mày. Hôm nay trời tốt vào xà lim nằm làm chi chán bỏ cha vậy mày!
Huy Diễn chỉ đưa bàn tay lên lắc lắc tỏ ý từ chối rồi chậm chạp bước tiếp về phía xà lim của mình. Quả thật trời hôm nay nắng tốt ấm áp dễ chịu, ngày đẹp mà lòng anh lại héo úa nên chẳng buồn gì với những thú ấy. Vài tiếng bàn luận của đôi ba tù nhân khác réo rắt sau lưng Huy Diễn:
-Thằng nhóc này lầm lì ít nói quá vậy mày? Tướng tá mặt mày cũng dễ coi quá chứ. Dính vào tội gì không biết nữa!
-Nghe nói nó đánh trọng thương đến tàn tật một thằng khác là công tử bột của một ông lớn. Đụng tới thế lực của mấy thằng cha đó thì đời coi như tiêu.
-Vậy mới ngu! Mấy đứa nhóc choi choi này đánh đấm nhau là chuyện thường, nhưng phải biết đâu mà tránh. Đụng chi đến mấy ổ kiến lửa cho thiệt thân.
Huy Diễn nghe loáng thoáng nhưng cũng đủ hiểu, chỉ nhếch môi cười chua chát rồi tiếp tục bước chân. Anh bình sinh là một con người lành tính không bạo động, nhưng nếu như ngày hôm ấy xảy ra một lần nữa, nếu phải chứng kiến cái hình ảnh kinh khiếp xé lòng ấy và phải nghe những lời lẽ dung tục bẩn thỉu từ tên vô lại ấy lần nữa, anh cũng sẽ hành động y như vậy chẳng chút gì hối tiếc.
Có tiếng giày cồm cộp nện trên hành lang càng lúc càng gần, rồi giọng nói khô khan cất lên trước cửa xà lim:
-Phạm Huy Diễn, chú mày có thân nhân tới thăm kìa.
Nghe tiếng Huy Diễn không khó gì nhận ra ngay đó là của ông Tư. Đám tù ở đây vẫn gọi ông ta là ông Tư Cai, vì ông đã làm cai tù khi cái nhà giam này vừa được dựng lên từ lâu lắm rồi. Ông cũng là vị cai tù có thể được xem có lòng và nhẹ tay nhất nên đám tù nhân phần đông ai cũng thích. Bây giờ ông đã ở tuổi xế chiều có lẽ sắp về hưu nay mai. Mấy mươi năm làm cai tiếp xúc với đủ loại tội phạm từ hình sự đến đầu trộm đuôi cướp, ông chưa thấy một tên tù nào hiền lành, lễ phép lại dễ bảo như chú nhóc này. Nó luôn tuân hành nghiêm chỉnh mọi điều lệ trong nhà giam, chưa từng chửi thề, cãi cọ hay đánh đấm với ai. Vậy mà sao đã có lúc nó nổi khùng đánh ai đó cho tới bại liệt, xem ra chẳng đúng với tính cách của nó tí nào.
Vì tò mò, đã hơn một lần ông Tư Cai tìm cách hỏi thăm chàng trai trẻ ấy chuyện gì đã xảy ra khiến anh có gan đả thương người khác trầm trọng đến như vậy. Nghe hỏi Huy Diễn chỉ cười mũi, đáp một cách lạnh băng:
-Hắn xứng đáng bị như vậy!
-Nhưng chuyện gì, chú mày kể tao nghe cái coi?
Lại một nụ cười nhạt, Huy Diễn lắc khẽ đầu chẳng nói gì thêm, nhưng ánh lên trong đôi mắt sáng quắc ấy một tia lửa căm hận lẫn bi thương. Xem ra đây là một thứ gì anh chỉ muốn giữ cho riêng mình, một vết đau trong quá khứ anh muốn tìm cách lãng quên mà chưa được. Riết rồi mọi người chẳng ai còn buồn thắc mắc nữa.
Huy Diễn đã đoán được “thân nhân” ấy là ai. Mới tuần trước mẹ anh vừa vượt một quãng đường dài hơn ba tiếng xe đò trên xa lộ cao tốc đến thăm anh thì chắc hôm nay không phải là mẹ rồi. Thường mẹ đến thăm anh độ mỗi hai tuần một lần. Vậy thì chỉ còn có thể là người ấy.
Kể từ ngày Huy Diễn vào tù ngót nghét cũng hơn bốn tháng, lui tới chỉ có mẹ và người ấy là còn chuyên cần đến thăm anh. Bà con thân thuộc chẳng có ai. Bên ngoại thì quê xa tít tắp, mà bên nội thì… thôi khỏi nói tới chi cho mất thời gian. Ngay cả cha mình anh còn không biết thì kể gì đến bên nội.
Còn bạn bè ư? Đám bạn trai của anh lúc xưa kia cũng có vài đứa thân, vậy mà lúc anh gặp nạn thì từ từ lảng ra hết. Một lá thơ cũng không thấy chứ đừng nói gì đến chuyện tới thăm tù. Chúng sợ mọi sự liên hệ với một người tù như anh, nhỡ người ta biết được sẽ ảnh hưởng đến con đường công danh sự nghiệp sau này. Quả là tình đời đen bạc như mõm chó! Huy Diễn chửi thầm trong bụng rồi nhếch môi cười cay đắng.
Vẫn ngồi yên như cũ, Huy Diễn hỏi một câu để kiểm chứng, giọng lễ phép mà nghe như lạ lẫm xa xôi:
-Thế à? Ai vậy bác Tư Cai?
-Cũng là cái cô đó chứ ai nữa.
Câu xác nhận của ông Tư Cai đưa tâm tình Huy Diễn rơi vào một trạng thái chơi vơi phức tạp thật khó diễn đạt. Nó chứa đựng một sự háo hức vui sướng, một chút của vuốt ve an ủi, một tia hy vọng, rồi có cả một niềm cay đắng tuyệt vọng nữa. Mỗi lần nghe tin cô gái ấy đến thăm, anh đều trải qua những cung bậc cảm xúc nhập nhằng như thế.
Đã rất nhiều lần Huy Diễn cố tự dặn lòng hãy đừng nghĩ đến người ta nữa, khi nhận thức rõ với thân phận tù đày tương lai của mình đen kịt như tối ba mươi thì lấy gì để trở thành một điểm tựa an toàn vững chãi cho người ta nương náu. Nhưng khốn nỗi dù đã muốn quên đi, hình ảnh của người ấy vẫn chập chờn hiện ra trong tâm tưởng không thôi. Hoài niệm về nàng đã trở thành một cái gì anh không thể cưỡng lại được. Nhưng cũng chính điều đó lại thắp lên cho Huy Diễn tia sáng hy vọng, truyền cho anh nghị lực và chút niềm tin để sống tốt. Anh cứ loay hoay trong hai trạng thái nội tâm đối nghịch, tuyệt vọng rồi hy vọng, hy vọng rồi tuyệt vọng lẩn quẩn không thoát ra được.
Nhờ cái xa xỉ của thời gian dư thừa nhàm chán gần như là vô tận nơi đây, anh đã suy nghĩ rất nhiều về người ấy, về bản thân mình, về tương lai mịt mù bất định phía trước, để rồi đi đến một quyết định. Một quyết định vô cùng khó khăn và nát lòng cho chính anh, nhưng có lẽ là một quyết định hợp lý nhất.
-Làm phiền bác nhắn cô ấy hãy về giùm cháu. Cháu muốn được yên ổn một mình.
Ông Tư Cai chép miệng lắc đầu, thầm chút thương hại cho chàng trai trẻ. Tính nhã nhặn và hạnh kiểm của Huy Diễn trong mấy tháng qua đã để lại cho ông ít nhiều thiện cảm. Mặt mày sáng láng dĩnh ngộ, thân thể cao lớn cân đối, nói năng ôn hòa điềm đạm, lẽ ra ở tuổi này nó phải đang làm ở một công ty, một phân xưởng hay một việc gì đó hữu ích cho xã hội, chứ sao lại phí uổng tuổi xanh trong cái nơi đen tối này!
Còn cái cô gái lạ lùng ấy nữa. Cô ta đến thăm nó đều đặn mỗi tuần không sai một buổi. Ở đây hiếm tù nhân nào có thân nhân đến thăm thường xuyên như thế. Nhưng mỗi lần đến cô ấy khai trên giấy tờ chỉ là “bạn”. Thời buổi này có một người “bạn” với tấm lòng như thế sao? Hay là bạn gái, người yêu, vợ hứa hôn, vợ chưa cưới? Nếu thế thì sao cô ta không khai như vậy mà chỉ ghi là “bạn”?
Thật khó hiểu quá! Nhưng có hỏi thì nó lại chẳng bao giờ chịu nói ra.
Thằng nhóc này coi vậy mà cũng còn may mắn chán, mới chừng đó tuổi đầu mà đã có một hồng nhan tri kỷ hiếm thấy. Chẳng bù với mình đến tuổi này cũng còn thua xa nó, được bà vợ ở nhà thì nói mới vài câu là muốn cãi lộn tới nơi!
Ông Tư Cai ngẫm nghĩ vẩn vơ rồi chợt phì cười một mình. Ông tra chìa vào ổ khóa nghe leng keng rồi kéo rộng chiếc cửa sắt nặng nề nghe ken két. Bằng chất giọng của một người cha chú từng trải, ông ôn tồn bảo:
-Chú mày làm như vậy tao thấy không phải đâu. Người ta có lòng đến thăm mày, thích hay không thích gì thì ra đối mặt nói chuyện cho rõ ràng. Cứ lánh mặt kiểu đó hoài mày không thấy tội người ta sao!
Chàng trai ngần ngừ ít giây, rồi vẫn cố chấp:
-Dạ thôi, cháu không có gì để nói với cổ nữa cả. Bác nói với cổ cháu hiện đang rất ổn và muốn được yên tĩnh một thời gian.
Ông Tư Cai nhớ lại ánh mắt của cô gái ấy khi phải đón nhận sự khước từ của Huy Diễn trong mấy lần trước. Nó ai oán day dứt quá, nó bi thương sâu thẳm quá, đến nỗi ông không muốn đối diện với ánh mắt ấy thêm một lần nữa. Ông thật không đành khiến cho cô ta tuyệt vọng một lần nữa chỉ vì thằng nhóc này lì lợm muốn trốn tránh. Ông ngồi xuống kế bên Huy Diễn, giọng vừa thuyết phục pha chút bực bội:
-Tao không biết cái cô đó với mày can hệ thế nào, nhưng cái cách mày xử sự với cổ tao thấy rất kém, coi không được! Phải chi mày thấy được cổ buồn như thế nào khi mày từ chối không cho cổ thăm. Mày còn nhỏ lắm chưa hiểu chuyện đời, nên tao nói cho mà biết. Gặp được một người có lòng với mình như vậy, mày phải quý và biết ơn người ta hết lớn mới phải, chứ sao lại nỡ làm cho cổ buồn. Lúc có nạn mà người ta còn tìm đến với mình thì mới là người chân tình và có nhân nghĩa trước sau đó nhóc con ạ.
Huy Diễn cúi đầu nhìn thẫn thờ xuống nền xà lim, lòng chùng lại. Lời nói của ông Tư Cai đang tác động mãnh liệt đến tâm trí anh. Hôm nay nào phải là lần đầu anh muốn lánh mặt cô gái này. Anh đã làm thế tới mấy bận liên tiếp rồi. Buổi gặp nhau lần cuối ấy những gì hai người nói với nhau anh vẫn còn nhớ rõ như in.
-Nương, em đừng nên phí thời gian đến đây nữa. Đời anh kể như đã bỏ rồi. Em hãy quên anh đi và tìm một tương lai khác cho mình! Anh sẽ thấy nhẹ lòng và an tâm hơn khi em được bình yên hạnh phúc.
Nàng nhìn anh, đôi mắt đã nhòe lệ, nói trong tiếng nấc:
-Anh nỡ nói với em những lời như vậy sao Diễn? Tương lai của em còn gì nữa nếu không có anh! Làm sao em bình yên được khi anh vẫn còn trong chốn này? Làm sao em hạnh phúc được khi phải xa anh kia chứ?
Huy Diễn rụt rè nắm bàn tay nàng. Đôi tay nằm trong nhau, run rẩy, đớn đau. Giọng anh nghe cứng rắn mà lòng buồn tê tái:
-Có những thứ trong cuộc đời dù rất tàn nhẫn nhưng vẫn là một thực tế mình phải chấp nhận. Anh giờ là một thằng tù. Vết nhơ đó sẽ bị người đời săm soi dè chừng cho đến mãn kiếp…
“Anh không muốn liên lụy đến em, và suy cho cùng anh chẳng có một tương lai gì cho em cả. Anh tự thấy mình rất ích kỷ và tội lỗi khi tiếp tục mối quan hệ này mà chẳng đem lại được điều tốt đẹp nào đến cho em.”
Những ý tưởng đó nhảy múa trong đầu nhưng Huy Diễn chỉ giữ lại cho riêng mình. Anh cúi đầu thấp giọng nói tiếp:
-Người con gái nào cũng mong muốn có một nơi nương tựa vững chắc, an nhiên, mà anh thì ngược lại…
Cô gái đưa tay quệt hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má, day dứt ngắt lời:
-Em không cần gì hết, em cũng chẳng quan tâm ai nghĩ gì về anh. Em chỉ cần anh. Con người anh ra sao, tấm lòng anh đối với em như thế nào, em là người hiểu rõ nhất. Anh có biết những lời anh nói khiến em đau lòng biết bao nhiêu không?
Anh nhăn mặt nói như rên rĩ:
-Em đau, nhưng rồi cũng sẽ hết!… Hãy tin anh, mọi thứ sẽ qua thôi. Em về đi, nhé! Nghe lời anh!
Nàng thút thít, giọng nghẹt đặc:
-Mọi thứ có thể sẽ qua, nhưng hình ảnh anh trong lòng em thì sẽ không bao giờ. Đừng đuổi em mà Diễn!
Huy Diễn thở một hơi dài, lặng im một lúc như để tự đè nén những cảm xúc đan chéo đang giày vò trong tâm khảm. Quả thật được ngắm nhìn nàng mỗi ngày, nghe nàng nói, thấy nàng cười, và được ở bên nàng là điều anh ao ước nhất rồi. Nhưng nếu vì mình mà khiến nàng phải bỏ mấy năm thanh xuân chờ đợi, rồi sẽ chịu áp lực với bao điều tiếng xã hội thì anh làm sao đành. Trái tim thôi thúc một đàng mà lý trí lại mách bảo một nẻo. Nỗi khổ tâm này thật vô cùng khó chịu!
Sau một hồi, Huy Diễn đáp bằng giọng nghiêm nghị:
-Anh đã quyết định rồi. Em đừng đến đây nữa. Anh xin em đó! Hãy ráng giữ gìn sức khỏe và sống thật tốt là anh vui rồi!
Cô gái cúi đầu xuống mặt ván gỗ ngăn cách hai người trong căn phòng thăm, đôi vai run run từng đợt. Anh liếc trộm nàng, lòng đau xé nhưng vẫn cố giữ một sắc diện bình thản nhất có thể. Giây lát sau nàng ngước mặt lên, khuôn mặt ướt đẫm nước, giọng dịu dàng mà không kém phần kiên quyết:
-Em cũng đã quyết định rồi. Anh còn ở nơi này thì em vẫn đến. Rồi anh sẽ mãn hạn tù, sẽ lại có tự do. Mình sẽ làm lại từ đầu. Em mãi chờ anh, chẳng có gì ngăn được.
Huy Diễn nghe xốn xang tới tận cùng tâm hồn. Anh nhìn sâu vào đáy mắt nàng, hai đôi mắt nhìn nhau khá lâu trong im lặng. Nàng quả nhiên rất nặng tình với anh. Kiếp này quen được cô gái này cũng là một điều an ủi lớn cho anh rồi. Anh đâu thể tiếp tục là gánh nặng cho nàng. Phải tìm được một lý do nào thật thuyết phục, nhưng… cách nào đây?
Rồi bỗng một ý tưởng vụt qua óc, anh nhăn mặt làm bộ đau khổ, ấp úng phân trần:
-Thật ra, … thật ra sau một thời gian ở đây và xa cách em, anh mới hiểu rõ lòng mình. Có lẽ… trước giờ anh chỉ là ngộ nhận tình cảm giữa hai đứa mình, vì… mình quá thân thiết nên anh đã lầm tưởng. Đến khi tiếp xúc với… với Ngân, anh mới biết thế nào là tình yêu thật sự. Anh cảm thấy Ngân mới là người phù hợp với anh…
Trong lúc bức bí, Huy Diễn chế đại một cái tên “Ngân”. Anh ngừng lại một chút để có thời gian sắp xếp lại ý tứ trong đầu, nhằm thể hiện cho thật đạt cái vở kịch đang tự biên tự diễn. Anh cũng kịp nhận ra nét bàng hoàng chết lặng trên gương mặt tội nghiệp của cô gái trước mặt. Ôi, nói ra những lời này với người ấy sao lòng đau đến chết đi được!
-Ngân là bạn tù với anh trong này. Tụi anh cũng đã quen nhau được một thời gian và rất hạp nhau. Bên cô ấy anh thật sự có sự rung động lạ kỳ. Lâu nay anh không muốn nói với em vì sợ em buồn, nhưng anh không thể tiếp tục dối lòng mình mãi… Phần khác, cô ấy cũng không thích anh tiếp tục qua lại thường xuyên với em như thế này. Phụ nữ mà, ghen tuông cũng là chuyện thường tình. Em thông cảm giùm anh nghen! Tình bạn bè của em dành cho anh lâu nay anh xin ghi nhớ, nhưng từ nay em đừng nên đến đây nữa để tránh gây thêm hiểu lầm cho mối quan hệ tình cảm của anh và Ngân.
Huy Diễn nói một hơi trơn tru mà khóc thầm trong dạ. Có ai rơi vào cảnh này mới thấu hiểu cái đau khi tự tay đâm nát quả tim mình như anh bây giờ. Cô gái nghe xong nhìn anh cứng đờ như hóa đá, đôi mắt mở to trong sửng sốt tột cùng, vành môi mấp máy giật giật. Nàng lặng người một lúc lâu rồi siết chặt bàn tay anh gào lên:
-Không, anh nói dối! Anh đang nói dối để gạt em. Nói đi Diễn, anh chỉ đang cố ý gạt em thôi! Đúng không anh?
Cố gắng rút tay mình ra khỏi bàn tay đang run rẩy của người đối diện, Huy Diễn ra vẻ chân tình, giọng trầm trầm:
-Không có đâu, anh đang nói rất thật! Anh biết thế nào nói ra điều này cũng sẽ khiến em rất sốc, nhưng trước sau gì sự thật cũng nên được sáng tỏ một lần, phải không em? Anh thật tình xin lỗi vì sự nhầm lẫn tình cảm tai hại lâu nay với em, nhưng anh nghĩ ít ra vẫn còn may mắn khi anh nhận ra điều đó ngay lúc này, còn hơn là đợi đến khi mọi chuyện đi quá xa hoặc lỡ làng thì anh sẽ càng có lỗi với em hơn.
Cô gái lắc đầu quầy quậy như mất tự chủ vì không thể tin vào những gì đang nghe, gương mặt ướt đầm nước mắt, mồm lắp bắp một cách thất thần:
-Em không tin… không thể nào như thế được!… Không thể nào! Anh chỉ đang nói dối thôi.
Mím chặt đôi môi, Huy Diễn cố ghìm cơn xúc động đang trào sôi cháy bỏng trong tim. Ôi, ước sao anh được ôm ghì lấy nàng vào lòng cho thỏa bao yêu thương chất ngất và để xoa dịu nỗi đau cho nàng. Với tất cả lý trí còn lại, anh nghiêm giọng cứng rắn bảo:
-Chúng ta không nên xưng hô thân mật như lâu nay nữa, hãy đổi lại đi! Diễn đã giải thích rất rõ ràng, Diễn bây giờ đã có Ngân. Nương hãy chấp chận điều đó. Diễn không thể tiếp tục gặp Nương như thế này nữa. Nương hãy về đi! Chúc Nương nhiều an bình và hạnh phúc. Diễn đi đây!
Dứt lời, không để cô gái kịp nói gì thêm, Huy Diễn buông tay nàng rồi bước nhanh ra khỏi phòng thăm. Anh còn nghe tiếng khóc thét của nàng vang vọng đàng sau:
-Diễn, … Diễn… cho em nói chút! Diễn, đừng bỏ em!…
Tiếng kêu thương tâm ấy vẫn còn dội lại từng đêm trong trí óc anh, thật rõ nét, thật kinh hoàng. Tiếng kêu trong sự thống khổ cùng cực của người con gái ấy như xé toạc trái tim anh. Có những khoảnh khắc anh chép miệng tự hỏi phải chăng mình đã quá tàn nhẫn khi chọn cách chia tay đột ngột ấy và gieo cho nàng một sự hụt hẫng đau đớn đến tận cùng.
Nhưng rồi Huy Diễn tự biện hộ, sự chọn lựa nào của anh cũng sẽ đem lại cho nàng đau khổ mà thôi. Chẳng thà một chút đau khổ nhất thời bây giờ để tránh sự đau khổ lâu dài về sau.
-Xin lỗi em, xin lỗi em Nương ơi! Ngàn lần xin lỗi em! - anh thầm thì trong vô thức.
Kể từ lần đó Huy Diễn đã kiên gan từ chối gặp mặt mỗi lần nàng đến thăm, như thể hiện sự kiên quyết và nghiêm túc trong từng câu nói của mình. Làm như thế anh đau lắm chứ, đau như vỡ từng tế bào trong cơ thể. Hy vọng một ngày nào đó hiểu ra được chắc nàng sẽ không oán hận anh đâu! Anh nhớ nàng biết nhường nào, khát khao được nghe giọng nói êm ái ấy, mong mỏi được nhìn gương mặt thân quen đã khắc sâu trong tâm tưởng anh tự bao giờ. Từ chối gặp nàng có khác chi anh đang tự giết chết một nửa linh hồn mình. Nhưng thôi… cũng đành!
☘︎
CHƯƠNG 1
Tiến >>
Nguồn: Tác giả Vietnamthuquan.eu - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 20 tháng 3 năm 2023