THỜI NIÊN THIẾU CỦA SHERLOCK HOLMES TẬP 2 Con Đỉa Đỏ

andrew lane

thời niên thiếu của sherlock holmes tập 2
võ thoại dung (dịch)

MỞ ĐẦU

James Hillager nghĩ rằng mình đang bị ảo giác khi lần đầu tiên thấy một con đỉa lớn như thế.

Khu rừng Borneo quá nóng và ẩm ướt đến nỗi việc đi xuyên qua nó như đang bị ngâm trong bồn nước nóng kiểu Thổ Nhĩ Kỳ. Quần áo anh ướt nhẹp, và không khí quá ẩm ướt làm mồ hôi không thể tự khô trên da: nó cứ chảy giọt xuống những ngón tay và mũi, hay lăn dọc xuống thân người và đọng lại chỗ nào có vải cọ vào da thịt. Đôi ủng của anh thì ngập ngụa nước đến nỗi mỗi bước đi đều tạo ra tiếng lép nhép ì ọp. Với tình trạng này thì thế nào da giày cũng sẽ mục nát hết trong vòng vài tuần sử dụng. Anh chưa bao giờ thấy mình thảm hại và khó chịu như thế từ trước đến nay.

Hơi nóng đang làm đầu anh thấy lâng lâng và bồng bềnh. Thực tế là anh đang bị mất nước và không có gì ra hồn trong bụng suốt mấy ngày nay. Chính tình trạng này làm anh tưởng mình bị ảo giác. Đến giờ thì anh thậm chí còn nghe được nhiều giọng nói lao xao trên những vòm cây: họ đang thì thầm nói về anh và cười nhạo anh. Một phần trong anh cho rằng đó chỉ là tiếng gió reo trong lá, phần còn lại thì chỉ muốn hét trả để làm chúng câm mồm lại. Và sau đó có thể là cho chúng vài phát súng nếu vẫn còn cứng đầu.

Anh thậm chí còn thấy nhiều con vật khiến anh hơi chùn bước. Chúng vừa thật, vừa có thể là ảo ảnh. Có khi anh thấy lũ khỉ với những chiếc mũi khổng lồ nhô ra; khi thì là những con ếch với các ngón chân màu cam chói, hay đỏ, hay xanh dương; có khi lại là một con voi trưởng thành mà lại cao chỉ ngang tầm vai; khi thì là con gì giống loài lợn mà lại có tóc đen dài với cái mõm nhọn hoắc deo dẻo. Anh tự hỏi bao nhiêu trong chúng là thật và bao nhiêu là ảo ảnh do cơn sốt của anh tạo nên?

Đi bên cạnh anh lúc này là Will Gimson. Anh ta đang dừng lại, gập người xuống, tay chống lên đầu gối, và gấp gáp hít sâu những luồng khí ẩm ướt vào lồng ngực. “Chúng ta phải nghỉ tí thôi,” anh ta nói vẻ hụt hơi. “Tôi không thể nào nhấc chân lên nổi nữa rồi.”

Hillager tranh thủ quẹt hàng chân mày bằng chiếc khăn còn ẩm ướt hơn cả khuôn mặt anh. Chắc gặp ảo giác thật rồi vì anh cảm thấy cơn sốt nhiệt đới đang rần rật trong người. Những khu rừng Borneo này thì tràn lan các loại bệnh lạ. Anh từng nghe những câu chuyện nhiều người đã mất tích trong rừng nhiều tuần, được tìm thấy trong tình trạng mụn mủ nổi đầy mặt hoặc thịt da cứ như bị tuột ra nhìn thấu tới xương.

Anh nhìn xung quanh sợ hãi. Ngay cả cây cối cũng có vẻ chế nhạo anh. Thân của chúng thì xương xẩu, xoắn lại với nhau, và các loại cây tầm gửi nhỏ cùng dây rễ rậm rạp thì tua tủa khắp nơi. Chúng mọc rậm rạp đến nỗi anh không thể thấy được cả bầu trời. Thứ ánh sáng có thể đến được tận đây chỉ là sự khuếch tán và bóng râm xanh rì của cây cối.

Mặc cho cái nóng của thời tiết, anh vẫn run cầm cập. Nếu không phải vì sợ ông chủ thì anh đã chẳng vác xác vào cái chốn quái quỉ này.

“Coi như việc hôm nay đã xong,” Hillager hối thúc. Anh thật sự không muốn ở lại trong khu rừng này một phút giây nào cả. Anh chỉ muốn quay trở ra bến, chất những cái cũi nhốt đám thú mà họ thu được lên xe và quay trở lại với thế giới văn minh. “Nó không có ở đây. Bao nhiêu con thú chúng ta thu được này cũng đủ làm ông ấy vui rồi. Bỏ qua con này thôi. Ông ấy không để ý đâu.”

“Ồ không, ông ta sẽ biết ngay đấy,” Gimson nói dứt khoát.

“Ông ấy chỉ cần chúng ta quay về với một con còn sống thôi.” Hillager toan cãi lại thì anh ta tiếp: “Chờ đã! Tôi nghĩ là tôi thấy được một con rồi kìa!”

Hillager tiến lại phía Gimson. Anh ta vẫn còn đang cúi người nghỉ mệt nhưng mắt lại nhìn chằm chặp vào một trong những gốc cây.

“Nhìn kìa,” anh ta nói, và đưa tay chỉ.

Hillager nhìn theo hướng tay của Gimson. Ngay đó, trong cái vũng nước đọng giữa hai thân cây, là thứ gì đó nhìn như một cục máu, cỡ bằng bàn tay. Nó lấp lánh dưới ánh nắng yếu ớt.

“Anh chắc không?” Hillager hỏi.

“Đó chính là thứ Duke đã nói. Đó chính xác là cái mà ông ấy tả.”

“Vậy giờ chúng ta làm gì đây?”

Thay vì trả lời, Gimson đưa tay nắm cái vật đó. Nó rớt thõm xuống mềm oặt. Hillager quan sát một cách phấn khích.

“Này này,” Gimson nói, lật nó tới lui để quan sát cho kỹ hơn. “Nhìn nè - Nó có miệng, hay xúc tu hay gì gì đó. Nó có cả răng xung quanh miệng nữa. Và đầu kia cũng có một cái xúc tu. Nhờ vậy mà nó bám chặt bằng đầu nào cũng được hết.”

“Và hút máu người nữa,” Hillager nói một cách nghiêm trọng.

“Nó hút máu bất cứ thứ gì đi qua đủ chậm để nó bám vào,” Gimson giải thích. “Ví dụ như mấy con voi con, hay mấy con heo rừng có cái mõm nhọn nhọn. Bất cứ thứ gì cũng có thể là nạn nhân của nó.”

Con đỉa thay đổi hình dáng khi anh quan sát nó, nó mỏng và dài ra. Khi Gimson túm nó lên, nó hầu như là hình tròn, nhưng giờ nó trông giống một con sâu mập mạp hơn. Những ngón tay của anh ta vẫn còn xiết chặt nó, ngay vị trí một phần ba tính từ cái đầu xuống - nếu thật sự cái miệng nhỏ xíu đó được gọi là phần đầu.

“Ông ta sẽ làm gì với những con đỉa này nhỉ?” Hillager hỏi. “Tại sao lại cho người đi khắp nơi để đem chúng về?”

“Ông ấy nói là chúng gọi ông,” Gimson trả lời. “Và tôi nghĩ anh sẽ không hề muốn biết điều mà ông ấy sẽ làm với chúng đâu.” Anh ta cúi xuống gần sinh vật ấy hơn và kiểm tra kỹ lưỡng. Con đỉa oằn oại vô thức về phía Gimson, làm như nó cảm nhận được hơi máu nóng trong phạm vi xung quanh nó. “Con đỉa này chắc đã lâu không có gì để ăn đây.”

“Sao anh biết?”

“Nó đang tìm kiếm thứ gì để bám vào.”

“Vậy chúng ta có để nó đi không?” Hillager hỏi. “Mai chúng ta tìm con khác chứ?” Nhưng anh ta lại hy vọng Gimson nói không, vì anh thật sự không muốn ở lại khu rừng này một giây một phút nào nữa.

“Đây là con đầu tiên chúng ta thấy sau nhiều tuần rồi,” Gimson đáp. “Có thể còn lâu nữa ta mới kiếm được con khác đó. Không, chúng ta lấy con này đi. Chúng ta phải quay về thôi.”

“Nó sống nổi tới lúc về đến nơi không?”

Gimson nhún vai. “Cũng có thể, nếu ta cho nó ăn trước khi khởi hành.”

“Được thôi.” Hillager nhìn xung quanh. “Anh có gợi ý gì không. Một con khỉ hay con gì đại loại như lợn?” Gimson chẳng nói gì.

Hillager quay lại và thấy Gimson đang nhìn mình với ánh mắt lạ lùng, vừa thông cảm, nhưng chủ yếu là kinh tởm. “Tôi nghĩ,” Gimson nói, “anh kéo tay áo lên đi.”

“Anh điên hả?” Hillager thì thào.

“Không, tôi là người chỉ đường,” Gimson giải thích. “Vậy anh nghĩ mục đích của chuyến thám hiểm này là gì chứ? Giờ kéo tay áo lên đi. Con quái vật này nó cần máu, cần ngay bây giờ.”

Ý thức được phản ứng của Duke sẽ như thế nào nếu biết Hillager để mặc con đỉa của ông ta chết đói, anh từ từ vén tay áo lên.

MỞ ĐẦU

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 13 tháng 2 năm 2025