- MỞ ĐẦU
- Phần 1
Chương 1 - Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Phần 2
Chương 9 - Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Phần 3
Chương 24 - Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- HẬU KÝ
- Chu Thich
Hôm nay là sinh nhật của tôi, vậy mà cho tới lúc bố mẹ thắp sáng những ngọn nến cắm trên bánh sinh nhật, ba người ngồi xung quanh mười bốn ngọn nến, tôi mới nhớ ra ngày này.
Đó là một đêm giông tố. Cả vũ trụ như chỉ còn lại những tia sét dày đặc và căn nhà nhỏ của tôi. Lúc ánh chớp màu xanh lam lóe lên, trong chốc lát, tôi thấy rõ từng hạt mưa ngoài cửa sổ, chúng dường như ngưng kết lại, hệt như những sợi dây pha lê óng ánh treo dày đặc trong không gian. Lúc này, trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ:Nếu có một thế giới như vậy thì quả thật thú vị, mỗi ngày ra ngoài đều được bước đi trong bức màn sợi pha lê, chúng rủ xuống và phát ra những âm thanh ding dong , chỉ có điều thế giới tinh xảo, đặc sắc như vậy thì sao có thể chịu nổi sấm sét dữ dội cơ chứ… Thế giới trong mắt tôi luôn khác biệt với người khác, tôi luôn cố gắng thay đổi nó. Dù đã lớn đến nhường này nhưng đây là nhận biết duy nhất về bản thân mà tôi có.
Mưa như trút từ lúc trời còn sẩm tối, từ đó trở đi, sét và sấm xuất hiện rền rĩ và liên tục. Ban đầu, khi mỗi tia sét vụt qua, tôi vừa mường tượng lại thế giới pha lê ban nãy biến mất trong chớp mắt bên ngoài ô cửa sổ, vừa căng đầu chờ đợi một tiếng sấm, nhưng lúc này, những tia sét xuất hiện ngày càng mau và tụ lại, tôi không thể phân biệt nổi tiếng sấm nào thuộc về tia sét nào nữa.
Trong đêm mưa rền gió dữ như thế này, phải gan dạ lắm người ta mới bước chân ra khỏi nhà. Thử tưởng tượng mà xem, với thế giới nguy hiểm ngoài kia, chỉ có sự ấm áp của gia đình mới làm ta ngây ngất. Lúc này, bạn có thể sẽ đồng cảm với những sinh linh không nhà, đang run rẩy dưới làn mưa xối xả và sấm sét của tự nhiên. Bạn muốn mở toang cửa sổ để đón chúng vào, nhưng bạn lại không dám làm vậy, thế giới ngoài kia đáng sợ quá, bạn không dám để không khí lạnh lẽo bên ngoài tràn vào nhà, dù chỉ một chút, phá tan không gian ấm áp.
“Đời người à, cái đời này…” Bố tôi nốc một hơi cạn sạch chén rượu to, nhìn chăm chăm vào ngọn lửa trong lò sưởi và nói, “Ai mà ngờ được sự thay đổi, tất cả đều là xác suất và cơ hội ngẫu nhiên, giống như nhành cây nhỏ lênh đênh trên dòng suối, có thể bị kẹt lại ở một hòn đá, hoặc bị xoáy nước cuốn lấy…”
“Con nó còn bé, làm sao mà hiểu được mấy chuyện đó,” mẹ tôi nhắc nhở.
“Nó không còn nhỏ nữa!” Bố tôi gắt. “Đã đến lúc nó nên biết cuộc đời là như thế nào rồi!”
“Anh cứ làm như mình biết rõ ấy nhỉ?” Mẹ tôi cười chế giễu.
“Tôi biết, đương nhiên là tôi biết!” Bố tôi làm một hơi hết nửa chén rượu vừa mới rót, sau đó quay qua tôi, “Thực ra, con à, sống một đời tuyệt vời không khó đâu, nghe kỹ những gì bố nói đây này: Con cần chọn một điều được cả thế giới công nhận, tốt nhất là một nan đề Toán học, chỉ cần một trang giấy và một chiếc bút chì là có thể giải quyết, ví dụ như là giả thuyết Goldbach* hay định lý cuối cùng của Fermat* gì đó, hoặc thậm chí là những vấn đề Triết học Tự nhiên không cần tới cả giấy bút, kiểu như bản nguyên của vũ trụ, hãy đầu tư hết công sức vào mà làm. Chỉ cày bừa thôi, đừng nghĩ tới thu hoạch. Trong lúc con bất tri bất giác chuyên tâm làm việc thì một đời đã xong rồi. Sự ký thác mà người ta thường nói cũng chính là như thế. Hoặc ngược lại, coi việc kiếm tiền là mục tiêu duy nhất, dành toàn bộ thời gian để nghĩ xem kiếm bằng cách nào, đừng đặt câu hỏi như kiếm tiền để làm gì, kẻo tới lúc chết sẽ giống như lão hà tiện trong tác phẩm của Molière*, ôm một đống tiền sung sướng: Ôi, thật ấm áp quá… Cho nên, điều cốt yếu của một cuộc đời tươi đẹp chính là thứ mà con mê đắm. Ví dụ như bố này.” Ông chỉ vào những bức tranh khổ nhỏ được vẽ bằng màu nước, bày khắp nơi trong nhà. Kỹ năng chẳng có gì đặc biệt, phải nói là tầm thường mới đúng, những nét vẽ có chuẩn mực nhất định nhưng ngắm mãi cũng không ngộ ra được điều gì đặc sắc. Những tấm kính đóng khung bên ngoài phản chiếu những ánh chớp ngoài cửa sổ, lập lòe. “Bố ám ảnh với hội họa, dù biết mình không đời nào có thể trở thành Van Gogh*.”
Mẹ tôi ngẫm nghĩ, đoạn lên tiếng: “Bố con nói đúng đấy, những người theo chủ nghĩa lý tưởng và những người bỡn cợt với đời thường thấy đối phương thật tội nghiệp, nhưng họ không biết rằng những người đó thực ra rất hạnh phúc.”
Lúc này, cả bố và mẹ tôi vốn cả ngày bận rộn bỗng trở thành triết gia, giống như họ mới là người đón sinh nhật vậy.
“Mẹ, đừng cử động!” Tôi thốt lên, sau đó nhổ một sợi tóc từ mái tóc dày và đen nhánh của mẹ, sợi tóc đó đã bạc một nửa.
Bố tôi cầm sợi tóc săm soi dưới ánh đèn, trong tia sét sáng rực, nó chẳng khác nào dây tóc bóng đèn: “Theo bố biết thì đây là sợi tóc bạc đầu tiên của mẹ con từ khi sinh ra tới giờ, hoặc ít nhất thì đây cũng là sợi đầu tiên được phát hiện.”
“Con làm gì thế hả! Nhổ một sợi thì bảy sợi mọc lại mới bù vào được đấy!” Mẹ tôi hất tóc, tức giận nói.
“Kìa em, cuộc sống là thế mà,” ông nói rồi chỉ vào ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật. “Nghĩ mà xem, con cầm một cây nến nhỏ như thế này, đặt nó trên sa mạc Gobi* rồi châm lửa, vì trời không có gió nên con châm được lửa, sau đó con rời đi, đứng từ xa nhìn lại, con có cảm giác gì? Con trai, nó giống như sinh mạng và đời người, yếu ớt và phiêu dạt vô định, chỉ cần một ngọn gió nhẹ thôi cũng tắt ngúm.”
Ba người chúng tôi trầm mặc nhìn đống lửa nhỏ, những đoạn củi khô như run rẩy trong ánh chớp xanh lạnh băng ngoài cửa sổ chiếu vào, chúng như chùm sinh mệnh nhỏ nhoi được chúng tôi hao tổn tâm tư nuôi dưỡng.
Ngoài cửa sổ, những tia sét lại mạnh mẽ giáng xuống.
Lúc này, nó đã tới, xuyên qua tường mà tiến vào, xuất hiện bên cạnh bức tranh sơn dầu vẽ các vị thần Hy Lạp đang hoan lạc, giống như một u linh bước ra từ tranh vẽ. Nó cỡ bằng quả bóng rổ, toả ra thứ ánh sáng đỏ lờ mờ. Nó nhẹ bẫng, trôi trên đầu chúng tôi, kéo theo một cái đuôi có hào quang màu đỏ sẫm, đường bay của nó thay đổi liên tục, cái đuôi kia vẽ những đường ngoằn ngoèo trên đầu chúng tôi, thứ khiến người ta phải mê muội. Vừa trôi nổi, nó vừa phát ra một tiếng hú, tiếng hú ấy trầm cực độ và sắc nhọn, khiến ta liên tưởng tới một con quỷ hồn đang thổi huân* trên bãi hoang cổ xưa.
Mẹ tôi kinh hãi nắm chặt lấy người bố bằng cả hai tay. Cả đời mình, tôi hận động tác này của mẹ. Nếu như mẹ không làm như vậy, sau này ít ra tôi vẫn còn một người thân.
Nó tiếp tục trôi, tựa đang tìm kiếm gì đó. Nó tìm thấy rồi. Nó dừng lại cách đỉnh đầu của bố tôi chừng nửa mét, tiếng hú càng thêm trầm đục và ngắt quãng, như thể cười khẩy.
Lúc này, tôi có thể nhìn vào bên trong nó, thứ ánh sáng đỏ nửa trong nửa mờ dường như sâu thẳm vô tận, từ vực thẳm mờ sương không thấy đáy, những ngôi sao nhỏ màu xanh không ngừng bay ra, giống như những ngôi sao trong vũ trụ được một linh hồn bay nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng nhìn thấy.
Sau này tôi mới biết rằng mật độ năng lượng bên trong nó đạt từ 20.000 đến 30.000J/cm³; trong khi đó, mật độ năng lượng của thuốc nổ TNT còn chưa tới 20.000J/cm³. Bên trong nhiệt độ lên tới 10.000 độ C nhưng bề ngoài lại vô cùng lạnh lẽo.
Bố tôi giơ tay lên, dĩ nhiên không phải để sờ vào nó mà là để bảo vệ đầu mình. Lúc tay của ông vươn tới điểm cao nhất, dường như sinh ra một lực hút, hút nó vào tay, giống như phần chóp của lá cây hút lấy giọt sương mai.
Một màu trắng lóa mắt, một âm thanh cực lớn vang lên, ngỡ như thế giới tôi đang sống nổ tan tành.
Sau khi màn sương u ám do thứ ánh sáng quá đỗi mạnh mẽ đó tạo ra tản đi, trước mắt tôi là cảnh tượng vô cùng ám ảnh: thân thể bố mẹ tôi có hai mảng màu đen trắng, giống như khi ta chọn màu đen hay trắng trong chế độ màu sắc của phần mềm xử lý hình ảnh, mà chính xác hơn là màu trắng xám mới đúng, màu đen là do bóng của ánh đèn chiếu trên các nếp gấp. Đó là màu của đá cẩm thạch. Tay bố tôi vẫn đặt ở vị trí như cũ, chỉ lên trời, mẹ tôi vẫn nghiêng người, dùng hai tay ôm chặt lấy tay còn lại của bố. Trên gương mặt của hai bức tượng phù điêu này, hai đôi mắt vẫn sinh động.
Không khí sực lên một thứ mùi xú uế, sau này tôi mới biết đó là mùi của ozone.
“Bố!” Tôi gào lên. Không có tiếng đáp lại.
“Mẹ!” Tôi lại gào lên. Không có tiếng đáp lại.
Tôi lại gần hai bức tượng, đây là khoảnh khắc đáng sợ nhất đời tôi. Trước đây, tôi đã từng trải qua nhiều thứ đáng sợ trong những cơn ác mộng, nhưng vì là mộng cảnh nên tinh thần của tôi không sụp đổ. Một thanh âm từ nơi xa xôi hẻo lánh nào đó trong ý thức tôi gào lên: Đây chỉ là mơ mà thôi. Lúc này, trong lòng tôi cũng đang điên cuồng hét lên với chính mình như vậy, và nó chính là động lực để tôi bước đến. Tôi đưa đôi tay run rẩy của mình về phía trước, chạm vào thân thể của bố. Lúc tay tôi chạm vào bề mặt trắng xám trên vai ông, tôi cảm tưởng như mình đã xuyên qua một lớp vỏ mỏng giòn. Tôi nghe thấy âm thanh lốp bốp, như âm thanh dữ dội của cốc thủy tinh chạm vào nước sôi trong mùa đông lạnh giá. Hai bức tượng sụp xuống ngay trước mắt tôi, như một trận tuyết lở.
Trên tấm thảm xuất hiện hai đống bụi trắng, ngoài ra không còn gì khác.
Chiếc ghế gỗ dài mà bố mẹ tôi từng ngồi được phủ lên một lớp bụi. Tôi phủi nó đi, bề mặt ghế vẫn nguyên vẹn, nhưng khi tôi đưa tay sờ vào thì thấy lạnh buốt. Tôi biết trong lò hỏa táng, muốn xác người hóa thành tro thì phải hỏa táng ở nhiệt độ 2000 độ C trong vòng ba mươi phút, vậy nên đây chỉ là mơ mà thôi.
Tôi ngơ ngác nhìn không gian xung quanh, thấy khói trắng bốc ra từ tủ sách. Tôi bước tới, mở cánh cửa tủ bằng thủy tinh ra, sau khi làn khói tản đi hết, tôi nhìn thấy khoảng một phần ba số sách trong tủ đã hóa thành tro tàn, màu sắc giống với đống tro trên thảm, nhưng tủ sách không có bất cứ dấu hiệu bị cháy nào, đây chỉ là mơ mà thôi.
Tôi nhìn thấy một luồng hơi nước bốc ra từ cánh cửa tủ lạnh đang để ngỏ, liền bước tới mở toang nó ra, phát hiện con gà đông lạnh bên trong đã chín, tỏa ra mùi thơm, và đống tôm cá sống cũng chín. Tủ lạnh vẫn nguyên vẹn, hoạt động bình thường, âm thanh của máy nén chạy ro ro, đây chỉ là mơ mà thôi.
Tôi có một cảm giác khác lạ trên người mình. Tôi cởi áo khoác, một mảng tro rơi ra từ người tôi. Chiếc áo ba lỗ tôi mặc bên trong đã hoá thành tro, nhưng chiếc áo khoác bên ngoài vẫn không hề hấn gì. Ban nãy, tôi chẳng cảm nhận được gì cả. Tôi lật túi áo khoác, thò tay vào và lấy ra chiếc máy tính cầm tay mà tôi đã nhét vào trong, nó đã biến thành cục nhựa nóng chảy và tay tôi bỏng rát. Đây chắc chắn là mơ, một giấc mơ kỳ dị!
Tôi đờ đẫn quay trở lại ghế, hai đống tro trên tấm thảm đối diện bàn không còn nữa, nhưng tôi biết chúng vẫn ở đó. Tiếng sấm bên ngoài đã yếu đi, những tia sét cũng xuất hiện thưa hơn, cuối cùng thì mưa cũng ngừng và ánh trăng ló dạng sau những đám mây, hắt ánh sáng bàng bạc huyền bí vào cửa sổ. Tôi vẫn ngây ngốc ngồi đó, không động đậy, lúc này, trong ý thức của tôi, thế giới không còn nữa, tôi đang lơ lửng trong hư không vô biên. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi thức giấc bởi ánh sáng bên ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ đứng dậy, cầm cặp sách và đi học. Tôi phải dò dẫm để tìm cặp sách, dò dẫm mở cửa, vì hai mắt tôi vẫn đờ đẫn nhìn về phía xa không bờ… Một tuần sau, khi tinh thần tôi đã hoàn toàn hồi phục, ký ức đầu tiên trở về là buổi tối hôm sinh nhật tôi, nhưng trên chiếc bánh sinh nhật chỉ cắm một ngọn nến, không đúng, không có ngọn nến nào cả. Đó là buổi tối tôi được sinh ra lần nữa, tôi của sau này không phải tôi của trước kia.
Giống như lời bố tôi nói trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời ông, tôi say mê một thứ, và đã tới lúc tôi trải qua cuộc sống tuyệt vời mà ông nhắc đến rồi.
MỞ ĐẦU
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 4 tháng 11 năm 2024