- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
“Con gái a, hôm nay có rảnh không?” Tô mẫu bỗng nhiên ló đầu ra từ khe cửa, cười híp mắt hướng về Tô Xán Xán hỏi.
“Không rảnh!” Vẫn nhìn về phía máy vi tính, Tô Xán Xán sắc mặt đã cóchút khó coi. Xong, mẫu thân đại nhân hiển nhiên lại muốn nàng cùng tên Lưu Đông Qua kia gặp mặt…
“Xán Xán!” Tô mẫu mặt liền biến sắc, bất ngờ đẩy cửa phòng, “Ngươi ngồi đến ngu người ở nhà hai ngày liền,không thấy có vấn đề sao? Làm gì mà không rảnh?”
“Mẹ, con còncó công việc phải làm mà, người đừng tới phiền con có được hay không a?” Tô Xán Xán không quay đầu lại, vẻ mặt đã hoàn toàn nhăn nhó.
Tô mẫu bước lên trước một bước “Này thì!”
Tô Xán Xán cứ như vậy sờ sờ cái máy vi tính bị mất điện màn hình đen ngòm, bị diệt đến máu chảy đầm đìa.
“Mẹ! Người làm gì thế! Con viết còn chưa kịp lưu đâu a!” Tô Xán Xán rốt cục quay mặt lại, tức đến độ đấm ngực dậm chân, bao nhiêu thành quả cảbuổi toàn bộ đã bị mất hết.
“Viết, viết, viết! Ngươi cũng biết viết!” Tô mẹ chống nạnh, “Người viết lâu như vậy, có thấy cuốn sách nào của ngươi được người ta biết đến chưa [1]? Ngươi cũng trưởng thànhrồi, không chịu đi kiếm việc làm, ở nhà làm toàn chuyện không đâu a?Ngươi nói ta sao có mặt mũi ra đường gặp người khác hả? Nha đầu kia!”
“Con biết rồi, nhưng là…” Tô Xán Xán sợ nhất Tô mẹ nhắc tới chuyện này. Ban đầu sau khi tốt nghiệp đại học nàng quyết định sẽ làm tác gia mộtthời gian, Tô mẫu kiên quyết phản đối, đến bây giờ thì ngày càng trầmtrọng. Ngày nào mẫu thân ở bên cạnh nàng càm ràm.
“Không cónhưng là! Ngươi hôm nay nhất định phải đi gặp mặt Lưu tiên sinh cho ta! Ta nói cho ngươi biết, một bà cô hai mươi lăm tuổi giống như ngươi,không tiền không quyền, ngươi tính sau này ăn bám cái thân già như tasao?”
“Con không nhờ mẹ nuôi là được?”
“Không nhờ?”Tô mẫu ánh mắt trừng trừng nhìn nàng, “Ngươi bây giờ ăn của ai, ở nhàcủa ai? Ngươi nói không cần ta nuôi ngươi? Ngươi có bản lĩnh thì tìmngười nuôi ngươi đi?”
“Mẹ, người đừng ép con nữa! Con thậtkhông thích tên Lưu Đông Qua kia, ngay cả tiếng phổ thông còn nói khôngsõi, mẹ nói con làm sao cùng hắn chung cả đời…”
“Tiếng phổthông nói không sõi thì sao? Những tên thư sinh mặt trắng nói giỏi tiếng phổ thông thì có nhà sao? Có xe sao? Lương hàng năm hai mươi vạn sao?”
Tô Xán Xán cúi đầu không nói lời nào, nói chuyện cùng người thực tế như mẫu thân đại nhân, nàng không cách nào phản bác được.
Tô mẫu thấy nàng không nói, cho là nàng thỏa hiệp, giọng nói lập tứcdịu dàng hẳn, bắt đầu lấy tình lấy lý ra khuyên bảo “Mẹ nói Xán Xán a!Con cho rằng mẫu thân đang ép con sao? Mẫu thân đây cũng là bất đắc dĩa, con thử nghĩ xem con cũng hai mươi năm tuổi, lớn lên vừa … bìnhthường, vóc dáng lại như vậy…” Tô mẫu rất không kiêng nể nhìn từ trênxuống dưới, đánh giá cân nặng đã đột phá qua con số 110 cân của Tô XánXán ( Tiểu Vương: ta thề là ta đã dò cả bản QT >.
Tô mẫu nóixong những lời thấm thía này, nhìn lại Tô Xán Xán đang cúi đầu không nói gì “Con tự mình suy nghĩ đi. Bốn giờ chiều nay Lưu tiên sinh sẽ đếndưới nhà đón con, mẹ đây đã giúp con đồng ý, con phải đi, không muốncũng phải đi!” Dứt lời, Tô mẫu tiêu sái quay người, biến mất ở cửaphòng của Tô Xán Xán.
Tô Xán Xán từ trong cơn ác mộng thức tỉnh, ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên bàn.
Chín giờ sáng! Cách bốn giờ chiều bảy tiếng!
Nàng đã phảng phất thấy được khuôn mặt cười như ổ bánh mì của Lưu Đông Qua…
Không được! Nàng không chịu!
Cầm lấy điện thoại di động, Tô Xán Xán bấm số điện thoại đầu tiên trong danh sách.
“Ngộ Không, ngươi vừa gọi điện thoại tới cho sư phụ sao? Vi sư bây giờkhông tiếp điện thoại vì muốn tốt cho ngươi, ta sẽ bắt điện thoại, nếungươi giao ra bốn cọng lông, ta muốn bốn cọng lông…”
Cái tênchết tiệt Triệu Noãn Noãn lại đổi nhạc linh tinh! Đổi đi đổi lại, đổicái đầu ngươi! Lão nương đây sắp bị mẫu thân đem đi đổi lấy “hai phòngngủ ba phòng khách”, ngươi còn muốn đổi!
Trong lòng vừa hả hê điên cuồng mắng Triệu Noãn Noãn xong, đầu dây bên kia bỗng truyền đến một thanh âm chưa tỉnh ngủ, “Uy…”
“Triệu Noãn Noãn!” Tô Xán Xán hét lớn một tiếng, làm cho Triệu NoãnNoãn ở đầu dây bên hoảng sợ, lập tức tỉnh mộng gào lại “Chị hai, mớibuổi sáng muốn hù chết người hả?”
“Triệu Noãn Noãn, anh có nhà sao?”
“A?” Triệu Noãn Noãn bị câu hỏi làm cho sững sờ, sửng sốt hồi lâu mới đần độn trả lời, “Có a…”
“Tại khu riêng biệt của thành phố sao?”
“Xin cô đấy cô nương, nhà tôi không phải là cô chưa từng tới, dĩ nhiên tại khu riêng biệt a!”
“Đừng nói nhảm, em hỏi anh cái gì anh đáp cho em cái đó!” Tô Xán Xánlại lên giọng chửi rủa “Hai phòng ngủ, một phòng khách sao?”
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 19 tháng 12 năm 2024