Kẻ Thù Không Mặt

người thứ tám

CHƯƠNG I

hữu duyên thiên lý

Lời tác giả

Như mọi lần, NGƯỜI THỨ TÁM trân trọng nhắc lại với bạn đọc thân mến rằng: tuy dựa vào thực tế địa lý và lịch sử, những nhân vật và tình tiết trong cuốn KẺ THÙ KHÔNG MẶT chứa đựng, chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng văn nghệ. Mục đích duy nhất của người viết là mua vui cho bạn đọc. Bởi vậy, nếu trong muôn một có sự gần gũi hoặc trùng hợp với sự việc xảy ra ngoài đời, chỉ có thể mang tính chất ngẫu nhiên –ngoài ý muốn và trách nhiệm của người viết.

NGƯỜI THỨ TÁM

Thiên đường Tahiti…

Du khách năm châu thường nhắc đến tiếng Tahiti với vẻ thèm muốn kỳ lạ. Đàn ông phần nhiều rệu nước miếng như thể người đói hàng tháng được đứng gần đĩa thức ăn thịnh soạn thơm phức.

Vì Tahiti là một đảo rất thơm. Thơm vì khí hậu thần tiên, quanh năm có nắng, có bóng mát. Thơm vì phong cảnh hữu tình. Thơm vì dân cư chất phác không quen với cuộc sống lừa lọc của xã hội tây phương bị ngụp lặn trong nền văn minh cơ khí. Tuy nhiên, đảo Tahiti còn thơm vì một nguyên nhân khác.

Nguyên nhân mà bất cứ người đàn ông nào cũng không thể bỏ qua…

Đó là đàn bà đẹp…

Điệp viên Văn Bình Z.28 còn sống trên cõi đất bẩn thỉu này là vì còn có đàn bà đẹp. Nếu không có đàn bà đẹp, chàng đã chết từ lâu rồi. Sau bao năm tháng hoạt động gián điệp, chàng đã lê gót chân lãng tử khắp nơi. Chàng đã « du dương » với giai nhân Hồng kông có cái eo mỏng lét, giai nhân Nhật bản với đức ngoan ngoãn độc nhất vô nhị trong phòng the, và giai nhân Âu châu với kho báu vĩ đại đủ làm nghẹt thở những chàng trai Việt cao thước bảy, nặng sáu chục kí thịt…Nơi đâu cũng có những đêm thần tiên bên cạnh những núi lửa ái ân thần tiên…

Tuy vậy, chưa có chuyến đi nào thần tiên đối với điệp viên Z.28 bằng chuyến đi tới Tahiti…

Vâng, lần này Văn Bình đi Tahiti. Nhưng vì Tahiti là thiên đường hạ giới, có quá nhiều thú mê ly nên tác giả đã dụng tâm đặt Văn Bình ra ngoài những vụ đấm đá tơi bời, bắn giết rùng rợn, đấu trí mệt nhoài không ngoài mục đích tạo điều kiện cho chàng điệp viên thân mến của chúng ta được rảnh rang du hí, rảnh rang hò hẹn với người đẹp xứ dừa Tahiti, được gọi là vahinê

Vì thế trong những trang đầu, những đoạn đầu, bạn đọc sẽ không gặp lại Văn Bình. Mặc dầu khi bộ truyện này chấm dứt, bạn đọc đã theo dõi đến giòng chữ cuối cùng, thì cảm nghĩ của bạn đọc vẫn là sự có mặt từ phút đầu đến phút chót của Văn Bình trong cuộc phiêu lưu « Kẻ thù không mặt ».

Đã đến lúc bạn đọc cùng đi với Người Thứ Tám đến đảo Tahiti (vì phải đi đến tận nơi mới hiểu được tại sao Văn Bình mê man quên cả công việc).

Tahiti là một trong hai đảo lớn thuộc quyền cai trị của Pháp ở châu Đại dương (Océanie). Đảo thứ hai là Moorea. Cùng với hai đảo Tahiti và Moorea có 5 quần đảo khác. Tổng cộng 110 hòn đảo lớn nhỏ.

Cây chuyện mà tác giản sắp thuật lại hầu bạn đọc được diễn ra trên đảo Tahiti, nên trong phần giới thiệu này tác giả chỉ xin được nói đến Tahiti mà thôi.

Diện tích Tahiti rất nhỏ hẹp, vỏn vẹn 402 dặm vuông, bờ biển chạy dài trên 120 dặm (một dặm tương đương với 1,6 cây số). Về hành chính, Tahiti được chia ra làm 18 quận. Dân số ít ỏi, vỏn vẹn chưa đầy năm chục ngàn người, cách đây hơn 10 năm.

Thủ phủ của Tahiti là Papeete.

Tahiti là thuộc địa Pháp, thế tất người Pháp không thể bòn rút tài nguyên bản xứ. Nhưng đây không phải là thiên khảo luận chính trị mà chỉ là một bộ truyện, và là một bộ truyện gián điệp lấy Tahiti và các cô nàng vahinê dễ dãi, căng cứng, khỏe mạnh, dai sức làm bối cảnh.

Bởi vậy, bạn đọc sẽ không thấy một cảnh xấu nào trong truyện này, mà chỉ toàn cảnh đẹp, đầy thơ mộng. Và đó là một dụng tâm khác của tác giả.

Vả lại, du khách năm châu thường mệnh danh Tahiti là ca đảo, nghĩa là hòn đảo của ca nhạc, hoặc Tahiti hòn ngọc của Thái bình dương (cũng như Sàigòn là hòn ngọc của Viễn đông vậy).

Câu nói đầu tiên mà Văn Bình học khi đặt chân xuống xứ lạ là « anh yêu em » (đúng ra chẳng cứ gì Văn Bình, toàn thể đàn ông từ bao ngàn năm nay đều thích học nói câu ấy. Và trong nhiều trường hợp, họ không nói được tiếng « anh yêu em » bằng thổ ngữ thì họ có thể nói bằng tay, bằng bộ điệu…)

Cho nên Văn Bình đã biết nói « ti hia nê ô », nghĩa là « anh yêu em ». Chữ « hia » của Tahiti có nghĩa là « trói buộc ». Người Tahiti đã có quan niệm khá sâu xa về tình yêu. Nếu yêu nhau không là trói buộc, dính chặt đàn ông với đàn bà thì còn gì nữa?

Khi đến xứ lạ, một số du khách chỉ cần dành 5, 10 phút để học thổ ngữ. Họ chỉ cần học đếm từ 1 đến 10. Muốn trò truyện phải học cả tháng, cả năm, phải nhồi nhét, tọng vào óc cả ngàn, cả vạn chữ. Nhưng xét cho cùng thì học như vậy không cần thiết lắm.

Chỉ cần học đếm từ 1 đến 10 cũng đủ chán. Bằng chứng: bạn ra chợ mua đồ, hoặc trả tiền taxi, hoặc vào xóm thanh lâu thì học nhiều chữ vô ích. Nhiều du khách lại không thèm học đếm từ 1 đến 10 nữa. Theo kinh nghiệm của họ, chỉ dùng bàn tay cũng đủ. Bằng chứng: cái ví da này bao nhiêu tiền? 500 đồng, thì xòe 5 ngón tay ra. Còn 550 đồng? Thì xòe 5 ngón tay và quặp một ngón lại.

Đối với đàn bà thì dùng 5 ngón tay đã quá đủ hoặc một ngón tay cũng đủ, phải không thưa các bạn quen thuộc của điệp viên Z.28?

Tuy nhiên, trong truyện Văn Bình đã chịu khó học đếm từ 1 đến 10. Theo thứ tự từ 1 đến 10 trong tiếng nói Tahiti, chúng ta có như sau:

-1 là Tahi (hoặc Hoê )

-2 là Piti

-3 là Tôru

-4 là Maha

-5 là Paê

-6 là Onô

-7 là Hitu

-8 là Van

-9 là Ivà

-10 là Ahuru

Tác gỉ cũng xin bắt chước Văn Bình, và bắt đầu bộ tiểu thuyết « Kẻ thù không mặt » vào Chương thứ nhất, tựa đề là Tahi…

Nào, kính mời bạn đọc..

Đàn ông hảo ngọt đứng trước đàn bà đẹp thường mượn câu thơ « hữu duyên thiên lý năng tương ngộ » để châm ngòi tấn công. Không cần uốn ba tấc lưỡi, giả vờ nhăn nhó khen nàng đẹp lả lướt như Tây Thi, đẹp chân dài và vô địch phòng the như Hạ Cơ, đẹp ở kích thước bộ ngực trên dưới một trăm phân tây như cố minh tinh màn bạc Jayne Mansfield, chỉ bỏ nhỏ một câu « hữu duyên thiên lý năng tương ngộ » là người đẹp rã rời tay chân.

Vì nếu nàng xấu như ma mút thì đã « vô duyên đối diện bất tương phùng ».

Hôm ấy, trên chuyến bay 237 từ Cựu kim sơn qua Hạ uy di đến Papít, thủ phủ Tahiti, không hiểu lý do nào mà hành khách đàn ông cũng như đàn bà gồm toàn người đẹp. Đàn ông đẹp cường tráng, bắp thịt rắn chắc, miệng cười đĩ điếm. Đàn bà nảy nở, ngực mông tròn trịa đú đởn, tia mắt sáng rực tình yêu…

Đối với nhà thơ thì trường hợp chuyến bay 237 ấy là do « hữu duyên thiên lý năng tương ngộ ». Nhưng đối với những người lăn lộn trong nghề điệp báo thì con số trai tài gái sắc tập hợp đông đủ trong chuyến phi cơ thương mãi đi nghỉ hè này chẳng phải là ngẫu nhiên của tạo hóa.

Mà là do sự sắp xếp của những ngọn đũa thần do thám. Những ngọn đũa thần ở Mạc tư khoa, Hoa thịnh đốn, Bắc Kinh và…Sàigòn. Những ngọn đũa thần của Smerch, CIA, Quốc tế Tình báo Sở và Sở Mật Vụ Nam Việt độc đáo của ông già dở hơi bí danh Hoàng.

Đúng ra thì chuyến bay 237 đông nghịt hành khách. Từ mũi phi cơ đến đuôi phi cơ, không còn cái ghế nào trống. Tất cả đều có người ngồi.

Phần đông hành khách là phụ nữ. Phái yếu đi nghỉ mát một mình ở xa quê hương hàng ngàn, hàng vạn cây số, đúng là chuyện lạ. Phụ nữ đẹp tứ xứ cùng hẹn nhau mua vé chuyến bay 237 để đi Papít trong cùng một ngày lại là chuyện lạ hơn nữa.

Điển hình trong đám giai nhân ấy là một thiếu nữ da vàng. Tên ghi trong danh sách của công ty hàng không T.A.I. là Kêta, quốc tịch Mỹ, người Hạ uy di xứ dừa và cát trắng Hạ uy di với bãi biển Honolulu tràn trề yêu đương và thơ mộng, với cảng Trân châu từng khét mùi bom đạn Nhật trong những ngày đầu của thế chiến thứ hai, là một tiểu bang trong Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, có nhiều sắc dân, và nhiều nhất là sắc dân da vàng mũi tẹt. Nên sự hiện diện của Kêta da vàng mũi tẹt, mang thông hành Mỹ chỉ là một chuyện thông thường, quá thông thường.

Song có một chuyện không thông thường: ấy là Kêta không phải tên thật. Tên thật của nàng là Quỳnh Dao, quốc tịch thật của nàng là Việt Nam.

Chính xác hơn nữa, tên thật của Quỳnh Dao cũng không phải là Quỳnh Dao…

Tên cúng cơm của nàng, tên được ghi trong giấy tờ hộ tịch của cô bé sinh trưởng ở Bình Tuy 29 năm trước là Hà thị Liên Tân, cử nhân văn khoa ban Ngoại ngữ trường đại học Sàigòn, tiến sĩ MA Xã hội học trường đại học Nữu ước.

Hà thị Liên Tân phải bỏ tên cúng cơm sau khi gia nhập tổ chức Biệt vụ của ông Hoàng. Tổ chức này gồm toàn nữ điệp viên, tên đầu là Quỳnh.

Và Hà thị Liên Tân biến thành Quỳnh Dao.

Đúng ra thì chuyến bay 237 đông nghịt hành khách, chứ không riêng gì Quỳnh Dao và những cặp trai tài, gái sắc. Nhưng trên thực tế Quỳnh Dao chỉ quan tâm đến 9 hành khách cùng có mặt trên phi cơ.

Phương danh của 9 hành khách này (xin nhắc lại đây là phương danh ghi trong hồ sơ của công ty T.A.I.) được liệt kê như sau:

-Lita, minh tinh điện ảnh, tiếng tăm đang sáng chói trên vòm trời Hồ ly vọng.

-Marlon, tài tử hữu danh nghệ thuật thứ bảy, Mỹ quốc.

-Hirô, nam công dân Hạ uy di.

-Mêrama, nam công dân Hạ uy di.

-Lei Shi, nữ công dân Hồng kông.

-Anna, nữ điền chủ lai Pháp, có địa chỉ ở Sàigòn.

-Sôrenkốp, người đẹp Liên Sô.

-Evan, người đẹp Đức quốc,

Và sau cùng…

-Bôlin, nam công dân Hoa Kỳ.

Quỳnh Dao thì biết rõ Bôlin hơn những hành khách khác. Nàng thừa biết Bôlin là tên giả. Tên thật của Bôlin gồm ba chữ dài giằng dặc, với rất nhiều chữ r, s, w khó đọc và khó nhớ. Trước khi lên đường, nàng đã được thượng cấp dặn dò là không nên nhớ tên thật của Bôlin làm gì, chỉ cần nhớ tên giả Bôlin cũng đủ.

Quỳnh Dao biết rõ Bôlin hơn mọi hành khách khác, vì lẽ rất giản dị: nàng là « hộ vệ viên » của hắn. Danh từ « hộ vệ viên » ở đây không đúng lắm. Quỳnh Dao gia nhập Sở Mật Vụ không phải để làm vệ sĩ, đeo súng kè kè bên cạnh các ông bự. Nghề vệ sĩ lại là nghề của đàn ông, to lớn, nặng cân.

Quỳnh Dao không khoái đi theo Bôlin. Khi được gọi đến để nhận việc, nàng đã khẩn khoản từ chối. Nhưng sự thoái thác của nàng không được Thu Thu, nữ trưởng ban Biệt vụ chấp nhận.

Tuy về tuổi đời, Thu Thu không còn trẻ nữa nhưng nhan sắc của nàng vẫn trẻ như mười mấy năm trước. Nàng được ông Hoàng bổ nhiệm làm trưởng ban Biệt vụ, kiêm giám đốc trường huấn luyện nữ điệp viên sau chuyến thành công vẻ vang của nàng dọc biên giới Lào-Việt (xem « Tia sáng giết người » )…

Quỳnh Dao nhớ lại gian phòng trang trí sáng sủa, tường sơn màu pát-ten, trần màu hồng tươi, cửa ra vào dán những bông hoa sặc sỡ bằng giấy có chất lân tinh, và người đẹp như tượng thần Vệ nữ ngồi sau bàn buya-rô: Thu Thu.

Thấy bà trưởng ban, Quỳnh Dao nhanh nhẩu chào hỏi và toan từ chối công tác làm « hộ vệ viên » cho Bôlin thì đã bị chặn miệng:

-Quỳnh Dao đấy hả? Chào em. Lâu lắm, từ ngày em tốt nghiệp khóa huấn luyện đặc biệt, chị em mình mới có dịp gặp nhau. Em vẫn mạnh khỏe như thường chứ? Thế nào, vết thẹo ở bắp đùi đã hoàn toàn liền da lại chưa?

Nghe hỏi, Quỳnh Dao toát bồ hôi. Nàng tốt nghiệp khóa huấn luyện Bùi thị Xuân vừa được đúng 6 tuần lễ. Trong thời gian này, nàng không được gặp Thu Thu. Nhân một cuộc thực tập nhu đạo cận chiến, nàng bị thương nhẹ, toác một mảnh da nhỏ ở đùi non. Vết thương này không lấy gì làm quan trọng vì nó ở gần háng, dầu mặc vát mi-cơ-rô ngắn ngủn cũng che được. Vả lại, nói chỉ gây ra một vết thẹo dài chưa đầy hai phân tây, và rộng chưa đầy nửa phân, mắt đàn ông không tài nào nhìn thấy khi nàng mặc đồ tắm bikini biểu diễn thân hình đều đặn và khêu gợi trên bãi biển. Nhưng y sĩ bệnh xá vẫn bắt Quỳnh Dao nghỉ tập và điều trị trong vòng 10 ngày. Khi biết chắc vết thẹo biến dạng, y sĩ mới chịu cho nàng rời bệnh xá. Thu Thu hỏi thăm nàng về vết thẹo vô nghĩa, điều này chứng tỏ trưởng ban Biệt vụ theo dõi nàng mật thiết mọi chi tiết về nếp sống của nhân viên.

Quỳnh Dao bèn đáp:

-Thưa chị, em đã hoàn toàn bình phục. Chị Nguyên Hương cho biết em được gọi đến văn phòng chị để…

-Phải, em được ông tổng giám đốc đặc biệt cắt cử vào công tác Thiên Thai.

Quỳnh Dao suýt phì cười vì hai tiếng Thiên Thai. Đeo súng trong mình, đi theo một gã đàn ông trung niên từ tây bán cầu qua Viễn đông, giữ gìn cho hắn khỏi bị ám sát, như vậy ông Hoàng gọi là công tác Thiên Thai được ư?

Nàng bèn cố nghiêm mặt nói:

-Thưa chị, em muốn thưa với chị…

Một lần nữa, Thu Thu lại cắt ngang:

-Chị đã hiểu em định nói gì rồi. Em muốn ông Hoàng giao công tác Thiên Thai cho một nhân viên khác, phải không?

-Thưa chị vâng. Chị là đàn bà tất đã biết rõ tâm trạng đàn bà…

-Chị biết lắm chớ. Vì biết nên nhận thấy chỉ có em mới hội đủ điều kiện để bảo vệ an ninh cho Bôlin.

-Em bắn súng không lấy gì làm giỏi. Trong kỳ thi ra trường như chị đã thấy, em đứng hạng 8. Thưa chị, hạng 8 đâu phải là hạng ưu. Muốn được chấm ưu, phải đứng từ 2 đến 5. Lẽ ra em học thêm 3 tuần lễ bổ túc về tác xạ, nhưng nhờ chị đích thân can thiệp nên em được chuyển qua môn khác. Vả lại, dầu được coi là ưu hạng đi nữa, em cũng nhận thấy đeo súng rất bất tiện. Đàn ông thường mặc vét-tông, muốn giấu súng dưới nách hoặc ở thắt lưng đều dễ dàng, không bị cồm cộm…Chị nghĩ coi, phụ nữ chúng mình đều mặc quần áo may sát vào da thịt, làm cách nào cất súng được, cho dẫu là khẩu súng tí hon bắn đạn độc dược? Nhiều khi chỉ để gầy bớt một, hai trăm gram mỡ thừa ở bụng và nách, em đã nhịn ăn hàng tháng. Buổi sáng uống nước lạnh, tối đi ngủ bụng đói với một trái cam nhỏ xíu. Bây giờ bắt em đeo cục sắt ở bụng thì thà bắt em nhảy xuống sông Sàigòn còn hơn. Chị Thu Thu ơi, em không dám trái lệnh chị, nhưng chị là cấp trên, xin chị xét lại và châm chước cho em.

-Em nói đúng, vì sự đòi hỏi của sắc đẹp, điệp viên ban Biệt vụ không thể đeo súng trong người. Ngay cả giấu súng trong ví tay nữa cũng không nên.

-Vâng, nghe chị nói em cảm thấy mát ruột như người đi trên sa mạc được uống nước đá lạnh. Đường đi từ Mỹ qua vùng Đại dương châu xa lắc xa lơ, luật lệ hàng không lại nghiệt ngã nhất là từ khi bọn gian giấu súng lên phi cơ để tìm cách cưỡng đoạt, em nhận thấy giấu được khẩu súng khỏi con mắt quan sát của nhân viên an ninh là chuyện vô cùng khó khăn.

-Đồng ý. Em sẽ không phải đeo súng. Em đã bằng lòng chưa?

Chết rồi, Quỳnh Dao vẫn tưởng nữ trưởng ban Thu Thu cảm thông nông nỗi của nàng, không ngờ lại tiếp tục trói chặt nàng vào cái công tác « hộ vệ viên » đáng ghét.

-Thưa chị, mọi việc do ông Hoàng và chị giao phó em đều bằng lòng gánh vác. Riêng việc này…em sợ chưa hội đủ điều kiện, chẳng hạn về võ thuật. Tuy em được điểm tốt trong lớp, em cũng mới hơn một số anh chị em mà thôi, chứ một khi đua tranh với đời, nhất là với điệp viên bên nam, cái đai đen đệ nhất đẳng của em chỉ là cấp bằng tiểu học.

-Em hơi nhún nhường đấy. Em được may mắn thụ giáo những võ sư hữu danh từ Nhật qua, em lại học được nhiều thế đánh đỡ bí truyền của bà chị cả tôn sư Kanô (1), những thế võ kỳ lạ mà ngay cả người đệ tứ hoặc đệ ngũ đẳng cũng chưa biết. Ngoài ra, căn cứ vào hồ sơ cá nhân, chị lại biết em đã thành công rạng rỡ trong môn tập goshin-jitsu. Môn võ này được dạy riêng trong trường cảnh sát Đông kinh, quy tụ mọi kỹ thuật tinh vi về tự vệ, gỡ đòn, atêmi, phép đánh đoản côn, dùng roi bọc chì cao su, và chống lại súng lục. Goshin-jitsu có tất cả 21 thế thì em đã được học cả 21. Em lại được học cả 28 thế atêmi độc đáo. Như vậy, chị thiết tưởng đã là quá đủ rồi. Trong số nhân viên Biệt vụ, em được coi là nhân viên hội đủ điều kiện nhất.

Quỳnh Dao đành phải nhận lời:

-Chị đã nói thì em xin vâng. Nhưng…

Thu Thu mỉm cười:

-Em lại « nhưng » rồi…Tiếng « nhưng » không có trong ngôn ngữ người điệp viên, em quên rồi sao? Vả lại, chị đã sắp xếp khá chu đáo. Em sẽ không hoạt động một mình đâu mà e ngại.

-Nghĩa là một đồng nghiệp cùng đi với em?

-Đúng vậy.

-Người này là ai, thưa chị?

-Ông Hoàng không cho phép chị tiết lộ.

-Nhưng ít ra chị cũng nên cho biết người này sẽ đi với em trên chuyến máy bay Tahiti hay là chờ em ở Tahiti…Em tin là chị không giấu em.

-Chị muốn nói lắm song ông tổng giám đốc đã ra lệnh nên chị không thể trả lời. Chị chỉ có thể tiết lộ là người ấy luôn luôn ở gần em…

-Đàn ông hay đàn bà?

Nữ trưởng ban Biệt vụ Thu Thu chỉ tiếp tục cười mà không đáp.

Thế là Quỳnh Dao sửa soạn hành trang ra phi trường…

Đàn ông hay đàn bà?

Câu hỏi này luôn luôn lởn vởn trong đầu Quỳnh Dao từ khi nàng đội lốt nữ công dân Kêta trèo lên chuyến bay 237 ở trạm nghỉ Honolulu.

Trong những công tác nguy hiểm, đặc biệt công tác ở hải ngoại liên quan đến bắt cóc, ám sát, người ta thường dùng nam điệp viên. Nhưng nếu ông Hoàng đã dùng nữ lưu Quỳnh Dao tại sao các cơ quan gián điệp khác không dùng nữ lưu?

Nhân viên của ông Hoàng được lệnh đi theo nàng để giúp sức khi cần đến là đàn ông hay đàn bà?

Quỳnh Dao cảm thấy nhức đầu. Con người bí mật ấy có thể là nhân viên phi hành mặc đồng phục thẳng nếp, vẻ mặt yêu đời hoặc các nữ tiếp viên, nụ cười luôn luôn nở trên môi, cặp giò thuôn dài uốn éo dưới bộ mông tròn trịa.

Y cũng có thể là người đàn ông trung niên, thái độ lầm lì, ngồi một mình ở góc, hoặc là cô gái đeo kiếng cận thị dán mặt vào tờ tạp chí in màu sặc sỡ toàn ảnh đàn bà cởi truồng.

Nhưng linh tính nghề nghiệp –và cũng là linh tính phái yếu nữa- đã ngầm bảo Quỳnh Dao rằng nàng có thể tìm thấy người nhân viên của ông Hoàng và các nhân viên gián điệp địch trong số những hành khách ngồi gần nàng và gần Bôlin.

Nàng nhẩm lại trong miệng « Marlon, Hirô, Mêrama, Lita, Lei Shi, Anna, Sorenkốp, Evan, Bôlin… »

Rồi nàng trả lời một mình:

-Dĩ nhiên, phải loại Bôlin ra ngoài. Vì hắn không thể là người của ông Hoàng cũng như của địch. Vì hắn là kẻ mà mình có trách nhiệm bảo vệ an ninh kia mà…

Nghĩa là còn lại 8 người…

Quỳnh Dao liếc nhìn Bôlin. Tuy là người Mỹ-Á châu, nghĩa là người Á châu gia nhập quốc tịch Mỹ, hắn lại có bộ mã tây phương, cao lớn, vai dầy. Nàng không nhìn được rõ mặt hắn vì phân nửa phía trên bị che lấp sau cặp kiếng mát to tướng, tròng kiếng lớn bằng hai phần ba nắp hộp sữa Guigoz, nửa bên dưới thì chìm trong cổ áo ba-đờ-suy được kéo cao.

Bôlin ngồi yên trong ghế, tự tay lẳng lặng buộc dây lưng khi phi cơ sửa soạn cất cánh, không đáp lại câu hỏi êm ái của cô bé chiêu đãi T.A.I. có bộ ngực đồ sộ « Thưa ông cần em giúp ông một tay không? »

Bôlin cũng không gọi giải khát hoặc rượu mạnh. Trong bữa ăn, hắn lầm lì cúi mặt xuống khay nhựa.

Quỳnh Dao đã được xem ảnh Bôlin trước ngày lên đường. Tuổi hắn gần gấp đôi tuổi nàng, song hắn vẫn còn trẻ ở dung mạo và thân hình. Chắc chắn Bôlin phải là môn đệ trung thành của môn quần vợt vì da dẻ hồng hào, và bắp thịt rắn rỏi.

Bôlin là người vui tính, luôn luôn nhìn đời bằng cặp mắt màu hồng. Gặp ai, hắn cũng bắt chuyện. Hắn phát biểu bằng giọng nói ấm áp, duyên dáng, làm ai cũng bị lôi cuốn. Và thành phần bị lôi cuốn nhiều nhất là phụ nữ.

Vậy mà hôm nay, trên phi cơ đi Tahiti, Bôlin lại buồn thiu, buồn chảy. Giá có đàn ruồi bay đầy mặt, hắn cũng không nghĩ đến xua đuổi.

Hơn ai hết, Quỳnh Dao đã biết tại sao hắn buồn. Hắn buồn vì đàn bà. Người đàn bà ấy là vợ hắn. Nàng đã bỏ hắn. Bỏ hắn một cách đột ngột và tàn nhẫn. Tình báo Quốc phòng Hoa Kỳ D.I.A. (2), Sở Mật Vụ của ông Hoàng đã thất điên bát đảo vì một thiếu phụ bỏ nhà. Hàng trăm người mất ăn, mất ngủ. Hàng triệu đô la bị ném qua cửa sổ. Hàng tạ giấy tờ, hồ sơ, tài liệu, mật điện được thu thập, trao đổi trong khuôn khổ của công tác Thiên Thai, một kế hoạch tình báo hành động phối hợp giữa Nam Việt và Hoa Kỳ.

Quang cảnh gian phòng sơn màu pát-ten và màu hồng tươi lại trở lại trong trí nhớ của Quỳnh Dao.

Bàn buya-rô của nữ trưởng ban Thu Thu không phải là bàn sắt như của ông tổng giám đốc. Mà là bằng gỗ. Một loại gỗ trắng đặc biệt. Thu Thu mua cả cây gỗ từ miền bắc Diến Điện, chở về rồi nhờ công ty đồ gỗ Anh Đào cưa xẻ, cắt đóng thành bàn buya-rô và bộ xa-lông bày trong văn phòng nàng.

Đặc điểm của gỗ này là màu trắng mà không hề bắt bụi, không bị bẩn, không ngả màu vàng vì năm tháng. Dường như nó được phủ một lớp vẹt-ni vô hình có tác dụng giữ gìn mặt gỗ luôn luôn trắng trẻo, và tươi trẻ, cũng trắng trẻo và tươi trẻ như da dẻ của Thu Thu, nữ trưởng ban Biệt vụ.

Như có sự thỏa thuận ngầm với màu gỗ trắng, Thu Thu đã mặc áo dài vân trắng, may gần chấm gót, làm tăng vẻ tha thướt của dáng đi, trên tóc gài một bông hoa híp-py ba màu xanh vàng đỏ. Ngoài bông hoa giấy này ra, nàng không đeo nữ trang nào hết, đến cả hoa tai, vòng cổ và nhẫn cũng không có.

Quỳnh Dao nghe người ta thuật lại là hồi còn là nhân viên MI.6, và ngay cả sau khi về đầu quân cho ông Hoàng, Thu Thu nổi tiếng về ăn diện lộng lẫy, toàn mặc xiêm y tây phương đắt tiền và toàn đeo nữ trang thượng lưu với những viên kim cương lớn bằng đầu ngón tay, trị giá cả trăm ngàn đô la. Nhưng khi trở về văn phòng, từ giã cuộc đời gián điệp hành động, Thu Thu lại phục sức hết sức giản dị. Quỳnh Dao chưa hề thấy Thu Thu mặc đầm sang trọng, nhưng theo sự nhận xét của nàng thì chiếc áo dài vẫn bó sát eo ngực, với nụ hoa híp-py Thu Thu đẹp không kém thần Vệ nữ, nếu quả thật thần Vệ nữ là người đàn bà đẹp nhất trong thần thoại tình yêu.

Trong số những di tích của quá khứ, Thu Thu chỉ còn giữ lại sợi dây vàng nhỏ xíu ở cổ chân, với những cái khánh vàng nhỏ xíu, khi nàng cất bước thì chuông reo thánh thót, thánh thót…

Giọng nói ấm như như ru hồn người nghe lại ngân vang trong căn phòng quen thuộc:

-Vợ hiện thời của Bôlin tên là Namui. Nghe tên Namui chắc em hơi ngạc nhiên. Đó là tên phụ nữ của Tahiti. Tại đó, đàn ông và đàn bà đều có tên riêng. Chẳng hạn đàn ông mang những cái tên như Tôrô, Marama, Mari, Taarôa, Têtuanui, Tihôti, Tahêa, Hirô, Tanê thì đàn bà lại mang những tên như Têrii, Pêpê, Tôtô, Vahinê, Rêpêta, Etêtêra, Namui…

Tên Namui cũng nhưng tên Lan, tên Hồng ở nước ta, nghĩa là một tên thông thường. Nhưng Namui không phải là người đàn bà thông thường. Nàng làm vợ Bôlin mới được 3, 4 năm lộn lại.

Quỳnh Dao hỏi:

-Thưa chị, Bôlin lấy vợ muộn đến thế kia ư?

-Chị vừa nói Namui là vợ hiện thời của Bôlin, như vậy có nghĩa là Bôlin đã trải qua nhiều đời vợ. Bôlin có nhiều nhược điểm, song nhược điểm dễ bị khai thác nhất là đàn bà. Hắn đã lấy cả thảy 4 cô vợ chưa kể Namui, đời vợ thứ 5. Những cô vợ cũ đến chết bệnh, hoặc bỏ hắn theo gã trai khác, hoặc đưa ra tòa ly dị. Bôlin công cán tại quần đảo Tahiti thì gặp Namui. Hồi ấy, cô vợ thứ 4 vừa bỏ hắn để cắm sừng với một kỹ sư người Pháp nên hắn buồn thối ruột. Hắn thề không lấy vợ ở phương tây nữa. Nếu cần lập gia đình, hắn sẽ chọn đàn bà Á đông nhu mì, hiền hậu và trung thành. Ước nguyện của hắn đã thành sự thật. Namui là cô gái nhu mì, hiền hậu và trung thành bậc nhất.

-Như vậy tại sao nàng phải bỏ hắn?

-Đó mới là điều đáng nói. Namui bỏ chồng vì Bôlin mắc một chứng bệnh bất trị.

-Trời ơi!

-Không phải bệnh suy nhược như em nghĩ đâu. Bôlin mắc bệnh khác. Bệnh sađô-maxôsit…(3)

Một tâm bệnh mà hàng vạn, hàng triệu người mắc phải trên trái đất. Em đã học qua lớp sinh lý phân tâm học chắc không lạ gì nguyên nhân của bệnh này. Một số người Anh mắc bệnh maxôsít vì nền giáo dục Anh quốc quá nghiêm khắc. Thày giáo cũng như cha mẹ còn nặng về truyền thống dạy dỗ bằng roi vọt. Các dân tộc đông phương có nhiều bệnh nhân maxôsít vì nền giáo dục ở đông phương còn nghiêm khắc hơn nhiều.

Bôlin mắc bệnh maxôsít là chuyện dễ hiểu. Hồi nhỏ, hắn sống ở Trung hoa, hàng ngày chứng kiến cái cảnh một cô giáo dữ tợn lột trần nữ sinh ra đánh trước mặt nam sinh. Ngày nào cũng như ngày nào, hắn đều nghe tiếng roi kêu vun vút trên cái mông con gái trắng hếu đã thâm tím, nghe tiếng kêu thống thiết của đàn bà, tiếng quát mắng của đàn bà…Lâu dần thành quen, đến khi lớn lên, có vợ, hắn không thể nào tận hưởng hạnh phúc phòng the nếu không được nghe những âm thanh roi vọt, rên khóc của thời thơ ấu.

Hắn đẹp trai, tài giỏi, giàu có, lịch sự nhưng lại bị vợ bỏ rơi vì họ không thể nào chịu đựng được những phút bốc đồng điên dại của hắn.

Sợ mang tiếng, Bôlin đã vãi tiền ra để bịt miệng các cô vợ cũ. Vì vậy, chứng bệnh của hắn được giữ kín. Hắn kết hôn với Namui, đinh ninh tinh thần chịu đựng của phụ nữ đông phương sẽ giúp hắn bảo toàn sự êm ấm gia cảnh. Trên thực tế, trong những ngày, những tháng đầu tiên, Namui đã cố gắng chịu đựng. Nhưng đến cách đây nửa tháng, nàng không thể tiếp tục chịu đựng thêm nữa. Trong cơn mê ly quái gở, Bôlin đã khóa chặt cửa phòng, mở lớn máy truyền hình để che át mọi tiếng động, rồi bắt đầu hành hạ vợ bằng cái thắt lưng da to bản. Đêm ấy, nàng bị đánh đến bất tỉnh, và Bôlin được thỏa mãn hơn bao giờ hết.

Hắn ngủ thiếp luôn đến trưa hôm sau.

Tỉnh dậy, hắn tràn trề hối hận. Lệ thường hắn vẫn hối hận như vậy. Bệnh maxôsít đã nhập vào cơ thể hắn như con ma, làm hắn mất cả lương tri và danh dự con người, bắt hắn phải quật vợ xuống sàn nhà, và đánh nàng vô hồi kỳ trận, đánh đến khi hắn mỏi tay, hoặc đến khi nàng bất tỉnh mới thôi. Sau cơn truy hoan cuồng nhiệt, và sau một đêm ngủ phục hồi, Bôlin trở lại con người trí thức hào hoa, thượng lưu như cũ. Namui sẵn sàng tha thứ cho chồng vì nàng không thể không mủi lòng trước những cử chỉ tội nghiệp của chồng…

Hắn thường quỳ xuống, ôm chân nàng mà khóc. Khóc nức khóc nở như đứa trẻ bị đòn. Khóc chán, hắn lấy thuốc ra rịt vết đau cho vợ. Ngày hôm ấy, hắn không rời vợ nửa bước. Hắn bỏ hết công việc quan trọng ở Sở, cáo bệnh nằm nhà, tự tay nấu xúp cho vợ, và đút từng muỗng xúp vào miệng vợ như thể nàng lâm trọng bệnh.

Namui không chịu thì hắn nói:

-Em cứ để anh hầu hạ em như thế. Lương tâm anh đang cắn rứt kinh khủng. Nếu không được hầu hạ em, anh sẽ chết mất. Em ơi, em tha tội cho anh…

Tấn kịch trôi qua, Namui bắt đầu quên thì Bôlin lại diễn lại. Chừng một tháng một lần. Lần nào hắn hối hận cũng được nàng bỏ qua.

Nhưng trưa hôm ấy, Bôlin từ trên giường nhảy xuống, sực nhớ đến những lằn roi tàn bạo trên cặp mông tròn trịa của Namui thì không thấy nàng đâu nữa.

Nàng đã bỏ đi không biết từ bao giờ.

Bôlin lục lọi tủ áo thì thấy ngăn kéo và giá treo quần áo hoàn toàn rỗng không. Nàng đã bỏ đi thật sự chứ không dọa non, dọa già như nhiều lần trước nữa.

Bôlin ngồi chết giấc hàng giờ trong phòng. Rồi hắn nghỉ việc, nói là bị ốm.

Một ngày sau, hắn nhận được thư nàng. Bức thư được viết trước giờ nàng ra đi.

Nội dung bức thư như sau:

« Anh Bôlin!

Hơn ai hết, anh đã biết là em rất yêu anh. Hơn ai hết, anh đã biết là em rất chịu đựng. Em chịu đựng không phải vài ba tuần lễ, năm bảy tháng như 4 cô vợ trước của anh. Mà là chịu đựng đến 40 tháng…

Trời ơi, 40 tháng với gần 100 trận đòn sinh lý cuồng bạo của anh, em không còn đủ nghị lực, đủ toàn vẹn da thịt để chịu đựng thêm nữa.

Trong những ngày chung sống bên anh, em đã nhiều lần khuyên nhủ anh, lạy van anh vào dưỡng đường để điều trị. Không hiểu sao anh cứ khăng khăng từ chối. Khăng khăng từ chối để tháng tháng em lại ăn đòn, ăn đòn thừa sống thiếu chết để làm tròn bổn phận làm vợ đối với anh.

Trận đòn hồi đêm là trận đòn tàn nhẫn và đau đớn nhất. Em hết chịu đựng được nữa. Em phải ra đi. Vì danh giá của anh, em không kiện anh ra tòa, xin ly hôn. Em trở về quê hương xa xôi của em, trở về với cuộc sống chất phác nhưng tự do của vahinê đảo Tahiti.

Cầu xin Chúa cho anh khỏi bệnh.

Vợ bất hạnh của anh: Namui. »

Sau khi Namui bỏ đi, Bôlin trở nên thờ thẫn như người mất hồn. Thoạt đầu, hắn cáo bệnh, nhưng dần dà bệnh tưởng thành bệnh thật. Chứng tâm bệnh làm hắn mất ăn mất ngủ, thân thể võ vàng. Rốt cuộc, hắn phải vào bệnh viện.

Tuy nhiên, Bôlin chỉ bình phục được phần nào. Y sĩ cho biết nếu không được gặp lại Namui, hắn sẽ điên. Vì vậy khi Bôlin xin phép được xuất ngoại tìm vợ, D.I.A. bắt buộc phải đồng ý.

Hắn đặt điều kiện với D.I.A. là phải để hắn đi một mình, nhân viên an ninh không được tháp tùng. Nếu D.I.A. cho hộ vệ đi theo kè kè, hắn sẽ đi thẳng, không quay về Hoa Kỳ nữa.

Do đó kế hoạch Thiên Thai nhằm bảo vệ an ninh cho Bôlin phải được thực hiện một cách kín đáo triệt để. Để hắn khỏi nghi ngờ, ông tổng giám đốc D.I.A. đã nhờ ông Hoàng đảm nhiệm với sự cộng tác của các nữ điệp viên.

Quỳnh Dao thở dài nhè nhẹ trong miệng khi hồi tưởng lại lời nói của nữ trưởng ban Thu Thu.

Ván đã đóng thuyền, nàng đành phải nhận lời là « hộ vệ viên » bất đắc dĩ cho gã đàn ông trung niên mất vợ vì mắc bệnh sinh lý maxôsít.

Một lần nữa, Quỳnh Dao liếc Bôlin bằng đuôi mắt. Hắn vẫn ngồi yên như tượng đá.

Bỗng Quỳnh Dao rùng mình.

Nàng vừa chạm phải một luồng nhỡn tuyến báo hiệu sự chết chóc…

Chú thích:

(1) tức Jinoro Kono, tổ sư của nhu đạo. Kono dạy nhu đạo lại cho bà chị cả, và bà này trở thành nữ võ sư nhu đạo đầu tiên. Năm 1934, trường nhu đạo đầu tiên cho phụ nữ được mở ở Nhật, đặt dưới quyền hai võ sư Honda và Usada.

(2) tức Defense Intelligence Agency, cơ quan Tình báo của bộ Quốc phòng Hoa Kỳ, được thành lập dưới thời bộ trưởng Quốc phòng Mac Namara.

(3) tức masochisme. Người nào chỉ có thể ân ái được nếu được hành hạ bằng roi vọt là mắc bệnh masochisme. Người nào chỉ có thể ân ái được nếu tự mình hành hạ bạn tình là mắc bệnh sadisme. Giới y học gọi chung là sado-masochisme.

CHƯƠNG I

Tiến >>

Đánh máy: tran datrau2022
Nguồn: Trần datrau - Tủ sách Z.28
VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 8 tháng 6 năm 2022