Đêm thứ mười hai tính từ ngày gã chồng cũ trốn khỏi nhà tù, tôi nằm dài trên giường. Không ngủ. Trân trân nhìn ánh sáng và bóng tối cợt nhau trên rèm cửa. Tôi nằm trên một chiếc giường gấp bé tí hin và cắn răng chịu những vết châm đau nhói do mấy chiếc lò xo xuyên qua tấm nệm mỏng chọc vào người. Các con tôi, Lanny và Connor, nằm trên hai chiếc giường cỡ lớn trong phòng trọ bình dân này. Nhà trọ bình dân là chỗ tử tế nhất tôi thuê được lúc này.
Điện thoại mới. Lại một chiếc điện thoại “rác” [1]khác, với số hoàn toàn mới. Chỉ có năm người có số, và hai trong số đó đang ngủ trong căn phòng này với tôi.
Tôi không thể tin tưởng bất kỳ ai đứng ngoài phạm vi liên lạc bé tin hin đó. Tất cả những gì tôi nghĩ đến chỉ là chiếc bóng của một gã đàn ông bước đi trong màn đêm - là đi, không phải chạy, vì tôi không tin Melvin Royal đang chạy, mặc dù phân nửa cảnh sát trên cả nước đang săn lùng hắn - và thực tế là hắn đang đến tìm tôi. Tìm chúng tôi.
Chồng cũ của tôi là một con quái vật, và tôi từng đinh ninh rằng hắn ta đã bị kiềm tỏa, bị nhốt chặt trong cũi, chờ ngày bị xử tử… nhưng thậm chí, khi đã ngồi sau song sắt, hắn vẫn chỉ huy một chiến dịch giày vò tôi và bọn trẻ - con chúng tôi, khiến mẹ con tôi phải sống trong sợ hãi và khổ sở. Ồ, hắn ta có vài bàn tay trợ giúp, một số ở trong tù, một số ở bên ngoài; mối giao lưu trợ giúp đó của hắn rộng tới đâu, và sâu tới đâu vẫn còn là một câu hỏi lớn, nhưng hắn đã lên kế hoạch. Hắn thao túng tôi bằng nỗi sợ hãi và những mối đe dọa đã nhắm sẵn, dẫn dụ tôi tự đâm đầu vào nơi hắn muốn: một cái bẫy chúng tôi chỉ vừa mới sống sót thoát ra mà thôi.
Melvin Royal rình rập tôi trong bóng đen ngắn ngủi những khi tôi nhắm mắt. Chớp mắt, và hắn đang ở ngoài đường. Chớp mắt, và hắn đang leo thang bộ lên dãy phòng trọ trên tầng hai. Chớp mắt, và hắn đã ở ngoài cửa. Nghe ngóng.
Tiếng điện thoại rung báo tin nhắn đến khiến tôi giật nảy mình, tới nỗi đau thắt cả người. Tôi vớ lấy điện thoại, cái máy sưởi trong phòng cũng đang kêu ù ù. Cái máy đó rất ồn, nhưng năng suất, và hơi ấm như một con sóng chậm rãi và ân cần liệng khắp căn phòng. Tôi dễ chịu hẳn. Tấm chăn trên cái giường xếp tí xíu này không đắp được kín người.
Tôi chớp đôi mắt đã mệt lử và bật màn hình điện thoại. Thông báo hiện lên: số bị chặn. Tôi tắt điện thoại, nhét nó xuống dưới gối, và cố tự thuyết phục mình hãy cứ yên tâm mà ngủ.
Nhưng tôi biết không phải thế. Tôi biết người nào nhắn tin cho mình. Và cánh cửa được khóa hai lớp kia dường như vẫn chưa đủ an toàn.
Tôi đã cứu các con mình khỏi tay một kẻ giết người được mười hai ngày. Tôi kiệt sức, đau nhức khắp người và bị cơn đau đầu hành hạ. Tôi chán nản, mệt mỏi, bồn chồn lo lắng, và trên hết - trên hết - tôi nổi giận. Tôi cần phải nổi giận. Tức giận sẽ giúp chúng tôi tồn tại.
Sao mày dám, tôi nghĩ tới cái điện thoại đang nằm dưới gối của mình. Mẹ kiếp, sao mày dám.
Khi đã đun cho cơn giận dữ sôi ùng ục, gần tới mức đau và phát sốt, tôi thò tay xuống dưới gối và rút điện thoại ra. Cơn giận dữ của tôi là tấm khiên. Cơn giận dữ của tôi là vũ khí. Hết sức dứt khoát, tôi bấm mạnh vào nút mở tin nhắn, đón đợi thông điệp được gửi tới cho mình.
Nhưng tôi đã nhầm. Tin nhắn đó không phải do gã chồng cũ gửi. Tin viết: GIỜ Ở CHỖ NÀO CÔ CŨNG KHÔNG AN TOÀN ĐÂU, theo sau tin nhắn là ký hiệu tôi đã quá quen: Å.
Absalom.
Choáng váng rã cơn giận dữ của tôi ra thành hàng triệu phân tử, biến chúng thành dòng sóng điện nóng ran chạy xuyên qua ngực và cánh tay tôi, như thể chính chiếc điện thoại đã phóng ra luồng điện ấy. Chồng tôi có vài bàn tay trợ giúp - giúp điều khiển chúng tôi, giúp bắt cóc các con tôi, và Absalom là bàn tay trợ giúp đó… Một hacker bậc thầy đã lừa tôi vào cái bẫy mà Melvin đã bày ra cho gã. Tôi những mong khi âm mưu đó đã hạ màn, Absalom sẽ không còn gì để đe dọa chúng tôi nữa.
Đáng lẽ, tôi phải biết nhiều hơn thế.
Trong phút chốc, tôi bỗng thấy nỗi kinh hoàng tột độ như một con sóng cuộn lên trong lòng, hệt như tất thảy những nỗi sợ ma ngày thơ bé đều đã được chứng minh là thật, và rồi tôi hít một hơi thật sâu, thật chậm, cố gắng suy nghĩ thấu đáo làm sao để giải quyết mớ hỗn độn vô vọng này… lần nữa. Tôi chẳng có tội, tôi chỉ tự bảo vệ mình trước nanh vuốt của một kẻ muốn giết mình, kẻ đã chiếm được lòng tin của mình suốt bao năm qua, và dần dần đưa mình đến nơi hành quyết.
Nhưng điều đó không làm cho cái tin nhắn trên màn hình kia biến mất.
Absalom đã phái kẻ khác tới tìm chúng tôi. Ý nghĩ đó phóng qua tôi như một tia sét, làm miệng tôi khô khốc, khiến tất cả các dây thần kinh trong tôi đồng thời căng lên, cháy bùng lên cùng một lúc, bởi vì như vậy mới đúng. Có cái gì đó khiến tôi bứt rứt suốt những ngày dài vừa qua, những ngày chúng tôi phải trốn chui trốn lủi vì sự an toàn của chính mình… cảm giác chúng tôi đang bị theo dõi, vẫn đang bị. Tôi đồ rằng mình đã quá hoang tưởng.
Nếu không phải thế thì sao?
Tôi cố ngồi dậy sao cho không có tiếng động, nhưng cái giường xếp không thôi cọt kẹt, và tôi nghe thấy tiếng Lanny, con gái tôi, thì thầm: “Mẹ à?”
“Không có gì đâu.” Tôi thì thào đáp lại. Tôi đứng dậy, xỏ chân vào giày. Dù đi nằm nhưng tôi vẫn ăn mặc chỉnh tề: một chiếc quần thật thoải mái, áo len dáng suông, rộng rãi và đi tất dày. Tôi quàng bao súng lên vai, trùm thêm một cái áo khoác dày lên người rồi mở hết các loại khóa trong phòng, bước ra ngoài không gian lạnh lẽo.
Trời Knoxville u ám và lạnh lẽo. Tôi không quen với ánh đèn thành phố, nhưng ngay lúc này đây, chúng lại xoa dịu tôi được đôi phần. Tôi không thấy mình bị cô lập mấy. Có người ở đây. Người ta sẽ nghe thấy tiếng hét.
Tôi gọi một số trong danh bạ của mình. Chuông chỉ rung một hồi rồi có người nhấc máy ngay. Tôi nghe thấy giọng nói mệt mỏi của cảnh sát Prester thuộc Sở Cảnh sát Norton cất lên. Norton là thị trấn gần chỗ mẹ con chúng tôi từng sống nhất, không, chỗ mẹ con chúng tôi sống, vì chúng tôi sẽ quay trở lại hồ Stillhouse, tôi thề, chúng tôi sẽ quay lại. Anh ta nói: “Chị Proctor, giờ muộn lắm rồi.” Nghe có vẻ anh ta không lấy gì làm vui khi thấy tôi gọi.
“Anh có chắc chắn một trăm phần trăm rằng Lancel Graham đã chết rồi không?”
Đó là một câu hỏi rất kỳ quặc, và tôi nghe thấy tiếng cọt kẹt từ bên kia đầu dây, chắc có lẽ là tiếng phát ra từ chiếc ghế ở văn phòng cảnh sát khi Prester ngồi lại. Tôi nhìn đồng hồ. Hơn một giờ sáng. Tôi tự hỏi tại sao anh ta vẫn còn ở sở làm việc. Norton vốn là một thị trấn nhỏ bé uể oải, dẫu vậy, Norton vẫn có nhiều tệ nạn và vụ án cần giải quyết. Prester là một trong hai cảnh sát hình sự trong đội điều tra.
Và Lancel Graham cũng đã từng khoác đồng phục của Sở Cảnh sát Norton.
Câu trả lời của Prester thật chậm rãi và thận trọng. “Chị có vài lý do cấp bách để nghi ngờ hắn chưa chết ư?”
“Hắn. Đã. Chết. Rồi. Chứ?”
“Chết nhe răng. Tôi còn xem người ta lôi nội tạng của hắn ra khỏi xác trên bàn khám nghiệm tử thi. Tại sao chị lại hỏi chuyện này vào lúc…” Anh ta ngập ngừng, rồi rên lên, như thể anh ta cũng vừa xem đồng hồ. “Không có lúc nào thích hợp khi trời sáng hẳn à?”
“Vì tôi đang sợ hết hồn khi nhận được một tin nhắn đe dọa nữa đây.”
“Từ Lancel Graham à?”
“Từ Absalom.”
“À.” Anh ta kéo dài giọng, và cách anh ta kêu lên khiến tôi phải ngay lập tức đặt mình vào thế cảnh giác. Cảnh sát điều tra Prester và tôi không phải là bạn bè. Chúng tôi, ở một mức độ nào đó, là đồng minh. Nhưng anh ta không tin tưởng tôi hoàn toàn, và tôi không thể trách anh ta được. “Về chuyện đó. Kezia Claremont vẫn đang đào xới thông tin đây. Cô ấy nói rất có khả năng Absalom không phải là gã. Có khi đúng hơn phải là chúng.” Tôi rất tôn trọng Kezia. Ngày xưa, cô vẫn đi tuần cùng tay cảnh sát Graham, chí ít là thỉnh thoảng mới đi cùng, nhưng không giống như Lancel Graham, cô rất trung thực. Đối với cô mà nói, đó cũng là một cú sốc kinh hoàng và tàn khốc khi phát hiện ra đồng nghiệp cùng tổ với mình là một kẻ giết người.
Nhưng vẫn chưa thấm vào đâu so với tôi.
Giọng tôi căng lên và đầy thịnh nộ khi nghe được những điều đó. “Thế quái nào mà anh lại không báo cho tôi biết việc ấy? Anh biết tôi đang ở đây với bọn trẻ mà!”
“Không muốn làm chị hoảng…” Anh ta nói. “Vẫn chưa có bằng chứng. Chỉ mới nghi thôi.”
“Trong thời gian quen biết tôi, anh cảnh sát ạ, anh có thấy tôi dễ lên cơn hoảng loạn không?”
Anh ta không nói gì vì anh ta biết tôi đúng. “Tôi vẫn sẽ nói rằng tốt hơn hết là chị nên quay trở về nhà ở Norton, hãy để chúng tôi bảo vệ chị ở đây.”
“Chồng tôi đã biến một cảnh sát của các anh thành kẻ giết người đấy.” Tôi phải nuốt cơn điên tiết bệnh hoạn to như quả bóng ấy ngược vào trong. “Anh đã để Graham một mình với bọn trẻ nhà tôi, anh nhớ chứ? Có Chúa mới biết hắn ta đã làm những gì với chúng. Làm thế quái nào tôi có thể yên tâm trao tính mạng của bọn trẻ vào tay anh được?”
Tôi vẫn chưa biết hết tất cả những gì Lancel Graham đã làm khi hắn bắt cóc các con tôi. Cả Connor và Lanny đều không cho tôi hay biết một tí gì về việc đó, và tôi cũng đủ sáng suốt mà không thúc ép chúng. Chúng bị sang chấn tâm lý, và mặc dù các bác sĩ cho biết sức khỏe của chúng vẫn tốt, không cần phải can thiệp gì thêm về mặt thể chất, nhưng tôi vẫn ôm mối băn khoăn về những dạng tổn thương tâm lý chúng đã phải chịu đựng. Những tổn thương tâm lý đó sẽ bóp méo các con tôi đến thế nào trong tương lai.
Bởi vì bóp méo chúng, nhào nặn chúng, phá hỏng chúng là những gì Melvin Royal muốn. Làm những việc kinh tởm đó mang lại cho hắn thứ khoái cảm đắm say và bệnh hoạn.
“Có tin tức gì về Melvin không, thưa anh?” Mel, giọng nói nhỏ tồn tại bên trong tôi, hèn hạ và ma quái, vẫn đang thì thầm. Hắn ta chưa bao giờ thích bị gọi là Melvin, chỉ Mel thôi, đó là lý do tại sao giờ đây tôi chỉ gọi hắn bằng cái tên đầy đủ kia. Một chút uy quyền hèn mọn cũng vẫn là uy quyền.
“Việc truy lùng tội phạm giờ đang được tiến hành khá gắt gao trên diện rộng, và đám trốn trại kia, khoảng bảy mươi lăm phần trăm trong số đó đã phải quay lại đằng sau song sắt rồi.”
“Hắn thì không.”
“Quả vậy…” Prester đồng ý. “Hắn thì không. Chưa thôi. Chị định cứ tiếp tục chạy trốn mãi cho tới lúc hắn ta bị bắt lại à?”
“Từng định thôi…” Tôi đáp. “Nhưng dự định đó vừa thay đổi. Nếu Absalom có nhiều tay chân hơn để chia nhau ra săn lùng chúng tôi, ắt bọn chúng sẽ tìm được tôi về giao nộp cho hắn ta. Đó là những gì hắn muốn. Đó là lý do tại sao hắn trốn trại. Trốn chạy chỉ tổ kéo cho cơn ác mộng này dài thêm mà thôi, và như thế cũng có nghĩa: tôi không có chút kiểm soát nào với cuộc đời của chính mình cả. Tôi sẽ không dâng đời mình cho hắn đâu. Không bao giờ như thế nữa.”
Lại có tiếng cọt kẹt phát ra từ chiếc ghế anh ta ngồi. Lần này, tôi đoan chắc anh ta nhoài hẳn người về phía trước. “Vậy chị đang định làm cái quái gì vậy, Gwen?”
Anh ta vẫn gọi tôi như vậy, bằng nhân thân mới của tôi, và tôi rất lấy làm cảm kích. Người phụ nữ được biết đến dưới cái tên Gina Royal, vợ của một tên sát nhân hàng loạt đặc biệt kinh tởm, không còn nữa, đó chỉ là một cái xác khác bị Melvin vứt lại đằng sau. Tốt hơn hết là cô ta nên chết từ tám đời rồi đi. Bây giờ tôi là Gwen. Gwen này không dễ chơi đâu!
“Tôi không nghĩ anh sẽ thích đâu, nên tôi sẽ giữ lại cho mình thôi. Cảm ơn anh, cảnh sát Prester. Vì tất cả mọi điều.” Nhũng lời đó cũng gần như thật lòng. Tôi tắt luôn điện thoại, nhét vào túi áo khoác trước khi anh ta kịp hỏi thêm câu nào và cứ đứng ngây trong cơn gió ẩm ướt và lạnh giá. Knoxville vẫn chưa đi ngủ, tôi nghe thấy tiếng nhạc văng vẳng vọng ra từ mấy chiếc xe hơi vụt qua trên đường, thấy bóng người cử động đằng sau bức rèm trong những phòng trọ khác. Một chiếc TV lập lòe phát sáng ở đầu bên kia sân, hiển hiện sau những khe rèm hở. Một chiếc máy bay lướt ngang trên đầu, xẻ dọc bầu trời.
Tôi nghe có tiếng cửa phòng mở, và Lanny bước ra ngoài. Con bé đã đi giày và mặc áo khoác, nhưng sau lớp áo khoác dày đó vẫn là bộ đồ ngủ. Thấy vậy, cơn lo lắng nho nhỏ đang quặn lên trong lòng tôi liền dịu xuống. Nếu con bé thay sang quần jean, áo sơ mi rộng bằng dạ mỏng và đi giày chạy bộ, đó là dấu hiệu cho biết con bé đang sợ hãi.
“Thằng ôn con vẫn đang ngủ lăn…” Con bé tựa vào lan can cạnh tôi và nói. “Kể cho con đi.”
“Không có gì đâu, con yêu ạ.”
“Linh tính thật đấy, mẹ ạ. Mẹ không bò khỏi giường và ra ngoài gọi điện chẳng vì lý do gì thế đâu.”
Tôi thở dài. Trời khá lạnh, đủ để gió kéo hơi thở ra ngoài trong hình dạng của một làn khói mỏng, trắng mờ. “Mẹ đang nói chuyện với chú Prester.”
Tôi thấy hai tay con bé gồng lên trên lan can, và tôi ước phải chi tôi có thể lôi hết tất cả những thứ này ra khỏi con bé, nỗi sợ hãi này, cơn ức chế kéo dài liên tục và những giày vò này. Nhưng tôi không thể. Lanny hiểu rõ hiện tại chúng tôi đang lâm vào tình thế nguy hiểm đến mức nào. Con bé đã biết gần hết sự thật về bố mình. Và tôi phải dựa vào con bé, khi nó chưa đầy mười lăm, ở độ tuổi vẫn còn non nớt, để oằn mình chống đỡ gánh nặng đó.
“Ồ…” Con gái tôi nói. “Về ông ta chứ gì ạ?”
Ông ta tức là bố con bé, dĩ nhiên. Tôi khẽ cười, những mong nụ cười đó có thể khiến con bé yên tâm. “Vẫn chưa có tin gì…” Tôi đáp. “Ông ta chắc vẫn đang ở rất xa chỗ này. Ông ta đang bị truy nã mà. Mấy phạm nhân trốn trại cùng ông ta đã bị bắt lại gần hết. Ông ta cũng sẽ sớm quay lại đằng sau song sắt thôi.”
“Mẹ đâu có tin chuyện đó.”
Tôi không tin. Tôi không muốn nói dối con gái mình, vậy nên, tôi chỉ đổi chủ đề khác. “Con vào ngủ lại đi, con yêu. Mai mình phải đi sớm.”
“Giờ cũng sáng rồi. Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Một nơi nào đó khác.”
“Cứ như thế mãi thôi hả mẹ?” Lần này, giọng con bé tuy nhẹ bẫng mà dữ dội. “Chúa ơi, mẹ ạ, tất cả những gì mẹ làm chỉ là chạy trốn mà thôi. Ta không thể để ông ta làm thế với mình mãi được! Không một lần nào nữa. Con không muốn bỏ chạy. Con muốn chiến đấu.”
Con bé đã chiến đấu. Tất nhiên, con bé đã chiến đấu. Nó là một đứa trẻ dũng cảm, một đứa trẻ bị buộc phải đối mặt với những sự thật đau lòng về bố mình khi chỉ mới có mười tuổi, và chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi sâu trong đáy lòng, nó vẫn uất hận như thế.
Nó cũng nói đúng.
Tôi quay về phía Lanny, và con bé cũng ngoái lại, nhìn thẳng vào tôi. Tôi nhìn vào mắt nó và nói: “Chúng ta sẽ chiến đấu. Nhưng ngày mai, con sẽ tới chỗ nào đó an toàn để mẹ có thể thoải mái làm những việc phải làm - và trước khi cãi lý với mẹ, mẹ cần con ở lại bên cạnh em trai con, đảm bảo cho nó được an toàn. Đó là công việc của con, Lanny ạ. Đó là cuộc chiến của con. Được chứ?”
“Được chứ? Giờ mẹ lại định vứt chúng con cho người khác nữa à? Không được, thế không ổn một chút nào! Làm ơn hãy nói với con đó không phải là bà đi.”
“Mẹ tưởng con yêu bà lắm cơ mà.”
“Con có yêu. Cháu nào chẳng yêu bà? Nhưng đâu phải cứ yêu thì ở cùng được. Mẹ muốn bọn con được bảo vệ chứ gì? Bà không thể bảo vệ được bọn con. Bà không thể bảo vệ được bất cứ ai hết.”
“Mẹ sẽ đảm bảo cho bà không rơi vào tình huống phải ra sức bảo vệ bọn con. Trong lúc này, bố của con sẽ luôn để mắt tới mẹ, bởi vì tìm ra mẹ là ưu tiên số một của ông ta.” Tôi cầu cho điều đó đúng. Đây là canh bạc lớn, nhưng số người tôi có thể tin tưởng để nhờ họ chăm sóc con mình lại hết sức hạn chế. Phản xạ đầu tiên của tôi là đưa ngay chúng về với bà ngoại, nhưng tôi cũng phải thừa nhận điều này: con gái tôi nói đúng. Mẹ tôi không phải là một chiến binh. Không như chúng tôi. Và tình hình bây giờ lại ở một cấp độ nguy hiểm khác hoàn toàn khi trước.
Tôi vẫn chưa bảo với bà, vì tôi cần phải suy nghĩ thật thấu đáo, nhưng Javier Esparza và Kezia Claremont đã ngỏ lời muốn che chở các con tôi nếu tôi cần đến họ. Đôi ấy rất đáng gờm. Javier là cựu binh thủy quân lục chiến, hiện đang điều hành một trường bắn; Kezia là một nữ cảnh sát, mạnh mẽ, thông minh và rất có năng lực.
Nhưng khốn nỗi, họ sống ở ngoài rìa Norton và tương đối gần khu hồ Stillhouse. Vùng đất đẹp đẽ, biệt lập đó ban đầu là nơi tôi lánh nạn, là nơi tôi ẩn náu, nhưng nơi ấy đã biến thành một cái bẫy, và bây giờ, tôi không biết mình còn có thể cảm thấy an toàn khi ở đó một lần nữa hay không. Chúng tôi chắc chắn không thể quay trở lại ngôi nhà ven hồ của mình được nữa; chúng tôi sẽ biến mình thành mục tiêu quá sức dễ dàng.
Nhưng nhà của Javier lại không ở khu hồ. Căn nhà gỗ nhỏ ấy ở một nơi hẻo lánh, khá kiên cố, và theo trực giác, tôi tin Melvin và Absalom sẽ lùng sục khắp mọi nơi trừ nơi chúng tôi vừa mới bỏ chạy khỏi.
“Mẹ định để bọn con lại với chú Sam à?” Lanny hỏi.
“Không, vì chú Sam sẽ đi cùng với mẹ.” Tôi trả lời con bé. Tôi vẫn chưa hỏi anh, nhưng tôi biết anh sẽ đi; anh cũng muốn tìm Melvin Royal đến chết đi được, giống như tôi vậy, vì lý do cá nhân. “Chú Sam và mẹ sẽ đi tìm bố của con và ngăn ông ta lại, trước khi ông ta làm hại người khác. Thậm chí trước khi ông ta chớm nghĩ tới việc làm tổn thương con và em trai con.” Tôi ngừng lại, để con bé có thời gian suy nghĩ, rồi nói tiếp: “Mẹ cần con giúp, Lanny ạ. Đây là phương án tốt nhất của mẹ con mình rồi, ngoài cách lại tiếp tục chạy trốn. Mẹ không muốn làm thế đâu, cũng như con vậy. Hãy tin mẹ.”
Con bé quay mặt đi và, với vẻ thờ ơ cố ý, nó nhún vai. “Hẳn rồi. Sao cũng được. Mẹ vẫn bắt bọn con làm như thế thôi.” Tất cả những lần chúng tôi chạy trốn trước đây đều tối cần thiết. Lúc bấy giờ, làm vậy là đúng. Nhưng tôi quá hiểu: đối với hai đứa trẻ, sống mà lúc nào cũng phải căng mình lên cảnh giác khó khăn đến nhường nào.
“Mẹ xin lỗi, con yêu ạ.”
“Con biết rồi.” Cuối cùng, con bé cũng lên tiếng, và khi nói xong, nó bất ngờ ôm lấy tôi, thật vội, rồi quay trở vào trong phòng.
Tôi vẫn đứng lại bên ngoài một lúc, trong giá lạnh, chìm vào suy nghĩ, rồi tôi bấm số gọi cho Sam Cade và nói: “Em đang ở ngoài.”
Chỉ chừng một phút sau, Sam đã bước ra ngoài hành lang hẹp ở tầng hai, tới đứng bên cạnh tôi; phòng của anh ngay bên cạnh phòng chúng tôi. Cũng như tôi, anh ăn mặc chỉnh tề, sẵn sàng chiến đấu. Anh tựa vào lan can ngay đúng chỗ Lanny đứng ban nãy và nói: “Anh không nghĩ em gọi anh ra là để gạ gẫm gì đó.”
“Buồn cười đấy.” Tôi nói, và lườm anh một cái. Chúng tôi không phải người tình của nhau. Nhưng cũng không phải giữa chúng tôi không có gì thân mật - ở một phương diện nào đó; tôi nghĩ cuối cùng rồi chúng tôi cũng có thể loanh quanh được đến đó, nhưng dường như không ai trong chúng tôi vội vã tiến đến cả. Chúng tôi đều có những gánh nặng trong lòng, có Chúa biết. Vợ cũ của một kẻ giết người hàng loạt, liên tục bị tay chân và đám con nhang đệ tử của Melvin, cùng đoàn anh hùng bàn phím trên Internet đe dọa suốt ngày.
Còn Sam? Sam là anh trai một nạn nhân xấu số bị gã chồng cũ của tôi đoạt mạng. Nạn nhân cuối cùng của Melvin trước khi hắn bị bắt. Tới bây giờ, tôi vẫn còn nhìn thấy thi thể của cô gái trẻ tội nghiệp kia bị treo trên thòng lọng, bị tra tấn dã man và bị tước đoạt mạng sống chỉ để phục vụ cho một thú vui đầy tàn ác đơn thuần.
Chuyện giữa chúng tôi rất phức tạp. Khi gặp Sam lần đầu, tôi đinh ninh anh chỉ là một người lạ thân thiện, không có bất kỳ mối liên hệ nào tới cuộc đời cũ của tôi. Khi phát hiện ra anh đã theo dõi tôi, rình rập tôi hoàn toàn có chủ đích suốt một thời gian dài, những mong tìm được bằng chứng tôi cũng đồng lõa với chồng thực hiện những tội ác kia… gần như tất cả mọi thứ đều đổ vỡ.
Giờ anh đã biết tôi vô tội, và chưa bao giờ phạm tội, nhưng những vết rạn rất sâu giữa chúng tôi vẫn còn đó và tôi không biết làm sao để trám chúng lại, hay có nên trám lại hay không. Sam thích tôi. Tôi thích Sam. Ở một cuộc đời khác, không có bóng dáng của Melvin Royal lù lù chen giữa chúng tôi, tôi nghĩ hai chúng tôi hoàn toàn có thể sống hạnh phúc bên nhau.
Còn lúc này, viễn cảnh trước mắt tôi chỉ giới hạn tới sống còn và đảm bảo sự sống còn của các con mình. Sam là một phương kế để chấm dứt mọi chuyện.
Mà, may thay, anh hoàn toàn hiểu. Tôi chắc chắn anh cũng coi tôi y hệt thế.
“Có chuyện gì nào?” Anh hỏi tôi và tôi rút điện thoại ra, bật tin nhắn lên và đưa cho anh xem. “Khỉ thật, nhưng Graham đã chết rồi, phải không?” Tôi nghe thấy sự mất phương hướng tương tự trong giọng anh, nhưng anh bình tĩnh lại rất nhanh. “Chúng sẽ phái kẻ khác tới à?”
“Có lẽ sẽ nhiều hơn một đấy.” Tôi nói với anh. “Prester nói rằng Absalom có thể là một nhóm tin tặc, đại loại vậy. Ai mà biết mạng lưới của bọn chúng có bao nhiêu người chứ? Giờ chúng ta càng phải cẩn thận hơn nữa. Em sẽ vứt cái điện thoại này và mua một cái mới. Chúng ta dùng tiền mặt, chúng ta tránh xa mọi thể loại camera hết mức có thể.”
“Gwen ạ, anh không thể tiếp tục làm thế này mãi được. Trốn tránh không phải là…”
“Chúng ta đâu có trốn tránh…” Tôi nói với anh. “Mà chúng ta đi săn.”
Anh đứng thẳng dậy, quay mặt về phía tôi. Sam không phải là người lực lưỡng, cũng không cao nổi trội; anh mềm dẻo, dai sức, và tôi biết anh hoàn toàn có thể tự xoay xở khi phải dùng tới vũ lực. Trên hết - và đó là tất cả đối với tôi - tôi biết mình tin tưởng được ở anh. Anh không phải là tay sai của Melvin, và anh sẽ không bao giờ trở thành tay sai của hắn. Với nhiều người khác, tôi không dám khẳng định điều đó.
“Cuối cùng…” Anh nói. “Còn bọn trẻ thì sao?”
“Em sẽ gọi cho Javier. Trước đây, cậu ấy từng ngỏ lời trông giúp bọn trẻ và chúng ta có thể tin tưởng cậu ấy.”
Nghe tới tên Javier thôi, Sam đã gật đầu ngay. “Để bọn trẻ lại kể cũng mạo hiểm…” Anh nói. “Nhưng chắc chắn sẽ không mạo hiểm bằng việc vừa cố gắng bảo vệ chúng vừa truy lùng Melvin. Thế có vẻ đúng đây.” Rồi anh ngừng lại. “Em chắc chắn về chuyện này chưa?” Anh dịu dàng hỏi. “Ta có thể để FBI xử lý mà. Chắc có lẽ ta nên làm vậy.”
“Họ không biết Melvin. Và họ không hiểu Absalom. Nếu Absalom là một nhóm, chúng có thể nuôi giấu Melvin vô thời hạn trong lúc săn tìm dấu vết của chúng ta cho hắn. Chúng ta không chờ được, Sam ạ. Trốn tránh đâu có tác dụng.” Tôi hít một luồng không khí buốt giá vào phổi và thả ra nó ra lại bên ngoài dưới dạng một làn sương ấm. “Hơn nữa. Em muốn hắn. Anh có thế không?”
“Em biết là có mà.” Anh nghiêm nghị nhìn tôi. Đánh giá chiến hữu của mình. “Em có chắc mình không cần nghỉ ngơi thêm nữa không?”
Tôi cười cay đắng. “Em sẽ nghỉ ngơi khi em chết đi. Nếu ta muốn tới chỗ Melvin trước phía cảnh sát, ta sẽ phải cứng rắn hơn, nhanh hơn và giỏi hơn hắn. Và chúng ta sẽ cần giúp đỡ. Thông tin. Anh nói hồi trước anh có một người bạn có thể giúp được?”
Anh gật đầu. Hàm anh bạnh ra và mắt anh long lên. Sam vốn không dễ đọc vị, nhưng lúc này, tôi thấy hết cơn thịnh nộ và toàn bộ nỗi đau của anh. Melvin đang tự do ngoài kia, tự do rình rập và giết chết nhiều phụ nữ hơn nữa, những phụ nữ như em gái của Sam. Melvin sẽ lại tiếp tục giết chóc. Nếu tôi có biết điều gì về chồng cũ của mình, thì đó là: hắn ta muốn ra ngoài giải khuây trong cơn điên chết chóc, ích kỷ sặc mùi Grand Guignol [2] đang bừng bừng cháy.
FBI đang theo gót hắn ta. Cảnh sát của mọi bang lân cận Kansas cũng vậy. Nhưng họ khó có thể nhanh chóng thộp cổ được hắn ở vùng Trung Tây, vì điều đầu tiên Melvin làm, tôi đảm bảo, là chạy về hướng Đông Nam, về chỗ mẹ con chúng tôi.
Absalom đã bám theo chúng tôi đến tận đó, và như thế cũng có nghĩa Melvin sẽ không tới đầu kia đất nước, hay vượt biên đến đất nước xa xôi nào đó không có hiệp ước dẫn độ với Mỹ. Có thể hắn vẫn chưa đến được đây, nhưng hắn đang tới tìm chúng tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi đó trong gió.
“Chúng ta sẽ lên đường lúc bảy giờ sáng…” Tôi bảo với anh. “Em muốn bọn trẻ được nghỉ ngơi thêm một chút. Thế có được không?” Tôi liếc nhìn điện thoại của mình. “Em sẽ gọi Kezia và Javier để sắp đặt mọi việc.”
Rất nhanh, Sam gỡ điện thoại khỏi tay tôi và nhét luôn vào túi áo anh. “Nếu Absalom đã biết số, em không thể sắp xếp chỗ ăn ở của bọn trẻ qua chiếc điện thoại này được nữa đâu…” Anh nói, và tôi lập tức thấy mình siêu ngu ngốc khi tới chuyện đó cũng không nghĩ ra. Chắc hẳn, tôi kiệt sức hơn mình tưởng. “Em sẽ xóa lịch sử cuộc gọi và danh bạ rồi cứ vứt nó đấy cho người ta lấy. Tốt nhất là điện thoại vẫn hoạt động và dẫn Absalom đi chệch hướng một thời gian.” Anh hất cằm về phía bên kia đường, chỗ một cửa hàng tiện lợi vẫn đang sáng đèn. “Tối nay anh sẽ đi mua điện thoại mới. Chúng ta sẽ dùng nó để gọi cho Javier rồi vứt đi luôn. Chúng ta cũng không mua thêm bất kỳ chiếc điện thoại nào nữa ở quanh khu vực này; đây sẽ là nơi đầu tiên Absalom tìm kiếm thông tin về các lần mua bán.”
Anh đúng về mọi mặt. Bây giờ, tôi cần phải suy nghĩ giống một người đi săn, nhưng tôi không quên nổi việc tôi cũng là con mồi. Trước đây, Melvin đã làm cho tôi trở nên yếu ớt, quá dễ tổn thương bằng cách lừa mị tôi, thao túng tôi, lùa cho tôi sa vào đúng nơi hắn muốn. Bây giờ, chúng tôi cũng cần phải làm như vậy với hắn.
Suốt bao năm qua, tôi cứ bấu víu mãi vào ảo tưởng ghê gớm của một cuộc hôn nhân - cuộc sống mà Melvin Royal kiểm soát tất cả mọi khía cạnh thực tại của tôi, và tôi đã không nhận ra hay thấy sợ điều đó. Gina Royal, cái tôi ngày cũ, cái tôi yếu ớt… cô ta và bọn trẻ chỉ là bức bình phong của Melvin, để che chắn cho đời sống bí mật và kinh tởm của hắn. Từ phía bên kia bức tường - nơi tôi đứng, tôi chỉ biết tất cả mọi thứ đều trông có vẻ rất bình thường. Nhưng nó chưa bao giờ bình thường cả, và giờ đây, khi đã bỏ lại Gina Royal sau lưng, tôi mới thấy rõ điều đó.
Tôi không còn là Gina nữa. Gina không dứt khoát, hay lo lắng và yếu đuối. Gina sẽ sợ Melvin săn lùng mình.
Gwen Proctor lại sẵn sàng tiếp chiến hắn.
Trong thâm tâm, tôi biết rõ tất cả đều phụ thuộc cả vào chúng tôi. Ông và bà Royal. Đến cuối cùng, chuyện vẫn luôn luôn như thế.
Chú thích:
[1] Nguyên tác: disposable phone, là loại điện thoại rẻ tiền, chỉ có chức năng nghe - gọi - nhắn tin cơ bản, sử dụng SIM “rác”, chủ yếu để dùng một thời gian thì vứt bỏ. Thường thì người sử dụng loại điện thoại này không đăng ký với danh tính thật, được thanh toán trả trước để không liên hệ gì tới thẻ tín dụng hoặc tài khoản ngân hàng nhằm tránh bị theo dõi. Tạm dịch: điện thoại “rác”.
[2] Tên một nhà hát ở Paris, hoạt động từ năm 1897 đến năm 1962, chuyên biểu diễn những tiết mục kinh dị, bao gồm cả những cảnh giết người dã man, rùng rợn.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên -
Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 8 tháng 9 năm 2023