Sống làm sao cho vui!
Câu hỏi khó trả lời kinh khủng, nhất là trong thời buổi lên xuống bất bình thường như bây giờ. Lên xuống này không phải mũi tên xanh đỏ Dow Jones - Nadag mà là lên xuống theo lòng người lo sợ mông lung, lo kinh tế chìm đắm suy thoái không ngóc đầu lên nổi, việc làm chạy hết ra ngoại quốc: Trung – Ấn – Hàn, dân ta xếp hàng lãnh tiền thất nghiệp.
Tiểu bang California ngày nào được xem là nơi đất vàng biển bạc, bầu trời lấp lánh hạt xòan, nay trước tiền đình thủ phủ dựng cái bảng điện, thông báo số tiền thoi thóp để tiểu bang có thể ngắc ngoải sống theo ngày.
Vì tình trạng sống từng ngày này, khiến lòng dân lên xuống theo con nước ròng, con nước lớn, không biết dòng đời trôi chảy về đâu, khi nao job còn khi nào job mất, mở mắt ra trăm thứ bà rằn bà rí phải lo toan, đến nỗi xã hội dường như chững lại ngái ngủ, không còn sức sống.
Tết Trung Thu âm thầm đến, nghe giọng nói nhỏ nhẹ: “Con mua cho mẹ vài hộp bánh dẻo đem biếu...” người con trai ngoan ngoãn: “Dạ mẹ lựa rồi con trả tiền.” Chợ vắng người nên nghe rõ lời đối thoại như nói cho mình nghe. Quầy bánh năm nay đìu hiu, không chất cao như mọi năm, nhịp sống vơi đi chăng hay người ta thức tỉnh không còn để “thần khẩu hại xác phàm” ăn uống no say cho vui miệng rồi uống thuốc giảm mỡ, hạ máu.
Mỗi ngày đều có thêm nhiều bí quyết truyền miệng, truyền tai, truyền mắt về cách sống vui – sống khỏe sống yêu đời, từ 10 điều tăng dần lên 50 lần, trong tương lai lâu dài có thể tăng lên hàng trăm mà chớ.
Bấy lâu nay sau kỳ bầu cử lịch sử dân chúng Hoa Kỳ tập sống vui trong niềm hy vọng, “Yes We Can” bên cạnh bài học tự tin vào bản thân mình, đo lường sự giàu có bằng tâm hồn không bằng vật chất, kiên nhẫn đợi chờ ngày vượt qua khốn khó, vui vẻ đón nhận sự giúp đỡ từ khắp mọi nơi, ôm choàng tình yêu mỗi ngày, tìm kiếm những điều mình muốn hơn là nằm chờ sung rụng, không hằn học vì thất bại mà phải hãnh diện với nó vì “thất bại là mẹ thành công”, luôn nở nụ cười dù có bị mắng là “vô duyên chưa nói đã cười”, kết bạn với tất cả mọi người trên hành tinh và đừng quên ơn sủng của cuộc sống. Viết một thôi một hồi không có dấu chấm để diễn tả mười điều lý thuyết khuyên nhau trong những lúc đường đời gập ghềnh trắc trở, ông bà hay bảo: “Nói dễ hơn làm” “talk is cheap”.
Những điều hy vọng – tự tin – kiên nhẫn – nhận viện trợ - đi tìm niềm hạnh phúc – không thối chí – luôn nở nụ cười – kết bạn – mang ơn vân vân thuộc nhóm dấu cộng, dành cho những người không bị nhà băng nhà réo, không phải kêu vào đài hỏi chuyên viên địa ốc cách short sale căn nhà đang ở, có bị đóng thuế không nếu bán căn số một, bỏ căn số hai cho thuê căn số ba còn mình thì đang ở ngôi nhà trên sườn đồi, tiền đặt cọc lấy ra từ căn số sáu.
Bên cạnh mười bí quyết không có gì là bí ẩn ấy, còn có thêm quá chừng điều răn để bảo vệ cũng như kéo dài cuộc sống cho vui dù là “đa thọ đa nhục”, cho dù đoạn cuối tình yêu luôn kết thúc bằng áo sáu tấm, dưới ba thước đất cô đơn. Những điều răn tưởng chừng dễ theo nhưng hình như khó nhớ, nào là ngủ đủ 8 tiếng – uống nước cho nhiều – ăn rau trái tươi đừng dùng thức ăn chế biến nhất là made in China kế đó là Việt Nam, ăn sáng như vua ăn trưa như triệu phú ăn tối như ăn mày nhớ là ăn mày không được xin xôi gấc, đi bộ, mỉm cười một mình, giải trí nhiều hơn làm việc (!) kết bạn với người già hơn 70 tuổi và con nít dứoi 6 tuổi (!) đọc sách nhiều, tránh ngồi lê thóc mách – ngôn ngữ bây giờ dùng là “buôn lê” hay “bà tám – ông tám” kể hết những điều răn của các nhà chuyên môn nghiên cứu về con người đã lắm, nếu gom thêm các điều các nhà “về hưu” khuyên trên email của điện thư lại còn tràng giang đại hải hơn, trong đó không ít các điện thư khuyên nhau ăn uống theo các “linh sư” những người tìm ra “linh dược” trị được tất tần tật bệnh hoạn của con người, mà con người bản tính vốn rất dễ tin.
Trong văn phòng bác sĩ, nghe bệnh nhân khuyên nhau nuốt đậu đen xanh lòng, ngày nuốt hơn hai mươi hạt mắt sáng da căng, phương thuốc này là phương thuốc cổ truyền từ trung quốc rất bí mật, nay được lôi ra ánh sáng giúp đời. Nghe xong hết hồn hết tin vào tai mình, ngoài đậu xanh là dễ nấu chín, các loại đậu đỏ đậu đen nấu lâu ơi là lâu mới chịu mềm, nay nuốt sống ngày vài chục hạt, cỗ máy tiêu hóa vận hành sao cho xuôi đây, người khuyên nuốt hạt đậu khẳng định là từ ngày tôi nuốt đậu đen xanh lòng da mặt đang đồi mồi thành mát mẻ, hết dấu chân chim, mờ dấu tàn nhan, mắt nhìn rõ không cần đeo kính. Văn phòng bác sĩ người thao thao bất tuyệt quảng cáo cho việc nuốt đậu đen xanh lòng đang ngồi chờ là văn phòng chuyên khoa về đường ruột!
“Buông bỏ” trong các bài thuyết pháp cùng những bài khuyên nhau sống vui sống đẹp sống khỏe, luôn có hai chữ buông bỏ.
Sáng nay thức giấc suy nghĩ xem mình phải buông bỏ điều gì trước khi lên xe đi làm? Những lá tư viết qua lại trong nhóm bạn cũ thời trung học, một nhóm đang lo lắng cho cô bạn xui xẻo bị xe taxi cán lên nửa người đang nằm trong bệnh viện tại Việt Nam, thời gian nằm viện đã gần hai tháng, vì bao nhiêu xương sườn xương sống bị gãy, cùng lúc phổi bị tổn thương bao nhiêu biến chứng vì phải nằm lì không đi đứng được, trước mắt là gom góp chút ít giúp bạn trong cơn hoạn nạn, cùng lúc buồn bã vì đời người nhiều đau khổ hơn hạnh phúc, dù biết rõ rằng mỗi người mỗi số, không ai giống ai. Biết có người đau đớn, người ấy lại là bạn mình, bao nhiêu hình ảnh thời son trẻ cùng nhau đuổi bướm hái hoa, cùng nhau mơ màng về một tương lai đầy màu hồng bay bổng, nay một đứa nằm bẹp dí sống dở chết dở, tính đàn bà thương vay khóc mướn đã quen nay chính bạn mình là nạn nhân làm sao mà buông bỏ. Cũng trong nhóm bạn cũ ấy, vì không ai giống ai mỗi người một tính cách nên thay vì buông bỏ những suy nghĩ bất đồng lại trở thành nỗi buồn gieo cho nhau, đang từ “một con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ” tiến đến việc vì thương con ngựa đau mà cả chuồng náo động vì cách thương khác nhau! Đã biết thời gian làm thay đổi, lâu ngày chẳng biết chẳng thấy chẳng liên lạc mỗi cô thiếu nữ 18 thuở xưa nay đã thành các bà “già già” quên quên nhớ nhớ lẩm cà lẩm cẩm.
Nhìn khung kính của cửa sổ điệu đà dùng để trồng lan, ôi thôi đủ thứ lá dài lá ngắn, có lá trở vàng, hoa nào cũng yêu cây nào cũng thích, mà rồi thời giờ đâu có tăng thêm, hình như thời giờ ngắn dần đi vì con người càng lớn càng chậm, càng không khỏe để bưng để tưới để nhìn để tự khen mình “có ngón tay xanh”, để khoe khi có khách đến nhà hoa này tên gì nguồn gốc tự đâu? Ngẫm lại mà thương lan, đang sống thanh lành trong rừng bỗng một ngày bị con người mang về nhà làm nô lệ.
Cuối tuần này, tự hứa sẽ buông bỏ đám lan, gởi trả các cô về nhà người trồng trọt, mặc họ bán buôn, phần mình rửa tay không dính líu nữa. Hình như bao nhiêu lý thuyết sống đẹp sống vui chỉ cần một điều là “buông bỏ” – nhưng nhớ một điều đừng buông bỏ hạnh phúc mỗi sáng: “Anh cho em uống cà phê với!”
Như Hoa Ấu Tím
.
Nguồn: Như Hoa Ấu Tím
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 4 tháng 3 năm 2022