Giữa trưa, một người đàn ông ngoài 60 tuổi được chuyển đến phòng cấp cứu của bệnh viện ĐL bằng xe ambulance. Nạn nhân được thông báo là bị tai nạn giao thông và đang trong tình trạng bất tỉnh.
Liền sau đó, chiếc xe khách của Công ty Du lịch cũng đậu lại trước cổng bệnh viện. Một số người trên xe bước xuống nhưng bị bảo vệ chặn lại.
Một thanh niên mặc đồng phục của công ty nói:
-Tôi là hướng dẫn viên du lịch. Nạn nhân là khách của công ty chúng tôi. Xin được vào trong để làm thủ tục.
Năm người được cho phép đi bộ vào, nhưng chỉ một hướng dẫn viên được vô phòng cấp cứu. Những người khác phải đứng chờ ngoài cửa.
Nạn nhân bị chấn thương ở đầu, gãy xương đòn gánh trái, rạn nứt xương sườn bọc ngoài trái tim và xương ống chân bị gãy lìa. Tình trạng của bệnh nhân rất nguy kịch, cần hội chẩn gấp trước khi tiến hành phẫu thuật.
Vì trong đoàn du lịch không có ai là thân nhân của nạn nhân nên cảnh sát giao thông phối hợp với những cán bộ chuyên trách của bệnh viên phải gọi điện thoại về nơi ở của nạn nhân (nhờ chiếc điện thoại và giấy CMND tìm thấy trong người nạn nhân) để thông báo cho gia đình đến ngay bệnh viện làm các thủ tục cần thiết như khai báo lý lịch và ký vào “Giấy cam kết phẫu thuật”.
Một nhân viên bệnh viện nói:
-Tôi đã gọi ba lần nhưng điện thoại nhà không ai nhấc máy.
Một sỹ quan cảnh sát thông báo:
-Công an địa phương cho biết: “Ông ta không có thân nhân, chỉ sống một mình trong căn nhà biệt lập với mấy con mèo. Ngoài ra không có ai sống cùng. Tôi đã gọi vài số điện thoại gần đây nhất: Tất cả đều là những trại nuôi mèo, chó. Không có ai là người nhà.”
Y tá trưởng và kế toán trưởng bệnh viện đều bước ra cửa phòng cấp cứu, hỏi những khách du lịch đang đứng ngoài cửa:
-Có ai là người nhà của bệnh nhân không?
Tất cả đều nhìn nhau, im lặng. Họ quay vào để thông báo với bác sỹ trực. Ông này cúi đầu, có vẻ lo lắng. Rồi ông hỏi vọng ra cửa lần cuối:
-Có ai là thân nhâ không?
Lập tức nghe một tiếng mèo kêu:
-Meo!
Tiếng kêu rất thảm thiết. Và lớn đến nỗi làm mọi người đều giật mình. Có ai đó la lên:
-Coi chừng mèo! Người ta nói: người chết mà có mèo nhảy ngang qua thì xác chết sẽ bật dậy, chạy theo nó.
Lập tức các nhân viên y tế vây quanh nạn nhân. Những người khác cúi xuống dáo dác tìm dưới gầm giường, gầm bàn, trong xó nhà… nhưng chẳng thấy con mèo nào cả.
Khi mọi thứ lắng xuống thì có một cô gái trẻ, ăn mặc rất thời trang, từ ngoài cửa bước vào.
-Tôi là hàng xóm của nạn nhân.
-Hàng xóm thì không đủ tư cách pháp nhân để ký vào giấy cam kết phẫu thuật, vì phải chịu trách nhiệm pháp lý nếu gặp sự cố đáng tiếc khi phẫu thuật. Và phải trả mọi chi phí của ca mổ.
Cô gái nói:
-Nhưng theo Điều 61 của Luật khám chữa bệnh thì trong trường hợp khẩn cấp, bệnh viện vẫn có thể phẫu thuật mà không cần chữ ký của thân nhân.
-Đúng thế, bác sỹ nói, nhưng hôm nay cả Ban Giám Đốc bệnh viện đều đi họp ngoài Hà Nội.
Cô gái im lặng, suy nghĩ giây lát rồi tiến lại phía người kế toán trưởng bệnh viện. Cô mở ví lấy ra tấm thẻ Master Card.
-Thưa chị, chúng ta không còn thời gian. Vì tim có thể sẽ ngừng đập, não sẽ tổn thương nghiêm trọng. Tôi xin phép được tạm ứng 50 triệu. Chị cầm cái này giúp tôi đi.
Bà kế toán trưởng liếc nhìn bác sỹ, thấy ông không có dấu hiệu phản đối, liền nhận tấm thẻ tín dụng, quay vào trong. Cùng lúc, người y tá trưởng cầm xấp hồ sơ bệnh án đưa cho cô gái để cô ký vào giấy cam kết phẫu thuật.
Nạn nhân được chuyển ngay vào phòng mổ. Chỉ còn cô gái đứng một mình nơi phòng cấp cứu.
*
Lát sau, kế toán trưởng và y tá trưởng cùng bước ra.
Bà y tá trưởng đặt bàn tay lên vai cô gái.
-Em chỉ là hàng xóm, sao em dám chịu trách nhiệm lớn như vậy?
-Ca mổ nghiêm trọng lắm sao?
-Nhiều rủi ro lắm. Nhất là vết thương ở đầu khá nặng. Chưa kể chiếc xương sườn bọc ngoài trái tim bị một đường nứt dài, nếu bị chấn động khi xuống đèo Bảo Lộc nó có thể gãy và đâm vào tim. Nạn nhân sẽ chết tức khắc. Nhưng mà em còn phải ngồi cạnh bệnh nhân khi xe cứu thương của chúng tôi đưa ông về thành phố Hồ Chí Minh. Em có sẵn lòng không?
-Em sẽ làm theo mọi yêu cầu của bệnh viện. Nhưng sao lại phải chuyển về Sài Gòn gấp vậy?
-Vì chỉ có bệnh viện Chợ Rẫy mới đủ thiết bị và trình độ chuyên môn để tiến hành ca mổ phức tạp này. Ở đây chúng tôi chỉ phục hồi khả năng hô hấp và tuần hoàn cho bệnh nhân cùng những biện pháp nghiệp vụ cần thiết để duy trì mạng sống trước khi phẫu thuật. Nhất là truyền máu. Nhưng chúng tôi đang gặp trở ngại lớn trong chuyện này.
-Trở ngại gì vậy?
-Nạn nhân thuộc nhóm máu cực kỳ hiếm. Đó là AB Rh-. Ở Việt Nam nhóm máu này chỉ chiếm khoảng 0,05 phần trăm dân số. Bệnh viện chúng tôi không có nhóm máu đó.
-Em có. Em cũng thuộc nhóm máu AB Rh-
-Ôi! Lạy Chúa lòng lành! Nhưng sao em biết mình thuộc nhóm máu đó?
-Em từng đi hiến máu nhân đạo.
Thực ra cô gái chưa hề đi hiến máu lần nào, nhưng cô được mặc khải như vậy từ cõi mầu nhiệm nào đó. Và cô tin chắc. Vì cô tự biết mình là một cá thể đặc biệt và độc đáo.
Y tá trưởng vội vàng kéo tay cô gái vào phòng mổ.
Họ vừa đi vừa chạy.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: https://daohieuvn.wordpress.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 19 tháng 3 năm 2024