Đứa em gái nhìn tôi bằng ánh vô cùng ái ngại khi tôi nhận lời với người chủ nhà để đến chăm sóc hai ông bà già. Họ là thân sinh của ông đang cần kiếm người làm. Hai ông bà tuổi đã quá cao và người con dư thừa khả năng để nuôi dưỡng cha mẹ. Họ sống cùng trên một mảnh đất thật vô cùng rộng lớn. Căn nhà thật lớn mà hầu như bị lọt thỏm giữa những tàng cây to cao bao phủ chung quanh. Trước khi vào bên trong phải lái xe đi qua một con đường nhỏ riêng biệt của căn nhà. Phải nói chủ nhân là người yêu thiên nhiên, nên trên lối đi vẫn để nguyên những hàng cây, những mảng đất nhô và những đám cỏ hoa dại mọc lên tự nhiên như trong một cánh rừng.
Ngôi nhà trên đồi thật cao. Đứng ra bên ngoài vuông sân rộng có thể nhìn xuống phía bên dưới thành phố, với những trụ đèn và những dòng xe di chuyển trên con đường thật nhỏ bé như những con rít trong tầm mắt. Chủ nhân là một người con có hiếu đã xây riêng cho hai ông bà thân sinh mình một căn nhà riêng biệt. Căn nhà nối liền bằng một một khoảng sân rộng có thể qua lại rất dễ dàng.
Sau khi nói chuyện qua phôn thì chủ nhà cho tôi cái hẹn vào lúc 6 giờ chiều cùng ngày vì họ rất cần người giúp việc. Tôi lúc bấy giờ đường sá chưa biết gì nhiều phải nhờ cô em gái đưa đi để khỏi phải bị trể hẹn. Thực ra mới bước tới xứ người công ăn việc làm cũng đâu phải là chuyện dễ dàng tìm kiếm.
Công việc tôi chọn là sau khi đọc tin trên một tờ báo địa phương ở mục cần mướn người. Việc làm cho biết sẽ bắt đầu từ 7 giờ tối cho đến 7 giờ sáng với giá cả cũng vừa với ý mình mong muốn. Tôi nghĩ thật đơn giản về việc chăm sóc hai người già vào giờ giấc đó, thì chắc họ mướn mình tới để canh chừng đêm hôm hai ngườI già và coi có chuyện gì xảy ra cho người thân của họ, để họ được thảnh thơi ngủ ngon giấc tới sáng.
Đây là công việc đầu tiên tôi nhận làm khi nghĩ tới có thêm chút tiền để trang trãi những việc chi tiêu nho nhỏ trong gia đình nên cảm thấy thật vui trong lòng. Đúng giờ hẹn với chủ nhà, hai chị em tôi được đón tiếp sau khi hai cánh cổng lớn bằng sắt khép lại. Vừa tới nơi thì chúng tôi nhìn thấy có hai người giúp việc chuẩn bị ra về, vì chủ nhà có cho biết qua phôn cũng có mứơn hai người tới làm việc vào buổi sáng. Còn tôi sẽ là người làm việc cho buổi tối. Chỉ là vài phút chạm mặt nhau nơi cánh cửa ra vào, nhưng lòng tôi cảm thấy có một chút bất an khi nhìn thấy trong ánh mắt của họ như muốn nói với tôi một điều gì đó thì vừa thấy có bóng ngừơi nhà bước ra, bước chân họ bị khựng lại rồi nhanh nhẹn lịch sự gật đầu chào để ra về. Tôi nhìn theo họ cùng với bóng chiều hoàng hôn đang từ từ phủ tối xuống ngọn đồi trước mặt.
Hai vợ chồng chủ nhà còn rất trẻ họ đều ra phòng khách đón tiếp hai chị em. Tôi nhìn thấy người chồng có vẻ thiết tha mong tôi sẽ cố gắng làm lâu hơn những người đã tới, nhưng khi nhìn qua người vợ thì trên gương mặt có vẻ chán nản như mất đi cả niềm tin. Họ đưa ra thờI khóa biểu là tôi sẽ chăm sóc hai ông bà cụ sau giờ họ đã dùng xong cơm tối cùng gia đình. Bổn phận của tôi là giúp cho bà cụ đi tiêu, đi tiểu và mọi sự sai biểu vì bà đi đứng không thuận tiện. Còn ông cụ thì không cần phải chăm sóc vì ông vẫn còn đi đứng bình thường chỉ cần tôi làm vài việc lặt vặt ông cần nhờ giúp vậy thôi.
Tôi nghe qua thì thấy nhẹ nhõm, vì đâu có gì to tát lắm đâu, sẳn tôi bị bệnh mất ngủ, thay vì ở nhà ngồi lên nằm xuống thì tới đây vừa khỏi phải ngồi đếm thời gian trong bóng tối mà lại có chút tiền không nhỏ vào thời điểm bấy giờ. Tôi vui vẻ nhận lời ngay ngày hôm sau sẽ bắt đầu làm việc trước đôi mắt ái ngại ngập ngừng của cô em gái.
Trên đường trở về nhà em tôi mang ý nghĩ lo lắng ra nói với tôi là:
_ Chị à sao chị không nói chủ nhà đưa chị gặp ông bà cụ đó trước khi nhận lời?.
Rồi em tôi nói tiếp:
_ Coi người ta mập ốm ra sao, coi sức của chị có đở nổi không đã.
Nghe em tôi nói như thế tôi mới thấy mình thật vô cùng sơ ý, nhưng lỡ nhận lời rồi thôi thì cứ thử xem sao bởi cũng chưa có ký giấy tờ gì đâu mà phải lo xa.
Đúng 6 giờ 30 chiều ngày hôm sau em tôi cũng ở gần nhà nên tự nguyện giúp đưa tôi tới chỗ làm việc. Còn khi hết giờ vào buổi sáng thì tôi sẽ thả bộ xuống đồi chừng 20 phút sẽ có trạm xe buýt để đi về nhà. Mọi sự sắp xếp rất lớp lang và thuận lợi. Và sau cái vẫy tay chào tạm biệt cùng em gái, tôi đứng chờ người ra mở cổng để bắt đầu vào công việc.
Cánh cửa phòng của hai ông bà già vừa mở ra, thì một mùi thum thủm thật khó chịu tạt ngay vào mũi. Tôi liền nín thở rồi từ từ tập làm quen với mùi hôi này bởi biết làm sao hơn vì mình đã nhận công việc này. Khi ánh đèn được bật sáng hơn, tôi nhìn thấy một bà cụ già nằm im bất động trên giường với mái tóc trắng toát thả dài thòng xuống cả mặt thảm. Còn đối diện với chiếc giường của bà là người chồng ngồi nhắm kín đôi mắt trên chiếc ghế đang đong đưa. Nghe tiếng động ông cụ mở mắt ra nhìn, trong đôi tròng mắt lờ đờ mất hết sinh khí. Ông mở miệng nói với người con trai:
_ anh lại đưa người mới nữa à?.
Rồi ông chậm rãi bảo người con trai đi ra ngoài sau khi sai bảo tôi tới rót cho ông một ly nước.
Tôi bưng ly nước tới trước mặt ông, nhưng không thấy ông cụ đưa tay ra lấy, tôi đưa mắt nhìn vào đôi bàn tay của ông, trái tim bỗng đập mạnh khi thấy những ngón tay cong cứng như móng vuốt của của con cọp hay diều hâu.Tôi hiểu ý biết ngay là ông không thể cầm được ly nước, nên liền đưa ly vào miệng cho ông uống. Ông chỉ uống một ngụm nước rồi nghiêng đầu bảo mang đi. Bà già vẫn đang nằm ngủ lặng yên như một xác chết, và sau khi uống xong nước ông cũng ngồi ngả đầu trên ghế lim dim.
Thực sự tôi đang lúng túng không biết phải làm việc gì bây giờ khi ở trong một gian phòng quá yên lặng nghe rõ cả chính hơi thở của mình. Thì chỉ mới chưa đầy năm phút, tôi đang loay hoay không biết làm gì thì ông sai tôi đi giặt khăn lau mặt, lau tay cho ông và cứ thế trong đầu của ông như được gắn một bộ phận điện tử, cứ đúng năm phút là tôi phải đi tới đi lui để cho ông chỉ bảo lấy cái này lên, bỏ cái kia xuống, mở cái hộp này, đóng cái hộp kia. Phải nói là tôi làm liên tục không có hở tay. Ông cụ cũng bị chứng bệnh mất ngủ giống như tôi, nhìn toàn thân của ông như bộ ván ép nhưng giọng nói vẫn còn sắc sảo đanh thép lạnh lùng. Càng về khuya gương mặt của ông càng nhợt nhạt giống như gương mặt bằng sáp, như một xác chết mà có những lần tôi đi thăm viếng ai đó qua đời.
Và rồi tới lúc bà già tỉnh giấc ngủ, bà ra dấu bảo tôi đỡ bà ngồi lên, khi tôi tới sát giường để nhìn bà thì tôi bị rúng động toàn thân bởi gương mặt với căn bệnh bạch tạng làm cho maù da trắng toát giống như màu tóc của bà. Còn cái miệng chìa ra hai cái răng nanh cáu bẩn dài nhọn ra hẳn hai bên mép miệng, nhìn đôi mắt thật nhỏ gần như hai đường chỉ với chiếc mũi tẹt dí giữa hai gò má sưng đầy mọng bọng nước trong đó.
Tôi kìm nén sự sợ hãi trong lòng, nhưng tay chân tôi đều lạnh ngắt và rồi bà cũng đâu khác gì người chồng. Cả hai người sai bảo tôi loay hoay suốt cả đêm bên họ, hết đưa bà đi tiêu đi tiểu, rồi giặt khăn rót nước. Có khi tôi chỉ đứng bên trong phòng vệ sinh để lấy nước vốc lên mặt cho tỉnh táo, thì bên ngoài họ đã kêu réo ầm ỉ cả lên. Chưa kịp thấy tôi thì miệng họ thi nhau chửi thề với những lời lẽ thô tục. Và khi tôi có lỡ làm những gì không đúng ý của họ, như nước hơi nóng một tí hay hơi nguội một tí thì coi như tôi bị tra tấn bằng những lời càm ràm vừa răn dạy vừa răn đe giống hịch những phú hộ hách dịch ngày xưa. Khi lỡ để những món đồ bị lệch chỗ cũng bị ông quắc mắt nhìn lom lom. Tôi đở bà ngồi lên hơi mạnh tay vì sức nặng thì bị bà ghì lại chu miệng trì triết rồi thốt những lời xúc phạm như:
_ Tưởng dễ lấy tiền con bà lắm à.
Tôi có cảm giác là họ phải ra tay hành xác những kẻ đến làm cho đáng đồng tiền của con họ bỏ ra. Hay họ muốn có những hành động gây ra sự tổn thương để đừng ai đến làm nữa. Hay với bản chất keo kiệt có lẻ họ muốn giữ tiền cho con cái mình chăng?. Hoặc ngày xưa họ vốn là những người có tiền có của và luôn xem những người hầu hạ là những con người mà trong thế giới của họ là loại người hạ tiện?
Thế giới đã thay đổi nhưng cung cách sống của họ vẫn cứ thế, vẫn bị đóng khung lại với những quá khứ đã tàn phai. Bây giờ thì tôi mới hiểu ra không một ai có thể giữ được công việc này một cách lâu dài.
Tôi cố gắng tự thuyết phục chính mình, đừng nản lòng, nhưng rồi cả đêm tôi hầu như không có lấy một giây phút nào để có thể uống được một ly nước thoải mái, hay cả đi vệ sinh. Làm gì cũng chỉ nửa chừng là bị réo gọi chứ nói chi là được lấy một giây phút nghỉ ngơi.
Thực sự tôi đã đầu hàng vô điều kiện và cứ thế tôi bị sai bảo như một con rối cho tới lúc trời sáng. Khi ánh mặt trời bắt đầu vừa ló dạng ở phía bên kia dãy núi, thì cả hai ông và bà họ giống như loài ma cà rồng bỗng im lặng nhơ tờ ngay cả hơi thở tôi cũng không nghe ra. Họ đang đi vào giấc ngủ, tôi đứng nhìn hai gương mặt của họ qua vệt ánh sáng mong manh của một ngày mới bắt đầu hắt vào từ nơi rèm cửa sổ. Trông họ giống như hai cái xác chết nằm kề bên nhau trong căn phòng chẳng khác gì là căn nhà mồ.
Chỉ một đêm thôi với công việc làm này mà tôi thở hắt như vừa trút xong một tảng đá nặng trong lòng ngực. Trước khi lặng lẻ ra khỏi căn nhà, tôi nhìn vào khuôn mặt mình trong tấm gương soi trên tường. Tôi thấy hai con mắt hũng sâu và làn da cũng nhợt nhạt giống y như một thây ma còn sống, tôi nhách miệng cười một cách vô hồn.
Người làm vườn đến thật sớm mở dùm cho tôi cánh cổng rào kiên cố. Tôi thoát ra bên ngoài cảm giác như con bướm đang chui ra khỏi cái vỏ của con kén chật hẹp. Tôi thấy như trên vai đang được tháp thêm đôi cánh. Tôi vừa đi vừa chạy xuống theo con đường dốc của chân đồi. Tôi hít lấy hít để cái không khí trong lành với mùi hương hoa đồng cỏ nội. Rồi tôi ngoái mắt nhìn lại căn nhà bề thế ngạo nghễ trên ngọn đồi cao của một chủ nhân ông lắm bạc nhiều tiền. Nhưng đâu ai có thể biết họ cũng là những người bất hạnh và rất đau khổ khi chứng kiến những người thân yêu già yếu bệnh hoạn, với những tháng ngày ngắn ngủi theo cùng là tánh tình quái gỡ mà không một ai có thể chịu đựng qua được cửa ải của cha mẹ họ...
Ngô Ái Loan
Mar-2013
12.40'
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 1 tháng 10 năm 2022