Và rồi dòng sông của cuộc đời vẫn êm ả trôi đi theo cùng tháng năm. Và rồi con cái cũng đã tới lúc khôn lớn, trưởng thành để bắt đầu lập lại những bước đi, những cuộc hành trình của các bậc làm cha mẹ đã từng trải qua. Tất cả tháp vào cánh tay mình một đôi cánh vững chải từ nơi tư tưởng của người cha uốn nắn, từ nơi tấm lòng của mẹ chăm lo. Các con vươn cánh, soãi rộng bay ra khỏi gia đình, lao vào giữa trời cao, lướt trên muôn ngàn con sóng giữa biển đời rộng lớn bao la,để tự đi tìm lấy lý tưởng cho cuộc đời của riêng mình. Nhưng những bậc làm cha mẹ vẫn chưa hết sự lo lắng về những đứa con của mình đã từng cưu mang, họ vẫn luôn dỏi mắt theo trên từng bước đi, lo lắng sẻ chia cùng với những nỗi vui buồn của những đứa con, mà trong mắt của họ luôn là những đứa bé vẫn còn tuổi tơ măng.
Điều mong ước của cha mẹ, đó là có dịp họp mặt gia đình. Để hội họp lại những đứa con đã rời xa gia đình như những nhánh sông rẻ đi muôn hướng để cùng quay về trong một ngày mang đầy ý nghĩa. Đó là ngày Lễ Tạ Ơn. Nhưng rồi sẽ có những nguyên tắc không viết thành văn bản, nhưng ai ai cũng thi hành rất ngăn nắp và trật tự. Con gái thì phải theo chồng để về bên cha mẹ chồng trong ngày đại lễ đó.
Tôi có tới ba cô con gái, thế là phụ giúp cho con một vài món ăn ngon,để khi xuất hiện nơi nhà chồng được sự hài lòng trong mắt nhìn của họ. Còn lại hai đứa con trai chưa lập gia đình, thì lại theo bạn gái về nhà bạn để lấy điểm, để được yêu, để được sự tin tưởng nơi gia đình của người con gái và hy vọng ngườI bạn đó sẽ là cô dâu trong tương lai.
Vậy thì cuối cùng, tôi phải ca cẩm một câu hát: " tôi với một trời bơ vơ". Mà bơ vơ thật với căn nhà không có những ngọn nến đốt lên trên một bàn tiệc dài vớI nhiều màu sắc ấm cúng, bơ vơ đi tới đi lui sau khi đã xong một bữa ăn tối nhẹ, ăn uống qua loa như ăn để mà sống vậy thôi. Nhìn qua khung cửa sổ, con đường nhỏ trước mặt với những dọc xe đậu dài kín mít sát sao trên lối đi. Những căn nhà trong khu láng giềng đèn đóm sáng choang cùng âm thanh rập rình náo nhiệt. Chỉ mới 7 giờ tối mà tiếng cười nói òa vỡ rộn ràng vang xa, chạy suốt trong khoảng không gian đã lâu gần như cả năm hoàn toàn rất yên lặng.
Thì bỗng tiếng phôn nhà reo lên, tiếng cô em gái bên kia đầu giây hóm hỉnh nói: " Quán cô đơn đây, ai cô đơn trong đêm nay thì mau mau tới nhà em ". Rồi con nhỏ cười lên hăng hắc. Đó là một trong những cô em gái của tôi. Em gái tôi từ nhỏ đã có một tấm lòng nhân hậu,bản tính thích giúp người gặp cảnh không may. Bây giờ em đã sống trên nước Mỹ với những cơ ngơi vững chắc trong nền kinh tế đang tuột dốc hiện giờ. Phải nói cả người chồng là em rể của tôi, bản tánh cũng giống như em hiền lành và dễ thương.
Năm nào hai vợ chồng cũng tổ chức buổi lễ Tạ Ơn để đón những người "khách" bị cô đơn bất đắc dĩ tới nhà chung vui cùng vợ chồng của em. Hai đứa con của em còn nhỏ, nên em rất hiểu cho những người chị có con cái lớn phải có bổn phận họp mặt bên chồng, để làm đẹp mặt cha mẹ chồng, hay có những đứa con trai " nể" vợ cũng phải về họp mặt bên gia đình vợ để lấy điểm tốt. Thời đại đã đổi thay, cha mẹ đâu còn đem cái quyền bề trên ra để áp đặt cho con cái, mọi việc thì cứ để xuôi theo sự mách bảo của trái tim mà thôi. Với tôi đã sống tới tuổi bồng cháu trên tay, nên mọi lễ nghi phiền toái của cuộc đời tôi đã xem nhẹ nhàng, nhẹ nhàng cho chính mình và cho cả các con khi phải đứng trước sự lựa chọn cán cân của gia đình.
Buổi tối thật đầy niềm vui và an ủi cho những kẻ "cô đơn". Tối nay em gái tôi cho ăn những món ăn khoái khẩu của người Việt Nam, không có con gà tây to chà bá trên bàn, bởi năm nào cũng rất phí phạm phải vứt bỏ vào thùng rác khi nghĩ tới sự nghèo khổ của những đứa bé và những người gìà cả đang thiếu ăn đang bị nạn đói trong những đất nước còn lạc hậu.
Dưới ánh đèn vàng, năm nào cũng có sự có mặt của Ba với Mạ tôi, hôm nay còn có thêm 2 cô em gái nữa, một cô chưa chồng và một cô có đám con trai đang đi về bên vợ bên người yêu để lấy điểm. Trên bàn ăn trong nhà cô em chỉ thiếu đứa con gái lớn đang đi du học tại nước Ý. Vậy là hai vợ chồng cô em và đứa con trai Út được đưa về từ trường nội trú. Chúng tôi chỉ vỏn vẹn 8 người mà không khí thật vui nhộn. Những năm trước đây cô em cũng lắm khách mời, nhưng rồi càng ngày thì càng thưa thớt bởi ai cũng đã trưởng thành, bởi ai cũng có những đời riêng của họ. Em quan niệm khi đã đến chung vui thì đừng bị vấn đề gì để chi phối, cho nên em rất hoan nghênh những kẻ "cô đơn" như tôi đến tham dự.
Niềm vui nào tôi nghĩ nó cũng đều giống như nhau, nụ cười nào thực sự nở trên môi đều cũng là một bông hoa tươi đẹp. Cái quan trong đó là một tấm lòng, tấm lòng của em gái tôi luôn trải rộng bằng hành động em đi chợ mua cho không biết bao nhiêu người tới mà không có hẹn trước. Em nói " em chỉ sợ khi ai tới bất ngờ mà thiếu đồ ăn thì không tốt ". Em sống bỏ ngoài tai những nguyên tắc như là khi tới phải cho biết trước để sắp xếp đồ ăn thức uống, khi em mời ai đi ăn nếu như có kéo thêm bạn bè, em cũng cười rất tươi để đón chào.
Tôi rất thương và nể trọng lối cư xử của em gái, từ những hành động đó cho tôi nhìn thấy ra thật rõ một điều, em gái tôi rất coi trọng tình cảm và xem nhẹ vật chất. Có lần em nói theo một triết lý nào đó " trời cho bàn tay phải có được, thì bàn tay trái phải cho đi một ít, để có sự cân bằng trong cuộc sống " hoặc là câu " người ta ăn thì còn, còn mình ăn thì mất ". Với những tư tưởng đó em tôi đã có một cuộc sống thật vô cùng bình yên bên cạnh người chồng yêu thương hết lòng và hai đứa con mỗi ngày mỗi biết chuyện.
...
Ngoài đường tối hôm qua xe cộ rất thưa thớt, bởi là ngày đại lễ trên nước Mỹ, mọi người đang kéo nhau về tụ họp bên những người thân yêu, bên những món ăn ngon, bên những tiếng cười hàn huyên tâm sự. Còn tôi một mình với chiếc xe thương yêu đã theo tôi suốt ngần ấy thời gian khi tôi bước chân tới nước Mỹ. Một đời xe, một đời chủ, cho dầu đã lỗi thời, nhưng tôi đã có tình cảm với chiếc xe như tình cảm với con người, tôi không bao giờ muốn thay đổi một chiếc xe khác, đẹp hơn hay tốt hơn. Thật sự không cần thiết với một người không hề muốn thay đổi cuộc sống như tôi, một cuộc sống buồn với một khoảng trống mông lung.
...
Quán vẫn thế, không cần hẹn mà tới cùng nhau. Cám ơn em gái đã cho tôi một buổi tối chung vui với quán "Cô Đơn", em mới đặt tên, quán mở ra đón chào thân ái những người khách bơ vơ không có điểm hẹn trong một đêm của ngày Lễ Tạ Ơn.
Mầu Hoa Khế ( Ngô Ái Loan)
Nov. 23.2012
Nguồn: FB- Truyện ngắn Hải Ngoại
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 24 tháng 11 năm 2022