- KHÚC DẠO ĐẦU
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
Căn phòng vẫn còn trống. Phòng Bầu Dục nằm ở góc đông nam cánh phía tây Nhà Trắng. Có 3 cửa, một cửa dẫn đến văn phòng thư ký riêng của Tổng Thống, một cửa dẫn đến một phòng bếp nhỏ, từ đó có thể vào phòng làm việc của Tổng Thống và cửa thứ ba dẫn vào một hành lang, đối diện với lối vào Phòng Trưng Bày Roosevelt. Căn phòng này chỉ rộng cỡ trung bình của một giám đốc điều hành và những người từng đến đây luôn nghĩ rằng nó nhỏ hơn tưởng tượng. Bàn làm việc của Tổng Thống được đặt ở phía trước cửa sổ có trang bị kính cường lực chống đạn dày đến nỗi hầu như không nhìn ra được bãi cỏ Nhà Trắng bên ngoài. Chiếc bàn được làm từ gỗ lấy từ con tàu HMS Rosulute, một con taù Anh bị chìm ở vùng biển Mỹ năm 1850. Người Mỹ đã trục vớt con tàu này và trả lại cho Vương Quốc Anh, để tỏ lòng biết ơn, Nữ Hoàng Anh Victoria đã ra lệnh lấy gỗ sồi từ con tàu này làm chiếc bàn này như một món quà tri ân. Vào thời kỳ làm chiếc bàn này, con người không cao như ngày nay, vì vậy chiếc bàn đã được nâng lên một chút trong thời chính quyền Reagan. Trên bàn Tổng Thống bày đủ các loại thư mục và các bản đệ trình khác nhau. Trên cùng là một bản in lịch trình làm việc của ông, cộng với hệ thống liên lạc nội bộ, điện thoại đa cảm ứng và một thiết bị bảo mật tuy khó nhìn nhưng thuộc loại liên lạc tiên tiến nhất dung cho các cuộc liên lạc nhạy cảm
Ghế Tổng Thống được tùy chỉnh theo nhu cầu người sử dụng, phần dựa lưng cao chứa các khối sợi tổng hợp DuPont Kevlar – một vật liệu nhẹ hơn và cứng hơn thép – như một biện pháp phòng ngừa bổ xung chống lại loạt đạn của vài kẻ đên nào đó bắn được xuyên qua lớp cửa kính dày. Tất nhiên là có cả tá mật vụ canh gác suốt khu vực này trong suốt quá trình làm việc của tổng thống. Hầu hết mọi người đến đây đều phải đi qua máy dò kim loại- thực tế là toàn bộ mọi người, vì toàn những người biết rõ quy định – và phải qua giám sát nghiêm ngặt đến chi tiết của bên mật vụ, những người kiểm tra chéo danh tính của khách thông qua những chiếc tai nghe đeo sát trong tai với dây tai nghe dấu trong những bộ comple đồng phục. và đối với những người này thì phép lịch sự phải xếp sau nhiệm vụ đầu tiên là giữ an toàn cho Tổng Thống. Ẩn sau áo khoác của mỗi người đều là những khẩu súng lục cực mạnh và mỗi người đều được huấn luyện quan sát người và vật có thể là mối đe dọa tiềm tàng đối với WRANGLER, mật danh của Tổng Thống đương nhiệm. Nó không có nghĩa gì khác ngoài việc dễ gọi và xác định trong mỗi cuộc trò chuyện qua radio.
Phó Đô Đốc James Cutter, USN (Cố vấn an ninh quốc gia) đã có mặt tại văn phòng từ lúc 6.15 phút sáng, văn phòng của ông nằm ở góc tây bắc cánh tây của Nhà Trắng, gần văn phòng tổng thống. Công việc của Cố vấn đặc biệt về an ninh quốc gia của Tổng Thống đòi hỏi người ta phải dậy rất sớm. Đến 8 giờ kém 15 ông đã uống xong tách cà phê thứ hai buổi sáng – cà phê ở đây không tệ – và nhét mấy tập báo cáo của mình vào một folder bằng da. Ông đi bộ xuyên qua văn phòng trống của cấp phó đang nghỉ, rẽ phải và đi dọc theo hành lang, qua văn phòng của phó tổng thống, người bây giờ đang ở Seoul, rồi rẽ trái đi qua văn phòng Chánh Văn Phòng Nhà Trắng (President’s Chief of Staff). Cutter là một trong số ít những người trong cuộc thực sự ở Washington – Phó Tổng Thống không nằm trong số đó- có thể vào thẳng Phòng Bầu Dục bất cứ khi nào cần mà không cần xin phép qua Chánh Văn Phòng Nhà Trắng, dù thường thì ông vẫn gọi trước cho thư ký để sắp xếp. Viên. Vị Chánh Văn Phòng Nhà Trắng không thích cho bất kỳ ai được hưởng đặc ân đó, nhưng việc ra vào không bị giới hạn này luôn khiến Cutter thích thú thực hành. Dọc đường đi có 4 đặc vụ gật đầu chào buổi sáng với vị Phó Đô Đốc và nhận được cái gật đầu như lời chào đáp lại. Mật danh chính thức của Cutter là LUMBERJACK (Tiều Phu) và dù ông biết thỉnh thoảng các đặc vụ vẫn gọi ông bằng cái tên đó khi nói chuyện nội bộ giữa họ với nhau nhưng Cutter không quan tâm về những người nhỏ bé đó nghĩ gì về ông. Phòng tiếp tân của thư ký đã bắt đầu hoạt đông, với 3 thư ký và một đặc vụ đang ngồi vào chỗ của mình “Chánh văn phòng đến chưa?” ông hỏi
“WRANGLER đang trên đường đến đây, sir” Đặc vụ Connor nói. Anh ta khoảng 40 tuổi, là đội trưởng đội bảo vệ Tổng Thống, là người cmn Cutter là ai và cũng chẳng quan tâm đến chuyện Cutter nghĩ gì về mình. Tổng Thống và Nhóm trợ lý đến rồi đi, vài người thích, vài người khó chịu nhưng những người lính chuyên nghiệp của Đội đặc vụ vẫn phục vụ và bảo vê tất cả bọn họ. Đôi mắt được đào tạo của anh ta lướt qua folder bằng da và bộ comple của Cutter. Hôm nay không có súng. Anh không phải là một kẻ hoang tưởng đâu, nhưng một vị vua của Ả Rập Saudi đã bị giết bởi chính thành viên hoàng gia và một thủ tướng đương nhiệm của Ý cũng bị phản bội bởi chính đứa con gái của mình, bị bọn khủng bố bắt cóc và cuối cùng bị giết. Anh không chỉ lo lắng về vài người điên. Ai cũng có thể là mối đe dọa với Tổng Thống. Connor vẫn còn may chán, tất nhiên, vì anh chỉ phải lo lắng về an toàn thân thể của Tổng Thống. Còn nhiều khía cạnh khác liên quan đến an toàn mà do những người khác phải lo và đó không phải việc của anh
Mọi người đều đứng dậy khi Tổng Thống đến, tất nhiên rồi, theo sau bởi một vệ sỹ cá nhân là một phụ nữ khoảng 30 tuổi nhỏ bé, ăn mặc tối màu che dấu đi sự thật rằng cô là một trong những tay súng giỏi nhất trong đội đặc vụ. “Daga” – mật danh của cô – mỉm cười chào buổi sáng với Pete. Hôm nay sẽ là một ngày nhẹ nhàng. Tổng Thống không đi đâu cả. Danh sách cuộc gặp của ông đã được kiểm tra- máy tính lưu trữ danh sách tội phạm FBI đã kiểm tra nghiêm ngặt tất cả số an sinh xã hội của những người không thường xuyên đến đây- và tất nhiên bản thân khách cũng phải chịu sự khám xét cơ thể kỹ lưỡng nhất, tuy không trực tiếp động chạm vào cơ thể. Tổng Thống vẫy tay ra hiệu cho Phó Đô Đốc Cutter theo ông đi vào. Hai đặc vụ xem xét lại lịch cuộc hẹn trong ngày. Đây là thông lệ và viên đặc vụ chỉ huy không hề khó chịu khi công việc của đàn ông đang bị thay thế bởi một phụ nữ. Daga có công việc của mình trên đường phố. Nếu cô là đàn ông thì mọi người đều đồng ý, nhưng cô lại có hai ngực bự và nếu có ai – một tên sát thủ nào đó nhầm cô với thư ký, thì số hắn coi như đen. Cứ vài phút, cho đến khi Cutter rời đi, một trong hai mật vụ lại nhìn vào qua lỗ nhòm trên cánh cửa màu trắng để xem có chuyện gì bất thường xảy ra bên trong hay không. Tổng thống đã nắm quyền được hơn 3 năm và đã quen với kiểu quan sát trộm này. Những viên đặc vụ này khó có thể ngờ rằng người bình thường sẽ cảm thấy khó chịu và phản cảm. Nhưng công việc của họ là phải biết mọi thứ ở đó để biết về tình hình Tổng Thống, từ tần suất ông đi vệ sinh đến việc ông ngủ với ai. Họ gọi bộ máy này là Sở mật vụ cũng không phải là không có lý do. Tiền đề chính của họ là che dấu tất cả những lỗi nhỏ. Vợ tổng thống cũng không có quyền ông làm gì mỗi giờ trong ngày – ít nhất, vài tổng thổng quyết định thế – nhưng đặc vụ của ông thì biết hết
Phía sau cánh cửa đã đóng, Tổng Thống ngồi xuống. Từ bên cửa hông, một phụ vụ người Philippin mang một khay có cà phê và bánh sừng bò kính cẩn đặt xuống và rời đi. Các thủ tục thông thường của buổi sáng giờ đã kết thúc và Cutter bắt đầu báo cáo ngắn gọn. Trước bình minh, CIA đã gửi báo cáo này đến nhà riêng của ông ở Fort Myer, Virginia để viên tướng có thời gian xem trước. Bản báo cáo không dài. Giờ đã là cuối mùa xuân và thế giới tương đối yên bình. Những cuộc chiến ngầm đang diễn ra ở Châu Phi hay vài nơi khác hầu như không liên quan đến lợi ích của Hoa Kỳ và Trung Đông vẫn yên lặng như thường lệ. Giờ là lúc hhaor luận các vấn đề khác
“SHOWBOAT thì sao?” Tổng Thống hỏi khi nhai bánh sừng bò
“Vẫn đang tiến hành, sir. Người của Ritter đang làm việc đó” Cutteer trả lời
“Tôi vẫn lo lắng về an ninh của hoạt động này”
“Thưa Tổng Thống, hoạt động này đã được giữ bí mật hết sức có thể. Có những rủi ro – không thể tránh hoàn toàn mọi rủi ro – nhưng chúng ta đã giữ số lượng người tham gia vào hoạt động này ở mức tối thiểu và những người đó đều được lựa chọn cẩn thận trước khi tuyển dụng”
Vị Cố Vấn An nin Quốc Gia chỉ nhận được câu trả lời ậm ừ. Tổng Thống đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan – và gần giống như các vị tổng thống tiền nhiệm, nó đến từ chính những bài phát biểu của mình. Những lời hứa và diễn văn của Tổng Thống…..người dân vẫn còn nhớ rõ. Và ngay cả họ không nhớ thì vẫn còn đám nhà báo và bình luận chính trị không bao giờ bỏ qua cơ hội nhắc họ nhớ lại. Trong nhiệm kỳ của ông, có rất nhiều điều được giải quyết thành ông, nhưng vẫn còn rất nhiều điều bí mật – và điều khiến Cutter khó chịu là những bí mật đó bằng bằng cách nào đó vẫn phải giữ kín. Chà, tất nhiên chúng phải được giữ kín. Ngoại trừ việc trong chính trường, không có bí mật nào thực sự thiêng liêng, đặc biệt là trong năm bầu cử. Cutter không cần phải lo lắng về điều này. Ông là một sỹ quan hải quân chuyên nghiệp và vì vậy quan điểm về an ninh quốc gia của ông được cho là phi chính trị, tuy nhiên bất kỳ ai theo đúng quy tắc này hẳn phải là các nhà sư. Mọi thành viên trong hội đồng quốc gia đâu có ai hoàn toàn nghèo khó và khiết tịnh- và đôi khi chỉ vài lời cũng là một cái gì đó có giá trị
“Tôi đã hứa với người dân Mỹ rằng chúng ta sẽ thực hiện các biện pháp cần thiết về vấn đề này” Tổng Thống dứt khoát nói “và chúng ta chẳng đặt được đéo gì cho đến nay”
“Sir, ngài không thể giải quyết các mối đe dọa đến an ninh quốc gia bằng lực lượng cảnh sát. Bất kể an ninh quốc gia bị đe dọa hoặc không” Cutter đã nhấn mạnh quan điểm này trong nhiều năm. Giờ thì ông đã có một khán giả chấp nhận quan điểm này.
Một tiếng trả lời ầm ừ khác “Phải, chà, tôi cũng nói vậy, phải không?”
“Vâng, thưa Tổng Thống. Đã đến lúc họ học được bài học mấy tay chơi lớn như thế nào” Cutter vẫn giữ quan điểm này khi còn là cấp phó của Jeff Pelt, và khi Pelt rời nhiệm sở thì quan điểm của ông cuối cùng đã chiếm ưu thế
“Chà, James, giờ thì quả bóng đã ở trong chân anh và anh hãy dẫn bóng đi. Chỉ cần nhớ là chúng ta cần kết quả”
“Ngài sẽ có, sir. Ngài cứ yên tâm”
“Đã đến lúc mấy tên khốn đó phải được dạy một bài học” Tổng thống nói. Ông chắc chắn đó sẽ là một bài học khó nuốt. Về chuyện này thì ông hoàn toàn đúng. Cả hai người ngồi trong một căn phòng tập trung và tỏa ra sức mạnh tối thượng của một quốc gia hùng mạnh nhất trong lịch sử văn minh. Người dân chọn người đàn ông đang ngồi trong căn phòng này chính là để bảo vệ mình. Bảo vệ khỏi những thế lực nước ngoài và trừng trị những kẻ bạo loạn bên trong, chống lại mọi thế lực thù địch, bất kể chúng là ai, vài người trong số chúng còn là con cháu của những người lập quốc. Nhưng có một kẻ thù mà họ dự đoán trước đang xuất hiện trong căn phòng này….nhưng đó hoàn toàn không phải là kẻ thù mà Tổng Thống nghĩ sẽ phải đối phó.
Một giờ sau, mặt trời mọc trên bờ biển Caribe và không khí nơi này không được thoải mái như Nhà Trắng, nhiệt độ không đổi suốt bốn mùa với luồng không khí áp suất cao, độ ẩm cao và bầu trời nắng chói chang đẩy sương mù xuống thấp báo hiệu một ngày oi bức. Khu rừng rậm phía tây đã cản gió cục bộ khiến nó trở thành một tiếng thì thầm yếu ớt và chủ nhân của con tàu Empire Builder đang sẵn sáng ra khơi, nơi có không khí mát mẻ hơn và gió thổi vi vu
Đội thủy thủ đến muộn. Anh không thích trang phục của họ nhưng cũng không bận tâm. Dù sao thì chỉ cần bọn họ cư xử bình thường là được. Nói gì thì nói, gia đình anh ở trên thuyền cả.
“Chào buổi sáng thưa ngài. Tôi là Ramon. Đây là Jesus” người cao hơn nói. Điều khiến người chủ tàu khó chịu chính là sự giả vờ rõ ràng của họ về chuyện…gì nhỉ? Hoặc là họ chỉ muốn trả vờ là một quý ông
“Các anh có nghĩ mình làm được không?” viên chủ tàu hỏi
“Si. Chúng tôi có kinh nghiệm lái tàu lớn rồi” người đàn ông mỉm cười. Hắn ta có hàm răng trắng đều. Người chủ tàu nghĩ, đây là người chú ý đến ngoại hình của mình mọi lúc, có lẽ anh đã quá thận trọng chăng “Và Jesus, ngài sẽ thấy, anh ấy làm một đầu bếp rất cừ”
Một tên khốn đáng yêu “Được rồi, khoang dành cho đoàn thủy thủ ở phía trước. Nhiêu liệu đã được đổ đầy và động cơ đã được nổ làm nóng. Hãy cùng đến nơi nào mát mẻ nào”
“Muy bien (Tuyệt vời), thưa thuyền trưởng” Ramon và Jesus dỡ đồ khỏi chiếc xe địa hình, chạy tới chạy lui xếp đồ đúng vị trí. Vào lúc 9 giờ sáng, chiếc du thuyền MY Empire Builder đã rời bến neo đậu hướng ra biển, nhanh chóng vượt qua một chiếc tàu du lịch chở khách đang cầm cần câu cá. Ngay khi ra đến vùng biển khơi, du thuyền hướng về phía Bắc, nó sẽ ở biển trong 3 ngày
Ramon điều khiển lái tàu. Điều đó có nghĩa là hắn đang ngồi trong một chiếc ghế rộng và cao trong khi tài phụ – “George”- xử lý việc điều khiển. Việc lái tàu thật dễ dàng. Con tàu Rhodes có bộ ổn định tự động. Điều thất vọng duy nhất là khoang ở dành cho đội thủy thủ mà người chủ không để ý. Ramon nghĩ, nó rất điển hình. Một con du thuyền trị giá nhiều triệu usd được trang bị radar và tất cả thiết bị giúp việc ra khơi được thoải mái và tiện nghi nhưng thủy thủ đoàn chỉ chẳng được trang bị nổi cái đầu thu phát TV và đầu đọc đĩa để xem mỗi khi nghỉ….
Hắn dịch chuyển về phía trước ghế, nhướn cổ nhìn về phía boong trước. Người chủ con tàu đang ở đó, ngủ ngáy o o như thể việc chuẩn bị cho con tàu ra khơi khiến anh ta kiệt sức. Hoặc có lẽ đã bị vợ anh ta hành cho đến mệt? Cô ta đang nằm cạnh chồng, úp mặt vào chiếc khắn tắm. Dây áo ở phần trên bộ bikini đã được cởi giúp cho da được tiếp xúc đều với ánh nắng mặt trời. Ramon mỉm cười. Đàn ông có rất nhiều cách để tự tạo niềm vui! Nhưng không nên vội vàng nhỉ. Hy vọng khiến mọi thứ trở nên thú vị hơn. Hắn nghe thấy âm thanh phim chiếu từ cabin phía sau cầu thang, nơi đám con cái ông bà chủ đang xem phim ở đó. Hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thương hại ai trong cái gia đình 4 người này. Nhưng hắn cũng không phải là kẻ không có lương tâm. Jesus là một đầu bếp giỏi. Bọn họ sẽ được tặng cho một bữa ăn ngon trước đó.
Trời vẫn còn sáng đủ để nhìn mọi thứ mà không phải nhìn kính dung ban đêm. Các phi công trực thăng ghét nhất ánh chiều tà vì đôi mắt phải thích ứng với cả bầu trời sáng và mặt đất vẫn còn phủ trong bóng tối. Nhóm của Trung sỹ Chavez ngồi trên trực thăng với dây an toàn đã thắt đủ 4 điểm, và vũ khí đặt giữa hai đầu gối. Chiếc máy bay trực thăng UH-60A Blackhawk bay cao trên nhữn ngọn đồi rồi bất ngờ hạ xuống
“Còn 30 giây” viên phi công thông báo cho Chavez trên bộ đàm nội bộ
Đây là một chuyến bay bí mật, có nghĩa là các máy bay trực thăng liên tục thay đổi độ cao hết lên lại xuống trong các thung lũng, nhằm gây nhầm lẫn cho những kẻ có lẽ đang theo dõi. Chiếc trực thăng Blackhawk xà xuống đất, rồi phi công kéo cần điều khiển để kéo máy bay thoát khỏi độ rơi và nâng mũi lên, ra hiệu cho viên phi công phụ mở cửa bên phải và toán lính cởi dây an toàn và tranh thủ chuẩn bị nhảy ra ngoài khi chiếc máy bay chỉ có thể chạm đất hạ thấp trong chốc lát
“Đi”
Charvez là người đầu tiên đi ra, trượt theo sợi dây có lẽ khoảng 10m xuống đất. Các thành viên trong đội thực hiện động tác tương tự, rồi chiếc Blackhawk cất cánh ngay lập tức, thưởng cho đám hành khách cũ một lớp bụi táp thẳng vào mặt. Nó tái xuất hiện ở phía nam cuối chân đồi như chưa bao giờ dừng lại. Ngay khi chiếc trực thăng rời đi, cả đội tập hợp và chuyển ngay vào bụi cây. Hoạt động của họ mới chỉ bắt đầu. Viên trung sỹ ra lệnh bằng cử chỉ và dẫn họ chạy như chết. Đây sẽ là nhiệm vụ cuối cùng của anh, rồi sau đó anh có thể nghỉ ngơi
Tại Trung Tâm thử nghiệp và phát triển vũ khi của Hải Quân tại Hồ Trung Quốc, California, một nhóm kỹ thuật viên dân sự và một số chuyên gia về vật liệu của hải quân đang xoay quanh một loại bom mới. Kích thước của quả bom này gần tương tự với quả bom 2000 pound loại cũ, nhưng trọng lượng nhẹ hơn khoảng 75 pound, do cấu trúc khác nhau. Vỏ ngoài của quả bom không phải làm bằng thép mà bằng sợi tổng hợp Kevlar- một ý tưởng mượn từ người Pháp, người đã chế tạo vở từ các sợi xơ tự nhiên -kim loại chỉ dùng để cố định bộ phận của đuôi đạn hoặc ghép lại với các phần cứng khác, biến nó hành một quả “LGB” (Bom dẫn đường bằng Laze “có thể nhằm vào một mục tiêu cụ thể. Ít người biết rằng một quả bom-thông-minh thực ra chỉ là một quả bom bình thường có gắn thiết bị dân đường
“Mảnh nổ của quả bom này đéo có giá trị gì” một kỹ thuật viên dân sự phản đối
“Thế một máy bay ném bom tang hình thì có ích lợi gì” một kỹ thuật viên khác hỏi lại “nếu bọn xấu thu được tiếng vọng radar của quả bom?”
“Hừm” người đầu tiên vẫn phản đối “Thế một quả bom chỉ chọc giận hắn thì cũng có lợi ích gì?”
“Ném quả bom này trước cửa và hắn cũng chẳng sống đủ lâu để bị chọc giận, phải không?”
“Hừm” nhưng ít nhất anh ta đã biết mục đích thực sự của quả bom. Một ngày nào đó nó sẽ được gắn vào máy bay chiến thuật tiên tiến ATA (Advanced Tactical Aircraft) một máy bay tấn công tích hợp công nghệ tàng hình trang bị cho tàu sân bay. Ông nghĩ, cuối cùng thì Hải Quân cũng tiến hành chương trình này. Chỉ là vấn đề thời gian. Tuy nhiên, công việc cần làm bây giờ là xem quả bom mới này với có trọng lượng và trọng tâm khác với quả bom cũ có theo dõi mục tiêu bằng thiết bị dẫn đường LGB tiêu chuẩn được hay không. Quả bom được đưa đến và nhấc khỏi giá vận chuyển. Tiếp theo nhân viên lắp nó vào giá trên trục chính giữa bụng của máy bay ném bom tấn công xâm nhập Intruder A-6E.
Các kỹ thuật viên và sỹ quan đi về phía chiếc máy bay trực thăng để đi đến khu vực ném bom. Không có gì phải vội. Một giờ sau họ đã an toàn tại một boong ke được đánh dấu rõ ràng, một kỹ thuật viên nhắm một thiết bị có hình dạng kỳ lạ vào mục tiêu cách đó bốn dặm. Mục tiêu là một chiếc xe tải 5 tấn bị bỏ rơi của Thủy quân lục chiến. Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, chiếc xe tải sẽ nổ tung thành từng mảnh – một cảnh tượng tuyệt vời và chết chóc
“Máy bay đã vào phạm vi ném bom. Âm nhạc bắt đầu”
“Đã rõ” kỹ thuật viên trả lời, kích hoạt GLD (con trỏ laze trên mặt đất) “Đã nhắm mục tiêu”
“Máy bay báo cáo mục tiêu đã vào tầm ngắm- chế độ chờ….”nhân viên liên lạc cho biết. Ở đầu bên kia tại boongke, một sỹ quan đang theo dõi màn hình TV quay từ bên trong chiếc Intruder
“Quả bom đã được thả. Chúng tôi đã thấy quả bom thoát ra khỏi giá bom một cách gọn gang” Sau này anh có thể kiểm tra lại hiện trường bằng những bức hình chụp từ chiếc máy bay ném bom chiến đấu A-4 Skyhawk đang theo dõi chiếc A-6 này. Ít ai biết rằng hành động htar bom lại phức tạp và tiềm ẩn nhiều nguy hiểm đến tế. Ngoài ra còn một chiếc camera theo dõi bom rơi
“Cái đuôi chuyển động bình thường. Đến rồi…”
Chiếc camera gắn trên xe tải là một máy ảnh tốc độ cao. Phải thế mới chụp được hình ảnh quả bom đang rơi quá nhanh đến mức không ai nhìn rõ toàn bộ quá trình bắn thử lần đầu tiên, nhưng vào lúc tiếng nổ nhỏ truyền xuống boongke dưới mặt đất, nhân viên hiện trường đã bắt đầu tua lại đoạn bang, sau đó phát từng khung hình một
“được rồi, đây là chính là quả bom đó” đầu đạn của quả bom xuất hiện trước xe tải 40 feet “làm sao nó phát nổ?”
“VT (bộ định vị thời gian)” một sỹ quan trả lời. VT tức là bộ điều chỉnh theo thời gian (variable time). Đầu đạn bom được trang bị một máy phóng và nhận radar thu nhỏ, máy sẽ tự động phát nổ theo một quy trình định sẵn khi bay đến một khoảng cách nhất định so với mặt đất. Trong vụ này đó được đặt khoảng cách là 5 feet, tức là phát nổ gần như ngay lập tức trước khi đâm vào xe tải “góc độ có vẻ ổn”
“Tôi đã nghĩ là nó thành công mà” Một kỹ sư nói nhỏ. Anh đã đưa ra đề nghị này từ khi quả bom còn nặng 1000 pound, thiết bị dẫn đường dù được lập trình cho quả bom nhẹ cân hơn, dù quả bom này nặng hơn một chút, nhưng do mật độ vỏ hộp đạn bằng sợi tổng hợp giảm nên có thể đạt được hiệu suất dẫn đường tên lửa tương tự “Kích nổ”
Cũng tương tự như bất kỳ bức ảnh được chụp ở tốc độ cao nào khác, có một ánh sáng trắng, rồi vàng, rồi đỏ, rồi đen khi khí nở ra từ thiết bị nổ cao được làm lạnh trong không khí. Chỉ là làn sóng xung kích: Không khí bị nén đến mật độ cao hơn thép và chuyển động nhanh hơn một viên đạn. Không có máy nén nào có thể tạo ra hiệu quả tương tự.
“chúng ta vừa phá hủy một chiếc xe tải khác” Lời nhận xét hoàn toàn là thừa. Gần một phần tư thân xe bị đập thẳng xuống một cái hố có đường kính khoảng 20 thước và sâu một thước. Phần còn lại bất ngờ văng ra ngoài như mảnh đạn. Một kỹ sư dân sự nghĩ, sức công phá của quả bom này thực sự gần tương đương quả bom lớn mà bọn khủng bố đặt trong ô tô, nhưng người thả bom an toàn hơn nhiều
“Khỉ thật – tôi không ngờ nó lại đơn giản thế. Anh nói đúng, Ernie, chúng ta thậm chí không phải lập trình lại đầu tìm kiếm” viên chỉ huy hải quân nhận xét. Họ vừa tiết kiệm cho Hải Quân hơn 1 triệu usd, anh nghĩ. Nhưng anh đã lầm
Và đây là điểm khởi đầu của một sự kiện. Trên thực tế, nó vẫn chưa hẳn là bắt đầu và cũng chưa thể kết thúc sớm, với rất nhiều người ở nhiều nơi khác nhau cùng đi về một hướng và thực hiện những nhiệm vụ mà họ tưởng rằng họ đã hiểu rõ. Nếu thế thì đã tốt. Tương lại thật đáng sợ để chiêm nghiệm và ngoài dự đoán. Quyết định được đưa ra vào sáng nay đã tạo ra những vạch đích hão huyền- và một khi đã quyết định thì tương lai càng vô định.
KHÚC DẠO ĐẦU
Tiến >>
Truyện dịch by myself – ebook
Nguồn: https://wordpress.com/post/hoanghavbf.wordpress.com/126
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 8 tháng 4 năm 2023