Xuống xe khi trời đã quá khuya, Hoàng thẫn thờ nhấc từng bước chân, lầm lũi đi. Đèn đường, sương đêm hoà vào nhau lay láy bủa vây, Hoàng cảm thấy như vai mình hứng sương bỏng rát.
Trong lòng cuộn lên cuộn xuống, không biết lát nữa khi thấy anh, Hương sẽ thế nào? Buồn, vui, ghét, hận..? Có bao nhiêu tính từ chỉ cảm xúc, Hoàng đều nghĩ hết ra.
Từ lúc anh đi, xa cô, xa ngôi nhà nhỏ gọn cuối xóm ấy, đã hai năm rồi. Đáng lẽ anh không nên trở về, bởi có sự trở về được chờ đón, có sự rời đi thì nên đi luôn. Nhất là khi, sự ra đi ấy đã đủ lâu để người ở lại đã yên bình. Thì lần trở về này của anh, có ý nghĩa không? Có thừa thãi không?
Từ đường vào đến nhà Hoàng chỉ khoảng hơn 1km mà sao nó cứ vời vợi. Anh muốn đoạn đường xa hơn, để kịp nghĩ, kịp trả lời cho những quẩn quanh trong đầu.
Hoa sữa bên đường đang chín rộ, cuồng nhiệt thơm, hương hoa sữa dày, da diết như một nỗi chờ người.
Hít một hơi thật sâu, Hoàng quả quyết bước nhanh hơn.
Tiếng gõ cửa giữa đêm làm cho Hương thảng thốt. Hai năm rồi, từ ngày nhà vắng đàn ông, thi thoảng cũng có tiếng lộc cộc giữa đêm như thế. Thành thử chẳng đêm nào Hương dám ngủ sâu, không thể ngủ những giấc ngủ say như khi nằm trong vòng tay Hoàng.
Tiếng gõ cửa vang lên vài tiếng rồi im lặng. Không giống như những tiếng gõ dồn dập mọi lần. Hương vẫn nín thở, đầu giường cuối giường nào gậy nào dao nào kéo..cuộc sống đàn bà một mình run rẩy. Sợ hãi rồi quen, rồi chai lì. Sự chờ đợi..cũng chai lì theo từng đêm khuya như thế. Hương không hiểu vì sao trong thâm tâm cô vẫn không nguôi hướng đến một người, một điều mà cô luôn ý thức rằng nếu người ấy trở về, nếu điều ấy xảy ra thì sẽ chẳng bao giờ cô chấp nhận.
Bên ngoài cửa, Hoàng đứng hồi lâu chờ đợi. Tuy trái tim đang nóng bừng nhưng anh lại sợ đánh thức giấc ngủ của Hương. Hoàng ngước nhìn xung quanh, căn nhà nhỏ nhắn sau hơn 700 ngày xa anh, nó chẳng hề già cũ. Dường như, nó còn có vẻ chắc chắn hơn cả khi có anh. Ví như cái cửa gỗ này, then cài dày nặng hơn, khoá to hơn. Thật sự, nó không dễ để bước vào. Hoàng nghĩ biết đâu anh có gõ cửa đến sáng thì chắc gì Hương đã nghe thấy. Ghé sát mặt mình vào cánh cửa, Hoàng lấy đủ hơi sức đủ sự ấm áp để cất tiếng gọi:
-Hương! Hương ơi..
Tiếng gọi khẽ nhưng đủ khiến Hương giật mình, chiếc kéo trong tay cô rơi ra. Sự đề phòng bị thả lỏng trong vô thức. Chỉ vì giọng nói ấy..những thân quen đã ăn sâu vào tim thì chỉ cần khẽ quẫy lên thôi là tất cả phòng vệ xây dựng bấy lâu bỗng được buông lỏng. Đó là tiếng của Hoàng, Hương nhói đau vì bằng ấy thời gian cô cố gắng vứt bỏ khỏi tâm trí, thế mà giọng nói ấy chẳng hề phai nhạt.
Hương đăm đăm nhìn ra phía cửa, có gì đó thôi thúc cô ra mở cửa, bởi những âm ỉ trong lòng đang trực chờ để có dịp là bành trướng lên. Rồi sao? Rồi cô sẽ vỡ oà ra khi nhìn thấy Hoàng? Và hai người sẽ lại bên nhau hạnh phúc như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Thế còn nỗi đau chưa từng nguôi ngoai của cô thì sao? Ngày ấy cô đã khóc rất nhiều, nước mắt chai lì như sự đợi chờ vậy. Nếu còn có thể nhỏ thành giọt thì đã biến thành những hạt sương long lanh dưới ánh trăng và biến mất khi mặt trời lên.
Nước mắt càng lặn khô thì đợi chờ càng in dấu.
Hương nhớ rõ cái đêm lạnh giá ấy, gió bấc kéo về. Hoàng nói đi coi lại cho mẹ cái mái, sợ hơi lạnh thốc vào. Quá khuya chưa thấy về, Hương khoác cái áo bông dày sụ soi đèn đi tìm chồng. Ra ngoài đường mà người tê cứng, chân tay cứ líu ríu lại như người máy khô dầu. Lạnh thế này hay là Hoàng ngủ lại nhà mẹ.
Hương đi tắt đường cánh đồng cho nhanh, đồng hoang vắng, sương lẫn trong trăng lúc mờ lúc tỏ. Mấy tấm ruộng ngô khoai dường như cũng rung lên trong gió rít.
Chợt thấy nhà người chị dâu le lói ánh đèn, giờ này chị vẫn chưa ngủ sao. Anh chồng mất chưa giỗ đầu, chắc chị vẫn chưa quen với cô độc. Nghĩ cảnh chị cong queo trong cái lạnh đầu tiên xa anh, Hương thương cảm. Bước chân vô thức tạt qua nhà chị.
Đến ruộng ngô phía sau nhà, Hương bỗng ngay thấy tiếng phập phồng, tiếng chó không phải tiếng mèo càng không. Nửa quen nửa lạ, âm thanh này ở giữa đồng trong trời đông, thấy thật khập khiễng. Nhưng không, dường như sự phập phồng ấy đã lên cao trào, tạo thành tiếng rú man dại. Hương bủn rủn, điện chạy dọc sống lưng. Rồi tiếng đàn ông thầm thì như một tiếng sủa tội lỗi:
-Mặc quần vào đi lạnh quá.
Không có tiếng đáp lại, dường như người đàn bà chưa kịp tỉnh sau cơn phập phồng. Nhưng, tiếng đàn ông kia, ôi đó chính là giọng chồng cô. Hương đông cứng người dù không còn thấy lạnh, sẵn đèn pin trong tay, Hương bật lên soi thẳng vào cái ổ. Bốn con mắt cùng thảng thốt nhìn Hương, mở to giật giật. Thân hình người đàn bà trắng ởn nằm sấp, cặp phao câu vẫn giật liên hồi. Hương chết ngất, miệng lắp bắp khi nhìn rõ chị dâu đúng đang cong queo trong giá lạnh, bên chồng mình.
Sương tan, trăng vỡ. Cánh đồng lại chìm vào đêm đen lạnh buốt.
Thời gian chưa từng chữa lành mọi thứ, nhưng đêm nay tiếng gọi của Hoàng ngoài cửa lại kéo Hương tỉnh ngộ. Sau cả 700 ngày từ đêm Hoàng bỏ đi ấy, Hương vẫn chập chờn nửa tỉnh nửa mê, vẫn chìm trong thương nhớ lẫn hận thù. Nỗi đau như thế nào được gọi là đau nhất? Có lẽ đau là đau thôi, là nhói là buốt, là chịu đựng đày đoạ. Chứ chẳng biết nỗi đau nào là nhức nhối nhất cả. Hương buộc phải hiểu ra rằng, cô có thể quay đầu nhìn lại nhưng không thể quay ngược trở về.
Nghĩ vậy, Hương kéo chăn kín mặt, nằm im.
Hoàng không cố gọi nữa, có lẽ Hương không còn cần anh. Có lẽ những tưởng tượng về sự chờ đón của Hương trong anh chỉ mãi là do anh tưởng. Không có sự thật nào, thật bằng cái đêm tội lỗi ấy. Có những điều chính mình chẳng thể tha thứ cho mình, thì mong gì ai?
Hoàng lại quay người đi, cũng trong đêm khuya, trên con đường hoang vắng, sương và trăng lúc trong lúc mờ. Có lẽ, không thể trở về.
LAM TRANG
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 24 tháng 2 năm 2025