CHIẾU BÍ

jeffrey archer

lưu văn hiến dịch

Mọi ánh mắt đều hướng về người phụ nữ vừa bước vào phòng.

Một số đàn ông chiêm ngưỡng người đẹp từ trên xuống dưới. Tôi thì lại bắt đầu từ cổ chân nàng mà nhìn lên.

Nàng mang một đôi giày nhung đen gót cao và mặc một chiếc đầm bó sát màu đen, cao hơn đầu gối một khoảng, đủ để phô bày đôi chân thon thả tuyệt vời. Ánh mắt tôi dừng lại ở chiếc eo thanh mảnh và thân hình nhỏ nhắn đầy sức sống của nàng. Nhưng tôi thấy choáng ngợp bởi gương mặt trái xoan, đôi môi nũng nịu và cặp mắt to xanh biếc của nàng, long lanh dưới những lọn tóc đen mượt mà. Sự hiện diện của nàng ở khung cảnh này lại càng đặc biệt. Người ta có thể đổ dồn ánh mắt như thế ở một buổi tiếp tân, một buổi tiệc cocktail, ngay cả ở dạ vũ từ thiện. Nhưng ở một giải cờ vua thì...

Tôi theo dõi từng cử chỉ của nàng, không tài nào tin được rằng nàng có thể là một kỳ thủ. Như để chứng minh rằng tôi đã lầm, nàng chậm rãi bước lại bàn đăng ký của câu lạc bộ và ký tên vào sổ. Người ta đưa cho nàng số của đối thủ thách đấu trong ván mở màn. Tất cả những người chưa được phân đối thủ đều chờ xem liệu nàng sẽ ngồi vào chỗ đối diện ở bàn cờ của anh ta hay không.

Nữ kỳ thủ xem số đối thủ của mình và đi lại bàn của một trung niên ngồi ở góc phía xa căn phòng, người này trước đây là chủ tịch câu lạc bộ, nhưng nay đã qua thời sung súc. Tôi là tân chủ tịch của câu lạc bộ và do đó chịu trách nhiệm đôn đốc các ván đấu vòng tròn.

Đó là tối thứ sáu cuối cùng trong tháng trong căn phòng lớn ở tầng trên của tòa nhà Mason’s Arms ở phố High. Người chủ nhà đã cho bố trí ba chục chiếc bàn thi đấu và món ăn thức uống sẵn sàng. Có ba hay bốn câu lạc bộ cờ khác trong quận cử khoảng nửa tá vận động viên đến thi đấu, cho chúng tôi cơ hội thi thoảng gặp đấu thủ mới. Luật thi đấu khá đơn giản, mỗi nước đi chỉ được tối đa một phút đồng hồ, như thế một ván ít khi kéo dài hơn một giờ, và nếu sau ba mươi phút không bên nào ăn được một quân tốt thì ván cờ được quyết định là hòa. Ai thua sẽ phải đãi người thắng một chầu uống trong giờ nghỉ, và mỗi người có thể thách đấu hai lần.

Một gã đàn ông mang kính cận trong bộ đồ xanh đậm bước lại chỗ tôi. Chúng tôi mỉm cười, bắt tay nhau. Tôi tưởng hắn là luật sư, nhưng đã đoán nhầm: hắn thật ra là nhân viên kế toán của một hãng văn phòng phẩm ở Woking.

Tôi không mấy chú ý vào khai cuộc kiểu Moscow của hắn vì mải dán mắt vào cô gái áo đen. Một lần bắt gặp ánh mắt tôi, nàng tặng tôi một nụ cười khó hiểu, nhưng sau đó dù cố gắng đến đâu tôi cũng không thể khiến đôi môi nàng hé mở thêm lần nữa. Mặc dù mất tập trung nhưng tôi vẫn tìm được cách thắng gã nhân viên kế toán, chắc hắn không biết rằng có nhiều cách thoát ra khỏi vòng vây của bảy quân tốt.

Đến giờ nghỉ giải lao đã có đến ba hội viên của câu lạc bộ mời nàng uống rượu trước khi tôi kịp đến quầy. Tôi biết không hy vọng gì đấu ván thứ hai với nàng vì tôi còn phải thách đấu với chủ tịch một câu lạc bộ cờ khác. Cuối cùng nàng đấu với gã nhân viên kế toán.

Tôi thắng đối thủ mới của mình sau hơn bốn mươi phút một chút, và trong vai trò chủ tịch, bắt đầu quan tâm đến những cặp khác còn đang thi đấu. Tôi chọn trước lộ trình để chắc chắn rằng nó dẫn đến bàn của nàng. Tôi thấy gã kế toán đang thắng thế, và khi tôi đến nơi nàng đã mất quân hậu và thua ván cờ.

Tôi tự giới thiệu mình và nhận thấy cái bắt tay với nàng đầy xúc cảm. Chúng tôi len lỏi qua đám đông để đến quầy. Nàng cho tôi biết tên nàng là Amanda Curzon. Tôi gọi một ly rượu vang đỏ theo yêu cầu của nàng và một ly bia cho mình. Tôi bắt đầu câu chuyện bằng cách an ủi thất bại của nàng.

“Ván rồi ông thi đấu ra sao?”. Nàng hỏi tôi.

“Cũng thắng được ông ấy”, tôi nói, “Nhưng rất khít khao. Thế còn ván đầu của cô với ông cựu chủ tịch câu lạc bộ?”

“Bí cờ” Armanda nói, “Nhưng tôi nghĩ ông ấy chỉ lịch sự với tôi thôi”.

Tôi nói với nàng: “Lần trước đấu với ông ta chúng tôi cũng bí cờ”.

Nàng mỉm cười: “Có lẽ chúng ta phải đấu với nhau một dịp nào đó?”

“Tôi sẽ trông chờ dịp ấy”, tôi nói khi nàng uống cạn ly.

Bỗng nhiên cô gái nói với tôi: “Thôi tôi phải về đây. Phải đón chuyến xe lửa cuối cùng về Hounslow”.

“Cho phép tôi đưa cô về”, tôi nói rất lịch sự, “Ít nhất thì chủ tịch câu lạc bộ cũng có thể làm điều ấy”.

“Nhưng đi như thế chắc là ngược hướng nhà ông nhiều lắm?”

“Không đâu”, tôi nói bừa, vì Hounslow ở xa hơn căn hộ của tôi đến hai mươi phút đi xe.

Tôi nốc cạn ly bia và giúp Amanda mặc áo khoác vào. Trước khi ra về, tôi cảm ơn người chủ nhà về sự chuẩn bị chu đáo cho tối hôm đó.

Chúng tôi ra bãi đậu xe. Tôi mở cửa chiếc Scirocco của tôi cho nàng trèo vào.

“Quả là một sư cải tiến nho nhỏ về phương tiện đi lại ở London”, nàng nhận xét khi tôi ngồi vào chỗ. Tôi mỉm cười, lái xe ra con đường dẫn về phía Bắc. Chiếc đầm màu đen càng thu ngắn hơn trên đùi nàng khi nàng ngả người tựa vào lưng ghế. Nàng không có vẻ ngượng ngùng vì điều đó.

“Hãy còn sớm lắm”, tôi nói lấp lửng sau một vài nhận xét vu vơ về buổi tối ở câu lạc bộ. “Cô có thời gian tạt vào uống chút gì không?”

“Nhưng phải nhanh thôi”, nàng trả lời, nhìn vào đồng hồ tay. “Mai tôi bận suốt ngày”.

“Tất nhiên rồi”, tôi nói, hy vọng nàng không nhận thấy tôi đang vòng xe lại, chẳng có vẻ gì đi về hướng Hounslow cả.

“Cô làm trong thành phố hả?”, tôi hỏi nàng.

“Vâng. Tôi làm tiếp tân cho một hãng địa ốc ở quảng trường Barkeley”.

“Tôi ngạc nhiên vì cô không làm người mẫu thời trang”.

“Trước đây tôi đã làm nghề đó”, nàng trả lời mà không giải thích gì thêm. Nàng dường như hoàn toàn lơ đãng đối với con đường chúng tôi đang đi khi nàng kể về kế hoạch đi nghỉ của nàng ở đảo Ibiza, Tây Ban Nha. Khi đến nơi, tôi đậu xe, đưa Amanda qua cổng trước và vào căn hộ. Ở tiền sảnh tôi giúp nàng cởi áo khoác ngoài trước khi đưa nàng vào phòng khách.

“Cô muốn dùng gì?”, tôi hỏi.

“Tôi sẽ uống rượu vang, nếu ông có một chai khui sẵn”. Nàng trả lời, từ tốn dạo quanh căn phòng ngăn nắp lạ thường. Chắc là mẹ tôi đã tạt qua hồi sáng, tôi nghĩ với vẻ biết ơn.

“Đây chỉ là góc nhỏ của một anh chàng độc thân thôi”, tôi nói, nhấn mạnh từ “độc thân” trước khi đi xuông bếp. Tôi thấy nhẹ nhõm hẳn khi thấy một chai vang trong tủ rượu. Tôi đem chai rượu cùng hai cái ly ra vài phút sau đó, và bắt gặp nàng đang ngắm nghía bàn cờ của tôi, và sờ tay vào những quân cờ bằng ngà xếp theo một ván cờ tôi đã chơi trước đó qua đường bưu điện.

“Bộ cờ đẹp quá”, nàng nhận xét khi tôi đưa nàng ly rượu. “Ông tìm thấy nó ở đâu vậy?”

“Ở Mexico”, tôi nói, không giải thích thêm rằng tôi đã giành được nó khi thắng một giải đấu cờ trong kỳ nghỉ ở đó. “Tôi chỉ tiếc là chúng ta chưa có dịp đấu cờ với nhau”.

Nàng nhìn đồng hồ tay. “Đủ thời gian cho một ván đấu nhanh”, nàng nói và ngồi vào chỗ sau những quân cờ ngà xinh xắn.

Tôi nhanh chóng ngồi đối diện nàng. Nàng mỉm cười, nhặt lên một quân tượng trắng, một quân tượng đen và giấu ở sau lưng. Chiếc đầm nàng mặc càng chật hơn và đôi vú nàng căng lên dưới làn vải áo. Rồi nàng đưa hai nắm tay ra trước mặt tôi. Tôi chạm khẽ vào bàn tay phải và nàng mở nắm tay để lộ ra quân trắng.

“Mình có đặt cược gì không nhỉ?” Tôi vui vẻ hỏi. Nàng mở xách tay ra xem.

“Tôi chỉ còn vài bảng thôi”, nàng nói.

“Tôi chỉ bắt kèo dưới thôi”.

“Ông nói vậy nghĩa là sao?”. Nàng hỏi.

“Cô có đề nghị gì không?”

“Ông muốn gì?”

“Nếu cô thắng sẽ được mười bảng”.

“Còn nếu tôi thua?”

“Cô cởi một thứ gì đó ra”.

Tôi ân hận ngay khi nói dứt câu và chờ nàng tặng một tát tai nảy đom đóm mắt. Tuy nhiên nàng chỉ nói, “Chỉ chơi một ván cũng chẳng hại gì”.

Tôi gật đầu đồng ý và nhìn trân trân vào bàn cờ.

Nàng chơi cũng không đến nỗi tệ - loại mà dân trong nghề gọi là nghiệp dư - mặc dù lối khai cuộc Roux của nàng có vẻ hơi bài bản. Tôi tìm cách làm cho ván đấu kéo dài hai mươi phút và hy sinh một số quân mà không quá lộ liễu. Khi tôi nói “Chiếu bí”, nàng bật cười và tuột đôi giày khỏi chân mình.

“Uống ly nữa nhé?” Tôi hỏi mà không mấy hy vọng. “Dù sao cũng chưa đến mười một giờ”.

“Được. Một ly nhỏ nữa thôi và tôi phải về ngay”.

Tôi vào nhà bếp, lát sau trở lại đem theo chai rượu và rót vào ly của nàng.

Nàng nhíu mày: “Tôi chỉ muốn nửa ly thôi”.

“Tôi chỉ ăn may thôi”, tôi nói, vờ như không nghe, “sau khi quân tượng của cô bắt được quân mã của tôi. Thắng rất sít sao”.

“Có lẽ thế”, người đẹp trả lời.

“Chơi một ván nữa nhé?” tôi dọ ý nàng.

Cô gái hơi do dự.

“Thắng ăn cả ngã về không nhé?”

“Ông nói vậy nghĩa là sao?”

“Hai mươi bảng hay một món trang phục khác?”

“Tối nay sẽ chẳng ai thua nhiều cả, phải không?”

Nàng kéo ghé ngồi còn tôi xoay lại bàn cờ, và cả hai chúng tôi bắt đầu xếp lại quân cờ.

Ván thứ hai kéo dài hon một chút vì tôi phạm một sai lầm ngớ ngẩn lúc đầu, để quân hậu bị uy hiếp, và phải mất một số nước đi để giải vây. Tuy vậy, tôi vẫn kết thúc được ván cờ dưới ba mươi phút và còn tìm được cách rót đầy ly của nàng mà nàng không biết.

Nàng nhìn tôi mỉm cười và kéo áo đầm lên đủ để tôi thấy phần trên của đôi vớ dài trên đùi nàng. Nàng tháo móc treo ra và chậm rãi lột đôi vớ ra khỏi chân rồi thả chúng xuống cạnh chỗ tôi ngồi.

“Tôi suýt nữa là thắng được ông”. Nang nói.

“Chỉ một chút nữa thôi”, tôi đáp lại. “Cô muốn một cơ hội để gỡ lại không? Lần này tôi cuộc năm mươi bảng”. Tôi đề nghị, ra vẻ hào phóng.

“Cơ hội thắng càng lúc càng cao cho cả hai bên”, nàng đáp, và sắp lại bàn cờ. Tôi bắt đầu tự hỏi không biết nàng đang nghĩ gì. Dù điều đó là gì đi nữa, nàng dại dột thí cả hai quân xe ngay từ đầu và ván cờ kết thúc chóng vánh sau có vài phút.

Một lần nữa nàng lại kéo áo đầm lên nhưng lần này lên trên cả eo nàng. Mắt tôi dán chặt vào cặp đùi nàng trong lúc nàng cởi bỏ đai treo vớ và giơ nó lên cao quá đầu tôi trước khi thả nó xuống cùng chỗ với đôi vớ dài của nàng bên cạnh tôi.

“Khi tôi bị mất quân xe thứ hai”, nàng nói, “Tôi chẳng còn hy vọng gì”.

“Tôi đồng ý. Vì thế để cho công bằng phải cho cô một cơ hội nữa”, tôi vừa nói vừa nhanh chóng sắp lại bàn cờ. “Dù sao”, tôi nói thêm, “lần này cô có thể thắng một trăm bảng”. Nàng nhoẻn miệng cười.

“Tôi thật sự phải về nhà”, nàng vừa nói vừa đi quân tốt lên. Khi tôi đưa quân tốt của mình vào thế phản công thì nàng lại nở nụ cười khó hiểu hồi tối.

Đó là ván cờ hay nhất mà cô gái đã chơi trong suốt tối hôm ấy, và các nước đi kiểu Warsaw của nàng làm tôi mất hơn nửa tiếng đồng hồ với ván cờ. Thật ra tôi suýt nữa đã thua sớm do rất khó tập trung trước chiến lược phòng thủ của nàng. Một đôi lần Amanda tắc lưỡi khi nàng tưởng đang thắng thế, nhưng rồi hiển nhiên nàng chưa từng thấy Karpov phong thủ kiểu Sicile và thắng cuộc từ một vị trí tưởng chừng không thể được.

Cuối cùng tôi tuyên bố: “Chiếu bí”.

“Quỷ tha ma bắt”. Nàng nói, và đứng lên quay lưng lại tôi: “Ông phải giúp tôi một tay”.

Tôi run rẩy với tay qua và từ từ kéo chiếc khóa xuống cho đến tận eo nàng. Một lần nữa tôi khao khát chạm tay vào làn da mịn màng đó. Nàng quay phắt lại đối diện tôi, khẽ nhún mình duyên dáng, và chiếc đầm rơi xuống nhẹ nhàng như khi người ta tháo bỏ tấm khăn che một bức tượng. Nàng nghiêng người tới và khẽ chạm bàn tay vào má tôi, ngay lập tức tôi như bị điện giật. Tôi rót hết rượu trong chai vào ly của nàng và vào nhà bếp, lấy cớ để rót thêm cho tôi. Khi tôi trở lại nàng vẫn ngồi yên. Trên người nàng chỉ còn hai mảnh nhỏ trang phục lót mỏng tanh mà tôi hy vọng sẽ thấy rời khỏi chỗ.

“Tôi không nghĩ rằng cô sẽ chơi thêm ván nữa?” tôi hỏi, cố không tỏ ra tuyệt vọng.

“Đã đến lúc anh phải đưa tôi về”, nàng khúc khích cười.

Tôi trao cho nàng một ly rượu nữa. “Một ván nữa thôi”, tôi nài nỉ. “Nhưng lần này phải là cả hai mảnh”.

Nàng bật cười. “Không đời nào”, nàng nói. “Tôi không thể để thua được”.

“Sẽ là ván cuối cùng”, tôi đồng ý. “Nhưng lần này hai trăm bảng và chúng ta cuộc cả hai mảnh còn lại”. Tôi chờ một lúc, hy vọng số tiền cược lớn sẽ hấp dẫn được nàng. “Lần này chắc cô phải gặp may. Trước sau cô đã suýt thắng ba lần”.

Nàng uống một ngụm nhỏ rượu làm như đang cân nhắc đề nghị của tôi. “Thôi được”, nàng nói. “Một ván chót”.

Cả hai chúng tôi cố không để lộ ý nghĩ của mình về việc chuyện gì sẽ xảy ra nếu như nàng lại thua.

Tôi không thể giữ tay mình khỏi run khi sắp lại bàn cờ. Tôi tập trung tư tưởng, hy vọng nàng không nhận thấy là suốt đêm tôi chỉ uống một ly vang. Tôi quyết tâm kết thúc ván cờ càng nhanh càng tốt.

Tôi đưa quân tốt của mình lên một ô. Nàng phản công, đưa quân tốt của mình lên hai ô. Tôi biết chắc nước đi tiếp theo của mình phải là gì, và vì thế ván cờ kết thúc chỉ sau mười một phút.

Tôi chưa bao giờ bị thua một ván cờ nào một cách toàn diện như thế trong đời. Amanda hoàn toàn thuộc một đẳng cấp khác hẳn tôi. Nàng đoán trước mọi nước đi của tôi và có những nước thí tôi chưa bao giờ gặp, thậm chí chưa bao giờ được biết.

Đến lượt nàng nói “Chiếu bí”, và cùng với nụ cười bí ẩn, nàng tiếp thêm, “Quả thật anh đã nói lần này tôi gặp may”.

Tôi cúi đầu không tin nổi. Khi tôi nhìn lại, nàng đã mặc lại chiếc đầm tuyệt đẹp, và đang nhét vớ dài cùng đai treo vớ vào xách tay. Vài giây sau nàng mang giày vào.

Tôi lấy quyển sổ chi phiếu, viết vào tên “Amanda Curzon” và thêm con số “200 pounds”, điền ngày và ký tên. Trong khi tôi làm việc đó nàng sắp lại các quân cờ ngà vào đúng y chỗ cũ của chúng khi nàng mới đến.

Nàng ngả người tới và khẽ khàng hôn lên má tôi. “Cảm ơn anh”, nàng nói, bỏ tấm chi phiếu vào túi xách. “Lúc nào đó ta phải đấu lại thôi”. Tôi vẫn nhìn trân trối vào bàn cờ trong nỗi hoài nghi khi có tiếng cửa trước đóng lại sau lưng nàng.

“Đợi đã”, tôi vừa nói vừa chạy vội ra cửa. “Làm sao cô về nhà được?”.

Tôi ra vừa kịp thấy nàng chạy xuống cầu thang, và về phía một chiếc BMW cửa mở sẵn. Nàng trèo vào xe, cho phép tôi chiêm ngưỡng thêm lần nữa đôi chân thon thả của nàng.

Nàng mỉm cười khi cửa xe đóng lại.

Gã nhân viên kế toán rảo bước về phía cửa xe bên kia, ngồi vào chỗ, nổ máy xe và đưa nữ kỳ thủ vô địch về nhà.

HẾT

Tạp chí Kiến thức Ngày nay
Đánh máy: hoi_ls
Nguồn: Diễn Đàn Vnthuquan.net
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 18 tháng 8 năm 2022