Định Mệnh

mặc bích

Chương 1

Hoài chợt tỉnh giấc vì tiếng kêu cứ lập đi lập lại của một con chim -có lẽ như thế- ở bên ngoài. Quay sang nhìn đồng hồ đầu giường: 10 giờ 30 sáng. Ánh sáng của một ngày không nhiều nắng, dịu, len qua khe những mành mành cửa sổ khép không kín. Nàng đẩy nhẹ chăn đắp tuột qua khỏi nửa người và nằm nghiêng nghe ngóng. Có lẽ Hoài đã hết sốt. Hôm nay là ngày thứ hai nàng nằm nhà vì bị cúm.

Tiếng kêu của con vật dai dẳng và dần dần thì đục đi như lạc giọng. Hoài ngồi dậy đưa tay bấm nút mở mành mành. Cả một khoảng trời xám xịt hiện ra như chia sẻ với nàng rằng trời cũng đang bị.. cúm! Hoài mỉm cười một mình với ý tưởng đó. Nàng ngồi dậy.

Từ phòng ngủ, qua một sân cỏ nhỏ, nàng có thể nhìn thấy bờ sông vắng lặng. Những lúc trời nắng chan hòa, mặt sông lấp lánh như dát bạc, chấp chới như reo vui. Nay lặng yên. Đàn vịt trốn đâu, những chiếc thuyền độc mộc hiếm thấy nay biến mất. Nếu không ốm, không ở nhà, Hoài chẳng hề quan tâm đến không gian chung quanh nàng.

Ngồi đây, bên cửa sổ, nhìn giòng sông đục ngầu lác đác vài mảng bèo trôi lững thững. Những cành lá bên ngoài của cây xanh bốn mùa nàng trồng đã lâu từ khi dọn vào nhà này gần sát những cửa kính lớn có chiều cao suốt từ trần xuống đến sàn đứng sững vì một ngày không gió, Hoài nghe rõ tiếng thở của mình. Nhưng Hoài không được yên vì tiếng kêu rả rích suốt đi của con vật bên ngoài. Nàng khoác chiếc áo len mỏng đi lên gác tìm tiếng kêu lạ.

Lên cầu thang, sang đến phòng ngủ của con gái tiếng kêu càng rõ. Chiếc mành mành ở cửa sổ phòng này phải dùng dây kéo. Căn phòng ngủ của Kim sát gần với sân nhà bên cạnh của vợ chồng người Mỹ già hàng xóm lâu năm. Trên nóc nhà hàng xóm một bóng hình chim hay hạc, trắng tinh nổi bật trên nóc nhà nâu đậm cũ kỹ. Đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy con chim này. Có lần lùi xe ra khỏi garage đi làm sáng sớm, Hoài đã nhìn thấy cũng vị trí đó, nhưng không phải một con chim mà hai con, cũng trắng toát như nhau, đứng sừng sững trên nóc nhà trên những cặp chân khẳng khiu và thanh mảnh. Với khoảng cách có thể gọi là xa mà còn nhìn thấy rõ, nếu nhìn gần đôi chim này phải lớn lắm. Không biết là loại gì.

Nhưng. Hôm nay chỉ có một con, không còn là một đôi như trước. Và con chim đó cứ liên tục kêu. Tiếng kêu của nó cứ dai dẳng khó chịu và bền bỉ. Đó là tiếng réo gọi hay là những bộc lộ kiên cường của một thứ ngôn ngữ riêng? Con chim cứ đứng yên ở vị trí đó và kêu. Màu trắng của bộ lông và toàn thân người nó như rực lên giữa mái nhà xậm màu. Đàng sau lưng nó, cây pecan vĩ đại chắc tuổi đời phải trên nhiều chục năm, trăm năm cũng có, từ khi vùng này hãy còn hoang vu cũng đứng yên như nghe ngóng. Tất cả mọi sự dường như đã chết sững, chỉ có con chim và đôi mắt Hoài đang dõi theo là sống.

Tiếng kêu của nó dần nhỏ đi nhưng vẫn tha thiết. Nó im một lúc nhưng vẫn ở đó không bay đi.

Hoài ngồi xuống chiếc ghế bành ngay sát cửa sổ. Tầm mắt nàng vẫn hướng về phía con chim kia. Nó đứng đó chông chênh trên mái nhà ủ dột và có lẽ không nhìn thấy Hoài ngồi trong cửa sổ. Lạc loài và cô độc rồi nó lại kêu, tiếng kêu kỳ dị nhưng Hoài nghĩ nó đang gọi người bạn đồng hành, hay đó là vợ, là chồng của nó, không có mặt ở đây ngày hôm nay. Chỉ ngày hôm nay thôi ư? Hay là mãi mãi? Tội nghiệp cho con chim lẻ bạn!

Tiếng kêu liên tục của nó dần trở thành quen thuộc vì cứ đều đều vang lên. Nó cứ đứng đó, yên như thế mà kêu. Nhưng tiếng kêu này đập vào con tim Hoài. Chắc nó kêu một chốc nữa rồi cũng sẽ bay đi. Bầu trời vẫn còn đó, có lẽ ngày mai nó sẽ không trở lại mái nhà bên kia nữa. Sao biết được?

Tự dưng Hoài thấy buồn bã. Hay nàng lây cái buồn của con chim kia? Biết bao nhiêu người quen, bạn bè đã ra đi. Họ rời bỏ những người ở lại, có khi bằng những chuyến đi thanh thản, có khi đột ngột, lắm lúc níu kéo rồi cũng phải rời xa. Họ đi và họ biến mất, chỉ còn những người ở lại. Đời sống tiếp tục trôi, những trang sách được lật qua, những khoảng trời mới được dựng lên, người ta tiếp tục cuộc lữ hành của mỗi người trên trần thế bằng những bước chân mới và dĩ nhiên với trái tim mới. Có ai còn nhớ đến những người vắng mặt? Và liệu những thổn thức của những trái tim ngày nào nay đã được hàn gắn có còn nhớ đến những ray rứt của một mất mát tưởng chừng không thể thay thế? Hay tất cả chỉ là những bóng mờ cho dù chúng ta có cố gắng níu kéo thế nào đi nữa? Ngăn kéo đã được đóng lại, những nhung nhớ đã phai nhạt, những hạt bụi của kỷ niệm và dĩ vãng đã bị cơn gió vô tình thổi bay mà cho dù có muốn níu lại cũng chỉ là những khoảng không thinh lặng không đáp trả.

Nàng chợt nghĩ đến mình. Cuộc ly hôn xem như là giải pháp tốt nhất cho cả Nguyên và Hoài đã qua chặng đường trong hôn nhân tưởng là hạnh phúc mà rồi tan vỡ. Hoài và Nguyên đều không nghĩ đến chuyện trở lại với nhau như ngày xưa để hàn gắn những đổ vỡ. Nguyên đã có đời sống riêng. Và Hoài cũng vậy. Chỉ còn Kim là một nối kết duy nhất. Nhiều lúc nàng tự hỏi vì sao đến một kết quả như vậy? Hoài không quên những ánh mắt hoài nghi của Nguyên trong quá khứ làm nàng bực bội tức giận. Nàng không nghĩ mình là nguyên cớ cho cuộc chia tay. Nàng chỉ là nạn nhân! Nhưng dưới cái nhìn và suy xét của Nguyên, nàng cũng đã phần nào lôi cuốn người bệnh nhân là Lữ và cũng phần nào đồng lõa trong vụ bắt cóc! Những lý luận của Nguyên làm Hoài khổ sở. Khi cả hai quyết định ly hôn và Nguyên rời khỏi nhà, nàng đã thấy mình được trả tự do. Nhưng đồng thời cũng làm Nguyên cho rằng chàng đã phán đoán và suy xét đúng! Hoài không quan tâm đến điều đó nữa. Nàng đã chọn lựa và không hối tiếc. Nỗi buồn vơi dần đi, chỉ còn lại những trống vắng của căn nhà.

Hoài đứng dậy, đóng mành mành đi xuống nhà. Tiếng kêu của con chim nghe nhỏ đi với sự quay lưng của Hoài. Nàng không muốn nghĩ đến những điều như vừa nghĩ. Ngày hôm qua đã thuộc về quá khứ, ngày mai là tương lai, chỉ có giây phút hiện tại.

Ngày mai phải trở lại làm việc, phải trở lại với những quen thuộc hàng ngày. Hôm nay mới là ngày thứ nhì ở nhà mà nàng đã quên hôm nay là ngày thứ mấy! Nhưng Hoài biết ngày mai khi rời khỏi nhà nàng sẽ không quên nhìn mái nhà hàng xóm tìm con chim lẻ bạn. Liệu nó có trở lại?

Chương 1

Tiến >>


Nguồn: Nguyễn Đình Phùng - VNthuquan.net
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2022