- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91.
- Chương 92.
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223-1
- Chương 223-2
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264.
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331-332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347
- Chương 348
- Chương 349
- Chương 350
- Chương 351
- Chương 352
- Chương 353
- Chương 354
- Chương 355
- Chương 356
- Chương 357
- Chương 358
- Chương 359
- Chương 360
- Chương 361
- Chương 362
- Chương 363
- Chương 364
- Chương 365
- Chương 366
- Chương 367
- Chương 368
- Chương 369
- Chương 370
- Chương 371
- Chương 372
- Chương 373
- Chương 374
- Chương 375
- Chương 376
- Chương 377
- Chương 378
- Chương 379
- Chương 380
- Chương 381
- Chương 382
- Chương 383
- Chương 384
- Chương 385
- Chương 386
- Chương 387
- Chương 388
- Chương 389
- Chương 390
- Chương 391
- Chương 392
- Chương 393
- Chương 394
- Chương 395
- Chương 396
- Chương 397
- Chương 398
- Chương 399
- Chương 400
- Chương 401
- Chương 402
- Chương 403
- Chương 404
- Chương 405
- Chương 406
- Chương 407
- Chương 408
- Chương 409
- Chương 410
- Chương 411
- Chương 412
- Chương 413
- Chương 414
- Chương 415
- Chương 416
- Chương 417
- Chương 418
- Chương 419
- Chương 420
- Chương 421
- Chương 422
- Chương 423
- Chương 424
- Chương 425
- Chương 426
- Chương 427
- Chương 428
- Chương 429
- Chương 430
- Chương 431
- Chương 432
- Chương 433
- Chương 434
- Chương 435
- Chương 436
- Chương 437
- Chương 438
- Chương 439
- Chương 440
- Chương 441
- Chương 442
- Chương 443
- Chương 444
- Chương 445
- Chương 446
- Chương 447
- Chương 448
- Chương 449
- Chương 450
- Chương 451
- Chương 452
- Chương 453
- Chương 454
- Chương 455.
- Chương 456
- Chương 457
- Chương 458
- Chương 459
- Chương 460
- Chương 461
Đây là một phòng gỗ thấp bé nhất, hoang phế, đổ nát, không còn một từ tốt đẹp nào để hình dung đến nó nữa, tựa như một lão nhân thấp bé tang thương, trải qua năm tháng lạnh lùng mà kéo dài chút hơi tàn. Bên ngoài căn nhà gỗ, là nhiều khối đá hình thành nên một khu phố, dơ bẩn, đục ngầu, không thể ở nổi, nước bẩn từ phía trên chảy xuống, mà ngay cả một số con chó hoang đi tìm thức ăn cũng phải bỏ qua nơi này.
Cái cửa thấp của căn nhà gỗ trước gió đầy mùi xú khí chỉ chực mở ra, phát ra tiếng vang chi chi cha cha, nửa chắn lên tường, nghiêng nghiêng lung lay như muốn đổ, bất quá cuối cùng cũng không có sụp đổ được.
Địa phương đến cả chó cũng không muốn đến, nhưng lại chưa chắc đã không có người ở.
Chi cha một tiếng chiếc cửa mở ra, ở bên trong đi ra là một cô gái mặc chiếc váy màu trắng, ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, tóc đen buông xuống, phát ra thật mượt mà như trân châu bình thường. Vân vê mái tóc của mình, cô gái dùng ngón tay khều khều một chút tóc, để một ít tóc ra phía sau, sau đó dùng bàn tay có chút trắng nhợt kéo váy lên một ít, nhảy về phía trước một bước, đứng ở bên trên một khối đá tương đối sạch sẽ, sau đó hướng vào trong nhà lo lắng kêu lên: " Ca, nhanh lên một chút, huynh toàn ra muộn thôi!".
Thanh âm của cô gái thật là thanh thanh thuý thuý tựa như Hoàng Oanh xuất cốc, nghe rất êm tai.
Bên trong cửa gỗ thấp bé một nam tử đi ra, bộ dáng khoảng 25, 26 tuổi, bởi vì cửa phòng của căn nhà gỗ thấp quá, nam tử không thể không đi qua mà không cúi xuống thấp tới hơn phân nửa cái đầu.
Thấy nam tử đi ra, cô gái kéo váy, nhảy tới một tảng đá khác, nhường tảng đá ban đầu cho đại ca đang đi ra.
Nam tử mặc dù mặc một bộ tây phục, cũ, đầy nếp nhăn. Nhìn qua có vẻ hắn có vóc người tầm hơn một thước, hơi gầy yếu, nhưng lưng lại rất thẳng, thoạt nhìn anh tuấn phi thường.
" Nhớ kĩ phải nghiêm túc làm việc nhé, không được đánh nhau nữa, nếu không, nói thầm….Buổi tối không được ăn cơm".
Cô gái giơ giơ hai nắm tay rất nhỏ, hai mũi cau lại, sau đó ngọt ngào cười, lộ ra đôi má núm đồng tiền nhợt nhạt, phi thường vui vẻ đáng yên, nếu như người ta thấy được, khẳng định rất kinh ngạc, ở xóm nghèo lộn xộn này, tự nhiên lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp xuất chúng như vậy.
Làm việc? Nam hài trong mắt hiện lên một tia áy náy, cái này chẳng qua chỉ là lừa gạt muội muội hắn mà thôi, hắn làm gì có nơi làm việc, người giống như hắn, có thể tìm được việc gì sao?
"Ân" Nam tử đáp, tay phải tự nhiên vuốt vuốt cái mũi, cổ tay áo tây phục cũ màu đen đã hiện lên chút trắng, cánh tay của nam tử dị thường bắt mắt. Đây là một đôi tay phi thường trắng trẻo, ngón tay thon dài, không có bất cứ vết sẹo gì, trắng tự như một khối ngọc trắng ngần, đôi tay giống hệt như của nữ hài tử có cuộc sống an nhàn sung sướng vậy, một đôi tay như vậy căn bản không nên có trên người một nam tử như thế.
" Ca, tay huynh thật xinh đẹp." Cô gái mím môi mỉm cười nói, khom lưng cúi đầu đánh giá cẩn thật một hồi, nàng cũng rất kì quái, tại sao ca ca mình có một đôi tay xinh đẹp như vậy, cô gái cúi đầu nhìn đôi tay mình, tự nhiên có một chút tự ti mặc cảm, nhanh chóng đưa hai tay ra giấu ở đằng sau. Hai tay này có một ít vết thương mà cũng có vẻ thô ráp nữa.
Nhìn thấy động tác của cô gái, nam tử hai cánh mũi hơi cay cay, quần áo trong nhà đều là do cô gái giặt, bất luận đông lạnh hè nóng, đến tiết trời mùa đông, trời giá rét như thế, đến sắt đá cũng có thể bị nứt ra, đôi tay xinh đẹp cũng trở lên thô ráp. Nam tử cũng muốn giúp cô gái giặt quần áo những cô gái thế nào cũng không chịu.
"Ân". Nam tử không phản bác, thấp giọng đáp, trong lòng rất xúc động, tay ngươi mới là đôi tay xinh đẹp nhất thế giới, nam tử vuốt vuốt mũi cô gái, nói: " Ta đi làm đây, muội phải đọc sách đấy nhé."
" Biết rồi." Cô gái hất hất cái mũi, mở miệng tỏ vẻ bất mãn với hành động của nam tử.
" Giữa trưa nhớ phải ăn cơm biết không, còn nữa buổi tối nhớ trở về sớm một chút." Nam tử lo lắng dặn dò.
"Được rồi, được rồi, biết rồi, ca phải biến thành bác trong hội Chữ Thập Đỏ của bệnh viện mới đúng." Cô gái thúc lưng nam tử lên phía trước.
Nam tử cười khổ lắc đầu, giẫm từng khối đá nhô lên rời đi cuối ngã tư đường.
" Ca, chờ một chút đã." Cô gái vội vàng kêu lên.
" Có chuyện gì vậy?" Nam tử quay đầu lại hỏi.
Cô gái nhảy nhịp nhàng đuổi theo nam tử, đi tới trước mặt nam tử, mở cái miệng nhỏ nhắn, ngữ khí có chút oán giận nói: " Huynh xem huynh kìa, đi làm mà cả cổ áo cũng không gấp" Giơ tay lên cổ nam tử sửa lại cổ áo một chút, sau đó cẩn thận đánh giá lại, rồi lộ ra vẻ hài lòng, vui vẻ nói: " Tốt lắm, ca ca người vĩnh viễn là đẹp trai nhất, cố gắng lên!"
Nam tử xoa xoa cái đầu của cô gái, mỉm cười, cô gái tươi cười luôn làm cho hắn quên đi hết tất cả các phiền não.
" Ta đi." Nam hài nói xong đã biến mất cuối ngã tư đường.
Xuyên qua khu phố đầy đá này, sau đó lại đi qua mấy nơi đường tắt chật hẹp không ai lui tới, trước mắt tự nhiên thông suốt, trước mặt là vô số nhà cao tầng, người người qua lại "ngựa xe như nước" (ý nói đông vui tấp nập), cùng với những thứ vừa thấy thật là hai thế giới bất đồng, phảng phất như phân biệt thiên đường cùng địa ngục.
Nhìn quán rượu rực rỡ trước mặt, nhìn thì gần nhưng thật ra khoảng cách với mình lại rất xa xôi.
Ánh mắt nam hài đảo qua mỗi một người đi đường, người đi đường trên người mỗi động tác rất nhỏ, mỗi chỗ nhỏ nhất trên người đều không qua khỏi cặp mắt lợi hại của nam tử. Nam tử này nhìn tới nhìn lui những người đi đường, hơi mang chút thất thần, đi tới không có mục đích.
" Tiêu Ngự." một thanh âm khoan khoái nhẹ nhàng ở phía sau vang lên, trong giọng nói có pha chút ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Nam tử quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người người vừa đến, người đến là một thiếu niên khoảng 26,27 tuổi, hắn trên người mặc độc một chiếc áo cộc, bên dưới là một chiếc quần jean rách nát, cũng không biết nhặt được ở đâu nữa, bất quá được giặt rất sạch sẽ.
" Là ngươi." Tiêu Ngự vừa nói, ánh mắt lại chuyển hướng về phía đường cái.
"Đang tìm gì chứ"" Thiếu niên ánh mắt hướng về những người đi đường qua lại, hỏi.
Tiêu Ngự vừa lắc đầu lại vừa gật đầu, ngay cả chính mình còn mâu thuẫn nữa là.
Nhìn mặt người thiếu niên kia một chút, Tiêu Nhự nhớ tới lần đầu tiên gặp thiếu niên kia, bởi vì thiếu niên kia trên đường hành khất bị người ta đánh đập suýt chết, chính là Tiêu Ngự đã đem hắn tới hội Chữ thập đỏ của bệnh viện, từ khi đó, hai người quen biết nhau, bất quá cũng chỉ là quen biết mà thôi.
" Ngươi có một thân bản lãnh, nhưng lại luôn luôn không ra tay, ngươi cuối cùng là đợi cái gì? Nếu không, ngươi dạy ta một chút đi, nếu ngươi có thể dạy ta, sau này kiếm được bao nhiêu ta đều đưa cho ngươi một nửa được không?." Thiếu niên cầu xin nói.
Tiêu Ngự lắc đầu nói: " Hầu Tử, cho dù ta đồng ý dạy ngươi, ngươi cũng không học nổi."
" Tại sao?" Người thiếu niên kia gọi là Hầu Tử bất đắc dĩ hỏi lại, ánh mắt rơi vào đôi bàn tay trắng nõn thon dài của Tiêu Ngự, rất khó tưởng tượng loại người như bọn họ lại tồn tại một người có đôi tay như vậy, hai tay này nếu để đàn dương cầm có lẽ phi thường thích hợp đi, hầu tử thầm nghĩ, tựa hồ có thể hiểu được cái gì đó.
" Quên đi, không học sẽ không học."
Hầu Tử thở dài nói, nếu như người khác có bản lãnh này, Hầu Tử khẳng định sẽ không từ thủ đoạn mà học được, nhưng là Tiêu Ngự không giống thế, Tiêu Ngự là bằng hữu của hắn, tuy Tiêu Ngự không coi hắn là bằng hữu nhưng hắn vẫn coi Tiêu Ngự là bằng hữu, hơn nữa lại là bằng hữu sinh tử.
Ánh mắt Hầu Tử từ trên người Tiêu Ngự rời đi, hướng tới một nữ nhân yểu điệu tầm hơn ba mươi tuổi. Nữ nhân yểu điệu này vóc người cao gầy, mặt váy siêu ngắn, trên cặp đùi thon dài xinh đẹp đi một đôi tất chân màu ngọc toả ra vẻ hấp dẫn trí mạng, bất quá ánh mắtcủa Hầu Tử không phải hướng về đôi chân đẹp của nàng, mà là hướng đến chiếc ba lô màu đen trên lưng nàng.
" Xin lỗi." Hầu tử thấp giọng nói, sau đó hướng tới phương hướng của nữ nhân kia đi tới.
Hầu Tử là một kẻ trộm, hắn tiếp theo chính là muốn ăn trộm trong ba lô của nữ nhân kia một số vật.
Vì cuộc sống mà thôi, không có gì là đúng hay sai cả. Tiêu Ngự đôi mắt hiện lên một tia ảm đạm, tự giễu chính mình, chính mình không phải cũng thế sao, cũng là kiếm ăn từ trong túi người khác.
Tiêu Ngự cũng là một tên trộm! giống như ăn trộm, không khác gì Hầu Tử, nhưng Tiêu Ngự tự nhận là mình với tên trộm cắp khác có phân biệt.
Tiêu Ngự có chút thất vọng đi tới phía trước, tìm ba bốn giờ rồi, đi qua cả nửa thành phố. Thỏ không ăn gần hang. Tiêu Ngự cũng không dám hành động ở gần nhà.
Hắn khi thì ngồi ở trong một góc mà quan sát, khi thì đi một đoạn đường ngắn, thuỷ chung cũng không có phát hiện ra được một con "dê béo" nào thoả mãn cả. Tiêu Ngự có thói quen, hắn đôi khi cả nửa tháng cũng không bắt được một con "dê béo" nào. Trên thực tế thủ đoạn của Tiêu Ngự, đi qua một con phố có thể tuỳ tiện dắt được khá nhiều con "dê béo", chỉ là hắn sẽ không làm như vậy.
Tiêu Ngự ngón tay phải động đậy, hai ngón tay như bạch ngọc không có chút tì vết nào, một đạo ánh sáng hiện lên rồi lại biến mất không thấy, đạo ánh sáng đó phảng phất chưa từng xuất hiện ở đây.
Tiêu Ngự giơ đôi bàn tay phải của mình lên, năm ngón tay mở ra, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở giữa các ngón tay, đây là một đôi tay hoàn mỹ như thế nào? Nhưng hai tay này lại dùng để đi ăn trộm, Tiêu Ngự ngước đầu lên nhìn ánh sáng mặt trời chiếu qua làm hiện ra ngón tay hồng hồng lộng lẫy, tự nhiên sinh ra một chút căm ghét đôi bàn tay này.
Tiêu Ngự dừng lại trên đường một chút, đôi khi là đến cả giờ đồng hồ, hắn có thể đi như vậy cả ngày trời, sau đó về nhà với hai tay trống trơn à.
Lúc Tiêu Ngự đi qua một góc đường, có nhìn thấy hai tên dáng vẻ lưu manh tầm hơn 30 tuổi, trong đó có một người tóc trắng, người kia trên người mặc một bộ áo tây phục, nửa dưới cũng mặc một cái quần jean rách nát có vài phần tương tự như quần của Hầu Tử.
Những người này hơn phân nửa là trên đường rất hỗn đản, lầm một đạo tặc, tốt nhất là chớ chọc vào đám người này. Bởi vì trộm cắp bình thường, bị phát hiện nhiều nhất cũng chỉ là bị mắng vài tiếng mà thôi, trộm của những người này, nếu như bị phát hiện khẳng định là sẽ bị đánh cho rất là thê thảm, có đôi khi bị người đánh chết nửa người ấy chứ.
" Mụ đàn bà nọ cũng thật ghê gớm, trộm đã không được lại đánh lại tao, bực thật." Bạch mao nói một hơi.
"Đừng nói nữa, càng nói càng thêm giận, lần tới phải chỉnh mụ đàn bà đó đên cha mẹ cũng không nhận ra nữa." Tên quần Jean mắng.
Hai người hùng hùng hổ hổ đi tới, trên đường người đi đường cũng không dám nhìn nhiều, vội vã đi qua, sợ rằng vô ý mà chọc tới đám người này.
Tiêu Ngự ánh mắt đảo qua hai người, chỉ là dừng lại trên người họ vài giây thôi, rồi cúi đầu, đi tới phía bọn họ.
"Thằng thỏ con này, nhìn cái gì vậy mày?" Tên Tóc trắng mắng, ánh mắt nhìn vào nếp nhăn trên trang phục tây trang cũ kĩ của Tiêu Ngự, khoé miệng cười nhạo, tiểu tử này nhìn qua lớn lên chắc chỉ là một con chó trong hình người mà thôi, còn giờ là hình dạng của một con vịt đây.
Tiêu Ngự không có trả lời, vội vã đi tới.
Đây là một phòng gỗ thấp bé nhất, hoang phế, đổ nát, không còn một từ tốt đẹp nào để hình dung đến nó nữa, tựa như một lão nhân thấp bé tang thương, trải qua năm tháng lạnh lùng mà kéo dài chút hơi tàn. Bên ngoài căn nhà gỗ, là nhiều khối đá hình thành nên một khu phố, dơ bẩn, đục ngầu, không thể ở nổi, nước bẩn từ phía trên chảy xuống, mà ngay cả một số con chó hoang đi tìm thức ăn cũng phải bỏ qua nơi này.
Cái cửa thấp của căn nhà gỗ trước gió đầy mùi xú khí chỉ chực mở ra, phát ra tiếng vang chi chi cha cha, nửa chắn lên tường, nghiêng nghiêng lung lay như muốn đổ, bất quá cuối cùng cũng không có sụp đổ được.
Địa phương đến cả chó cũng không muốn đến, nhưng lại chưa chắc đã không có người ở.
Chi cha một tiếng chiếc cửa mở ra, ở bên trong đi ra là một cô gái mặc chiếc váy màu trắng, ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, tóc đen buông xuống, phát ra thật mượt mà như trân châu bình thường. Vân vê mái tóc của mình, cô gái dùng ngón tay khều khều một chút tóc, để một ít tóc ra phía sau, sau đó dùng bàn tay có chút trắng nhợt kéo váy lên một ít, nhảy về phía trước một bước, đứng ở bên trên một khối đá tương đối sạch sẽ, sau đó hướng vào trong nhà lo lắng kêu lên: " Ca, nhanh lên một chút, huynh toàn ra muộn thôi!".
Thanh âm của cô gái thật là thanh thanh thuý thuý tựa như Hoàng Oanh xuất cốc, nghe rất êm tai.
Bên trong cửa gỗ thấp bé một nam tử đi ra, bộ dáng khoảng 25, 26 tuổi, bởi vì cửa phòng của căn nhà gỗ thấp quá, nam tử không thể không đi qua mà không cúi xuống thấp tới hơn phân nửa cái đầu.
Thấy nam tử đi ra, cô gái kéo váy, nhảy tới một tảng đá khác, nhường tảng đá ban đầu cho đại ca đang đi ra.
Nam tử mặc dù mặc một bộ tây phục, cũ, đầy nếp nhăn. Nhìn qua có vẻ hắn có vóc người tầm hơn một thước, hơi gầy yếu, nhưng lưng lại rất thẳng, thoạt nhìn anh tuấn phi thường.
" Nhớ kĩ phải nghiêm túc làm việc nhé, không được đánh nhau nữa, nếu không, nói thầm….Buổi tối không được ăn cơm".
Cô gái giơ giơ hai nắm tay rất nhỏ, hai mũi cau lại, sau đó ngọt ngào cười, lộ ra đôi má núm đồng tiền nhợt nhạt, phi thường vui vẻ đáng yên, nếu như người ta thấy được, khẳng định rất kinh ngạc, ở xóm nghèo lộn xộn này, tự nhiên lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp xuất chúng như vậy.
Làm việc? Nam hài trong mắt hiện lên một tia áy náy, cái này chẳng qua chỉ là lừa gạt muội muội hắn mà thôi, hắn làm gì có nơi làm việc, người giống như hắn, có thể tìm được việc gì sao?
"Ân" Nam tử đáp, tay phải tự nhiên vuốt vuốt cái mũi, cổ tay áo tây phục cũ màu đen đã hiện lên chút trắng, cánh tay của nam tử dị thường bắt mắt. Đây là một đôi tay phi thường trắng trẻo, ngón tay thon dài, không có bất cứ vết sẹo gì, trắng tự như một khối ngọc trắng ngần, đôi tay giống hệt như của nữ hài tử có cuộc sống an nhàn sung sướng vậy, một đôi tay như vậy căn bản không nên có trên người một nam tử như thế.
" Ca, tay huynh thật xinh đẹp." Cô gái mím môi mỉm cười nói, khom lưng cúi đầu đánh giá cẩn thật một hồi, nàng cũng rất kì quái, tại sao ca ca mình có một đôi tay xinh đẹp như vậy, cô gái cúi đầu nhìn đôi tay mình, tự nhiên có một chút tự ti mặc cảm, nhanh chóng đưa hai tay ra giấu ở đằng sau. Hai tay này có một ít vết thương mà cũng có vẻ thô ráp nữa.
Nhìn thấy động tác của cô gái, nam tử hai cánh mũi hơi cay cay, quần áo trong nhà đều là do cô gái giặt, bất luận đông lạnh hè nóng, đến tiết trời mùa đông, trời giá rét như thế, đến sắt đá cũng có thể bị nứt ra, đôi tay xinh đẹp cũng trở lên thô ráp. Nam tử cũng muốn giúp cô gái giặt quần áo những cô gái thế nào cũng không chịu.
"Ân". Nam tử không phản bác, thấp giọng đáp, trong lòng rất xúc động, tay ngươi mới là đôi tay xinh đẹp nhất thế giới, nam tử vuốt vuốt mũi cô gái, nói: " Ta đi làm đây, muội phải đọc sách đấy nhé."
" Biết rồi." Cô gái hất hất cái mũi, mở miệng tỏ vẻ bất mãn với hành động của nam tử.
" Giữa trưa nhớ phải ăn cơm biết không, còn nữa buổi tối nhớ trở về sớm một chút." Nam tử lo lắng dặn dò.
"Được rồi, được rồi, biết rồi, ca phải biến thành bác trong hội Chữ Thập Đỏ của bệnh viện mới đúng." Cô gái thúc lưng nam tử lên phía trước.
Nam tử cười khổ lắc đầu, giẫm từng khối đá nhô lên rời đi cuối ngã tư đường.
" Ca, chờ một chút đã." Cô gái vội vàng kêu lên.
" Có chuyện gì vậy?" Nam tử quay đầu lại hỏi.
Cô gái nhảy nhịp nhàng đuổi theo nam tử, đi tới trước mặt nam tử, mở cái miệng nhỏ nhắn, ngữ khí có chút oán giận nói: " Huynh xem huynh kìa, đi làm mà cả cổ áo cũng không gấp" Giơ tay lên cổ nam tử sửa lại cổ áo một chút, sau đó cẩn thận đánh giá lại, rồi lộ ra vẻ hài lòng, vui vẻ nói: " Tốt lắm, ca ca người vĩnh viễn là đẹp trai nhất, cố gắng lên!"
Nam tử xoa xoa cái đầu của cô gái, mỉm cười, cô gái tươi cười luôn làm cho hắn quên đi hết tất cả các phiền não.
" Ta đi." Nam hài nói xong đã biến mất cuối ngã tư đường.
Xuyên qua khu phố đầy đá này, sau đó lại đi qua mấy nơi đường tắt chật hẹp không ai lui tới, trước mắt tự nhiên thông suốt, trước mặt là vô số nhà cao tầng, người người qua lại "ngựa xe như nước" (ý nói đông vui tấp nập), cùng với những thứ vừa thấy thật là hai thế giới bất đồng, phảng phất như phân biệt thiên đường cùng địa ngục.
Nhìn quán rượu rực rỡ trước mặt, nhìn thì gần nhưng thật ra khoảng cách với mình lại rất xa xôi.
Ánh mắt nam hài đảo qua mỗi một người đi đường, người đi đường trên người mỗi động tác rất nhỏ, mỗi chỗ nhỏ nhất trên người đều không qua khỏi cặp mắt lợi hại của nam tử. Nam tử này nhìn tới nhìn lui những người đi đường, hơi mang chút thất thần, đi tới không có mục đích.
" Tiêu Ngự." một thanh âm khoan khoái nhẹ nhàng ở phía sau vang lên, trong giọng nói có pha chút ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Nam tử quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người người vừa đến, người đến là một thiếu niên khoảng 26,27 tuổi, hắn trên người mặc độc một chiếc áo cộc, bên dưới là một chiếc quần jean rách nát, cũng không biết nhặt được ở đâu nữa, bất quá được giặt rất sạch sẽ.
" Là ngươi." Tiêu Ngự vừa nói, ánh mắt lại chuyển hướng về phía đường cái.
"Đang tìm gì chứ"" Thiếu niên ánh mắt hướng về những người đi đường qua lại, hỏi.
Tiêu Ngự vừa lắc đầu lại vừa gật đầu, ngay cả chính mình còn mâu thuẫn nữa là.
Nhìn mặt người thiếu niên kia một chút, Tiêu Nhự nhớ tới lần đầu tiên gặp thiếu niên kia, bởi vì thiếu niên kia trên đường hành khất bị người ta đánh đập suýt chết, chính là Tiêu Ngự đã đem hắn tới hội Chữ thập đỏ của bệnh viện, từ khi đó, hai người quen biết nhau, bất quá cũng chỉ là quen biết mà thôi.
" Ngươi có một thân bản lãnh, nhưng lại luôn luôn không ra tay, ngươi cuối cùng là đợi cái gì? Nếu không, ngươi dạy ta một chút đi, nếu ngươi có thể dạy ta, sau này kiếm được bao nhiêu ta đều đưa cho ngươi một nửa được không?." Thiếu niên cầu xin nói.
Tiêu Ngự lắc đầu nói: " Hầu Tử, cho dù ta đồng ý dạy ngươi, ngươi cũng không học nổi."
" Tại sao?" Người thiếu niên kia gọi là Hầu Tử bất đắc dĩ hỏi lại, ánh mắt rơi vào đôi bàn tay trắng nõn thon dài của Tiêu Ngự, rất khó tưởng tượng loại người như bọn họ lại tồn tại một người có đôi tay như vậy, hai tay này nếu để đàn dương cầm có lẽ phi thường thích hợp đi, hầu tử thầm nghĩ, tựa hồ có thể hiểu được cái gì đó.
" Quên đi, không học sẽ không học."
Hầu Tử thở dài nói, nếu như người khác có bản lãnh này, Hầu Tử khẳng định sẽ không từ thủ đoạn mà học được, nhưng là Tiêu Ngự không giống thế, Tiêu Ngự là bằng hữu của hắn, tuy Tiêu Ngự không coi hắn là bằng hữu nhưng hắn vẫn coi Tiêu Ngự là bằng hữu, hơn nữa lại là bằng hữu sinh tử.
Ánh mắt Hầu Tử từ trên người Tiêu Ngự rời đi, hướng tới một nữ nhân yểu điệu tầm hơn ba mươi tuổi. Nữ nhân yểu điệu này vóc người cao gầy, mặt váy siêu ngắn, trên cặp đùi thon dài xinh đẹp đi một đôi tất chân màu ngọc toả ra vẻ hấp dẫn trí mạng, bất quá ánh mắtcủa Hầu Tử không phải hướng về đôi chân đẹp của nàng, mà là hướng đến chiếc ba lô màu đen trên lưng nàng.
" Xin lỗi." Hầu tử thấp giọng nói, sau đó hướng tới phương hướng của nữ nhân kia đi tới.
Hầu Tử là một kẻ trộm, hắn tiếp theo chính là muốn ăn trộm trong ba lô của nữ nhân kia một số vật.
Vì cuộc sống mà thôi, không có gì là đúng hay sai cả. Tiêu Ngự đôi mắt hiện lên một tia ảm đạm, tự giễu chính mình, chính mình không phải cũng thế sao, cũng là kiếm ăn từ trong túi người khác.
Tiêu Ngự cũng là một tên trộm! giống như ăn trộm, không khác gì Hầu Tử, nhưng Tiêu Ngự tự nhận là mình với tên trộm cắp khác có phân biệt.
Tiêu Ngự có chút thất vọng đi tới phía trước, tìm ba bốn giờ rồi, đi qua cả nửa thành phố. Thỏ không ăn gần hang. Tiêu Ngự cũng không dám hành động ở gần nhà.
Hắn khi thì ngồi ở trong một góc mà quan sát, khi thì đi một đoạn đường ngắn, thuỷ chung cũng không có phát hiện ra được một con "dê béo" nào thoả mãn cả. Tiêu Ngự có thói quen, hắn đôi khi cả nửa tháng cũng không bắt được một con "dê béo" nào. Trên thực tế thủ đoạn của Tiêu Ngự, đi qua một con phố có thể tuỳ tiện dắt được khá nhiều con "dê béo", chỉ là hắn sẽ không làm như vậy.
Tiêu Ngự ngón tay phải động đậy, hai ngón tay như bạch ngọc không có chút tì vết nào, một đạo ánh sáng hiện lên rồi lại biến mất không thấy, đạo ánh sáng đó phảng phất chưa từng xuất hiện ở đây.
Tiêu Ngự giơ đôi bàn tay phải của mình lên, năm ngón tay mở ra, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở giữa các ngón tay, đây là một đôi tay hoàn mỹ như thế nào? Nhưng hai tay này lại dùng để đi ăn trộm, Tiêu Ngự ngước đầu lên nhìn ánh sáng mặt trời chiếu qua làm hiện ra ngón tay hồng hồng lộng lẫy, tự nhiên sinh ra một chút căm ghét đôi bàn tay này.
Tiêu Ngự dừng lại trên đường một chút, đôi khi là đến cả giờ đồng hồ, hắn có thể đi như vậy cả ngày trời, sau đó về nhà với hai tay trống trơn à.
Lúc Tiêu Ngự đi qua một góc đường, có nhìn thấy hai tên dáng vẻ lưu manh tầm hơn 30 tuổi, trong đó có một người tóc trắng, người kia trên người mặc một bộ áo tây phục, nửa dưới cũng mặc một cái quần jean rách nát có vài phần tương tự như quần của Hầu Tử.
Những người này hơn phân nửa là trên đường rất hỗn đản, lầm một đạo tặc, tốt nhất là chớ chọc vào đám người này. Bởi vì trộm cắp bình thường, bị phát hiện nhiều nhất cũng chỉ là bị mắng vài tiếng mà thôi, trộm của những người này, nếu như bị phát hiện khẳng định là sẽ bị đánh cho rất là thê thảm, có đôi khi bị người đánh chết nửa người ấy chứ.
" Mụ đàn bà nọ cũng thật ghê gớm, trộm đã không được lại đánh lại tao, bực thật." Bạch mao nói một hơi.
"Đừng nói nữa, càng nói càng thêm giận, lần tới phải chỉnh mụ đàn bà đó đên cha mẹ cũng không nhận ra nữa." Tên quần Jean mắng.
Hai người hùng hùng hổ hổ đi tới, trên đường người đi đường cũng không dám nhìn nhiều, vội vã đi qua, sợ rằng vô ý mà chọc tới đám người này.
Tiêu Ngự ánh mắt đảo qua hai người, chỉ là dừng lại trên người họ vài giây thôi, rồi cúi đầu, đi tới phía bọn họ.
"Thằng thỏ con này, nhìn cái gì vậy mày?" Tên Tóc trắng mắng, ánh mắt nhìn vào nếp nhăn trên trang phục tây trang cũ kĩ của Tiêu Ngự, khoé miệng cười nhạo, tiểu tử này nhìn qua lớn lên chắc chỉ là một con chó trong hình người mà thôi, còn giờ là hình dạng của một con vịt đây.
Tiêu Ngự không có trả lời, vội vã đi tới.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 9 tháng 4 năm 2024